Cửa phòng bị sập mạnh.
Phượng Vũ nằm ngay mép giường, máu chỗ vết thương trên vai quả nhiên từ từ thấm ra ngoài.
Y mở mắt, nhìn mấy tia nắng xuyên qua khe cửa sổ, tựa như sợi vàng rải xuống nền đá xanh, lạnh như băng.
Trong ký ức, cũng đã từng phải chịu trận đòn của phụ vương. Hình như là một ngày lễ nào đó vào mùa đông, Phúc thẩm chưng nồi thịt dê rất lớn, ai nấy cũng ngửi rồi nức lời khen thơm. Duy mỗi y ngửi thấy mùi vị đó là buồn nôn, dù cho đám hạ nhân có dỗ thế nào, y cũng không chịu ăn một miếng.
“Tiểu đệ, đệ xem tỷ cũng đang ăn nè, sao đệ lại không thích thịt dê thế?” Tỷ tỷ bưng bát đuổi theo phía sau y, y vốn không muốn ăn, thấy tỷ tỷ tới, theo tâm tính trẻ nít cố ý muốn làm người khác chú ý, liền chạy càng nhanh hơn. Vừa chạy còn vừa la: “Không ăn đâu, không ăn đâu, tanh chết mất!”
Đang la đến là vui vẻ thì đụng đầu vào hông phụ vương nghe thấy tiếng nên đến, y hoảng hốt loạng choạng lùi lại, tức thì không dám mở miệng.
“Sao cứ ầm ĩ mãi thế?” Phụ vương trừng mắt quát mọi người. Phúc thẩm vội chạy tới xin tha tội, phụ vương lại quét mắt nhìn thấy bát trong tay tỷ tỷ, đoạt lấy.
“Phượng Vũ, có phải lại không chịu ăn thịt không?”
Y cúi đầu, giọng lí nhí: “Con, con không thích mùi đó…”
“Ăn!” Phụ vương không khuyên như những người khác, trực tiếp đưa chén thịt dê lớn tới bên miệng y. Thứ mùi gây nồng xộc vào mũi, xộc cho mặt mày y trắng bệch.
“Con không muốn ăn!” Y chừng muốn trốn ra đằng sau, lại bị bàn tay như gọng sắt của phụ vương túm chặt, một khối thịt dê đút thẳng vào miệng y. Y thét lên giãy giụa, nức nở la: “Xin cha mà, con không muốn ăn…”
“Nam nữ Bắc Liêu, không ai không ăn thịt dê hết!” Phụ vương chém đinh chặt sắt, nắm lấy cằm y, không cho y nhả thịt ra. Nhưng cũng không biết Phượng Vũ lấy đâu ra lá gan, vậy mà liều mạng cắn chặt hàm, chết cũng không chịu nuốt thịt xuống.
Phụ vương nổi giận, giơ bàn tay lên: “Nuốt xuống!”
Tỷ tỷ sợ hãi ở một bên kêu: “Tiểu đệ, đừng dại dột nữa!”
Song y chảy nước mắt, vẫn không chịu nuốt.
Thế là một cái tát kia liền hệt như hôm nay, đánh vừa ác lại còn nặng, trực tiếp đánh cho y còn thơ bé ngã xuống đất, trán va phát cả tiếng.
Cả ngày hôm ấy, để trừng phạt, phụ vương không cho bất kỳ ai cho y ăn uống. Lúc nửa đêm, y trốn trong ổ chăn lặng lẽ thút thít lại nghe được ngoài cửa sổ có người gọi y. Y run rẩy hé ra khe hở nhỏ, có người truyền một cái đĩa vào.
Trên đĩa đựng bánh rán ấm nóng, tỏa ra mùi thơm.
Dưới ánh trăng, tỷ tỷ nhoài người vào cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Ăn đi.”
Nước mắt vốn đã lau khô lại rơi lã chã, tỷ tỷ đưa tay nhẹ nhàng quệt đi cho y, chạm phải phần má bị đánh của y.
“Còn đau không?” Tỷ ấy cẩn thận dè dặt xoa, hỏi.
