“Ta nói này quận chúa, không cần trốn nữa đâu, chỉ cần bọn ta vừa bắn tên thì ngươi còn mạng sao?” Một gã tướng lĩnh khuôn mặt gầy gò tay cầm bó đuốc, đạp một cước lên rìa dốc, dùng ngôn ngữ trúc trắc quát về phía cô.
Diệp Tư dồn hết sức toàn thân bám lấy gờ đá, khàn khàn cổ họng kêu lên: “Tôi không phải người mấy người muốn tìm!”
Gã kia cười rộ, huơ huơ cây đuốc rọi phía cô bên này một chút: “Phượng Doanh quận chúa, ngươi được xưng là nữ nhân dũng cảm nhất Bắc Liêu! Làm sao bây giờ lại sợ chết như vậy, ngay cả thân phận của chính mình cũng không dám thừa nhận?” Trong lúc nói, gã đã giao đuốc cho người khác, đồng thời cầm lấy cung tên, tay to kéo một cái, liền giữ căng dây cung.
Diệp Tư cả người phát lạnh, ngón tay không tự chủ được run rẩy, chính vào lúc này, lại nghe phía dưới loáng thoáng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Cô trước hết vui mừng, sau đó lại trở nên khẩn trương. Tướng lĩnh phía trên tức khắc nổi cảnh giác, vung cánh tay, chúng binh sĩ lập tức nấp vào rìa núi, ngược lại chĩa cung tên ngay Diệp Tư xéo phía dưới.
Gió đêm gào thét lướt đến, Diệp Tư treo người lơ lửng giữa không trung. Phía trên cô là binh lính đang ẩn nấp chờ phân phó, mà phía dưới cô là đáy cốc tối đen, đang có đoàn ngựa nhanh chóng đi qua.
Tay cô càng lúc càng đau, đã sắp không kiên trì được nữa, bên dưới bỗng truyền đến tiếng kinh ngạc, hình như có người phát hiện thân ảnh của cô. Tiếng vó ngựa lập tức ngừng lại, có người giục ngựa tiến lên hô: “Là người Bắc Liêu sao?”
Diệp Tư giật mình, vội quay đầu nhìn xuống, lại thấy phía dưới có người giơ đuốc ngẩng đầu nhìn xung quanh. “Tôi… Ở đây có mai phục!” Cô sốt ruột bật thốt, người nọ hình như ngẩn ra. Cùng lúc đó, tướng lĩnh nấp trên dốc ra lệnh, trong nháy mắt tên bắn như mưa, xẹt qua người Diệp Tư, phóng thẳng xuống dưới.
Người cầm đuốc kia không kịp tránh, lúc này bị loạn tiễn xuyên tim. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn ngã xuống đất, từ hai bên vọt ra vô số giáp sĩ, chúng giáp sĩ thấp người, khiên chắn trong tay kề sát vào nhau, gắt gao chặn trận mưa tên từ trên xuống.
Lớp cung thủ thứ nhất trên sườn dốc nhanh chóng lùi về phía sau, lớp thứ hai tiến lên giương cung. Trong chớp mắt, dưới đáy cốc có người giục ngựa phóng nhanh đến, nương theo ánh trăng lạnh lẽo kéo căng dây cung, ngón tay thon dài buông ra, vũ tiễn màu trắng liền rời cung lao đi. Tên nhọn trong không trung nhanh chóng vụt bay, lại nghe “phập” một tiếng, đâm vào hai bên gò má gã tướng lĩnh trên sườn dốc.
Gã tướng lĩnh hét thảm một tiếng liên tục lui về phía sau, binh lính xung quanh vội xoay người đi cứu. Thừa dịp lúc này, người thanh niên cầm cung kia giục ngựa phi lại dốc.
“Phượng Doanh, nhảy xuống!” Anh ta lấy ngữ khí không chút chần chừ cao giọng quát lên.
Diệp Tư sửng sốt, một giây sau liền đưa ra quyết định.
Cô quay đầu nhìn về người thanh niên kia một cái, sau đó hướng tới chỗ anh ta nhảy xuống. Mà ngay vào lúc cô thả tay xuống, trên dốc lại một lần nữa phóng tên như mưa.
***
Người giữa không trung, có thể cảm nhận được trận đau đớn trên chân. Nhưng chỉ trong nháy mắt hoảng hốt như vậy, Diệp Tư đã rơi xuống dốc núi, theo đó là một cơn va chạm mạnh.
