Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 109

Mỗi khi Nhiếp Dương xuất phủ, Châu Cẩm Ngôn đều ở trong phòng đem nhân bì diện cụ tháo ra. Hiện ra trong gương mới thật sự dung mạo của nàng, nhịn không được đưa tay sờ lên mặt gương hoen ố, chỉ những lúc thế này nàng mới thật sự là nàng. Nửa năm sống dưới gương mặt của người khác, gượng đóng giả một nhân cách khác, Châu Cẩm Ngôn sớm đã mệt mỏi nhưng không đành lòng từ bỏ hết thảy ân ái giữa hai người.

Liệu khi biết nàng là Châu Cẩm Ngôn, Nhiếp Dương sẽ nghĩ gì? Sẽ thất vọng, sẽ tức giận, sẽ trách nàng hay thậm chí là đuổi nàng khỏi Nhiếp gia?

Châu Cẩm Ngôn không nghĩ cũng không dám nghĩ, nửa năm phu thê đường mật ân ái, nàng thật sự không muốn ngày tháng tốt đẹp này sẽ biến mất. Nghĩ đến sau này bị phát hiện, phải rời xa vòng tay ấm áp của quân gia, nàng không biết bản thân sẽ gượng đến khi nào. Bàn tay siết chặt gương đồng đến trắng bệch, cố đè nén nỗi sợ hãi đang không ngừng ăn mòn tất cả tình yêu của nàng.

Vô tình Nhiếp phu nhân đang đi dạo ngoài vườn vừa vặn nghe tiếng khóc từ trong phòng của Châu Cẩm Tú phát ra, nhịn không được hiếu kì mà đẩy cửa đi vào. Nhưng người mà bà nhìn thấy không phải là Châu Cẩm Tú mà là Châu Cẩm Ngôn, trên bàn đặt một mảng nhân bì diện cụ đã dùng qua, tay giữ khư khư chiếc gương đồng không buông.

Trong khoảnh khắc Nhiếp phu nhân dường như đã hiểu ra tất cả, sững sờ gọi một tiếng: “C-Cẩm Ngôn…”

Châu Cẩm Ngôn giật mình quay đầu lại liền phát hiện Nhiếp phu nhân, hốt hoảng chống tay lên bàn đứng dậy: “Bà mẫu!?”

“N-Ngươi là Cẩm Ngôn?”

Nhiếp phu nhân run rẩy đến lợi hại, từng bước khập khiễng bước về phía nàng: “Nguyên lai là Cẩm Ngôn, quả nhiên là Cẩm Ngôn a.”

“Bà mẫu, ta... ta không cố ý lừa ngài và công phụ đâu, ta...”

“Đừng khóc, ta không trách ngươi, mau ngồi lên rồi nói.”

Nhiếp phu nhân nhanh chóng đóng cửa lại rồi dìu Châu Cẩm Ngôn ngồi xuống ghế. Cẩn thận nhìn ngắm Châu Cẩm Ngôn trước mắt, trong lòng lão thái thái chua xót vô cùng, nguyên lai tiểu tức phụ nhu thuận hiểu lễ của nàng là Châu Cẩm Ngôn. Nàng đoán không sai, bên trong đúng là có nội tình, bằng không Châu Cẩm Tú sao có thể chỉ một đêm liền thay đổi nhiều đến như vậy?

“Ngôn nhi đừng sợ, bà mẫu trước nay luôn xem ngươi là tâm can nhi nữ, ngươi nguyện ý gả cho Dương nhi, bà mẫu và công phụ vui mừng không kịp sao nỡ trách ngươi chứ? Ngoan, tức phụ, ngươi nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Châu Cẩm Ngôn không dám ngồi một mực đòi quỳ xuống đất, yếu ớt thú nhận tất cả tội lỗi: “Nửa năm trước muội muội nửa đêm bỏ trốn khỏi phủ, phụ thân vì sợ thánh thượng trách tội mà muốn trộm long tráo phụng để Cẩm Ngôn thay muội muội xuất giá. Không giấu bà mẫu, Cẩm Ngôn trong lòng sớm đã có quân gia, muốn cùng nàng thành gia lập thất, phu thê ân ái nên đã đồng ý gả vào Nhiếp gia...”