Y nghẹn ngào lắc lắc đầu.
Tỷ tỷ đau lòng nhìn y, nói: “Sau này đừng bướng bỉnh trước mặt phụ vương nữa, vì sao không chịu nhận thua chứ?”
Y không lên tiếng, buông rèm mắt, trên hàng mi vẫn còn vương lấm tấm giọt nước mắt. Tỷ tỷ mím môi cười, xoa xoa đầu y: “Thật ra, phụ vương hi vọng Phượng Vũ có thể biến thành một đại tướng quân dũng mãnh đó. Đại tướng quân đều ăn thịt dê sống bò sống cả đấy!”
“Vậy đệ vĩnh viễn cũng không muốn làm đại tướng quân.” Y bỗng nói.
“Hừ, nhóc con không có chí khí!” Tỷ tỷ gập ngón tay gõ gõ song cửa sổ, “Nam tử hán Bắc Liêu chúng ta, về sau đều phải ra trận đánh giặc, đệ nhát gan như vậy, lớn lên phải làm sao bây giờ?”
Y ngẩn ngơ đứng đấy, nói không ra lời.
Tỷ tỷ tuy nửa đùa nửa trêu như đang hù y, song Phượng Vũ nho nhỏ lại đặt lời này vào trong lòng.
Hôm sau trời vừa sáng, y còn đang sợ sệt nghĩ ngợi xem phải đối mặt với phụ vương như thế nào, Phúc thẩm lại báo với y, sáng sớm vương gia đã rời nhà chạy tới quân doanh, có lẽ phải lâu lắm mới trở về được.
—— Phụ vương thân là đại tướng quân, thường xuyên phải vâng theo mệnh lệnh của Hoàng đế đến nơi thật xa đánh trận. Đây là chuyện Phượng Vũ từ nhỏ đã biết.
Kỳ thật phụ vương hiếm được mấy ngày ở nhà, cũng rất ít khi nói chuyện với y, hay dạy thế tử luyện kiếm múa thương nhiều hơn. Mẫu thân của thế tử cũng qua đời từ rất sớm, song giữa huynh trưởng với đệ đệ, lại chẳng có bao nhiêu ôn hòa.
Thế tử thậm chí không muốn nhìn thẳng vào y, cũng không thích Phượng Doanh cứ thường xuyên tìm y. Y tự biết người của chính viện đều dùng ánh mắt khác thường để nhìn mình, nên cũng hiếm khi rời khỏi tiểu viện của mình. Y không biết vì sao phụ vương cứ không thích mình, chỉ biết rằng phải gắng ít nói chuyện hết mức có thể, tránh cho dẫn tới càng nhiều ánh mắt khinh thường hơn.
Chờ đợi đằng đẵng vẫn luôn khiến cho thời gian trôi qua chẳng dễ phát giác, cũng luôn có thể làm hao mòn oán hận nho nhỏ trong lòng. Y không còn giận nữa, cuối cùng chờ được phụ vương trở về, cũng chính là vào ngày hôm ấy, lần đầu tiên phụ vương đặt ánh mắt trên mặt y lâu như vậy, còn hiền từ vuốt đầu y.
“Đưa con đi Sóc Phương, được không?”
Hình như y từng nghe thấy Phúc thẩm nhắc tới Sóc Phương, nhưng y không biết ngoại trừ Bắc Liêu ra, trên đời vẫn còn nơi nào khác, càng không biết rốt cuộc Sóc Phương ở hướng nào. Y sợ một mình đi xa, bèn dè dặt cẩn thận hỏi phụ vương, có phải tỷ tỷ cũng đi không.
Đáp án là khẳng định.
Thế là y an tâm.
Thế là những ngày hôm ấy dù Phúc thẩm thường hay đỏ hoe mắt chuẩn bị hành trang cho y, y cũng chẳng mảy may lo lắng. “Tỷ tỷ sẽ cùng đi với ta đó.” Y ngước mặt nói với Phúc thẩm, bảo bà đừng sướt mướt, “Sóc Phương là chỗ chơi rất vui, phải không?”