Bị lực chấn động lớn tác dụng, cô và người xông lên đỡ cô đều ngã trên tuyết. Không đợi cô hoàn toàn tỉnh táo, đã có toán giáp sĩ xộc lại, một bên dùng tấm khiên che chắn bọn họ, một bên nhanh chóng lui về phía sau.
Trong cự ly vài chục thước ngắn ngủi, lại có người trúng tên, nhưng vẫn giữ chặt tấm khiên không hề chùn bước. Đến khi có nham thạch cao ngất chắn lại mưa tên, người thanh niên vẫn luôn nắm cánh tay Diệp Tư mới nhanh chóng nói: “Nơi này địa hình bất lợi, muội bị thương, không cần phải đi ra.”
Diệp Tư lúc này mới cảm thấy chân trái nhói đau âm ỉ, cúi đầu nhìn, có một cây tên nhọn găm vào bắp chân của cô. Cô khó nhọc dựa vào vách đá, người thanh niên kia vẫn luôn dùng tay trái che cánh tay phải, nghĩ đến là vào lúc đỡ được cô cũng đã bị xô xát mạnh. Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt, dưới ánh lửa lay động, anh vận khôi giáp gương mặt anh lãng, mặt mày càng ẩn chứa khí chất của dòng dõi quý tộc.
Cô ngẩn ra: “Anh đã cứu tôi, cảm ơn.”
Người thanh niên nhướng mày, trong mắt có chút kinh ngạc: “Muội sao lại khách khí như vậy?” Diệp Tư còn chưa trả lời, anh ta đã tiếp tục chất vấn: “Mấy người Tiêu Chước Viêm có còn ở thành Ô Mộc không?”
“Tiêu Chước Viêm? Lúc tôi trốn ra anh ta còn ở chỗ cổng chính ngăn cản quân địch.” Diệp Tư hơi ngừng một chút, lại nói, “Còn có một người… Hình như gọi là Hô Nhĩ Thuần, khi nãy trên đường núi gặp mai phục. Đối phương có rất nhiều người, không biết anh ta giờ thế nào.”
Người thanh niên kia nhìn chằm chằm vào cô, hai hàng mày hơi nhíu lại, Diệp Tư có thể cảm nhận được kinh ngạc của anh ta đối với cô. Lúc này có phó tướng từ phía trước đi tới, hướng về thanh niên kia ôm quyền nói: “Điện hạ, mạt tướng dẫn người lên đường núi tiêu diệt bọn chúng.”
Người thanh niên khoát tay ngăn hắn: “Ngươi ở trong này bảo vệ quận chúa, ta dẫn người lên đó.”
“Chuyện nguy hiểm như vậy sao có thể để điện hạ đích thân giải quyết? Huống chi ngài vừa rồi còn bị thương!” Người nọ vội la lên.
“Xương cốt chưa gãy.” Người thanh niên nhịn đau lưng giương cung tên, “Ta vừa rồi thăm dò địa hình, không cần xông thẳng vào trước đường núi, có một triền núi khác tương đối khuất có thể bọc đánh.”
Phó tướng còn muốn ngăn cản, người thanh niên đã nhanh chóng gọi thuộc hạ, dựa theo phân phó của anh một đội nhân mã phụ trách chặn lại quân địch trên sườn dốc, thu hút chú ý của đối phương, một đội nhân mã khác theo anh từ đường nhỏ trong rừng lẻn lên, mượn bóng đêm ẩn nấp hướng về thành Ô Mộc xuất phát. Chuyện chỉ trong nháy mắt, các tướng sĩ vốn đều tụ tập cùng một chỗ đã chia nhau nhận nhiệm vụ đi thực hiện.
Lúc người thanh niên sắp rời đi, không quên quay đầu nhìn Diệp Tư ngồi sau nham thạch.
“Thành Ô Mộc sẽ không ngã, chờ tin tốt của ta.” Anh dùng ngữ khí thực kiên định nói với cô.
***
Màn khói dày đặc đằng xa quẩn quanh không tan, dưới bầu trời đêm chém giết càng lúc càng trở nên kịch liệt. Diệp Tư cách chiến trường phía trước chưa đến hai mươi thước, mắt thấy một người lại một người binh sĩ thân trúng mấy mũi tên, có người thậm chí không kịp phát ra tiếng đã bỏ mạng tại chỗ, có người dù bước đi gian nan vẫn tiếp tục xông về phía dốc cao.
