Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 105

Từ Châu phủ trở về Nhiếp phu nhân luôn cảm thấy nhi nữ nhà mình Nhiếp Dương có gì đó không vui, nhịn không được liếc nhìn qua phu quân nhưng chỉ đổi lại được cái nhún vai của hắn.

“Dương nhi.”

“Mẫu thân?”

“Ngươi lúc nãy cùng Ngôn tiểu muội ra ngoài nói chuyện cảm thấy thế nào? Ngươi không có doạ sợ nàng chứ?”

“Vẫn tốt, không có gì đặc biệt, có điều Ngôn muội muội nàng có chút ngốc.”

“Xem ngươi nói chuyện kìa!” Nhiếp phu nhân không vui đánh vào cánh tay nàng một cái: “Sau này các ngươi là người một nhà, sao có thể nói chính mình thê tử ngốc chứ?”

“Mẫu thân ta chưa nghĩ thành thân hay là đợi thêm vài năm nữa đi.”

“Ngươi đã mười sáu tuổi rồi còn trì hoãn cái gì? Ngươi lẽ nào muốn tiến cung làm Thái tử phi?”

Nhiếp Dương lập tức xua tay phản bác: “Ta không có ngốc! Gả cho Thái tử khác nào tự lấy dây choàng cổ mình chứ? Phụ thân ngươi cũng thấy rồi đó, Luân cô cô nàng không đồng ý hôn sự này hơn nữa nhi nữ cũng không thích Ngôn muội muội.”

“Ngươi không thích Ngôn nhi? Dương nhi ngươi nên nhớ, chúng ta đi cầu thân dù đối tượng không tốt ngươi không có tư cách chê bai nhi nữ người ta. Huống hồ Ngôn nhi từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngươi thú được nàng chính là phần phúc của ngươi, đừng có mà không hiểu chuyện như vậy.”

“Nhi nữ không chê bai nàng chỉ là không thích nàng.”

Nhiếp Lãng không giống thê tử nhà mình chỉ biết áp đặt, hắn trước nay đều rất tôn trọng nàng: “Dương ngươi nói, ngươi nhìn trúng công tử hay tiểu thư nhà nào cứ nói với phụ thân, nếu được phụ thân giúp ngươi đi bàn hôn sự.”

Nhiếp Dương căng thẳng đổ mồ hôi ướt rịn lòng bàn tay, ánh mắt khẽ đảo không dám nhìn phụ mẫu. Nàng tại chiến trường sinh tử cận kề không hề nao núng, mà nay chỉ nói ra mình thích ai lại day dưa cả nửa ngày.

“Ở hậu hoa viên nhi nữ nhìn thấy Châu nhị tiểu thư, nàng cười lên trong rất xinh đẹp, ta…”

Vừa nghe đến ba chữ Châu Cẩm Tú, Nhiếp phu nhân liền như bị người khác dí dao vào cổ lớn tiếng quát: “Không được! Hoàng hoa khuê tú nhà nào cũng được chỉ có Châu Cẩm Tú là không được!”

“Cẩm Tú thì thế nào? Nàng cũng họ Châu, cũng là đích nữ, có chỗ nào không bằng Ngôn muội muội chứ?”

“Ngươi thì biết cái gì chứ? Châu kế mẫu này tâm cơ bất chính, ham thích hư vinh, chỉ cần là thấy việc có lợi sẽ không từ thủ đoạn, Châu Cẩm Tú do một tay ả ta nuôi nấng sớm muộn cũng bị ảnh hưởng. Ta không ít lần nhìn thấy Châu Cẩm Tú đi cùng với công tử quý tộc, nàng mẫu thân sớm đã muốn nàng trở thành phượng hoàng bay lên cành cao sẽ không chấp nhận võ tướng môn hộ như chúng ta.”

“Nhưng chúng ta cũng coi như hoàng thân quốc thích, ta chính là Triều Dương công chúa.”

“Hoàng thượng phong ngươi làm công chúa là vì muốn ngươi gả vào hoàng tộc, hiện tại chúng ta đã cự hôn ngươi nghĩ ngươi còn là công chúa sao?”

