Loạn Thế Đại Ma Đầu

Chương 2


Đại Hoang sâm lâm tiếp giáp Quần Hùng sơn mạch, cả hai đồng dạng địa hình hiểm trở, đối với bán bộ võ giả muốn đi qua là khó khăn trùng trùng.

Dương Minh trải qua không biết bao nhiêu lâu, đến nỗi đôi chân rã rời, rốt cuộc hắn nhìn thấy đường lớn, nó nối thẳng đến chỗ cần tìm, dựa trên hệ thống định vị bản đồ, Dương Minh phần nào vui vẻ.

Ít nhất, cách tẩy tủy đan đã giảm hai phần ba chặng đương, chiếu theo thế này, vài chục phút nữa hắn sẽ tới nơi.

Thiên Hoang cổ tông là nhất lưu thế lực, ngoại trừ trên núi người thường không thể đến, dưới núi phàm nhân giao lưu rộng rãi, con đường lớn Dương Minh đang đứng, chính là một trong bốn đường phổ biến, thường được các thương nhân chọn lựa.

Đương nhiên, thi thoảng cũng sẽ có ngoại lệ diễn ra.

Chỉ thấy cách đó không xa, mã phu hò hét vung roi, xe ngựa chạy như bay không biết mệt mỏi.

Mắt thấy càng gần chỗ mình, Dương Minh không nói hai lời đứng ra chắn ngang, để cho mã phu sợ hãi hãm lại dây cương, ngựa hí vang trời, mã phu tức giận quát lớn:
"Tiểu tử ngươi không có mắt hay sao, dám tránh đường của ta.

"
Dương Minh híp híp hai mắt, con ngươi tỏa ra bén nhọn ánh nhìn.

"Tiểu tử, danh xưng này ta còn lần đầu nghe, nhất là, phàm phu tục tử như ngươi, phàm nhân không nên đi quá giới hạn, hậu quả thu được sẽ rất thảm khốc.

"
Mã phu giật mình, hắn còn chưa hiểu được, bên tai vang lên chữ chết rõ ràng, hai mắt quay cuồng đảo lộn, tiên huyết tán loạn nhảy múa, đầu lìa khỏi chỗ, mã phu chết không thể nào chết hơn.

Dương Minh bắt được dây cương, thân hình nhẹ nhàng ngồi vào chỗ, một chân đạp thi thể xuống đất, cả người thoái mái hơn hẳn.


Có được xe ngựa, thời gian có thể rút ngắn, thể lực phục hồi liên tục, Dương Minh vô cùng hài lòng.

Xe ngựa cất bước, phút chốc biến mất tại xa xa.

Cách đấy vài dặm trong Đại Hoang sâm lâm, Trần Liên muốn tức điên rồi, hắn không tiếc pháp bảo, đan dược, trong thời gian ngắn giới hạn tối đa khả năng, thế mà đã quá nửa canh giờ, dấu vết còn không nắm được, chưa nói đến bóng dáng Dương Minh quỷ dị khó tìm.

"Đừng để ta tìm được ngươi, đến lúc đó vặn đi tứ chi vất vào chuồng heo, cho ngươi trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết.

"
Hai mắt Trần Liên chằng chịt tơ máu, miệng thề oán độc, hắn vẫn đang tiếp tục tìm, tìm không ra Thánh tử sẽ phẫn nộ trừng phạt, nghĩ đến thôi, Trần Liên bất giác sợ hãi đẩy nhanh tốc độ.

!
Xe ngựa đi không ngừng nghỉ, trải qua một quãng đường dài, Dương Minh thấp thoáng ngửi được mùi máu tươi, cẩn thẩn nhìn vào bản đồ hệ thống định vị, miệng lưỡi nỉ non:
"Đã đến, tẩy tủy đan ta tới đây.

"
Cột dây ngựa vào chỗ an toàn, Dương Minh dựa trên bản đồ, thuận lợi tiếp nhập Quần Hùng sơn mạch.

