“Bớt bày vẽ mấy cái phép xã giao này ra đi!” Bắc Dận vương hai mắt trợn trừng, râu dài khẽ phất, “Ta hỏi ngươi, hai chân Phượng Vũ sao lại bị phế?! Lúc ta giao nó cho Sóc Phương các ngươi, nó có thể đi có thể chạy, bây giờ trở về lại thành như thế, các ngươi rốt cuộc đã làm gì nó?!”
Tĩnh vương khoát tay, ra hiệu cho chúng hộ vệ toàn bộ lui xuống. Những thủ hạ kia vẫn hoài phòng bị, vừa lui về sau, vừa nhìn chằm chằm Bắc Dận vương. Song Tĩnh vương trước sau vẫn bình tĩnh. Đợi cho hộ vệ đều rút khỏi mảnh viện rồi, hắn mới nghiêng người mời: “Mời Bắc Dận vương vào phòng rồi lại nói.”
Bắc Dận vương hừ lạnh một tiếng, phất tay bào sải bước tiến vào. Tĩnh vương theo sát phía sau, khép cửa phòng lại rồi, chắp tay nói: “Phượng Vũ bị thương hai chân thật sự là ngoài ý muốn, năm đó y vốn thân thể yếu nhược, vừa khéo trời giáng trận tuyết lớn, lại nhiễm phải phong hàn. Ngày hôm sau y thấy tuyết dừng, liền ra khỏi sân viện, không ngờ trước cửa kết băng, Phượng Vũ bước không vững trượt băng ngã. Sau đó Tiên hoàng cũng phái thái y nối xương chữa thương cho Phượng Vũ, nhưng có lẽ Phượng Vũ ngã quá nặng, thương vào gân cốt, cuối cùng trải qua mấy bận, vẫn không thể hồi phục.”
“Ăn nói hàm hồ! Xương chân của nó gãy nhiều đoạn, ta hành quân đánh trận nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói ngã một cái sẽ bị thương thành như thế!” Bắc Dận vương sắc mặt giận dữ, “Năm đó lúc Phượng Vũ đến Sóc Phương, bên người cũng dẫn theo mấy kẻ hầu hạ, chẳng lẽ không có ai săn sóc nó sao?! Sao mà lại để mặc một mình nó sinh bệnh rồi còn chạy khỏi viện?!”
“Vương gia xin chớ tức giận, mấy người hầu ấy của y sáng sớm hôm đó đã xuất cung mua đồ, vốn cho rằng Phượng Vũ ngủ trên giường sẽ không có việc gì…”
“Thế ý của ngươi là nói tự nó không an phận mới té gãy cả hai chân?!”
“Tiểu vương nào có ý này?! Vương gia xin đừng hiểu lầm…” Tĩnh vương còn chưa dứt câu, Bắc Dận vương đã túm lấy vạt áo hắn, nghiến răng gằn: “Bây giờ ta chỉ còn lại mỗi đứa con trai này, các ngươi lại biến nó thành tàn phế rồi mới trả lại cho ta… Lý Diễn, lần này ngươi đã đến Thượng kinh, thì đừng mơ có thể an ổn trở về!”
Tĩnh vương nhìn thẳng ông, hít thở sâu, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Vương gia đây là định lấy Lý Diễn làm con tin, hay là muốn chém chết Lý Diễn để phát tiết mối hận trong lòng?”
Bắc Dận vương cười lạnh nói: “Ngươi đã hỏi câu này, tức trong lòng đã sớm lường đến sẽ có ngày hôm nay. Nói cho ngươi biết, tuy ta chạy về Thượng kinh, nhưng thủ hạ hai mươi vạn đại quân vẫn đang ngoài cảnh nội Sóc Phương ngươi, chỉ cần ta phát một câu lệnh tới biên quan, Sóc Phương nho nhỏ các ngươi chẳng tới mấy ngày ắt sẽ lập tức quy hết về Bắc Liêu bọn ta!”
