Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 38

Nắng nhảy múa trên hàng bạch mai, xuân phong thổi vào sân mang theo chút hơi lạnh, đôi điểu tuốc ríu rít cất cao tiếng hót trong trẻo  Bỗng một tiếng thở dài não nề phá tan cảnh xuân đẹp như mộng ngoài sân, Lý Thiên Kiều vạn phần chán nản quan sát nhi nữ bảo bối của mình.

“Ly Tranh ngươi muốn nương phải làm sao mới vừa lòng đây?”

“Ta, chuyện đó…”

“Chính ngươi nói muốn lấy Như Nguyệt bây giờ xem bộ dáng của ngươi đi, dở sống dở chết có giống người sắp thành thân hay không?”

Mộ Dung Ly Tranh suy sụp cúi đầu, không còn lời nào để biện minh.

“Tất cả nương đều biết nhưng ngươi có thể nghĩ đến Như Nguyệt được không? Nha đầu đợi ngươi năm năm qua, lẽ ra ở cái tuổi này nàng đã sớm thành gia lập thất, ngươi nói xem trên thế gian này còn ai tốt với ngươi hơn nàng hay không?”

“Ta đã biết, nhưng mà nương cũng cho ta xin một chút thời gian.”

Lý thị không chút do dự đánh gãy lời nàng: “Gia đình chúng ta xuất thân giang hồ hiệp khách, tốt nhất là không nên day dưa với người hoàng tộc.”

Lời muốn nói nghẹn lại ở cổ, Mộ Dung Ly Tranh yếu ớt gật đầu: “Ta hiểu.”

“Nếu ngươi đã hiểu rồi thì mau chóng chuẩn bị cho ngày đại hôn đi, hôm nay nương đã hẹn Như Nguyệt đến nhà chúng ta, ngươi tìm thời gian dẫn nàng đi mua ít đồ.”

Vừa vặn lúc đó Mai Chân cũng dẫn theo Mai Như Nguyệt đi vào, nhìn thấy nương thân liền vui vẻ gọi: “Nương, ta đưa Như Nguyệt đến rồi.”

“Nếu đến rồi thì Ly Tranh cùng Như Nguyệt đi mua đồ cưới đi.”

Mộ Dung Ly Tranh chập chạp đứng dậy, xoay người rời khỏi Mộ Dung phủ. Còn Mai Như Nguyệt thì rụt rè nối bước theo sau, chung thủy giữ nguyên khoảng cách.

Lý Thiên Kiều nhìn theo hai người, âm thầm trút tiếng thở dài, không biết quyết định này của Ly Tranh là đúng hay sai.

Lại nói đến Mộ Dung Ly Tranh và Mai Như Nguyệt, hai người song song đi ra ngoài phố. Bên đường tấp nập người buôn kẻ bán đặc biệt náo nhiệt. Tiết trời tháng ba trong xanh ấm áp, từng đợt mây cuồn cuồn trên bầu trời đủ hình dạng, gió thổi tung mái tóc mềm.

Mắt thấy Mộ Dung Ly Tranh trầm ngâm liền hỏi: “Ly Tranh người có chỗ nào không khỏe à?”

Mộ Dung Ly Tranh lắc đầu: “Không có.”

“Sao ta lại cảm thấy người có gì đó không vui, hay có phải người không thích đi mua đồ chuẩn bị hôn lễ với ta?”

“Đừng suy nghĩ linh tinh.”

Mai Như Nguyệt nhìn thấy tiệm yên chi liền kéo tay Ly Tranh: “Ta muốn mua một ít yên chi, người cùng ta vào xem đi.”

Mộ Dung Ly Tranh bất đắc dĩ cùng Mai Như Nguyệt vào trong tiệm.

Vừa vặn lúc đó Chu Bình đi ngang qua, nhìn thấy hai người tay trong tay đi vào tiệm yên chi liền nổi giận hùng hổ đi vào bắt gian.

