Số tiền chuộc thân đối với Phương hầu gia thật sự quá lớn, hắn không còn cách nào khác mà nhờ cậy Mộ Dung Ly Tranh, cuối cùng cũng gom đủ số tiền chuộc Cổ Nguyệt.
Phương Khang kích động nắm lấy bàn tay của Cổ Nguyệt, thâm tình mở miệng: “Cổ Nguyệt, nàng theo ta có được không? Ta dám bảo đảm sẽ lo được cuộc sống cho nàng, không để nàng chịu khổ một ngày nào.”
Cổ Nguyệt thoáng do dự, bàn tay siết chặt gấu váy đến nhăn nhúm, đợi Phương Khang nói xong mới trả lời: “Mộ Dung trang chủ là người bỏ nhiều bạc để chuộc thân cho ta nhất, nói thế nào ta cũng là người của trang chủ đại nhân.”
“Làm sao có thể?”
Chậm rãi đem tay rút trở về, Cổ Nguyệt uyển chuyển bước đến trước mặt Mộ Dung Ly Tranh, đôi đào hoa nhãn linh lung trong trẻo ánh lên một tia hy vọng.
“Mộ Dung trang chủ đã chuộc thân cho ta, ta từ nay tính là người của đại nhân, trang chủ đi đến đâu ta đi đến đó.”
Mộ Dung Ly Tranh khó xử nhìn qua Phương Khang rồi lại nhìn Cổ Nguyệt ở trước mặt mình: “Cô nương đừng ngại, chuyện ta giúp đỡ chuộc thân cho cô nương cũng là vì mong muốn của hôn thê, cô nương có thể đi cùng Phương hầu gia.”
“Ai mua thì người đó được sở hữu, đạo lý này nếu Cổ Nguyệt còn không biết làm sao có thể nhìn mặt người khác?”
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, Chu Bình chủ động bước lên hòa giải: “Cổ cô nương đừng vì trả ân mà phí hoài thanh xuân, cô nương nên đi theo Phương hầu gia bảo đảm tương lai ngày sau an an ổn ổn.”
Bắt được cái thang của quận chúa, Phương Khang cũng nhỏ nhẹ khuyên giải: “Cổ Nguyệt nàng thấy đó, Yên Thuyên quận chúa và Mộ Dung trang chủ đều không cần nàng báo ân, nàng không cần cảm thấy áy náy trong lòng.”
Đang yên đang lành Cổ Nguyệt bỗng nhiên quỳ sụp xuống, hai tay khoanh trên mặt đất, trán tì mạnh lên mu bàn tay.
“Mộ Dung trang chủ chuộc thân cho Cổ Nguyệt thì ta chính là người của Mộ Dung trang chủ.”
“Cổ cô nương, ngươi đừng làm ta khó xử.” Mộ Dung Ly Tranh chẳng biết phải giải quyết làm thế nào, quay sang hỏi Phương Khang thúc giục: “Phương hầu gia, ngươi mau đưa Cổ cô nương về phủ nghỉ ngơi trước, chuyện trả ân thì không cần đâu.”
Phương Khang không cần suy nghĩ liền gật đầu: “Được, ta sẽ đưa nàng về, vài ngày sau sẽ mang ngân lượng trả lại cho Mộ Dung trang chủ.”
Lúc Phương Khang đưa tay định dìu Cổ Nguyệt đứng dậy thì nàng liền vùng ra, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ly Tranh, ánh mắt tha thiết kiên trì không từ bỏ.
“Mộ Dung trang chủ nếu đã quyết định như vậy, Cổ Nguyệt sẽ không trở về phủ Phương hầu gia mà ở lại Đông Hỷ bán thân lấy tiền trả lại cho trang chủ đại nhân!”
“Cô nương hà tất phải làm như vậy?”
Phát giác để để Cổ Nguyệt quỳ mãi cũng không ổn, Chu Bình đành lên tiếng nói: “Hay là đưa Cổ cô nương cùng về phủ, sau đó lựa lời khuyên giải nàng, để nàng quỳ mãi ở đây cũng không phải cách.”
“Được rồi, Cổ cô nương đứng lên đi, chúng ta cùng về.”
Nghe được lời chấp thuận của đối phương, Cổ Nguyệt mừng rỡ dập đầu tạ ơn.
“Đa tạ Mộ Dung trang chủ cứu mạng chi ân.”
“Không cần đa tạ, mau đứng lên đi.”