Nếu như nói Đại Hoang sâm lâm là Thiên Hoang cổ tông vườn nhà, vậy Quần Hùng sơn mạch chính là cổng vào, nơi này tiếp giáp nhiều thế lực lớn, Dương Minh ngoại trừ cảnh giác yêu thù, còn thêm đề phòng võ giả tập kích.

Võ giả chi lộ chia thành nhiều đoạn, mỗi đoạn là một đại cảnh giới chia thành cửu trọng thiên, khởi đầu luyện thể, tiếp theo tụ khí, ngưng dịch, địa nguyên, thiên nguyên, nguyên đan.

Trần Liên lúc trước rơi vào luyện thể cửu trọng, Thánh tử Dương Lâm mức độ tại tụ khí cảnh giới, đã từng đỉnh cao Dương Minh là tụ khí cảnh cửu trọng viên mãn, chỉ kém một bước tiến vào ngưng dịch, trong số thiên kiêu cũng là lực chiến hàng đầu.

Đáng tiếc bây giờ, đến võ giả cũng không phải, Dương Minh càng thêm quyết tâm, chỉ cần có được tẩy tủy đan, giúp hắn sửa chữa kinh mạch, tu luyện chi lộ nối lại, dựa vào cướp đoạt cơ duyên sợ gì không khôi phục tụ khí viên mãn.


"Đến rồi!!!"
Dương Minh kinh hỉ, rẽ ra rậm rạp bụi cây, quang cảnh lộ ra trước mắt, chỉ thấy từng chồng túi hàng la liệt, máu tươi tanh hôi vẫn còn thoang thoảng.

Người đã chết hết, thi thể hẳn bị yêu thú tha đi, còn như hàng hóa còn nguyên không tổn hảo, Dương Minh cẩn thận đánh giá, cuối cùng không nhận thấy nguy hiểm, hắn mở từng túi hàng, nhanh chóng tìm kiếm.

Rốc cuộc đến túi thứ năm, Dương Minh kinh hỉ, hắn tìm thấy một hộp gỗ lớn, chất liệu quý hiếm sơn lên màu đỏ, hoa văn kì lạ chưa gặp, mở ra lập tức một cỗ hương thơm xộc vào mũi, phá lệ nồng đậm.

"Tẩy tủy đan, trọn vẹn mười viên tẩy tủy đan, ta phục dụng một viên, còn lại chín viên bán đi, tài nguyên đủ để tu luyện đến luyện thể cực hạn.

"
Dương Minh không chút nào chần chừ, cất hộp gỗ vào trong ngực, bản thân tìm kiếm túi hàng một hồi, nhận thấy không còn vật đáng giá, hắn lập tức rời đi, một đường hữu kinh vô hiểm trở lại xe ngựa.

Hắn chưa vội phục dụng ngay, bởi vì tẩy tủy đan dược lực rất mạnh, ai biết trong lúc tiêu hóa dược lực, xảy ra bất trắc ngoài ý muốn, lúc đấy hối hận cũng không kịp, chí ít hắn cần tìm một chỗ trú, ở đấy mới là thời điểm thích hợp dùng tẩy tủy đan.

Dương Minh tiếp tục đi theo đường lớn, sắc trời vừa ảm đảm đi đôi chút, trước mắt thấp thoáng cửa thành.

Thanh Vũ thành, danh tự rõ ràng, hai bên thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt.

Thấy rõ Dương Minh tiến lại, thủ vệ lập tức chặn đường, uy nghiêm nói:
"Vào thành nộp ra hai nguyên thạch, không có lập tức cút.

"
Võ tu thế giới, lấy nguyên thạch làm tiền tệ chung, buôn bán rộng rãi, mã phu ban nãy trong người có không ít.


"Dễ dàng.

"
Dương Minh thuận lợi giao nộp hai nguyên thạch, hắn cùng xe ngựa đi qua cửa thành, bên trong phồn hoa náo nhiệt, màn đêm còn chưa tới, khắp các lối đi treo lên đèn đuốc sáng trưng.

Mất một ít thời gian, Dương Minh bán đi xe ngựa, thu về mười nguyên thạch, sau đó chọn một tiểu điếm dừng chân.

