Loạn Thế Đại Ma Đầu

Chương 10


Hô!!!
Dương Minh thở ra một ngụm trọc khí, kết thúc chu kì thổ nạp, hắn chậm rãi đứng dậy, ma khí quanh thân đậm đặc phút chốc thu liễm hoàn toàn, so với ban đầu, hắn bây giờ đã không còn chút gì của Thiên Hoang cổ tông.

"Huyền hoàng chi quyết phẩm chất rất cao, cứ theo lộ trình không bao lâu ta sẽ đột phá tụ khí cảnh, tấn cấp ma tướng tiếp nhận nhiều phúc lợi hơn.

"
Cạch cạch.

Đại môn nặng nề mở ra, hành lang u ám chớp động ánh lửa, mật thất xây dựng bên dưới lòng đất, xung quanh đồng dạng có những cái khác, giống như hắn ma binh bế quan đi ra cũng rất nhiều, nhưng mà tu vi nổi trội, luyện thể cửu trọng lác đác không có mấy.

"Ngài là Dương Minh?"
Giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên bên tai, Dương Minh kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy thiếu nữ sợ sệt tay cầm hộp gỗ.

"Không sai, tìm ta có việc gì.

"
Dương Minh lạnh lùng, hắn liếc xuống hộp gỗ, trong đầu như có suy đoán, thiếu nữ được câu trả lời, mừng rỡ nâng lên trước mặt, thái độ cung kính vô cùng:
"Tiểu nhân phụ mệnh ma tướng đại nhân đem thứ này cho ngài, ma tướng đại nhân còn nói, ngài mới ra nhập ma binh, cho nên đặc cách nhận trước một ngày đan dược.

"
Nói xong liền chờ Dương Minh cầm lấy, thiếu nữ cúi người rời đi, hộp gỗ màu đen được khắc phù văn, tác dụng thuần túy bảo quản dược lực bên trong, tiếp nhận hộp gỗ, Dương Minh trở nên thoải mái.


Hắn đang lo lắng làm sao lấy được thứ này, giờ đây tự động đưa tới cửa, há chẳng phải thiên ý, nhưng mà đan dược chỉ có một ngày, tiếp theo phải làm nhiệm vụ đổi lấy.

Cái gọi là làm nhiệm vụ, bên trên ban xuống treo thưởng, tùy vào độ khó hoàn thành nhận được càng hậu hĩnh.

Dương Minh lên trên mặt đất, khung cảnh lập tức thay đổi, ngập trời khói bụi, không khí ngột ngạt, khắp nơi thoang thoảng huyết tinh tanh nồng,
Quang Minh thành bị chia đôi, một nửa phía Đông do ma môn kiểm soát, nửa còn lại cổ tông trấn thủ, Dương Minh hướng đến tòa tháp trung tâm, nơi này thượng thiên ma vừa đến liền lập lên, quyền hạn của hắn chỉ được ra vào tầng một, nhiệm vụ phân phát cũng tại chỗ đó.

Nhiệm vụ phân cấp bậc độ khó, chia từ giáp ất bính đinh, với thực lực hiện nay của hắn, nhiệm vụ bậc đinh là vừa sức nhất.

Mang về thủ cấp của mười tên ngoại môn đệ tử Thiên Hoang cổ tông.

Thu thập đủ một trăm quả tim phàm nhân, quy đổi một luyện thể võ giả bằng với mười phàm nhân, một tụ khí võ giả bằng với một trăm phàm nhân.

Ám sát thành công ngoại môn thiên tài Lý Minh An, thực lực luyện thể cửu trọng, sơ bộ thông tin!
Phá hủy một mỏ nguyên tinh nhỏ, vị trí đánh dấu trên bản đồ, thông tin sơ bộ!
Dương Minh ánh mắt lặng lệ, hắn dứt khoát chọn cái thứ hai, so với võ giả thì đánh giết phàm nhân nhẹ nhàng hơn hẳn, trước khi hắn hoàn toàn làm quen tà ma chi lực, tránh giao đấu không cần thiết.