Chu Bình nhanh nhẹn dìu Cổ Nguyệt đứng dậy, đầy mặt hoan hỉ nói: “Ta đưa cô nương hồi phủ, sau này cứ thoải mái xưng hô, có thể gọi ta là Chu Bình.”
Nói xong liền quay sang Mộ Dung Ly Tranh: “Ly Tranh chúng ta về phủ thôi.”
Mộ Dung Ly Tranh từ tốn gật đầu, sẵn tiện quay sang nói với Phương Khang: “Phương hầu gia kiên nhẫn đợi thêm vài ngày, chờ hôn thê ta khuyên Cổ cô nương được rồi thì sẽ dẫn nàng đến phủ của ngươi.”
Phương Khang luyến tiếc nhìn theo, miễn cưỡng gật đầu: “Được, ta sẽ chờ.”
Mộ Dung Ly Tranh cũng không nán lại lâu, cùng với Chu Bình và Cổ Nguyệt trở về phủ.
Chu Bình đối với Cổ Nguyệt cực kỳ ngưỡng mộ, nữ nhân này một cô nương vừa xinh đẹp vừa hiểu lễ, khiến người khác yêu thích không thôi. Cổ Nguyệt tính tình tương đối rụt rè, mỗi lần nói chuyện đều không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Bình, hoặc là hay cúi đầu nhìn mũi giày dưới đất. Cảnh tượng này vừa tội nghiệp vừa yêu thương, có lẽ đã ở chốn hoan phường quá lâu, Cổ Nguyệt tự ti chính bản thân mình không còn trong sạch nên mới tìm cách phong bế bản thân, rụt rè nhìn sắc mặt nàng mà nói chuyện. Hỏi ra mới biết Cổ Nguyệt so với nàng lớn hơn bảy tuổi, tuổi tác này lẽ ra đã thành gia lập thất, sinh được ba bốn oa oa mập mạp trắng trẻo.
Chu Bình đã là tỷ tỷ nên rất biết cách an ủi người khác, nói vài lời liền khiến Cổ Nguyệt chịu nở nụ cười.
“Cổ Nguyệt tỷ tỷ, ngươi từng thích qua một người sao? Không biết người kia có dáng vẻ gì nhỉ?”
Cổ Nguyệt thoáng ngây người, nét cười yếu ớt trên môi biến mất, đầu hơi cúi thấp nhìn mũi giày, cũng không có nói gì nữa.
“Ách, ta không cố ý đâu!”
Thấy sắc mặt Cổ Nguyệt biến đổi, Chu Bình lóng ngóng giải thích: “Ta chỉ là không biết ai lại có thể không thích một nữ tử xinh đẹp như tỷ tỷ.”
“Người đó là một kẻ xấu xa, còn ta lại là một kẻ si tình, giữa chúng ta không có chuyện gì tốt đẹp để nói.”
“Ý tứ gì?”
“Con người khi có được rồi sẽ không trân trọng, ta mê luyến người đó, người đó đương nhiên không xem ta ra gì. Có được rồi thì tìm cách hủy hoại, trong mắt người đó, ta trở thành thứ nữ nhân đáng ghê tởm nhất.”
Chu Bình tạm xem như hiểu được đôi phần, hẳn là Cổ Nguyệt nảy sinh tình cảm với một vị khách mua nàng, rồi bị người đó hủy hoại, phải ở chốn hoan phường bán nụ cười mua vui cho khách nhân. Hốc mắt Chu Bình xót cay, nguyên lai Cổ Nguyệt thời gian qua không chỉ sống trong uất hận mà còn mang trong lòng một mối tình thống khổ, có lẽ cũng giống nàng, yêu nhưng vĩnh viễn không được đáp lại.
“Chuyện đó qua lâu rồi nên quận chúa đừng ngại.”
Chu Bình thật sự không hiểu Cổ Nguyệt vui thật hay đang giả vờ vui vẻ, hoài nghi mà hỏi tiếp: “Nguyệt tỷ thật sự quên rồi sao?”
Cổ Nguyệt kéo khóe môi mỉm cười: “Ta đã quên người đó rất lâu rồi, hiện tại trong lòng ta chỉ còn một người.”
“Là Phương hầu gia?”
Cổ Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, không chút do dự mà khai báo: “Không phải, là Mộ Dung trang chủ.”
Mộ Dung Ly Tranh đang đi phía sau liền dừng hẳn cước bộ, nàng vừa nghe Cổ Nguyệt nói cái gì thế?
Chu Bình giật mình, giọng bỗng vút cao lên: “Ngươi nhìn trúng Mộ Dung Ly Tranh?”