“Nhưng mà ta…”

Nói một nửa Nhiếp Dương bỗng nhiên dừng lại, rầu rĩ cúi đầu xoa nắn khớp ngón tay.

Nhiếp Lãng không nỡ nhìn thấy nhi nữ buồn bã không vui, chậm chạp mở miệng xen ngang: “Dương nhi ngươi thật sự thích Châu Cẩm Tú?”

“Vâng, nhi nữ thật sự thích nàng.”

“Ta ngày mai mang lễ vật đến Châu phủ hỏi thử ý của Châu lão gia xem thế nào.”

“Lão gia chàng đừng chiều chuộng nàng nữa!”

“Nàng trước nghe ta giải thích.” Nhiếp Lãng choàng người qua nắm lấy bàn tay thê tử nhẹ nhàng âu yếm mân mê: “Hoàng thượng chỉ cho phu phụ chúng ta hai ngày bàn chuyện hôn sự của Dương nhi, hai ngày căn bản là không đủ, hắn rõ ràng muốn bức chúng ta đem nhi nữ gả vào cung. Lão Luân kiên quyết không chịu đồng ý gả Ngôn nhi, bây giờ Châu gia chỉ còn mỗi Châu Cẩm Tú, chúng ta không nhượng bộ là không được.”

“Nhi nữ nhà ai cũng được nhưng tuyệt đối không phải Châu Cẩm Tú!”

Nhiếp Dương không vui làu bàu trong miệng: “Cũng là Châu gia lấy đại tiểu thư hay nhị tiểu thư có gì khác biệt?”

“Ngươi dám nói? Hảo, ta coi như nhìn thấu phụ tử các ngươi rồi, các ngươi căn bản không đặt lời ta nói vào tai.” Nhiếp phu nhân hít một hơi thật sâu, khoé mắt hơi chút phiếm hồng: “Phụ tử các ngươi muốn làm gì thì làm, ta từ nay không quản đến nữa!”

-----------------------------------

Từ sau lần đến phủ cầu thân Nhiếp Dương liền trở thành khách quen của Châu phủ, dù nắng hay mưa đều đều đặn đến bái phỏng, dĩ nhiên là vì muốn gặp Châu Cẩm Tú. Bất quá Châu Cẩm Tú vẫn như cũ hờ hững không đáp không quản, cũng không thèm nhìn lấy mặt nàng.

Có những chuyện ngay từ đâu đã định là bất khả thi, Châu Cẩm Ngôn dĩ nhiên hiểu rõ đạo lý này. Bản thân nàng không dám cưỡng cầu bất kì điều gì, Nhiếp Dương hay không phải Nhiếp Dương cũng vậy. Thích ai đó là chuyện của một người, Châu Cẩm Ngôn thích Nhiếp Dương là chuyện của nàng, Nhiếp Dương cự hôn là chuyện của Nhiếp Dương.

Các nàng từ đầu đã định vô duyên vô phận…

Một người thông minh nhạy cảm như Châu Cẩm Tú dĩ nhiên nhìn ra được Châu Cẩm Ngôn thích Nhiếp Dương. Bản thân đặc biệt không thích Châu Cẩm Ngôn nàng đương nhiên sẽ tìm cách gây tổn thương cho đối phương.

Bên ngoài đổ cơn mưa phùn mùa thu, cái lạnh ẩm ướt trên da thịt vô cùng khó chịu. Châu Cẩm Tú một mình đứng nép bên hiên nhà, hai mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng, mưa như thế này không biết khi nào mới có thể về?

Vừa vặn Nhiếp Dương đi ngang qua nhìn thấy liền vội cầm ô chạy đến: “Cẩm Tú muội muội đang đợi ai sao? Mưa lớn thế nào sao không mang theo ô?”

“Không liên quan đến ngươi.”

Ánh mắt Châu Cẩm Tú khẽ chuyển, không nói một lời chụp lấy ô trên tay Nhiếp Dương chạy đi.

“Ta có việc, lần tới trả cho ngươi.”

