Bầu trời ở Phù Lãng đặc biệt trong lành, mây trắng phiêu bồng thong dong, tự do tự tại. Lúc này Hà Trọng Anh ngồi dưới nền cỏ, đưa mắt nhìn mây trắng bay nhẩm đếm.
“Mười, mười một, mười hai…”
Từ Âm nằm dài trên cỏ ngáp tới ngáp lui, có hai mươi đám mây sao tiểu thư đếm mãi chưa xong nữa?
“Mười chín… ách, hình như lại thiếu rồi!”
Hà Trọng Anh gãi gãi đầu, đếm lại từ đầu: “Một, hai, ba…”
Từ Âm trở mình, lim dim chìm vào giấc ngủ. Thấy Tư Âm đã ngủ, buồn chán không có gì làm, Hà Trọng Anh liền chạy vào trong phòng kiếm Bạch Vân Phi. Đúng lúc Bạch Vân Phi đang lau kiếm, thấy đứa nhỏ mập mạp chạy vào thì có chút kinh ngạc, không phải nói đi chơi với Từ Âm sao lại chạy về rồi?
Hà Trọng Anh chạy vào trong kho kéo ra một chiếc luân ỷ (xe lăn), hướng Bạch Vân Phi cười lộ răng nanh nhỏ: “Vân Phi tỷ tỷ hôm nay trời rất đẹp, ngươi cùng ta đếm mây đi.”
Bạch Vân Phi biếng nhác cự tuyệt: “Không đi.”
“Sao lại không đi, đếm mây rất vui mà.” Hà Trọng Anh đẩy luân ỷ đến chỗ Bạch Vân Phi ra lệnh: “Lên luân ỷ đi, ta đẩy ngươi ra ngoài ngắm mây.”
Bạch Vân Phi đặt kiếm xuống giường: “Ta không có hứng thú.”
Hà Trọng Anh lại làm như không nghe thấy tiếp tục hối thúc: “Đưa tay đây, ta dìu ngươi lên luân ỷ.”
“Trọng Anh!”
“Nhanh lên!” Hà Trọng Anh giận dỗi bĩu môi: “Ta mỏi tay lắm rồi.”
Bạch Vân Phi bất đắc dĩ đầu hàng đưa tay cho Hà Trọng Anh dìu lên luân ỷ. Hà Trọng Anh dùng hết sức đỡ Bạch Vân Phi ngồi cẩn thận rồi mới chậm chạp đẩy luân ỷ ra ngoài.
Bầu trời dần dần hiện ra trước mắt, lần đầu Bạch Vân Phi có thể thong thả thản nhiên nhìn ngắm bầu trời, không ngờ bầu trời buổi sáng lại đẹp đến thế.
“Thế nào? Thích chứ!?” Hà Trọng Anh đắc ý nói tiếp: “Ta biết chắc ngươi sẽ thích mà, đợi vết thương ở chân ngươi khỏi rồi ta dẫn ngươi đến Kiều Lam hồ cùng nhau thả diều nha.”
“Thả diều?”
“Ngươi không biết thả diều sao?”
Bạch Vân Phi thản nhiên lắc đầu.
Hà Trọng Anh nghĩ ngợi một chút liền chạy vào trong phòng lấy ra một con diều hình thù kì quái do nàng tự làm: “Cái này là con diều, nó có thể bay lên bầu trời được đó.”
“Bay? Nó là mây sao?”
“Không phải, không phải!” Hà Trọng Anh cũng không biết phải giải thích làm sao mới phải: “Khi nào chân ngươi tốt hơn ta sẽ dẫn ngươi đi thả diều, lúc đó ngươi sẽ thấy được diều bay cao như thế nào.”
“Ân.”
Hà Trọng Anh nằm dài xuống bãi cỏ lăn vài vòng: “Thích thật, ngủ trưa ở đây là thích nhất.”
Bạch Vân Phi vốn khiết phích (bệnh sạch sẽ) nhìn đất bùn đất bên dưới liền rùng mình, nơi này mà ngủ được sao?
“Vân Phi tỷ tỷ, ngươi thử chứ?”
“Ngủ dưới này?”
“Tất nhiên!”
Bạch Vân Phi đanh mặt lại: “Không bao giờ!”
“Ngươi thử đi, rất thoải mái đó.”
Không cần quan tâm Bạch Vân Phi có đồng ý hay không, Hà Trọng Anh đã tự ý kéo nàng xuống bãi cỏ còn dùng chân đá luân ỷ ra xa. Bạch Vân Phi vừa ngồi lên cỏ đã rùng mình, nơi này bẩn như vậy làm sao có thể nằm chứ!?