Lão bản nhìn thấy Chu Bình liền niềm nở chào đón: “Yên Thuyên quận chúa đến sao không báo trước, để lão đầu ta còn biết mà chuẩn bị chu đáo.”

“Ta bỗng cảm thấy trời xuân mát mẻ nên mới đến mua yên chi thôi.” Chu Bình vốn biết Ly Tranh và Như Nguyệt trong tiệm lại giả vờ kinh ngạc: “Các ngươi cũng đến đây sao?”

Mai Như Nguyệt mỉm cười hồi đáp: “Ta cùng Ly Tranh đến để mua giá trang.”

Chu Bình giận đến ngũ quan di chuyển, lời này rõ ràng là cố tình khiêu khích nàng!

Tuy trong bụng lửa đang cháy thịnh nhưng Chu Bình ngoài mặt vẫn mỉm cười như không có gì: “Ta cũng đến đây mua giá trang nha.”

Mộ Dung Ly Tranh đánh một cái giật mình, giá trang, Chu Bình sẽ gả cho ai sao!?

Lão bản nghe nói liền ha hả cười lớn: “Nguyên lai là quận chúa và quận mã đến mua yên chi để chuẩn bị cho hôn lễ vậy ta sẵn sàng bán nửa giá!”

“Quận mã?”

“Quận chúa đừng giấu, ai trong thành không biết Mộ Dung trang chủ chính là quận mã tương lai?”

Nghe thấy mấy lời không nên nghe này, Mộ Dung Ly Tranh vội mở miệng giải thích: “Ta và quận chúa không…”

Chu Bình đột nhiên cắt ngang: “Lão bản ngươi mang toàn bộ yên chi tốt nhất ra đây cho ta.”

Đắc ý xoay người ngồi xuống ghế, xem xem, ai trong thành cũng biết nàng và Ly Tranh chính là một cặp nha!

Mai Như Nguyệt có chút không vui mà kéo tay Ly Tranh: “Chúng ta đến nơi khác mua đi nhé?”

“Úc? Mai cô nương sao lại muốn đi? Nơi này có gì khiến ngươi không vừa ý sao?”

Mai Như Nguyệt mặt nhỏ biến thành trắng bệch, nàng làm sao dám nói do có sự xuất hiện của Chu Bình mà nàng không vừa ý chứ?!

Chu Bình nhìn sang Mộ Dung Ly Tranh, nheo nheo mắt, để xem ngươi làm sao giải thích chuyện này với ta. Quen biết hơn mười năm, cùng nhau lớn lên lẽ nào nàng còn không hiểu con người đối phương, nàng còn muốn biết trang chủ đại nhân sẽ kiên trì diễn kịch đến khi nào.

Lão bản rất nhanh mang yên chi bày kín trên bàn: “Quận chúa ngài xem có thích loại nào hay không?”

Chu Bình cầm vài hộp yên chi lên xem, nàng vốn không thích yên chi cũng không có dùng yên chi mà chỉ lấy cớ để vào đây thôi. Tùy tiện mở một hộp ra xem, màu đỏ bên trong vô cùng bắt mắt lại còn rất thơm.

“Quận chúa thật tinh mắt, đây là yên chi nổi tiếng của Bắc Phàm, loại này thoa lên môi thì môi sẽ có màu đỏ tự nhiên còn có mùi thơm. Hộp yên chi này là phù hợp với quận chúa nhất, sẽ khiến quận chúa trở thành tân nương tử đẹp nhất a.”

“Thật vậy không?”

Chu Bình đưa hộp yên chi cho Ly Tranh xem: “Thế nào? Ta hợp với màu này chứ? Sẽ thành tân nương đẹp nhất chứ?”

Mộ Dung Ly Tranh nhướn mày: “Ta không biết.”

Chu Bình vờ như không nghe thấy: “Ta thử màu được chứ?”

“Tất nhiên!”