Gỡ xuống nhiệm vụ, Dương Minh làm một số thủ tục, bỏ ra một trăm nguyên thạch mua xích thố trung phẩm, sau đó âm thầm rời khỏi Quang Minh thành, hắn đánh giá bản đồ, một bên định hướng đường đi, quanh đây bán kính chục dặm đã không còn phàm nhân sinh sống, muốn hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ cần đi xa hơn.

Nhiệm vụ này cấp cho hắn đan dược của ba ngày, sau ba ngày chưa hoàn nhiệm vụ, bắt buộc phải quay về lĩnh hình phạt.

Chiến tranh xảy ra, các khu vực Đại Hoang sâm lâm cùng Quân Hùng sơn mạch đã không còn thoải mái ra vào, tùy thời tiến nhập sẽ gặp đại năng phát giác, Dương Minh lựa chọn đi vòng, men theo biên giới hai vùng, tiếp cận khu vực gọi là trung thổ.


Trung thổ tuy rằng thuộc lãnh địa Thiên Hoang cổ tông, thực tế lại là cùng tự trị, thực lực ở đây không yếu, cao nhất đều có thiên nguyên cảnh, thời điểm Dương Minh còn là nội môn chân truyền, hắn đã từng ngang qua đây, thông tin sơ bộ nắm bắt rõ ràng.

Trung thổ chia làm ba vực, chỗ hắn đang đứng thuộc về tiếp giáp Bắc Trung vực, do man hoang bộ lạc thống trị.

Dương Minh đứng trên đỉnh núi, ánh mắt sắc bén quét xuống bên dưới, bây giờ trời vẫn còn sáng, có thể thấy rõ, trải rộng một vùng dựng lên vô số lều trại, man nhân đi lại khắp nơi, thực lực bọn họ đồng đều, dừng ở luyện thể ngũ lục trọng, cao nhất chỉ có luyện thể bát trọng.

"Đây là bộ lạc cấp một, đúng là gặp may rồi.

"
Bộ lạc cấp một thực lực tương đối yếu, ở vào những nơi thiếu thốn tài nguyên, tuy rằng nhân số nhiều, chân chính sức mạnh chẳng có bao nhiêu.

Dương Minh không vội ra tay, bộ lạc tiến về đêm, canh phòng không còn nghiêm ngặt, thích hợp để trà trộn vào.

Hiện tại Dương Minh tìm một chỗ trú, tốn chút thời gian cải tạo bên ngoài, hoàn tất tiểu tiết, bản thân vào trong nhập định tu luyện, chờ đợi màn đêm buông xuống.

Liên tục tiếng yêu thú rít gào vang vọng, bóng tối bao phủ không gian, một chút hơi nước tụ lại nhỏ giọt xuống mặt đất, Dương Minh mở bừng hai mắt, thân thể thoáng chốc đứng thẳng, miệng hắn cong lên một đạo, giọng nói nỉ non.

"Đến giờ đi săn rồi.

"
Man hoang bộ lạc về ban đêm yên tĩnh vô cùng, lác đác vài ngọn đuốc chiếu sáng bốn phía, chiến sĩ man nhân được phân canh giữ an toàn, thực lực chỉ có lục trọng cao nhất, Dương Minh tiếp cận khoảng cách trăm mét, hắn thu liễm hơi thở, thân pháp uyển chuyển tiếp cận một vị man nhân, hai tay thoắt cái bắt được đầu đối phương.


Tạm biệt.

Răng rắc xương cốt vỡ vụn, khí tuyệt bỏ mình, Dương Minh nhẹ nhàng đặt thi thể xuống đất, hắn nhìn quanh còn lại năm tên canh giữ, ánh mắt lóe lên từng đạo u quang chớp đông.