Phúc thẩm nén nước mắt gật gật đầu: “Công tử, phải nhớ trở về đó.”
“Được.” Y cười nhẹ nhàng, ngoắc với ngón tay thô sần của bà, “Ta sẽ về thăm thẩm mau thôi, đem đồ ngon cho thẩm ăn.”
… Thẳng đến sáng sớm ngày xuất phát hôm ấy, y vẫn còn mơ mộng, trong mơ y đã thành người lớn, cùng mặc bào săn màu lam với tỷ tỷ, cưỡi tuấn mã đeo cung tên, tung hoành rong ruổi trên thảo nguyên bao la ngút mắt.
Sau đó… Cuộc sống sau đó, chính là một cú rơi xuống vực sâu vạn trượng, ngã cho thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục*.
(*Vạn kiếp bất phục [万劫不复]: muôn đời muôn kiếp không trở lại được.)Sáng sớm hôm từ biệt ấy, xe ngựa từ từ lăn bánh, tỷ tỷ vốn định cùng xuất phát, lại bị người khác giữ chặt, không thể tiến lên. Nàng như ý thức được gì đó, giật lấy cái bọc trong tay hạ nhân, liều mạng xông ra khỏi đám người, chạy vội tới phía của y.
“Tiểu đệ, tiểu đệ!” Tỷ tỷ trong gió khàn giọng hét.
Y hoảng sợ không thôi, từ trong song cửa xe thò người ra, hô to với phía sau. Sứ thần ngồi chung xe bắt lấy vai y, sợ y nhảy cửa sổ chạy trốn. Thân ảnh của tỷ tỷ càng lúc càng nhỏ, tiếng hô của nàng còn đang bay trong gió, nhưng xe ngựa lại càng đi càng nhanh, cuối cùng lao vụt đi mất.
Sương mù mênh mông, đồng trống hoang vu, bóng áo đỏ ấy cuối cùng hóa thành một chấm nhỏ, biến mất nơi cuối tầm mắt.
“Ta muốn về nhà!” Y nắm lấy song cửa xe, nhìn qua đồng hoang trống trải mông quạnh, khóc lên.
***
Vào giờ dùng cơm trưa, Diệp Tư tới sảnh đường, song chỉ gặp chúng thị nữ đang bận rộn, chẳng thấy bóng Bắc Dận vương đâu. Vốn cô còn đang nghĩ xem phải đối mặt làm sao, giờ thấy ông không có ở đây, ngược lại có hơi bất ngờ.
Chúng thị nữ chỉ nói sau khi vương gia trở về thì tới viện của Phượng Vũ, kế đó lại một mình ra cổng, không có phân phó gì khác.
Diệp Tư đang ngạc nhiên, có hạ nhân khấp khởi tiến lên nói: “Quận chúa đã nghe tin mừng chưa ạ?”
“Tin mừng?” Cô giật mình.
“Tiểu nhân vừa ở trên phố nghe được nội thị trong cung ra mua đồ nói, Tĩnh Vương của Sóc Phương đã ký minh ước đình chiến trên đại điện, sau này chúng ta cũng không cần phải đánh với bọn chúng nữa.”
Chúng thị nữ xì xào bàn tán, mặt treo nét vui vẻ, song Diệp Tư lại không mừng rỡ được như bọn họ, có lẽ do chưa từng trải qua nhiều năm chiến tranh, không thể lĩnh hội được rõ ràng.
Người kia thấy cô vẻ mặt thản nhiên, không khỏi nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện lớn khác, quận chúa nghe xong nhất định càng mừng hơn! Nghe nói Hoàng thượng đã hạ khẩu dụ, phong công tử Phượng Vũ làm thế tử, chờ sau khi ngài ấy lành thương là có thể tiến cung thụ phong ngay!”
“Thụ phong thế tử?!” Diệp Tư giật mình nói, “Là chuyện khi nào, sao trước đó chẳng có chút phong thanh nào cả?”
Thị nữ bên cạnh vội thưa: “Nói không chừng vừa rồi Vương gia trở về là để báo tin tốt này cho công tử.”