Lấy ít yên chi thoa lên môi, nhìn vào trong gương mà hài lòng gật gù: “Không tồi.”

Sau đó thì quay sang hỏi Ly Tranh: “Ngươi thấy thế nào?”

Mộ Dung Ly Tranh thoáng ngẩn người, rất ít khi nàng thấy Chu Bình đánh yên chi. Đôi môi nhỏ nhắn được phủ một lớp yên chi hồng căng mọng ẩm ướt, chỉ mỉm cười thôi cũng đủ câu dẫn hồn phách người khác.

“Rất đẹp.”

Thuận tay đưa hộp yên chi cho lão bản: “Lấy cho ta hai cái.”

Mộ Dung Ly Tranh có chút mạc danh kỳ diệu: “Không phải mua cho nàng sao?”

“Ta mua cho Chu An.”

“Sao?”

“Quên nói cho ngươi biết.” Chu Bình ngừng lại một chút, đầy mặt hoan hỉ nói: “Chu An vài ngày nữa sẽ thành thân, hôm nay ta đi mua lễ vật tặng nàng mang về phu gia.”

Mộ Dung Ly Tranh cuối cùng cũng buông bỏ được gánh nặng, nàng còn nghĩ Chu Bình sắp thành thân.

Tiếp nhận hai hộp yên chi được gói cẩn thận từ tay lão bản, thuận tay đưa ngân lượng cho hắn.

“Không phải quận chúa thành thân sao?”

Chu Bình trước là ngạc nhiên sau đó cười lớn: “Làm sao lại là ta được, là Duyệt Bối quận chúa thành thân.”

Lão bản xấu hổ muốn đào lỗ trốn, hắn huyên thuyên cả buổi trời hóa ra toàn bộ là hiểu lầm.

“Ly Tranh ngươi đi mua lễ vật cho Chu An với ta nhé?”

Mai Như Nguyệt lập tức mở miệng đánh gãy âm mưu của nàng: “Xin lỗi quận chúa nhưng hôm nay không được, ta và Ly Tranh phải mua giá trang.”

“Giá trang thì khi nào mua chẳng được.” Dứt lời liền thô lỗ kéo tay Mộ Dung Ly Tranh: “Vài ngày nữa là Chu An thành thân rồi còn rất nhiều chuyện phải làm đó, ngươi đi với ta đi mà.”

Mộ Dung Ly Tranh ở giữa không biết phải giải quyết như thế nào, chọn Chu Bình thì không được mà chọn Như Nguyệt cũng không xong. Chu Bình nhìn thấy Ly Tranh phân vân không quyết định liền rầu rĩ, đúng là nàng chẳng còn quan trọng với đối phương nữa, chậm rì rì buông lỏng tay ra.

Nói xong Chu Bình liền chạy đi, sợ ở lại lâu hơn một chút thì sẽ khóc mất.

Mộ Dung Ly Tranh vội gỡ bàn tay Mai Như Nguyệt ra: “Như Nguyệt hôm sau chúng ta mua giá trang nhé!”

Dặn dò Mai Như Nguyệt xong Mộ Dung Ly Tranh liền đuổi theo Chu Bình.

Mai Như Nguyệt sững sờ nhìn theo, rốt cuộc người sẽ gả cho Ly Tranh là nàng hay là Chu Bình đây?

Lại nói đến Chu Bình, một mình đi lang thang trong thành, yếu ớt cúi đầu nhìn mũi giày. Chẳng phải Ly Tranh từng nói rất yêu nàng sao? Từ nhỏ đến lớn chưa từng làm gì khiến nàng buồn bã càng chưa từng từ chối yêu cầu nào của nàng, vậy mà giờ đây lại bỏ mặt nàng.

Nước mắt vô thức chảy xuống, Chu Bình vội lau đi ngẩng đầu nhìn trời.

Mộ Dung Ly Tranh cuối cùng cũng đuổi kịp: “Quận chúa!”