“Cũng được hai năm rồi.”
Nói xong gò má bất chợt bị vệt hồng nhuộm kín, lan ra cả hai bên vành tai.
Trong lòng giống như bị ai hung hăng đạp một cước, Chu Bình tức giận đánh gãy lời nàng: “Không thể được!”
“Tại sao lại không được?”
Ngay cả bản thân Chu Bình cực độ hoảng hốt, nàng cũng không biết tại sao mình lại gắt gỏng nói ra những lời như vậy, đành viện đại một lý do để thoái thác.
“Ly Tranh tính khí không tốt, lại không có nhìn trúng ngươi, nếu ngươi kéo dài phần tình cảm này sợ rằng sẽ phải chịu ủy khuất.”
Cổ Nguyệt yếu ớt lắc đầu, bước từng bước nhỏ lả lướt, hơi thở nhẹ bẫng tan trong không trung.
“Ta biết, tất cả ta đều biết. Mộ Dung trang chủ trong mắt chỉ có mỗi Yên Thuyên quận chúa, ta làm sao không biết được? Chỉ là thích cũng đã thích rồi, muốn quên cũng khó mà quên được, làm sao có thể một sớm một chiều bảo ta từ bỏ nàng?”
“Ách…” Chu Bình đảo mắt, liếc nhìn ra sau lưng mình: “Nếu ngươi đã nói vậy, ta cũng không biết phải khuyên như thế nào, hy vọng ngươi mau chóng quên đi được.”
Cổ Nguyệt không trả lời, yên lặng đi tiếp, dưới lớp mặt nạ bạc, chẳng biết nàng đang lộ ra biểu tình gì.
Không lâu đã về đến phủ, Chu Bình nhanh nhẹn đẩy cửa vào trong, nhìn quanh sân không thấy ai, hẳn mọi người đang ở trong phòng. Cổ Nguyệt cũng rụt rè đi theo phía sau, chẳng may chân váy quá dài vướng vào cạnh cửa, loạng choạng muốn ngã xuống.
Chu Bình vội quay lại đỡ nhưng không kịp, cùng lúc Mộ Dung Ly Tranh thân thủ mau lẹ đỡ kịp Cổ Nguyệt, may mắn không ngã xuống. Cổ Nguyệt vịn chặt đầu vai Mộ Dung Ly Tranh, run lên từng hồi, vẫn còn sợ không dám mở mắt.
“Cổ cô nương không sao rồi.”
Cổ Nguyệt mở hé mắt ra nhìn, thấy bản thân đứng vững vàng mới yên tâm thở hắt ra, quay lại mỉm cười với Mộ Dung Ly Tranh: “Đa tạ Mộ Dung trang chủ.”
“Không cần đa tạ.”
Chu Bình nhanh chân chạy vào xen giữa hai người: “Không sao chứ? Có bị thương hay không?”
Cổ Nguyệt chỉ yên tĩnh lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi, chúng ta vào trong thôi.”
Bước chân vào đã cảm thấy xung quanh yên ắng lạ thường, tiếng lá cây xào xạt nghe cũng rõ hơn mọi khi. Bỗng từ trên cao một người nhảy xuống, một thân bạch y tự do tự tại, tay áo bay bay căng phồng lấp đầy gió.
Tim Chu Bình đập hẫng đi một nhịp, người đó chẳng phải là Bạch Vân Phi sao? Mấy hôm nay đã đi đâu? Đối phương có biết nàng lo lắng hay không?
Chu Bình ba bước thành hai chạy đến cạnh Bạch Vân Phi, hai mắt hoe đỏ, ủy khuất lên giọng tố cáo: “Vân Phi mấy ngày nay ngươi đi đâu? Ngươi tránh mặt ta sao?”
“Chuyện này nói sau đi.” Bạch Vân Phi chau mày, nhìn ra sau lưng nàng, cao giọng nói: “Trong phủ đã xảy ra chuyện, Đàm Lộc đánh trọng thương thái tử, còn có ý đồ bất chính với thái tử phi.”
“Cái gì? Vậy biểu tỷ thế nào rồi? Còn biểu tẩu nữa, nàng có sao hay không?”
“Thái tử bị thương không nhẹ đang trong phòng dưỡng thương, còn thái tử phi chịu kinh hách nhưng bây giờ cũng ổn định hơn rồi.”
“Vậy ta phải đi tìm họ ngay!”