Phó tướng chỉ huy mọi người đồng thời còn phải bảo vệ Diệp Tư, cô chịu đựng đau nhức trên chân, kiệt lực dựa sát vách đá, ngẩng đầu nói với hắn: “Tôi tránh ở chỗ này sẽ không có việc gì.”
“Điện hạ đã phân phó, nhất định phải bảo vệ ngài an toàn.” Phó tướng nhìn phía trước chăm chú không dời mắt. Diệp Tư nhịn không được hỏi: “Điện hạ? Anh ta là người nào?”
Phó tướng ngẩn người, quay đầu nói: “Ngài sao lại không biết ngài ấy? Ngài ấy là thái tử điện hạ của Bắc Liêu chúng ta!”
“Thái tử Bắc Liêu?!” Diệp Tư cả kinh.
“Quận chúa… Ngài có phải đã quên hết mọi chuyện rồi không?” Phó tướng mở to hai mắt nhìn cô, giống như gặp được nữ nhân lạ nhất trên đời.
***
Khi sắc trời dần chuyển sáng, nhân mã Bắc Liêu bên này rốt cuộc men theo sườn dốc xông lên, Diệp Tư được chiến mã nâng người, do rất nhiều binh sĩ bảo hộ ngay giữa đội ngũ.
Xuyên qua núi rừng sâu thẳm, lại đi tới đoạn đường núi kia, nơi thành Ô Mộc phía trước ánh lửa vẫn chưa tắt. Dọc đường đi trải đầy thi thể, trong không trung tràn ngập mùi cháy khét cùng mùi máu tươi, vài lá cờ cắm xiêu vẹo trên nham thạch, tuyết đọng thỉnh thoảng rơi xuống, vỡ nát bên vó ngựa.
Từ đỉnh núi xa xa truyền đến tiếng kèn lệnh trầm thấp, binh sĩ Bắc Liêu đang đi phía trước sau khi nghe được tín hiệu đặc biệt hưng phấn, toàn lực tiến về hướng thành Ô Mộc. Miệng vết thương trên chân Diệp Tư vẫn còn rướm máu, cả người mê man. Suốt một đường xóc nảy trở lại thành Ô Mộc, cổng lớn nặng nề đã mở toang, hai bên ngổn ngang thi thể ngã dưới đất. Trên tường đá là bó đuốc bừng bừng ánh lửa, có một gã tướng lĩnh trẻ tuổi nhanh chóng bước ra nghênh đón, mặt nhiễm vết máu, Diệp Tư nhìn một lúc lâu mới nhận ra hắn đúng là Hồ Nhĩ Thuần đã chạy tách ra lúc trước.
Phó tướng hộ bên người Diệp Tư nhanh chóng xuống ngựa cùng hắn nói chuyện với nhau, sau một lát mới quay người trở về, gọi binh sĩ đỡ Diệp Tư xuống ngựa. “Hô Nhĩ Thuần, quận chúa giao cho ngươi, ta đi tiếp ứng cho điện hạ.” Hắn nói xong, xoay người lên ngựa, mang thủ hạ dọc theo đường núi đi thẳng xuống dưới, lát sau đã biến mất trong bóng đêm.
“Địch nhân đã chạy rồi?” Diệp Tư nén đau đớn, thấp giọng hỏi người bên cạnh. Hô Nhĩ Thuần dìu cô đáp: “Người Sóc Phương tạm thời bại trận rút lui, thái tử điện hạ đã mang binh đuổi theo.”
“Chúng ta hiện tại ở lại chỗ này?” Diệp Tư nhìn chân tay cùng những vệt máu đen sót lại trên mặt đất, lồng ngực nóng lên. Hô Nhĩ Thuần thấy sắc mặt cô tái nhợt, vội bảo: “Quận chúa không cần lo lắng, viện quân hẳn sẽ đến sớm thôi.”
Diệp Tư gian nan xoay người, muốn dựa vào vách đá nghỉ ngơi một lát, nhưng vừa khẽ động, chỉ thấy trời rung đất chuyển, cả người nhũn ra ngã trên đất.
***
Diệp Tư cảm thấy bản thân giống như đang trong lò lửa, đôi môi khô nứt, toàn thân phát nóng. Xung quanh là âm thanh huyên náo, hình như có rất nhiều người chuyển mình đi, cũng không biết trải qua bao lâu, miệng vết thương trên chân quặn đau đến chết đi sống lại, cô hoảng sợ la hét giãy giụa, lại bị người cưỡng ép giữ chặt. Trong hoảng hốt, cô nhìn ánh lửa phía trên thoắt sáng thoắt tối, hết thảy hư ảo mà xa xôi, khiến cô không rõ chính mình rốt cuộc là đang ở trong mộng hay là sinh ra ảo giác.