“Vương gia muốn làm ngơ quân mệnh kháng lại thánh chỉ?” Đuôi mày Tĩnh vương nhếch lên.
“Ngươi còn chưa tiến cung ký kết minh ước với Thánh thượng, ta sao lại xem là kháng chỉ?!” Bắc Dận vương quát lớn một tiếng, thuận tay đẩy Tĩnh vương ra. Tĩnh vương đứng không vững liên tục lùi về sau, va ngay cạnh bàn, song nghe một tiếng giòn vang, bình hoa trên bàn lại bị ống bào của hắn cuốn rớt xuống đất, tức thì ngã tan tành.
Hộ vệ ngoài sân nghe thấy dị động, tức khắc tay cầm trường đao vọt tới trước phòng. Người dẫn đầu đá văng cửa chính, lớn tiếng hô: “Tĩnh vương điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không cần kinh hoảng, chỉ là Bắc Dận vương nổi giận, lỡ tay đánh nát bình hoa mà thôi.” Tĩnh vương thản nhiên giải thích. Bắc Dận vương bỗng chợt xoay người, nhìn sang đám hộ vệ Sóc Phương trước mắt, tức tới bật cười, quát giọng: “Phế vật Sóc Phương, đừng quên bọn ngươi tới đây là để vẫy đuôi lấy lòng! Bây giờ tới hoàng thành Bắc Liêu rồi mà còn gan chĩa đao vào ta? Ngoài chiến trường tiền tuyến, Tiêu Ích ta một đấm cũng có thể đánh bọn ngươi vài chục cái!”
Chúng hộ vệ Sóc Phương tức giận đến mức trắng bệch mặt mày, trong đó vài người không kìm chế được, phẫn nộ quát muốn xông lên, chợt nghe ngoài cửa sân có người nghiêm giọng hô: “Dừng tay!”
Ngọn đăng chao đảo, tiếng bước chân dồn dập, có người thanh niên một thân cẩm bào viền nhung dẫn đầu rảo bước vào viện, lúc đi phảng phất có gió, một đôi mắt sáng rạng rỡ có thần.
“Thái tử?” Bắc Dận vương mày rậm khẽ nhướng, hơi thoáng bất ngờ. Da Luật Trăn dẫn một toán cận vệ đến trước phòng, tùy tùng Bắc Dận vương mang theo cũng mau chóng đuổi tới. Tĩnh vương thấy thế, ống bào nhấc lên, hộ vệ Sóc Phương vốn đã không khắc chế được chỉ đành nhẫn nhịn lùi sang hai bên. Tĩnh vương tiến tới cửa đón: “Thái tử điện hạ đêm hôm ghé thăm, không biết có điều chi chỉ giáo?”
“Phụng lệnh phụ hoàng đến đây tuyên Bắc Dận vương tiến cung diện thánh.” Da Luật Trăn ung dung không vội.
Hàng mày Bắc Dận vương bất giác chau lại, Tĩnh vương lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: “Tiểu vương phải chăng cũng nên tiến cung, giải thích rõ ràng với Quốc quân quý quốc?”
“Phụ hoàng chỉ triệu kiến Bắc Dận vương, Tĩnh vương không cần lo lắng, sáng sớm ngày mai đương nhiên sẽ có nội thị đến đây tuyên triệu.” Thần sắc Da Luật Trăn bình tĩnh, dường như cũng chẳng mảy may muốn nhắc tới một màn giằng co kịch liệt vừa rồi kia. Tĩnh vương gật đầu, chắp tay nói: “Đã như thế, ta đành chờ ngày mai cùng Thánh thượng trao đổi chuyện hoà giải vậy.”
“Cáo từ.” Da Luật Trăn đáp lễ xong, vái với Bắc Dận vương, “Mời Bắc Dận vương lập tức tiến cung, phụ hoàng đang chờ.”
Bắc Dận vương thở hắt một hơi, kéo nhếch khóe miệng cười nói: “Thái tử tin tức linh thông, tới cũng thật kịp lúc.”