Hà Trọng Anh phấn khởi ấn Bạch Vân Phi nằm xuống, gối đầu lên tay nàng, thoải mái hít một hơi thật sâu: “Ta ngủ đây.”
“Khoan, khoan đã, ngươi đưa ta về phòng trước đi rồi hẳn ngủ.”
Hà Trọng Anh vờ như không nghe thấy, xoay người ôm chặt lấy Bạch Vân Phi, mục đích là không cho nàng chạy về phòng. Bạch Vân Phi muốn nhúch nhích cũng không được, bệnh sạch sẽ trỗi dậy, rùng mình liên tục.
Chợt có một cơn gió thổi qua, mơn man trên da mặt, vuốt ve mái tóc dài, xa xa còn có hương hoa trên thảo nguyên tràn về. Bạch Vân Phi chưa từng được cảm nhận những thứ này, nàng không hề biết ngủ ngoài trời có thể thưởng thức được nhiều thứ thú vị đến thế. Xa xa có đám trẻ mục đồng dẫn trâu về, chúng ngồi trên lưng trâu thổi sáo hoặc ngâm nga khúc đồng dao nào đó.
Bạch Vân Phi nhắm mắt lại, yên tĩnh lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách như xa như gần. Trong bầu không gian yên tĩnh truyền đến tiếng ngáy o o của Hà Trọng Anh, Bạch Vân Phi mất hết nhã hứng, mở to mắt trừng trừng nhìn nha đầu ngốc.
Hà Trọng Anh lại không biết mình vừa phá mỹ cảnh, tiếp tục ôm Bạch Vân Phi lẩm bẩm: “Vân Phi ngươi phải mau khỏe, chúng ta còn đi thả diều nữa…”
“Ta không thích đi thả diều với tiểu trư béo như ngươi.”
“Ngươi phải mau khỏe, mau khỏe lại biết không?”
Bạch Vân Phi bẹo mặt nàng: “Muốn đuổi ta đi thế sao?”
Hà Trọng Anh khó chịu cựa quậy trong lòng nàng: “Ngươi đừng có đi… Vân Phi…”
Bạch Vân Phi thoáng ngây người, từ trước đến nay chưa từng biết được cảm giác quyến luyến. Hai mươi năm trưởng thành bằng cách gϊếŧ chóc, nàng chưa từng muốn ở cạnh một ai cả. Nàng là mây trắng, nàng cần tự do, nàng thích chém gϊếŧ, nàng không muốn bị ràng buộc cũng chán ghét việc phải ở mãi một chỗ. Nhưng hôm nay đột nhiên lại cảm thấy quyến luyến, chính xác hơn là không nỡ rời xa nơi này. Bản thân nàng ở đây gần nửa năm, vô thức nghĩ rằng đây là nhà của mình. Nhìn xuống, Hà Trọng Anh vẫn đang gối đầu trên tay mình mà ngủ đặc biệt an tỉnh.
Bạch Vân Phi nhẹ nhàng nâng mặt Hà Trọng Anh lên, đặt tiểu nha đầu nằm ngay ngắn trên tay nàng. Tuy tay có chút tê mỏi nhưng lại không rút tay về, có lẽ nàng quyến luyến không phải nơi này mà là đứa nhỏ ngu ngốc này. Nhẹ nhàng xoay người Hà Trọng Anh để nha đầu nằm trên người mình mà ngủ, đứa nhỏ này rất nhẹ không có làm nàng khó chịu, chỉ có điều là nước bọt chảy ướt ngực áo nàng..
Hà Trọng Anh cựa quậy, cố sức ôm lấy Bạch Vân Phi mà lẩm bẩm: “Thơm, thơm, thịt nướng…”
Mặt Bạch Vân Phi đen đi phân nửa, nàng là thịt nướng?
Không khoan dung mà vỗ mạnh vào mông Hà Trọng Anh: “Đoàn thịt béo, có tin ta đem ngươi nướng lên không?”
Hà Trọng Anh khó chịu xoa mông lẩm bẩm: “Đau…”
Bạch Vân Phi vội xoa mông cho nàng, đến khi Hà Trọng Anh không nhăn mặt nữa, tiếp tục công cuộc tìm Chu Công đánh cờ thì mới dừng lại.
“Vân Phi, ngươi đừng có đi…” Hà Trọng Anh ôm lấy Bạch Vân Phi càng lúc càng chặt, lẩm bẩm nói mớ: “Ta rất thích ngươi, đừng có đi.”