Chu Bình chạy vội đi, chợt nhớ đến một chuyện, quay lại nói: “Vân Phi ngươi giúp ta đưa Cổ Nguyệt về phòng được không?”
Trong một chốc Chu Bình lại không hiểu vì sao mình lại chọn Bạch Vân Phi thay vì chọn Mộ Dung Ly Tranh, nàng chỉ biết, nàng không muốn Cổ Nguyệt gần gũi với Mộ Dung Ly Tranh mà thôi.
Bạch Vân Phi cũng không từ chối, nhàn nhạt gật đầu.
Thấy mọi chuyện ổn thỏa liền chạy đi, tiện thể kéo cả Mộ Dung Ly Tranh đi theo.
Bạch Vân Phi đứng ở phía sau nhìn theo, không nói gì, quay lưng bỏ đi.
“Bạch cô nương!”
“Muốn ở phòng nào thì tự đi mà tìm, ta không rảnh.”
Cổ Nguyệt khe khẽ cất tiếng cười, chậm rãi bước đến bên cạnh Bạch Vân Phi: “Bạch cô nương cứ thích đùa giỡn, ta làm sao biết đường mà đi tìm chứ?”
Bạch Vân Phi quay đầu lại, muốn nhìn thử xem nữ tử kia là ai mà bảo nàng là kẻ thích đùa. Chỉ nhìn thấy một nữ tử mặc y phục hồng sắc rực rỡ, gương mặt được che lại bởi một chiếc mặt nạ bạc, chỉ lộ ra đôi môi son đỏ.
Cổ Nguyệt chậm rãi đi đến, siết lấy vạt áo trước ngực Bạch Vân Phi, hơi rướn người lên nhìn thẳng vào mắt nàng. Khóe môi kéo lên một đường cong tuyệt mỹ, tựa tiếu phi tiếu, thiên tiên như họa, khiến người khác khó lòng dứt ra.
“Bạch cô nương có thể bỏ lại Cổ Nguyệt ở đây hay sao?”
Bạch Vân Phi thoáng chau mày, trong đầu phát sinh ảo giác đáng sợ, dùng sức đẩy Cổ Nguyệt ra.
“Đi theo ta.”
“Thật lạnh nhạt.”
Nói đoạn, nàng lấy trong tay áo một bình rượu nhỏ đưa về phía Bạch Vân Phi: “Trúc Diệp Thanh, Bạch cô nương có thích hay không?”
Bạch Vân Phi quay đầu lại, lạnh nhạt mở miệng: “Không hứng thú.”
“Vậy à?” Cổ Nguyệt cất lại bình rượu vào tay áo, cười cười nói tiếp: “Ta cũng không thích, mang theo để nhớ một người thôi, vậy chúng ta đi được chưa?”
Bạch Vân Phi không trả lời, xoay người rời đi, tay siết chặt lại thành đấm.
Lại nói đến Chu Bình và Mộ Dung Ly Tranh, hai người nhanh chóng chạy vào trong phòng, quên cả gõ cửa trực tiếp xông vào trong. Tiểu Tuyết đang ngồi chăm sóc vết thương cho Chu Túc Nhi thì bị dọa cho giật mình, suýt chút làm rơi bình dược, tròn mắt nhìn hai người đang tiến vào.
“Các ngươi làm gì vậy?”
Chu Bình gấp gáp xông đến trước giường, quan sát biểu cảm thống khổ trên mặt Chu Túc Nhi, hẳn là bị thương rất nghiêm trọng.
“Biểu tẩu ta đã biết chuyện rồi, tại sao lại ra đến nông nổi này?”
Tiểu Tuyết siết chặt lấy bình dược, cả người phát run kịch liệt: “Không tru di cửu tộc Đàm gia, bản phi không thể nguôi ngoai cơn giận này được.”
“Hắn đã dám đối với thái tử có ý làm phản, vậy chúng ta cứ gϊếŧ hắn đi!”
Nghe nhắc đến Thái tử, ánh mắt Tiểu Tuyết nhu hòa hai phần, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của tâm ái nhân.
“Cũng vì cứu ta mà thái tử mới bị thương, dù hắn có là con của lão thiên gia, ta cũng nhất định khiến hắn sống không được chết cũng không xong.”
Chu Bình lúc này mới nhớ đến thương thế của Túc Nhi, kéo tay áo biểu tỷ lên, hạ xuống vai áo cũng chẳng thấy vết thương gì.
Chu Túc Nhi buồn bực gạt tay nàng ra: “Ngươi dám phi lễ ta?”