Da Luật Trăn khẽ mỉm cười, chắp tay dẫn đám người nhanh chóng rời đi. Trong nhất thời ánh lửa bập bùng, mảnh viện nho nhỏ này chợt sáng chợt tối, không bao lâu sau đám người đã tản đi, chỉ còn mỗi Tĩnh vương cùng thủ hạ, trái lại đặc biệt lộ ra sự quạnh quẽ.
Thủ lĩnh hộ vệ thấy Tĩnh vương vẫn ở trước cửa dõi ra xa, không khỏi vội thưa: “Vương gia, Bắc Dận vương rõ ràng không muốn bỏ qua cho chúng ta, bây giờ đi chuyến này, cũng không biết muốn nói gì trước mặt Hoàng đế Bắc Liêu! Lỡ như bọn họ đột ngột thay đổi ý định hoà đàm, vương gia vẫn còn ở chỗ này, há chẳng phải là dê vào miệng cọp?”
Tĩnh vương lại bình tĩnh như lúc ban đầu, quay người nói: “Ngươi cho rằng bọn họ thật sự rút hết người đi rồi sao? Lúc này còn muốn rời đi đã là uổng công, chẳng bằng yên lặng theo dõi biến hóa.”
***
Cung khuyết yên tĩnh, minh đăng đong đưa.
Bắc Dận vương theo Da Luật Trăn tiến vào từ thiên môn* hoàng cung, rảo nhanh một mạch, băng hành lang lướt qua mấy tòa điện, cuối cùng tới được ngự thư phòng. Trong phòng ánh nến sáng rực, Long Khánh đế một mình ngồi nghiêm sau bàn trà, sắc mặt ngưng trọng.
(*Thiên môn [偏门]: cửa hông.)Sau khi quân thần gặp nhau, Thái tử đứng lui một bên, Long Khánh đế dứt khoát đặt câu hỏi: “Tiêu ái khanh về Thượng kinh rồi sao không nhập cung mà lại đi ngự xá?”
Bắc Dận vương lúc này đã không còn phẫn nộ như ban nãy, nhưng giữa hàng mày vẫn đầy vẻ bất bình, dẫu như thế, ông vẫn thấp giọng đáp: “Mong Thánh thượng thứ tội, thần sau khi biết được Phượng Vũ phế mất hai chân, tim như bị đao cứa, bởi vậy mới về thẳng vương phủ, nhìn thấy Phượng Vũ nằm bệnh trên giường, càng không nén được lửa giận, thế là liền đi ngự xá muốn hỏi Tĩnh vương Lý Diễn cho ra lẽ.”
“Ngươi vốn nên giám sát ngoài tiền phương, Thái tử truyền tin cho ngươi, cũng chưa hề để ngươi về kinh. Về rồi thì cũng thôi đi, lại còn gì mà đi tìm Tĩnh vương! Lỡ như Tĩnh vương lén lút thả tin tức ra, Sóc Phương bên kia biết được ngươi đã rời khỏi quân doanh, thừa cơ phát động phản công, há chẳng phải là vì nhỏ mà mất lớn sao?!” Long Khánh đế cau chặt hàng mày, đứng dậy, “Ta biết ngươi thương con nên nóng nảy, nhưng ngươi hành quân lĩnh soái nhiều năm, cũng nên phân rõ chuyện nặng nhẹ.”
Bắc Dận vương một mực ôm quyền, khớp xương gồ lên, giọng cũng khản đặc: “Thánh thượng, trước khi thần rời khỏi quân doanh đã sớm có an bài, mấy vị phó tướng cẩn thận đáng tin, sẽ không để lộ dù chỉ nửa tin tức. Giờ đêm đã khuya, Tĩnh vương dù có muốn truyền tin ra, chỉ sợ cũng không ra nổi cổng thành…”
Da Luật Trăn nhìn ông, hướng Long Khánh Đế thưa: “Xin phụ hoàng bớt lo, lúc nhi thần rời khỏi ngự xá đã ngầm lệnh cho cấm vệ ẩn nấp xung quanh, sẽ không để lọt bất kỳ kẻ nào.”