Bạch Vân Phi chưa từng nghe ai đó nói thích mình, lần này là ngoại lệ, trống ngực lặng lẽ đập liên hồi, đứa nhỏ này có đang nói dối hay không?
“Vân Phi, thích ngươi…”
Bạch Vân Phi bỗng cảm thấy giống như có dòng nước mát chảy qua tứ chi bách hài, cảm giác lâng lâng bay bổng giống như đang ở trên chín tầng mây.
Vô thức ôm lấy Hà Trọng Anh, nhắm mặt tĩnh lặng: “Ta cũng thích ngươi.”
Mây trắng phiêu bồng, lãng đãng bay khắp bầu trời, quyến luyến với gió…
---------------------------------------------------
Hơn nửa năm ở lại Phù Lãng Sơn trị thương, cuối cùng Bạch Vân Phi cũng đi lại bình thường nhưng vẫn không vững, trời lạnh thì vết thương lại âm ỉ đau. Như mọi ngày, Hà Trọng Anh chăm chỉ ngồi quạt lò lửa nấu thuốc cho Bạch Vân Phi, lại ngủ quên đi bị tro than bám đầy mặt.
Vừa vặn Nhạc Uyên đi ngang qua nhìn thấy, lập tức đi đến lay người nàng: “Anh Anh, mau dậy đi nào.”
Hà Trọng Anh giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy lò lửa đang cháy thì tá hỏa. Vội vội vàng vàng mở nắp vung ra xem, nhưng nắp vung rất nóng khiến tay nàng bị phỏng.
“A!”
“Anh Anh, đưa tay cho sư tỷ xem.”
Hà Trọng Anh lắc đầu, chùi chùi ngón tay bị phỏng vào tay áo: “Muội phải mang thuốc ra cho Vân Phi tỷ tỷ trước đã.”
Sau đó thì không quan tâm đến Nhạc Uyên mà chăm chú rót thuốc ra hai cái chén nhỏ.
Hà Trọng Anh cầm một chén lên uống thử: “Không tanh không đắng, đưa cho Vân Phi uống được rồi.”
“Anh Anh.”
Hà Trọng Anh đặt chén còn lại lên khay, không quay đầu lại nhắc nhở: “Sư tỷ chờ một chút để muội mang thuốc cho Vân Phi tỷ tỷ trước đã.”
Nhạc Uyên lặng người nhìn theo, đứa nhỏ của nàng sao lại có thể thân thiết với người khác như vậy? Ngày trước lúc nào cũng một tiếng sư tỷ, hai tiếng sư tỷ, bây giờ lúc nào cũng luôn miệng Vân Phi tỷ tỷ, rốt cuộc trong lòng đứa nhỏ của nàng còn có nàng hay không?
Hà Trọng Anh bưng khay thuốc đặt lên bàn, đưa một chén thuốc cho Bạch Vân Phi: “Vân Phi tỷ tỷ mau uống đi, hôm nay không có thêm hoàng liên.”
Bạch Vân Phi đang xem sách thì cũng dừng lại, đặt quyển sách xuống giường, cầm lấy chén thuốc Hà Trọng Anh đưa tới, ngạc nhiên chỉ mặt nàng: “Mặt ngươi sao vậy?”
“Mặt ta?”
Hà Trọng Anh chạy đi cầm gương soi, giật mình suýt chút làm rơi chiếc gương: “Mặt ta sao đen như vậy?”
“Ngốc tử, ngươi vừa nấu thuốc vừa ngủ sao!?’
Hà Trọng Anh có chút xấu hổ, dùng tay áo ra sức chùi nhưng càng lau càng bẩn, quẫn bách không biết phải làm sao.
Bạch Vân Phi đặt chén thuốc xuống giường, ngoắc tay ra lệnh: “Lại đây.”
“Ta đi rửa mặt.”
“Ta nói lại đây!”
Hà Trọng Anh cắn môi dưới, ủy khuất đi đến, trừng mắt: “Không được cười!”
Bạch Vân Phi nhịn không được bật cười.
“Xấu xa, ta đã nói ngươi không được cười mà!”
“Không cười thì không cười.”
Bạch Vân Phi kéo Hà Trọng Anh ngồi lên đùi mình, dùng khăn tay luôn mang theo bên người lau mặt cho nàng: “Lúc nấu thuốc đừng có ngủ gật, nếu lỡ lửa cháy lớn làm bị thương rồi sao?”