Nhiếp Dương vội vàng đuổi theo hai bước: “Mưa lớn ngươi đừng chạy coi chừng ngã!”

Châu Cẩm Tú quay đầu lại, mỉm cười gật đầu: “Hảo.”

Nhiếp Phong ngây ngốc nhìn theo, đây là lần đầu Châu Cẩm Tú chịu mỉm cười với nàng. Nụ cười kia đẹp đẽ đến mức khung cảnh xung quanh cũng bị lu mờ, nhẹ nhàng chạm đến tâm tư nàng vô pháp dứt ra được.

Bất quá Nhiếp Dương chỉ mang theo một chiếc ô, Châu Cẩm Tú lấy đi rồi nàng chỉ có thể đứng chờ mưa tạnh. Quần áo bất cẩn bị xối ướt, đứng nép trong hiên nhà không ngừng đánh cái rùng mình, biết vậy nàng đã mang nhiều thêm một chiếc ô.

Bên trong con hẻm nhỏ, phía sau bức tường phủ kín rêu, Châu Cẩm Ngôn chậm rãi đặt chiếc ô trên tay dựa vào tường rồi lẳng lặng xoay người rời đi.

Nhiếp Dương thoáng nhìn thấy cách nàng không xa có chiếc ô giấy không biết là của ai đặt ở cạnh tường, đặt vội một ít bạc vụn rồi cầm ô chạy về Tướng quân phủ.

Sau bức màn mưa có một câu chuyện chỉ một người biết…

------------------------------------

“Tú nhi thích hồ điệp không?”

Châu Cẩm Tú lạnh nhạt ném một cái liếc mắt: “Không thích.”

Nói rồi Châu Cẩm Tú ném quả cầu vào người Nhiếp Dương, giận dỗi đứng dậy phủi sạch y phục: “Chơi với ngươi chán chết, ta đi ra ngoài chơi đây.”

“Tú nhi!”

Nhiếp Dương cuống quít đuổi theo phía sau Châu Cẩm Tú, không ngừng luôn miệng xin lỗi, bộ dáng chật vật không khác gì tiểu khuyển tử bị chủ nhân bỏ rơi.

Kì thực nếu Nhiếp Dương quay đầu lại sẽ nhìn thấy một người luôn đợi nàng ở phía sau.

“Dương tỷ tỷ, ta thích hồ điệp…”

Nhiếp Dương nhìn Châu Cẩm Ngôn hồi lâu, do dự một lúc vẫn là gật đầu đáp ứng: “Được, ta bắt cho ngươi một con.”

Nhiếp Dương xoay người đi tìm cái vợt của mình, dẫn theo Châu Cẩm Ngôn đi sâu vào bụi hoa tìm bắt hồ điệp cho nàng. Châu Cẩm Ngôn cứ nghĩ đối phương sẽ từ chối nàng không ngờ nàng ấy lại dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng mạc danh kì diệu dâng lên một cỗ cảm xúc.

Nhiếp Dương vô tình nhìn thấy tử điệp đang bay gần đó liền vung vợt bắt lấy. Nhẹ nhàng gỡ hồ điệp ra khỏi lưới bỏ vào một cái lồng nhỏ đưa cho Châu Cẩm Ngôn.

“Đa tạ Dương tỷ tỷ.”

“Ngươi thích là được rồi.”

Châu Cẩm Ngôn len lén nhìn Nhiếp Dương, nàng vốn dĩ không thích hồ điệp nhưng nếu là đối phương bắt nàng nhất định sẽ trân trọng nó. Vừa vặn cảnh này bị Châu Cẩm Tú nhìn thấy, hùng hổ xông đến giật mạnh cái lồng hồ điệp trong tay của Châu Cẩm Ngôn chiếm là của riêng.

“Ta lấy cái này!”

Châu Cẩm Ngôn đưa tay muốn giành lại: “Cái này là của ta.”

Nhiếp Dương vội ngăn Châu Cẩm Ngôn giống như sợ nàng sẽ đánh Châu Cẩm Tú: “Tử điệp này tặng cho Tú nhi.”