“Ta đang xem vết thương của ngươi nha! Cùng là nữ tử, ngươi sợ cái gì chứ!?”
Túc Nhi hừ hừ hai tiếng: “Ta sợ chính là nữ nhân thích ngươi, sợ ngươi để làm gì?”
“Không có bị thương sao?”
Tiểu Tuyết đem bình bình dược đặt lên khay: “Tổn thương không tính là quá nghiêm trọng, chốc nữa sẽ lên vết bầm, hiện tại chưa nhìn thấy được gì.”
“Nghiêm trọng như vậy sao? Nếu để hoàng đế bá mẫu và hoàng hậu nương nương biết nhất định sẽ lột da hắn ra.”
“Ta không dám để cho mẫu hoàng và mẫu hậu biết, sợ nếu chuyện này rơi vào tai những kẻ đối nghịch với thái tử, bọn chúng nhất định sẽ gây khó dễ cho mẫu hoàng và mẫu hậu.”
“Thái tử biểu tỷ, ngươi phải cố lên có biết hay không?”
Chu Túc Nhi kiên định gật đầu: “Ta biết, nhân đây ta cũng có chuyện muốn nhờ cậy Ly Tranh.”
Mộ Dung Ly Tranh ngồi yên lắng nghe nãy giờ, nghe Túc Nhi có chuyện nhờ vả mình liền nhíu chặt hai chân mày lại.
“Nhờ cậy ta?”
Chu Túc Nhi gắng gượng ngồi dậy, nhưng cũng phải nhờ Tiểu Tuyết hỗ trợ, vừa ngồi dậy liền ôm ngực ho khan hai tiếng.
Tiểu Tuyết cuống quít muốn dìu nàng nằm xuống: “Người nằm xuống trước đi, có chuyện gì thì nói sau.”
“Không được.”
“Ly Tranh, bản thái tử muốn học công phu, ngươi có thể dạy cho ta hay không?”
“Học công phu? Không phải ngươi ghét học công phu sao?”
“Ta nghĩ lại rồi, ta nhất định phải học công phu.” Túc Nhi siết chặt sàn đan, run rẩy đến lợi hại: “Chuyện hôm nay đã cho ta thấy được ta là một kẻ vô dụng bất tài, ta không thể bảo vệ được Tiểu Tuyết, ta nhất định phải học võ công, phải mạnh mẽ như mẫu hoàng mới có thể bảo vệ người ta muốn bảo hộ.”
“Thái tử điện hạ, người không cần phải lo cho thần thiếp…”
Túc Nhi không hài lòng đánh gãy lời nàng: “Ta làm sao có thể không lo cho nàng? Tiểu Tuyết, ta nhất định phải mạnh mẽ, thật mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được nàng, đủ sức cán đáng giang sơn Liên Hạ.”
“Thái tử điện hạ, chuyện học công phu để sau hẳn tính, người còn đang mệt mỏi nên cố gắng dưỡng bệnh trước đã.”
“Ta không thể đợi được nữa, ta đã mười bảy rồi, xương cốt cũng cứng hết rồi, nếu không học ngay sợ sau này không thể học được nữa.”
“Nhưng mà…”
Không để Tiểu Tuyết nói hết, Túc Nhi đã khoát tay ngăn lại.
“Ta đã quyết thì không ai có thể thay đổi, Ly Tranh, ngươi giúp ta có được hay không?”
“Học công phu rất gian khổ, ngươi chắc chắn mình sẽ làm được chứ?”
“Ta nhất định sẽ cố gắng!”
Chu Bình bị quyết tâm của Túc Nhi làm cảm động, lay lay tay áo của Mộ Dung Ly Tranh, dùng ánh mắt ‘ta đây phó thác biểu tỷ ngốc nghếch cho ngươi’.
Mộ Dung Ly Tranh: “…”
Đột nhiên cảm thấy bản thân đang gánh vác trọng trách lớn lao?
“Được rồi, ngươi muốn khi nào bắt đầu học?”
“Ngay ngày mai!”
“Ngày mai? Không được!” Tô Tiểu Tuyết kích động túm lấy cánh tay của Chu Túc Nhi: “Người còn chưa khỏe, làm sao có thể học công phu?”
“Nàng đừng lo, ta có thể làm được.”
Biết rõ lo lắng suông cũng bằng thừa, lại khuyên không được Chu Túc Nhi, đành phải xuống nước trước một bước.
“Vậy người nghỉ sớm đi.”
Túc Nhi chậm chạp nằm xuống giường, trong đầu rối ren bao suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.