“Ta biết, ta đều biết.” Nhiếp phu nhân đau lòng vuốt ve gương mặt xanh xao gầy gò của nàng: “Chỉ có Ngôn nhi mới nhu thuận hiểu lễ như thế, chỉ có Ngôn nhi mới thật tâm thật ý đối tốt với Dương nhi, ta vậy mà lại hồ đồ không nhận ra sớm hơn còn dày vò Ngôn nhi chịu khổ.”

“Tức phụ không khổ, tức phụ gả cho Nhiếp gia thì chính là người của Nhiếp gia, tất nhiên phải hầu hạ chu đáo quan gia và song thân rồi.”

“Chuyện này nhất định phải nói cho Dương nhi biết, không để nàng tiếp tục hồ đồ giống ta!”

Châu Cẩm Ngôn hoảng hốt níu tay Nhiếp phu nhân ngăn cản: “Tức phụ cầu xin ngài đừng đem chuyện này nói cho quân gia biết. Nếu nàng biết tức phụ là Châu Cẩm Ngôn nàng liền không cần ta nữa, nàng nhất định sẽ hưu ta! Cầu ngài bà mẫu, ta không muốn cùng nàng phân khai, dù có phải cả đời giả danh muội muội ta cũng nguyện ý.”

“Hài tử ngốc!”

Nhiếp phu nhân vừa tức giận nhi nữ ngu xuẩn nhà mình vừa đau lòng tức phụ như vậy hiểu chuyện khiến người ta thương xót: “Chuyện này sớm muộn Dương nhi cũng biết thôi, thay vì người khác nói chính ngươi nói vẫn tốt hơn.”

“T-Tức phụ vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý...”

“Hảo, chuyện này bà mẫu chờ ngươi chuẩn bị tốt rồi sẽ nói.”

------------------------------------------------

Dù đã có phu thê nửa năm nhưng Châu Cẩm Ngôn và Nhiếp Dương nhiều lắm cũng chỉ ôm nhau, cùng nhau trò chuyện, ngay cả hôn cũng chưa từng hôn. Chuyện này khiến Nhiếp Dương vô cùng phiền não, nàng vốn muốn thân mật với Châu Cẩm Ngôn một chút nhưng đối phương cứ như đang giữ khoảng cách với nàng. Vừa thấy nàng gần gũi là liền đỏ mặt xấu hổ, ôm một chút liền mất tự nhiên khiến Nhiếp Dương không dám tiến thêm một bước.

Vì lẽ đó, các nàng đến giờ vẫn chưa động phòng.

Điều này không chỉ khiến Nhiếp Dương phiền lòng mà Nhiếp phu nhân cũng sốt ruột theo. Tức phụ gả đến nhà nửa năm tuy không thể sinh nhi dục nữ nhưng ít nhất phu thê cũng nên gần gũi một chút hâm nóng tình cảm. Khó khăn lắm Nhiếp phu nhân mới có được tức phụ hiếu thuận như Châu Cẩm Ngôn, vạn nhất sau này Nhiếp Dương biết chuyện lật lọng còn có thể lấy cái cớ này đòi công đạo cho nàng.

Nhiếp phu nhân suy nghĩ rất vẹn toàn, buổi trưa sau khi dùng ngọ thiện liền vộ vã gọi Nhiếp Dương gặp mặt riêng.

Nhiếp phu nhân đặt một gói giấy lên bàn đẩy về phía Nhiếp Dương.

Không hỏi cũng biết đây là thứ gì, Nhiếp Dương bĩu môi tỏ ý khinh thường: “Nương thân ngài xem nhi nữ là loại người gì vậy?”