“Vậy à…” Diệp Tư vẫn cứ cảm thấy ngờ ngợ vướng mắc, chúng thị nữ vội vàng bưng rượu bê chén, mời cô ngồi xuống dùng cơm. Diệp Tư từ chối, nói đầu mình đau không uống rượu được, thị nữ mới bưng rượu nồng tản mùi sặc người ấy đi. Diệp Tư thấy trên bàn bày nào là sứ trắng viền vàng mâm to bát lớn, bên trong đều là đủ mọi loại thịt, không khỏi lại choáng một trận. Miễn cưỡng ăn chút thịt khô vẫn còn gây mùi, Diệp Tư đứng dậy mượn cớ phải thăm Phượng Vũ, liền hớt hải rời đi.
Tới tiểu viện, lại thấy Phúc thẩm cùng hai vú già khác đứng ngoài cửa, một người trong đó còn đang bưng thùng gỗ đựng cơm trong tay.
“Sao lại không vào?” Cô đứng ngoài của viện, hỏi với tới.
Phúc thẩm nghe tiếng quay đầu, thấy là quận chúa đến, vội tiến lên hành lễ, bất an thưa: “Công tử ở trong phòng, cơm nước bọn nô đưa tới đều nguội cả rồi, ngài ấy lại chẳng ăn chút nào.”
“Đệ ấy lại sao thế?” Diệp Tư nhíu mày, nhớ tới lời thị nữ nói ban nãy, “Có phải phụ vương vừa trở về tìm đệ ấy?”
“Vâng… Nhưng lúc vương gia đến đã đuổi bọn lão nô lui xuống cả, đợi lúc lão nô vào viện lại, công tử ngồi một mình trên giường…” Bà thoáng đưa mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói, “Trên mặt như bị sưng lên vậy.”
Lòng Diệp Tư trầm xuống, để bọn bà quay về trước chuẩn bị cơm nước lại, mình thì đẩy cửa vào.
***
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng cành khô bị gió thổi hơi lay ngoài cửa sổ, mà người trên giường nghiêng người vào trong, chỉ để lại bóng lưng trầm lặng.
Trên cái bàn cạnh giường quả nhiên đang đặt cơm, trừ canh thịt bò vẫn còn hơi tỏa nhiệt ra, những món còn lại đều đã nguội.
Diệp Tư chắp tay thong thả bước tới cạnh giường, thấy y vẫn không quay đầu, cố ý nói: “Bữa trưa thịnh soạn như vậy, ấy mà chẳng ăn miếng nào sao?”
Phượng Vũ vẫn im lặng, cô đã chẳng lạ gì tính tình này của y, nhưng nghĩ tới lời Phúc thẩm nói, vẫn có chút lo lắng, không khỏi khẽ khom lưng, định nhìn mặt y một chút.
Từ mặt bên phải xem ra, dường như chẳng có gì khác thường, chỉ có điều y nghiêng người, Diệp Tư nhất thời không thể nhìn tới mặt bên trái của y, bèn vén váy dài, ngồi xuống mép giường.
“Vừa nãy tôi nghe được hai tin vui, cậu muốn nghe chút không?”
Từ trước đến giờ, Phượng Vũ hẳn là sẽ châm chọc hoặc chặn lời, song lần này y vẫn chẳng cất tiếng. Từ chỗ Diệp Tư nhìn sang, gương mặt y bị phủ trong bóng râm lờ mờ, hơi mở mắt, cũng không có ngủ. Nhưng cô lại không thấy rõ rốt cuộc y đang nhìn nơi nào, thậm chí không thể phân rõ được tình cảm trong mắt y.
Thế là chỉ có thể mặt dày tự mình nói với mình: “Bắc Liêu với Sóc Phương đã chính thức đình chiến, vị bằng hữu Tĩnh vương đó của cậu cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi…” Đưa mắt nhìn y một cái, lại thử dò xét bảo, “Còn nữa, nghe đâu Hoàng thượng phong cậu làm thế tử rồi.”