Bỗng chốc cảm thấy bản thân đứng ở đây là để làm trò cười cho người khác, Châu Cẩm Ngôn trong lòng không ngừng giễu cợt bản thân, nàng lấy tư cách gì cùng Châu Cẩm Tú tranh giành chứ?

Có được hồ điệp Châu Cẩm Tú liền đem ném xuống suối, phủi tay quay mông bỏ đi: “Nhiếp Dương bồi ta ra phố chơi đi.”

“Hảo!”

Nhiếp Dương phục tùng nàng, trân trọng nàng, xem nàng là tâm can bảo bối cẩn thận phủng trong lòng bàn tay. Vì yêu mà trở nên hèn mòn, ti tiện, đến cả sau này Nhiếp Dương nghĩ lại cảm thấy bản thân đúng là quá nực cười.

Bóng hai người vừa khuất, Châu Cẩm Ngôn xoay người chạy xuống suối vớt lên lồng hồ điệp, ngón tay lạnh lẽo run rẩy cố mở nắp lồng thả tử điệp bay đi.

Có những người đã định là mây ngang trời, trăng trong nước…

------------------------------------

Mùa đông cùng năm biên giới bị ngoại xâm quấy phá, tứ quốc liên thủ muốn lật đổ Ân Giai. Theo lệnh hoàng đế, Nhiếp Lãng và Nhiếp Dương dẫn theo bảy vạn quân ra biên cương bảo vệ quốc thổ.

Mang theo thanh xuân nhiệt huyết rời đi, Nhiếp Dương luyến tiếc duy nhất một điều, chính là nàng vẫn chưa có được tình cảm của Châu Cẩm Tú. Rời đi chuyến này ít nhất cũng phải vài năm, nàng đi rồi Tú nhi liệu có quên nàng không?

Chiếu theo mong ước của Nhiếp Dương, hoàng đế ban hôn cho Nhiếp Dương và Châu Cẩm Tú.

Ngày xuất chinh Nhiếp Dương ngồi trên chiến mã, tay cầm trường thương rực rỡ chói mắt, giáp bào kim sắc phảng phất mùi máu tanh.

Châu Cẩm Tú miễn cưỡng đi theo tiễn nàng một đoạn đường: “Bảo trọng.”

Nhiếp Dương ôn nhu tri kỉ khom lưng hôn lên đỉnh đầu Châu Cẩm Tú: “Đợi ta.”

Châu Cẩm Tú nhìn sang hướng khác, không muốn trả lời.

“Dương nhi đi thôi.”

Nhiếp Dương xoay người lại, dẫn đầu đoàn quân chầm chậm rời đi.

“Khoan đã!”

Nhanh chóng ghìm mạnh cương ngựa, quay đầu nhìn lại hoá ra là Châu Cẩm Ngôn. Hôm nay Châu Cẩm Ngôn phá lệ không giống mọi ngày thấy nàng sợ sệt, đối phương chạy thật nhanh đến trước mặt nàng dúi vào tay một túi gấm nhỏ.

“Bùa bình an này rất linh nghiệm nhớ phải mang theo bên người.”

Nhiếp Dương cho túi gấm vào tay áo, mỉm cười nói: “Tỷ thê giúp ta chiếu cố Tú nhi.”

Châu Cẩm Ngôn lặng người đi hồi lâu nhưng vẫn mềm nhẹ hướng nàng gật đầu: “Muội phu cũng phải bảo trọng.”

Đoàn quân chầm chậm cất bước rời đi, gió cát cuồn cuộn sau lưng, yêu hận nghịch chuyển một hồi phong ba bão táp…

Trong khoảnh khắc Châu Cẩm Ngôn đã nghĩ Nhiếp Dương cả đời này đừng quay lại nữa, chết trên chiến trường cũng được, thương tích đầy người cũng được. Chỉ cần đừng trở về, đừng cùng Châu Cẩm Tú thành thân…

Châu Luân đứng phía sau đánh mạnh vào gáy Châu Cẩm Ngôn, đem nha đầu nước mắt ướt mặt ôm lên.

Bình Luận (0)
Comment