“L-Ly Tranh?”

Nhìn thấy phía sau không có Mai Như Nguyệt, Chu Bình biết Ly Tranh đã hoãn lại việc mua giá trangđể đi theo nàng. Trong lòng đặc biệt phấn khởi, một phát chạy đến ôm chầm lấy Mộ Dung Ly Tranh.

“Ly Tranh, ta biết ngươi không nỡ bỏ rơi ta!”

Mộ Dung Ly Tranh xoa đầu nàng: “Đừng nói linh tinh.”

Chu Bình thuận tay kéo tay Mộ Dung Ly Tranh: “Ta nhớ cũng vào tháng ba năm ngoái ta cùng ngươi đi khắp kinh thành, mua rất nhiều đồ về phải ba xe mới chở đủ.”

Mộ Dung Ly Tranh vạn vạn không ngờ Chu Bình còn nhớ đến chuyện cũ, trong lòng không rõ tư vị. Thuận tiện hai người đi vào trong một tiệm trang sức muốn tìm mua nữ trang hồi môn cho Chu An.

“Bản quận chúa muốn xem toàn bộ nữ trang đẹp nhất ở đây.”

Lão bản là một nữ nhân còn rất trẻ, nàng một mình đi vào trong lấy những mẫu trang sức đẹp nhất ra đặt lên bàn cho hai người lựa chọn.

“Đây là những mẫu mới nhất và đẹp nhất, quận chúa thích kiểu dáng như thế nào?”

Chu Bình chun mũi nhìn những mẫu trang sức trên bàn: “Ta cũng không biết Chu An thích gì, hay là Ly Tranh hay ngươi chọn giúp ta đi.”

“Ta làm gì biết mà lựa.”

Vô tình nhìn thấy một cây trâm, màu xanh ngọc đặc biệt đẹp mắt. Chợt nhớ đến cây trâm của Mộ Dung Ly Tranh tặng mình liền lấy ra xem, nguyên lai là cùng một cặp.

Lão bản nhìn thấy liền cười nói: “Trâm này vốn một cặp được làm từ cực phẩm lưu ly của Ly La quốc, sau này lưu lạc khắp nơi đến Liên Hạ ta thì ta chỉ mua được một cây, không ngờ cây còn lại là ở chỗ quận chúa.”

Chu Bình cầm hai kiện trâm lên xem đúng là một cặp, trong lòng vô cùng vui vẻ mà đưa cây còn lại cho Ly Tranh: “Của ngươi.”

“Của ta?”

Tự tay đem kiện trâm Ly Tranh tặng cài lên búi tóc: “Không nên chia cắt uyên ương nha, hai kiện ta đều muốn có hết.”

“Nhưng sao lại đưa cho ta?”

“Ngươi tặng ta, ta tặng ngươi vừa đúng không phải sao?”

Mộ Dung Ly Tranh nhìn kiện trâm trong tay hồi lâu cũng gật đầu nhận lấy: “Được.”

“Lão bản ta mua hết kim thoa ở đây, ngươi giúp ta mang đến quận vương phủ của Cửu quận vương.”

Chu Bình còn cẩn thận nhắc nhở: “Tính tiền cho Duyệt Bối quận chúa!”

Lão bản đổ mồ hôi lạnh: “Vâng.”

Xong chuyện, Chu Bình lại tiếp tục kéo Ly Tranh đi.



Chu An nhìn một núi lễ vật trên bàn liền hốt hoảng gào thét: “Chu Bình ngươi cái đồ hỗn đản! Mấy ngàn lạng bạc ở đâu ta có mà trả cho ngươi hả!?”

Ngụy Thanh Vũ đang uống trà nghe nàng nói thế liền mỉm cười: “Đừng lo, cái này ta trả cho.”

Chu An xấu hổ ngồi lại xuống ghế: “Thanh Vũ vẫn là người tốt với ta nhất!”

Bình Luận (0)
Comment