Loan Đao Mặt Trăng

Chương 17

""Muốn làm không?"" – Tế Nguyên hỏi cậu.

Trần Tỉnh đi vòng sang bên kia cây dù, thấp giọng nói:""Anh bị điên à, ở đây nhiều người như vậy.""

Tế Nguyên cười nhìn cậu, không nói gì.

""Em muốn ăn cái kia."" – Trần Tỉnh chỉ vào một biển quảng cáo của một quán ăn nhỏ, ""Đi thôi""

""Đừng ăn mấy loại không rõ nguồn gốc này.""

Trần Tỉnh nghiêng đầu nhìn Tế Nguyên, kéo tay Tế Nguyên đi đến quán ăn kia.

Cậu nhìn đoàn người đang đứng bên ngoài một lúc lâu, mới chỉ vào mấy khối màu trắng hỏi:""Ông chủ, đây là cái gì?""

""Đây là bạch quả, cậu lấy một phần hả?""

""Ừm. Lấy thêm một phần khoai tây."" – Trần Tỉnh trả tiền trước, ""Một lát nữa chúng tôi quay lại lấy.""

""Được.""

Trần Tỉnh nắm tay Tế Nguyên bước đi:""Em chợt nhớ ra, ngày trước ở đây có một quán đồ ngọt rất ngon.""

""Hở? Sao lại không tìm được?"" – Trần Tỉnh đi qua một đoạn đường khác, mắt sáng lên:""Đây rồi!""

Hai người đến gần mới phát hiện ra quán đã đóng cửa, chỉ có một khe hở nhỏ bên hông chưa đóng kín. Trần Tỉnh nhìn qua khe hở, thấy bà chủ quán phát tướng bên trong, kéo Tế Nguyên định rời đi.

""Vào hỏi một chút xem sao."" – Tế Nguyên kéo cậu ngược lại, tiến đến khe hở nhỏ kia.

Trần Tỉnh chưa kịp gọi hắn, Tế Nguyên đã đẩy cửa đi vào – bà chủ nhìn có vẻ rất đáng sợ!!

Đúng như dự đoán, chưa đến nửa phút, tiếng mắng chửi mang theo giọng địa phương vang lên. Âm thanh chói tai khiến Trần Tỉnh hoảng sợ, cậu vội vàng chạy vào trong, kéo tay Tế Nguyên chạy lên lầu.

Lên trên lầu, xuyên qua hành lang, lại chạy từ cầu thang xoắn óc xuống tầng một, Trần Tỉnh lôi Tế Nguyên đến một ngã ba đường.

Tiếng mắng chửi, la hét đã đuổi đến nơi, trên đường đông người nhưng lai rất trống vắng, không phải nơi ẩn náu tốt. Trần Tỉnh dứt khoát đưa ra quyết định, chạy bên phải.

Bà chủ mập mang theo nhân viên đuổi theo hai người, Trần Tỉnh quay đầu lại phát hiện họ đã rẽ sang hướng khác, bộ dạng như thể sắp đi đánh nhau.

""Chúng ta đi bên này."" – Trần Tỉnh dắt Tế Nguyên đi về hướng ngược lại.

Một ngôi nhà cũ xây từ thế kỷ trước lọt vào mắt Trần Tỉnh. Cậu thấy ngôi nhà này quen thuộc đến khó hiểu, nhưng rêu phủ kín các vết nứt trên tường khiến cậu gần như không nhớ được đây là đâu. Tỉnh mộng xong, cậu mới nhớ ra, đây là ngôi nhà mà cậu đã phóng hỏa.

Trần Tỉnh trong giấc mơ không dừng lại, đưa Tế Nguyên đi về phía trước, cuối cùng đi đến một con đường lớn. Không có vật che chắn, ánh nắng nóng gắt phủ lên đầu hai người, có chút chói mắt.

Đi ngược lại vẫn tốt hơn, Trần Tỉnh lôi kéo Tế Nguyên bước đi, thỉnh thoảng lại nhìn những tòa nhà bên kia đường.

Đến khi nhìn thấy một tòa nhà cổ kính màu trắng, cậu hơi kích động nói:""Đó là trường trung học của em! Tòa nhà này trước đây do Hoa Kiều quyên góp, bây giờ vẫn chưa bị dỡ bỏ.""

Cảm giác mất mát ập đến – khi cậu trở lại trường, mọi người đều coi cậu là một tên tội phạm.

""Em đúng là..."" – Trần Tỉnh lẩm bẩm.

Bên ngoài trường là một con đường đã xây xong, Trần Tỉnh nhìn đường dốc thoai thoai, chợt nghĩ:""Em đưa anh đi một vòng quanh trường nhé?""

""Được.""