“Ngu ngốc đúng là ngu ngốc! Ngươi và nàng thành thân nửa năm có hơn, chuyện này vốn dĩ phải phát sinh từ sớm chứ không phải chờ đến tận bây giờ. Hiện tại ngươi còn chần chờ chẳng nhẽ muốn cùng nàng làm tỷ muội cả đời?”

“T-Tỷ muội?”

“Nàng là nương tử của ngươi, ngươi cũng là nương tử của nàng, hầu hạ nàng đó là trách nhiệm của ngươi.”

“Ách…”

“Nói không được có phải không?”

Nhiếp phu nhân dúi vào tay Nhiếp Dương gói giấy, trừng mắt cảnh cáo: “Nương là đang giúp ngươi!”



“Quân gia về rồi sao?”

Châu Cẩm Ngôn đang phao trà, thoáng nhìn thấy Nhiếp Dương qua gương đồng liền đứng dậy đón nàng.

“Nàng vẫn chưa ăn cơm?”

“Ân, thiếp thân đợi người về cùng ăn.”

“Sau này không cần đợi, nàng thân thể không tốt, nếu để tái phát bệnh dạ dày thì sẽ phiền phức lắm.”

Châu Cẩm Ngôn vâng dạ nghe theo, đem chén đũa bày ra, đem bình trà mới phao rót cho Nhiếp Dương một trản. Các nàng vẫn như cũ vừa ăn vừa nói chuyện nhưng câu nào cũng đặc biệt khách sáo, người ngoài nhìn vào còn tưởng các nàng là bằng hữu, tỷ muội. Nhiếp Dương vừa ăn vừa suy nghĩ không biết làm sao hạ dược Châu Cẩm Ngôn nhưng không bị phát hiện, trong đầu rối bời tay cầm đũa cũng bắt đầu run rẩy.

Bữa cơm trải qua trong yên lặng, theo thói quen sau khi ăn cơm Châu Cẩm Ngôn luôn uống một chén trà.

“Trà nóng lắm, đưa đây ta giúp nàng thổi nguội.”

Châu Cẩm Ngôn trước là ngạc nhiên sau đó là cười gượng một tiếng: “Không cần đâu, thiếp thân tự có thể…”

Nhiếp Dương đanh mặt nói: “Đưa ta.”

Châu Cẩm Ngôn bất đắc dĩ đành đưa chén trà qua.

Nhiếp Dương thần không biết quỷ không hay đem dược bỏ vào trong chén trà của Châu Cẩm Ngôn, giúp nàng thổi nguội một chút rồi đưa trả lại.

Đây là lần đầu Nhiếp Dương chủ động giúp nàng thổi nước trà nguội, Châu Cẩm Ngôn có chút gượng gạo cầm lấy chén trà uống một ngụm nhỏ.

“Nàng uống nhiều một chút.”

Tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng Châu Cẩm Ngôn vẫn ngoan ngoãn uống thêm một chút.

Uống được một nửa đầu nàng có chút choáng váng, hai mắt cũng bắt đầu hoa lên, tay cầm chén trà buông thõng xuống, nước trà văng tung tóe trên tấm thảm lót sàn. Toàn thân nhất thời nóng lên, hai gò má phấn nộn ngọt ngào phiếm hồng, từ trên thái dương đổ xuống không ít mồ hôi thấm ướt cả lưng áo.

Nhiếp Dương lập tức đi qua chỗ Châu Cẩm Ngôn, ôm lấy nàng vào lòng hỏi khẽ: “Nương tử sao thế?”

“Quân gia, hảo nóng, hình như nhập hạ rồi...”

Nặng nề hít phải một ngụm lãnh khí, Nhiếp Dương lập tức đem Châu Cẩm Ngôn ôm lên giường, thuận tay kéo rèm hoa xuống. Châu Cẩm Ngôn bị xuân dược thâu tóm hết lý trí, mơ mơ hồ hồ ở dưới thân Nhiếp Dương không ngừng vặn vẹo thân thể, y phục cũng từng lớp từng lớp bị tháo bỏ.

“Nương tử…”

Bình Luận (0)
Comment