"Cái! "
Tên này vô cùng hoang mang, hắn chỉ thấy đầu óc quay cuồng, tầm mắt đảo lộn, để rồi mất đi ý thức, thi thể lạnh lẽo.

Lục trọng cùng cửu trọng, chênh lệch chỉ có tam trọng, theo lý Dương Minh không thể hạ thủ dễ như vậy, man hoang bộ lạc chủ tu đồ đằng, mỗi một man tộc chiến sĩ đều xăm lên mình thứ này, tùy vào đẳng cấp đồ đằng đánh giá thực lực.

Thực lực lục trọng, chỉ có tác dụng khi man nhân kích hoạt đồ đằng, bọn họ đến Dương Minh còn chưa phát hiện, nào trong trạng thái chiến đấu, thuần túy bị động, dựa vào lực lượng thể chất bình thường, vô pháp phản kháng võ cửu trọng tập kích bất ngờ.

Liên tiếp sáu cỗ thi thể lạnh ngắt nằm xuống, Dương Minh liếc về lều trại xa xa, chân chính khó chơi là bộ lạc vương, để hắn kích hoạt đồ đằng, thực lực nâng lên bát trọng, muốn giết cũng tốn kha khá sức lực.

Màn đêm bất tận, ánh lửa chập chờn, Dương Minh lặng yên không tiếng động di chuyển, tiếp cận từng lều trại, cẩn thận đánh giá bên trong, phàm là không có võ giả, hắn lập tức động thủ, nhất kích đoạt mạng, chết trong giấc mộng.

Mười tên man nhân, mười tám man nhân, hai mươi tư man nhân, con số không ngừng tăng lên, chết trong tay Dương Minh vô cùng nhiều, mỗi một lều trại không còn khí tức sinh mệnh, hắn đều đánh dấu nhận diện.

Thoáng chốc bộ lạc ba sáu lều trại, hiện tại chỉ có tám cái Dương Minh chưa động.

"Có thực lực, chưởng khống sinh mạng thật thích thú, đáng tiếc thời gian có hạn, ta không thể hưởng thụ quá lâu.

"
Dương Minh tới lều thứ tám, bên trong chỉ có hai người, hình thể to lớn, cảm giác bên ngoài xa lạ hơi thở, bọn họ lập tức quát lớn:
"Ai!!!"
Tiếng quát đánh động mọi người xung quanh, Dương Minh kinh ngạc trong giây loát, để rồi lựa chọn rút lui, đêm tối đối mặt đông đảo man nhân có chuẩn bị, hắn không nắm chắc phần thắng, dù sao đồ cũng đã lấy được, cũng chỉ thiếu một ít nữa thôi.


Phanh phanh phanh!!!
Từng tên man nhân dữ tợn xé rách lều vải, bọn chúng hừng hực chiến ý trào dâng, có thể xung quanh yên ắng càng thêm nghi hoặc.

Trầm trọng bước chân tiến đến, man nhân phá lệ bình tĩnh:
"Cát Đặc Tư, có chuyện gì khiến ngươi hét lên như vậy.

"
Man nhân được hỏi lập tức trả lời:
"Vương, ta nghe thấy hơi thở xa lạ, hơn nữa mang theo mùi vị phía Bắc, vừa đi ra đây đã không thấy ai.

"
"Cát Đặc Tư, tên hỗn đản nhà ngươi lại mơ ngủ rồi, đang yên đang lành, đáng thức mọi người dậy là thế nào.

"
"Mọi người dậy, sao ta có cảm giác, hôm nay bộ lạc rất ít người.

".

Truyện Mạt Thế
Một tên man nhân thắc mắc, âm thanh không lớn, tại hoàn cảnh này vô cùng rõ ràng, khuấy động nghi hoặc mỗi người, man nhân vương hoảng sợ vẻ mặt biến sắc:
"Không ổn, bộ lạc của ta.

".

Bình Luận (0)
Comment