Trong một thoáng, cô gần như hy vọng bản thân cứ thế chết đi.
Thân ở trong loạn thế xa lạ, tùy thời đều có khả năng bị một tên xuyên tim hoặc một đao bỏ mạng, so với lúc trước không rõ vì sao bị bắt giam, dường như cũng không có gì khác biệt. Cô từ nhỏ đã không thích thậm chí chán ghét lịch sử, bởi vậy dù những người đó nhiều lần đề cập đến Sóc Phương và Bắc Liêu, trong đầu cô cũng chỉ có chút ấn tượng mơ hồ mà thôi. Mang máng biết đó là hai quốc gia dị tộc nằm ở phương bắc, về phần tổng cộng có mấy đời đế vương, mỗi nước đã trải qua những suy thịnh lên xuống nào, cô vẫn hoàn toàn không biết.
Nói mới thấy lạ, cô có một người cha là nhà khảo cổ chuyên nghiệp, song bản thân đối với mấy thứ tràn ngập hơi thở cổ xưa đó lại không có bất kỳ hảo cảm nào. Cô từ nhỏ đã thích sinh vật, dạo chơi trong thế giới diệu kỳ của những thể tế bào có hình thái khác biệt được phóng to dưới kính hiển vi, khiến cô cảm thấy mình hệt như du ngoạn trong vũ trụ vô tận. Nhưng cha đối với niềm yêu thích của cô lại luôn xem thường, thậm chí từ lúc cô còn rất nhỏ đã nói với cô: “Con tư chất bình thường, ở phương diện này vĩnh viễn cũng không gặt được thu hoạch gì.”
Cô không tin ông, vào lúc sơ trung đã tự mình làm quy hoạch, ngay cả khi cha không chu cấp, cô cũng muốn sau khi vào đại học được học ngành sinh vật học. Nhưng không rõ có phải lời cha nói thật sự ứng nghiệm hay không, cô tuy rằng đối với sinh vật cảm thấy rất hứng thú, song mỗi lần gặp cuộc thi quan trọng, đều luôn phát huy không tốt. Thậm chí ngay cả giáo viên trong trường cũng sâu xa khuyên bảo cô, đem sinh vật thành sở thích nghiệp dư thì có thể, còn nếu thật sự muốn đạt được thành tích gì đó, hoàn toàn không có khả năng.
Diệp Tư nhiều lần nhận phải đả kích khiến lý tưởng thuở bé của mình dần dần tan vỡ mà ngày càng sa sút, cha lại không để lỡ thời cơ an bài cô đi phụ đạo mỹ thuật, bức ép cô mỗi ngày lưng đeo bảng vẽ bôn ba qua lại giữa trường học và phòng vẽ.
“Hội họa có thể làm cho con văn tĩnh hơn, được người hoan nghênh hơn.” Cha vì cô đặt mua tất cả họa cụ, đem mấy bộ sách sinh vật của cô ném vào thùng rác.
Trong ấn tượng của Diệp Tư, cha rất rất ít khi quan tâm đến việc học của cô. Từ trước tới nay, ông ấy không phải cả ngày vùi đầu vào đống giấy cũ, thì là mang hành trang trường kỳ khảo sát bên ngoài. Trong nhà của hai cha con, vẫn luôn sạch sẽ không có lấy một hạt bụi, càng không có chút khói bếp nào.
Cha dường như là người chỉ vì khảo cổ mà sinh ra, ông có thể vì thẩm định niên đại của một khối gạch vỡ mà không ngủ không nghỉ, cũng có thể vì cứu lấy một tòa mộ vô danh mà vội vàng đi xe mấy đêm liền. Diệp Tư từng nhiều lần kháng nghị với ông ấy, song ông giống như cũng không bận tâm đến suy nghĩ và cảm nhận của người khác, ông là một nhà khoa học điên sống trong thế giới của chính mình.
Thật buồn làm sao, hiện tại, đến phiên bản thân Diệp Tư bị lực lượng không biết tên đưa đến thời đại cổ xưa. Mà cha luôn một lòng si mê lịch sử, lại đã tự sát bỏ mạng.