Vốn tưởng rằng nói xong câu này, dẫu sao y cũng sẽ có chút phản ứng, lại không ngờ lời nói cứ như đá chìm xuống biển, chẳng dấy được chút gợn sóng nào.
Diệp Tư ngồi ngay mép giường, nhìn qua phần đồ ăn kia, bỗng quay người đặt lên vai phải của Phượng Vũ, muốn xoay người y lại. Nào ngờ y nhìn như văn nhược, lại chợt nhấc cánh tay đẩy phắt ra ngoài, vừa khéo đẩy trúng Diệp Tư.
“Làm gì đấy?” Cô bắt lấy ống tay áo của y, đè thấp giọng, “Vừa mới tức giận với Bắc Dận vương à?”
“Ra ngoài.” Y rốt cuộc mở miệng, lại chẳng có chút tình cảm nào.
“Sao cứ vậy hoài thế? Có chuyện gì không thể nói được sao?” Cô chịu không nổi nhất là cái dáng vẻ không mặn không nhạt này của y, không khỏi quỳ một gối xuống mép giường, tay hơi chống, liền leo lên giường. Có lẽ hành động này quá mức lớn mật, Phượng Vũ không nhịn được hơi nghiêng mặt qua.
Quả nhiên, dấu đỏ dữ tợn trên má trái, tới giờ vẫn còn sưng. Bên khóe môi còn vương vệt máu lờ mờ.
Y lại như ý thức được gì đó, lập tức muốn quay mặt lại lần nữa. “Đừng nhúc nhích.” Diệp Tư đè y lại, ngữ khí nghiêm túc.
Y lặng lẽ nhìn cô, ngược lại thật sự không hề nhúc nhích. Chỉ là đôi ngươi đen như diệu thạch* càng lộ vẻ u ám, tựa như kết cả ngàn vạn lớp băng, ngăn cách hết toàn bộ ấm áp.
(*Hắc diệu thạch [黑曜石]: Obsidian hay còn gọi là đá vỏ chai, hắc diệu thạch, là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ. Theo Wikipedia.)Diệp Tư sợ y lại bướng bỉnh, không dám thu tay lại, do dự hỏi: “Ông ấy đánh cậu ư?”
Phượng Vũ thình lình nhìn thẳng cô, hờ hững nói: “Cô còn cần hỏi gì nữa?”
Cô khẽ giật mình, lập tức nói ngay: “Không phải tôi biết rõ còn cố hỏi… Vì sao lại đánh cậu ác như vậy?”
Lần này y không trả lời, ánh mắt vốn lạnh nhạt lại trở nên sắc bén như kim, dường như muốn dùng nó để dựng nên gai nhọn khắp người, ngăn Diệp Tư bên ngoài.
Cô mím môi nhìn y một lúc, thấy dáng vẻ y vẫn gắt gao phòng bị như vậy, liền từ trên giường leo qua lần nữa, tới cạnh giá gỗ chỗ góc tường, đổ chút nước nóng trong chậu, thấm ướt khăn tay.
Trở lại trước giường, đưa khăn tay đã vắt khô cho y. “Này.”
Y lại không nhận.
Cô hừ một tiếng, cúi người xuống, đem khăn tay vẫn còn tản ra hơi ấm nhẹ nhàng đắp lên má trái của y. Hàng mày y không kìm được hơi nhăn lại, không biết là do đau, hay là nguyên nhân khác.
“Bướng bỉnh đấy.” Diệp Tư thay y xoa nhẹ chỗ bị đánh, nhìn mặt mày thanh lãnh của y, không khỏi khẽ thở dài.
__________Tác giả có lời muốn nói:Ừm, lúc đăng bài có tự rà lại một lượt, không hiểu sao trong đầu tui hiện lên Diệp Tư ngồi bên giường nói một câu: “Từ giờ cậu sửa lại cả đi!” (Editor: mình không chắc tuần sau có edit được không nữa vì mình đang bị deadline 5 môn dí, gần midterm rồi ( ;; w ;;) Lỡ mình có quỵt chương thì thôi tuần sau nữa nhe.)