""Nếu có xe đạp thì tốt. Từ chỗ này đi xuống rất thoải mái, em có thể chở anh."" – Trần Tỉnh dường như nhớ lại hồi ức tốt đẹp nào đó.

Cứ thế bước đi, hai người vẫn chưa hề buông tay.

Lại đi thêm một vòng nữa, hai chiếc xe đạp vụt qua tầm mắt của Tế Nguyên, hắn dừng lại.

Trần Tỉnh nhìn theo Tế Nguyên, thấy một cửa hàng đồ cổ rất đầy đủ:""Muốn đi xem không?""

""Đi thôi.""

Tế Nguyên nhìn chiếc xe, hỏi chủ quán:""Cái này đi được không?""

""Để tôi mang ra ngoài cho cậu xem thử."" – Chủ quán là người trẻ tuổi, đẩy xe ra lề đường.

Ngoài quán có rất ít xe, người thanh niên bước lên xe đạp, chân đạp hai vòng thì dừng lại.

Trần Tỉnh hình như biết người này, mở miệng hỏi:""Anh Đàm, xe này bao nhiêu tiền?""

""Giá cả tôi phải vào cửa hàng nhìn xem."" – Anh Đàm đẩy xe vào tay Trần Tỉnh, tự mình quay lại cửa hàng.

Tế Nguyên bước một bước, ngồi lên xa, vẫy Trần Tỉnh:""Lên nào!""

Trần Tỉnh đáp một tiếng rồi ngồi lên phía sau. Kết quả, Tế Nguyên đạp chưa được hai mét, dây xích đã bị kẹt.

""Được rồi, được rồi. Để em tự đi."" – Trần Tỉnh nhảy xuống, bước nhanh lên phía trước.

Bà chủ tiệm bánh ngọt đột nhiên xuất hiện, la lên:""Tên trộm lúc sáng! Ta còn chưa bắt được các người!""

Trần Tỉnh giật mình, cúi đầu lôi Tế Nguyên đi.

Tế Nguyên đẩy xe, hỏi:""Ở đây có tiệm sửa xe không? Tra chút dầu vào là có thể đi được.""

Thế là cả hai chạy đi xin ít dầu của tiệm sửa xe.

Tế Nguyên mang theo Trần Tỉnh, một đường đi về phía nam, xuyên qua các cửa hàng san sát, xuyên qua các công trường rộng mở, đi trên thảm cỏ xanh mướt, giữa thảm cỏ là một hồ nước xanh, trời cao mây thấp, gió thổi xua đi cái nóng của mùa hè. Hai người không biết muốn đi đâu...

...

Tiếng mở cửa vang lên, tiếp đến là tiếng đóng cửa.

""Sao em không ăn cơm?"" – Tế Nguyên không thấy bất cứ thứ gì trên bàn, trong phòng khách tràn ngập hơi nóng ""Điều hòa cũng không bật?""

Trần Tỉnh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đầu tiên nhìn thấy chân Tế Nguyên, sau đó là vai của hắn.

Tế Nguyên bật điều hòa, tháo cúc áo sơmi, quay đầu hỏi cậu:""Ngủ quên à? Thấy ác mộng sao?""

""Không..."" – Trần Tỉnh nhớ đến khoai tây và bạch quả trong mơ vẫn chưa ăn được, bĩu bĩu môi:""Mơ thấy anh.""

""Ồ? Mơ thấy cái gì?""

""Chúng ta bị hiểu lầm, bị đuổi một đoạn đường, sau đó cướp xe đạp bỏ chạy..."" – Trần Tỉnh bỏ bớt đi rất nhiều chi tiết nhỏ, nói tiếp:""Hôm nay em muốn ăn bạch quả xào.""

""Trong nhà có không?""

""Không có.""

""Vậy để anh gọi món bên ngoài."" – Tế Nguyên lấy điện thoại di động ra, nghe thấy Trần Tỉnh ở bên cạnh không hài lòng kêu hừ hừ.

Trần Tỉnh từ chiếc túi nhỏ trên bàn lấy ra một thứ màu trắng có hình dáng không bình thường, quơ quơ trước mặt Tế Nguyên:""Mấy ngày trước mới nung, cho anh.""

""Em tự nung?""

""Phải, không cần thầy hướng dẫn luôn."" – Trần Tỉnh lật đáy lên, cho Tế Nguyên nhìn chữ ký của mình,:""Mang đến công ty đi?""

Tế Nguyên tưởng Trần Tỉnh muốn tặng cho hắn làm đồ trang trí trên công ty, ai ngờ Trần Tỉnh lại nói:""Cái gạt tàn của anh xấu quá đi.""

""Đây là cái gạt tàn?""

""Phải.""

Tế Nguyên không tin được, cuối cùng vẫn cất nó lên tủ xem như đồ trang trí.
Bình Luận (0)
Comment