Long Khánh đế cau mày gật đầu, chừng như vẫn còn không vui. Bắc Dận vương hai mắt đỏ lên, bỗng vung trường bào quỳ trên đất: “Thánh thượng, trưởng tử Phượng Cử của thần vì chống Sóc Phương xâm phạm mà chết trong bão tuyết, lúc thần biết tin vẫn đang ác chiến với đại quân Sóc Phương, thế nên gượng nén bi thương không chạy về Thượng kinh. Bây giờ ấu tử Phượng Vũ tuy đã về triều, song ngay cả đứng cũng đứng không được, còn xin Thánh thượng để Sóc Phương cho thần một câu trả lời! Nếu không thần gần như xem là tuyệt hậu, bảo thần sao có thể dằn được cơn giận này?!”
Long Khánh đế trầm mặc không nói, chỉ đi qua đi lại, trong phòng yên tĩnh ngột ngạt, duy mỗi đèn cầy vẳng tiếng lách tách.
Da Luật Trăn nâng mắt lén nhìn Long Khánh đế, thấy ông tâm tư nặng nề, liền thấp giọng nói: “Phụ hoàng, Bắc Dận vương mấy đời trung lương, vì Bắc Liêu ta lập được công lao hiển hách, nếu như chúng ta không báo thù cho Phượng Vũ, chỉ sợ sẽ làm lạnh lòng chúng đại thần.”
Long Khánh Đế đứng lặng bên bàn trà, nghiêng mặt qua nói: “Không lẽ các ngươi muốn để trẫm bắt trói Tĩnh vương, công đánh Toàn châu lần nữa?”
Da Luật Trăn muốn nói lại thôi, Bắc Dận vương căm giọng nói: “Thần cũng không phải muốn Thánh thượng phát lệnh ngay bây giờ, nhưng thần thực sự không thể tin rằng tự Phượng Vũ ngã bị thương, xin Thánh thượng minh xét! Nếu lời Tĩnh vương nói là bịa đặt, vậy Sóc Phương càng là tội không thể tha thứ!”
“Không phải ngươi đã về vương phủ rồi sao? Chẳng lẽ Phượng Vũ không nói gì à? Trẫm cũng không thể cưỡng ép bức hỏi Tĩnh vương, mất hết phong phạm đại quốc!” Long Khánh đế rõ ràng có chút phiền muộn, giọng điệu nặng nề.
Bắc Dận vương bị một lời này ra đòn phủ đầu, Da Luật Trăn lập tức nói: “Nếu đã như vậy, chỉ cần Phượng Vũ có thể nói ra sự thật, phụ hoàng hẳn sẽ có chứng cứ để nương theo.”
“Phượng Vũ chắc cũng không đến nỗi về tới Bắc Liêu rồi vẫn không dám kể sự thật.” Long Khánh đế nhướng mày nói, “Vậy đi, đưa Phượng Vũ tiến cung, trẫm tự mình hỏi y.”
“Phượng Vũ bị thương rất nặng, sợ là không thể tiến cung.” Bắc Dận vương hết sức bất đắc dĩ, chỉ đành bẩm, “Bây giờ thần về phủ, lại hỏi thăm kỹ càng lần nữa.”
Da Luật Trăn hơi nhíu mày: “Cần phải hỏi rõ kịp trước rạng sáng, nếu không Tĩnh vương vào triều ký hòa ước rồi, khi đó nói nữa cũng đã muộn.”
“Đi đi.” Long Khánh Đế hơi có vẻ mệt mỏi, ngồi xuống lần nữa, Da Luật Trăn trong lòng ngầm hiểu, cùng Bắc Dận vương một trước một sau ra khỏi thư phòng. Đi được một đoạn, thấy bốn bề vắng lặng, anh bỗng chợt hỏi: “Vương gia sau khi vào thành thì về vương phủ trước, chẳng lẽ không hỏi Phượng Vũ chuyện chân bị thương sao?”