“Ta lần sau không ngủ quên là được chứ gì.”
“Xong rồi.” Bạch Vân Phi đưa cái khăn cho Hà Trọng Anh: “Cầm lấy đi, nếu bị bẩn còn có cái để lau mặt.
“Cho ta thật sao?”
“Ân.”
“Cảm ơn ngươi.”
Hà Trọng Anh cất khăn tay Bạch Vân Phi đưa mình vào ngực áo, trong lòng vô cùng hạnh phúc~
Nhạc Uyên vô tình nhìn thấy cảnh đó liền giận đến run lên. Đứa nhỏ của nàng là kim chi ngọc diệp, trân châu, khăn lụa cái nào mà không có, sao lại có thể vui vẻ khi nhận thứ đồ rẻ tiền đó chứ!?
“Anh Anh!”
“Sư tỷ!?”
Nhạc Uyên lạnh giọng: “Muội ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với Bạch Vân Phi.”
“Nhưng mà…”
“Đi ra ngoài!”
Hà Trọng Anh giật mình, rầu rĩ nói: “Vâng.”
Vẫn là không nỡ đi, Hà Trọng Anh ôm Bạch Vân Phi thì thầm: “Nếu sư tỷ ức hiếp ngươi phải la lên, ta lập tức chạy vào cứu ngươi.”
“Anh Anh!”
“Biết rồi!”
Hà Trọng Anh nhanh chân chạy đi ra ngoài, sau đó thì bám ở cửa nghe lén.
“Hà Trọng Anh!”
Hà Trọng Anh cong đuôi bỏ chạy, sư tỷ giận rồi a~
Đợi khi Hà Trọng Anh đã đi xa, Nhạc Uyên liền rút trong tay áo một xấp ngân lượng ném vào người Bạch Vân Phi: “Thương thế đã khỏi rồi, ngươi cầm lấy số tiền này cút đi cho khuất mắt ta!”
“Người cứu ta là Trọng Anh, không phải ngươi.”
“Nhưng Trọng Anh là hôn thê của ta!” Nhạc Uyên xốc cổ áo Bạch Vân Phi lên: “Từ khi ngươi xuất hiện, mọi thứ trong Phù Lãng giáo thay đổi. Cả Anh Anh của ta cũng thay đổi, ngươi phải rời khỏi nơi này, đừng phá hủy sự bình lặng ở nơi này nữa!”
“Ta luyến tiếc không phải nơi này, ta luyến tiếc chính là Trọng Anh.”
“Ngươi dám!?”
Nhạc Uyên giận đến run lên, gặng giọng: “Ta nói cho ngươi biết, hai năm sau Trọng Anh sẽ gả cho ta. Nếu để chuyện ngươi dám vọng tưởng đến Trọng Anh cho giáo chủ biết, cái mạng quèn của ngươi cũng không giữ được đâu.”
Bạch Vân Phi nhàn nhạt đáp lời: “Ta sẽ đưa Trọng Anh rời khỏi nơi này.”
“Lợi hại, ngươi rất can đảm nhưng ngươi đã quên một điều rồi. Vân Phi sát thủ, rất nhiều người muốn lấy cái mạng chó của ngươi, treo giá vạn lượng hoàng kim cho cái đầu ngươi. Ngươi chết không sao, nhưng ngươi muốn liên lụy cả Trọng Anh sao?”
Bạch Vân Phi chau mày, lời Nhạc Uyên nói không sai, nàng còn không thể đảm bảo mình sống được bao lâu sao có thể bảo vệ được Hà Trọng Anh!?
“Bạch Vân Phi, nếu ngươi thương Anh Anh làm ơn nghĩ về tương lai của nàng. Ở bên ngươi Anh Anh sẽ chỉ còn một con đường chết!”
Nhạc Uyên buông cổ áo Bạch Vân Phi ra, nghiêm túc nhắc nhở lần nữa: “Lời cần nói ta cũng đã nói hết rồi, ngươi có nghe hiểu hay không tùy ngươi. Nhưng làm ơn đừng liên lụy đến Anh Anh, muội ấy còn rất nhỏ, tương lai còn đang ở phía trước, ngươi đừng phá hủy đi tương lai của nàng.”
Nói xong, Nhạc Uyên cũng xoay người rời đi.
Bạch Vân Phi sững sờ nhìn ra ngoài song cửa. Nhạc Uyên nói rất đúng, theo nàng Hà Trọng Anh chỉ có một con đường chết, nàng không thể làm liên lụy đối phương.