"Cho ta ở một tuần.

"
"Khách quan phí ở là năm nguyên thạch.

"
"Cầm lấy.

"
Tiểu nhị mừng rối rít, hắn bắt được nguyên thạch, thái độ cung phụng càng thêm rõ ràng, dẫn Dương Minh đi lên gian trên, cẩn thận dặn dò đôi câu, sau đó rời đi.

Có được chỗ trú tạm thời, Dương Minh lập tức xếp bằng trên giường, hắn lấy ra một viên tẩy tủy đan, một hơi nuốt đan dược vào bụng, cả người lập tức nóng bừng, dược lực toát ra liên tục thẩm thấu, toàn thân trên dưới tế bào sôi trào, một cỗ ngứa ngáy đan xen khó chịu trào dâng.

Truyện Bách Hợp
Đan dược trong bụng rít gào, không ngừng cọ rửa tái tạo kinh mạch, từng lớp tạp chất pha lẫn da chết, tầng tầng hiện ra bên ngoài, xương cốt ngưng tụ càng thêm chặt chẽ, ngẫu nhiên run rẩy va chạm răng rắc, thân thể trải qua một đợt biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Kéo dài nửa canh giờ, dược lực bị tiêu hóa hết, Dương Minh mở ra hai mắt, con ngươi phá lệ sáng ngời, hắn sảng khoái rên một tiếng.

"Không hổ là tẩy tủy đan, đan dược nhất phẩm quý hiếm, phục dụng một viên đã khiến ta khôi phục một phần ngày xưa, thậm chí kinh mạch thương tổn nặng nề, nay đã hoàn toàn lành lặn.

"
Oanh oanh oanh.


Dương Minh đứng thẳng dậy, liên tục huy quyền, vận động thân thể, cảm giác nhẹ nhàng, khí lực dồi dào trước nay hiếm thấy.

Hắn tận hưởng khoái cảm một lúc, sau đó nhíu mày.

Dược lực mạnh, đồng dạng khu trục tạp chất càng nhiều, quanh thân nhiễm một màng dịch lỏng màu đen, mùi vị tanh hôi thoang thoảng.

Dương Minh lập tức lao vào tắm rửa.

Trong lúc hắn còn vương vấn thăng hoa, tại Quần Hùng sơn mạch, vị trí đoàn thương nhân tạo ngộ, thiếu niên gương mặt anh tuấn xuất hiện, hắn kinh ngạc nhìn về túi hàng, sau đó vòng quanh kiểm tra một hồi, mày kiếm nhíu lại.

"Lý sư huynh phụ trách hộ tống lần này, thực lực đạt tới luyện thể cực hạn, chí ít tầm thường yêu thú quanh đây không thể tạo thành nguy hiểm, trừ khi, có ngươi trong tối nhúm tay.

"
Thiếu niên tên Ưng Vũ, hắn vốn là ngoại môn đệ tử Thiên Hoang cổ tông, trong lúc tu luyện nhận được chỉ thị, sau đó vội vã tới nơi, gặp được tràng cảnh hiện tại.

Ưng Vũ lo lắng, thực lực của hắn không hơn Lý su huynh, nếu tiếp tục điều tra, e là tính mạng khó giữ, hiện tại cần thiết quay về bẩm báo tông môn.

Còn như đoàn thương nhân.

Hắn liếc sang vô số túi hàng chất đống, lòng tham bất giác nổi lên, cuối cùng tiến lại dò xét, sau đó thất vọng lắc đầu, tất cả chỉ là phàm vật, đối với luyện thể thượng kỳ như hắn đã không có giá trị, hà tất động vào mang lại hậu quả khó lường.

"Đáng tiếc đáng tiếc, trước đó còn muốn cùng ngươi giao thủ mấy hiệp, luận ai mới là ngoại môn thiên kiêu, xem ra bây giờ vô pháp thực hiện.

"
Ưng Vũ lẩm bẩm, hắn không có quay đầu, lập tức trở về tông môn.

.

Bình Luận (0)
Comment