Bắc Dận vương ngừng bước, lại không trả lời.
“Lẽ nào Phượng Vũ vẫn nói hệt như Tĩnh vương?” Da Luật Trăn lại tiến lên một bước.
Thân hình Bắc Dận vương lẩn vào trong bóng râm, hơi thở có chút nặng nề, nói: “Nó trước đó cũng nói với Thái tử như vậy?”
Da Luật Trăn gật đầu, chầm chậm nói: “Cho nên sự tình rốt cuộc xảy ra như thế nào, còn cần Bắc Dận vương chỉ bảo Phượng Vũ thêm. Phượng Vũ nếu vẫn chỉ nói là tự mình ngã bị thương, Sóc Phương kia nhiều nhất cũng chỉ gánh cái danh không chiếu cố chu toàn, huống hồ nếu bọn chúng nhắc lại chuyện thế tử Phúc vương năm đó bệnh qua đời ở triều ta, phụ hoàng chỉ sợ cũng không nói lại được. Nhưng nếu có thể chứng thực là Sóc Phương cố ý làm Phượng Vũ tàn phế, tất thảy lại không giống.”
Bắc Dận vương trầm mặc thoáng chốc, nói: “Thái tử nói rất đúng.”
“Đã như thế, vậy mời vương gia trở về, hỏi lại Phượng Vũ thật kỹ càng thôi.” Da Luật Trăn đặc biệt nhấn mạnh ngữ khí, thong thả cất lời.
***
Đêm dài gió rét, trong phủ Bắc Dận vương đã là một mảnh tĩnh mịch, chỉ mỗi khu viện Phượng Vũ ở là còn có một gian sương phòng bên trong thắp nến. Có gã sai vặt bưng bình thuốc một đường chạy chậm tiến vào viện, Phúc thẩm cùng mấy vú già khác đã sớm chờ, nhận lấy bình thuốc vẫn còn hơi bỏng tay đã muốn đi vào phòng chính.
Nhưng chẳng ngờ ngoài cửa viện có bước chân gấp gáp, Phúc thẩm theo tiếng đưa mắt nhìn sang, lại gặp Bắc Dận vương mặt mày trầm trọng sải nhanh tới.
“Vương gia… Công tử đã ngủ, bọn nô tì vừa sắc thuốc xong…”
“Các ngươi lui xuống trước đi, ta có lời hỏi nó.” Bắc Dận phóng tay chộp lấy bình thuốc, không đợi bà nói xong, trực tiếp bước lên thềm đá đẩy cửa vào.
Nến trong phòng đã tắt, ánh trăng thanh lãnh rọi vào cửa sổ, hắt xuống vệt sáng nông sâu không đều. Bắc Dận vương đến trước giường, đặt bình thuốc trên cái bàn nhỏ bên cạnh, thắp sáng đèn cầy. Ngọn đèn màu vỏ quýt dần dần bừng lên, ông do dự một chút, vén mành vải ra.
Phượng Vũ dường như đã sớm ngủ, cho dù trong phòng đã sáng đèn, song vẫn chưa tỉnh.
Bắc Dận vương ngồi trên ghế cạnh giường, lặng lẽ không lên tiếng nhìn Phượng Vũ đang ngủ say, qua một lúc, mới thấp giọng gọi tên y. Phượng Vũ khẽ nhíu mày, chậm chạp mở mắt ra, nhìn ông một chút, không lên tiếng.
“Ta nghe nói, trên vai con cũng bị thương… Giờ vẫn còn đau lắm không?” Bắc Dận vương hai tay chống đầu gối, người nghiêng lên phía trước, muốn cách y gần chút, song giọng điệu rốt cuộc vẫn còn vài phần cứng nhắc.
“Không đau.” Phượng Vũ hết sức khẽ lại đơn giản đáp một câu, tầm mắt rơi trên mành vải cuối giường.
__________Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ hé bản vẽ người vừa mới nhận được nhe ~