Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 42

Đại hôn Chu An quận chúa diễn ra long trọng, khắp thành treo đèn kết hoa rực rỡ, ngày đêm nghe tiếng pháo nổ rền trời. Quận vương phủ cũng không kém phần náo nhiệt, hạ nhân tất bật chạy qua chạy lại chân không kịp chạm đất. Tại hoa phòng trang trí hoa lệ Chu An ngồi trước gương đồng, cẩn thận chải lọn tóc trước ngực không biết bao nhiêu lần.

Chu Diệu Cơ bước vào đắc ý cười to: “An An ngươi không sợ sao?”

“Sợ cái gì? Thanh Vũ như vậy yêu ta, sủng ta còn sợ nàng bắt nạt ta sao?”

“Ngươi đương nhiên là không ai dám bắt nạt rồi.” Chu Diệu Cơ đến gần bên cạnh, nghiêng đầu quan sát gương mặt được điểm trang tỉ mẩn của nàng: “Làm tân nương tử có khác, ôn nhu hiền thục hơn nhiều, đổi lại ngày thường sẽ như mẫu hổ hận không thể chụp chết ta.”

Chu An liếc trắng mắt, tiện tay vỗ mạnh vào gáy Chu Diệu Cơ phát ra tiếng bốp rõ to.

“Này, đừng có động tay động chân chứ!”

Thê thiết xoa cái gáy đau nhức của mình, vung tay muốn nhéo mặt Chu An trút giận thì Thái tử biểu tỷ đúng lúc đẩy cửa tiến vào. Còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Chu An đã nhanh miệng gào thét.

“Thái tử biểu tỷ xem Diệu Cơ ức hiếp ta!”

“Ai ức hiếp được ngươi?”

“Biểu tỷ!”

Chu Linh Kỳ đi theo phía sau, hai tay khoanh trước ngực, nhịn không được tặc lưỡi: “Ngươi hôm nay trang dung không tồi nha.”

“Đẹp không?”

“Đương nhiên là đẹp rồi.”

Nhịn không được che miệng khúc khích cười, Chu An đảo mắt nhìn quanh chợt nhớ đến một người: “Biểu tẩu hôm nay không đến sao?”

“Đi cùng Bình nhi có lẽ sắp đến rồi.”

Vừa dứt lời Tiểu Tuyết cũng vừa đẩy cửa bước vào, một tay bận rộn dìu Chu Bình bước từng bước. Sau lần bệnh thập tử nhất sinh Chu Bình mới hôm qua khá lên một chút nhưng sắc mặt vẫn có chút kém cỏi, tiến vào phòng một mực ngồi ngây người ra.

Chu An rón rén xua tay trước mặt nàng: “Bình nhi ngốc ngươi sao vậy?”

Chu Linh Kỳ xoa vuốt cằm nhẵn nhụi, tặc lưỡi hai tiếng cảm khái: “Vấn thế gian tình thị hà vật, trực giao sinh tử tương hứa?*”

(Trích Mô Ngư Nhi – Nhạn Khâu)

Trong mắt Chu Diệu Cơ giấu không được khẩn trương, dùng sức lay mạnh hai nàng: “Bình nhi tỷ tỷ! Ngươi có nghe ta nói gì hay không?!”

Chu Bình vẫn trầm mặc nhìn ra cửa sổ, ánh mắt mông lung vô định.

“Bình nhi tỷ tỷ, ta mua kẹo hồ lô cho ngươi nhé?”

“…”

“Chúng ta cùng đi xem hát khúc đi!”

“…”

“Hay là ngươi muốn ra thành nam ăn mì?”

“…”

Nhìn dáng vẻ bi thương tột độ của Chu Bình, Chu An nhịn không được cảm khái: “Tương tư toán thập yêu, tảo vô nhân tại ý.”

(*Trích Hồng đậu sinh nam quốc)

Tiểu Tuyết bất đắc dĩ chen vào giữa các nàng, nhỏ nhẹ nói với Chu Bình: “Quận vương có gửi thiếp đến Mộ Dung gia, hôm nay có thể Ly Tranh sẽ xuất hiện.”

Chu Bình mấp máy môi: “Thật không?”

“Đừng buồn, ngươi còn có rất nhiều tỷ muội ở bên cạnh mà.”

Chu Diệu Cơ gật đầu liên tục như giã tỏi: “Phải đó!”

Vừa vặn đại môn được đẩy ra, hai thân ảnh song song cùng đi vào, các nàng liếc mắt nhận ra, chính là Chu Liễu Yến và Chu Nguyệt Hoa.

“Cung hỉ nghênh thân a!”

“Ta còn tưởng hai người quên rồi chứ!” Chu An mừng rõ chạy đến ôm chầm hai người các nàng: “Các ngươi vẫn tốt chứ? Thái hoàng cô thế nào rồi?”

“Thái hoàng cô hôm nay cũng đến dự đại hôn của ngươi, cùng Sở thái phu nhân dẫn về một tiểu nữ anh khả ái giống như Bình nhi lúc nhỏ.”

“Hai người lưu lại đại mạc lâu như vậy lần này trở về bao lâu?”

Chu Nguyệt Hoa tặc lưỡi: “Dự hôn lễ của ngươi rồi đi ngay, ngay cả thái hoàng cô cũng vậy.”

“Mười mấy năm mới gặp lại nhau sao chưa gì đã muốn đi rồi?”

“Mẫu vương muốn bọn ta tự lực cánh sính, không hi vọng bọn ta sống trong kinh thành xa hoa dần trở nên ỷ lại.”

Mọi người trong phòng nén tiếng thở dài, Chu Xương hoàng cô và Chu Nhật hoàng cô chính là người như vậy. Hiếm khi ôm ấp cưng nựng hài tử, vừa nhận nhi nữ vài năm đã đưa đến đại mạc sống, muốn các nàng tự mình trau dồi võ nghệ và năng lực. Người ngoài nhìn vào cho rằng hai vị quận vương quá mức tuyệt tình, nhưng nghĩ kĩ lại đối với Chi Liễu Yến và Chu Nguyệt Hoa đây cũng là chuyện tốt, tránh sau này quá mức dự dẫm phụ thuộc vào mẫu vương mẫu phi.

“Hôm nay thế nào không nghe thấy tiếng Bình nhi?”

Chu An chỉ chỉ ra sau lưng, Chu Liễu Yến liền quay ra sau phát hiện Chu Bình liền một phát đem nàng ôm lên cao: “Bình nhi, Yến tỷ nhớ ngươi chết, gọi Yến tỷ tỷ một cái nào.”

Mặc dù mọi người ở đây chỉ có Chu Linh Kỳ và Chu Túc Nhi lớn hơn Chu Bình, nhưng ai cũng thích nàng gọi họ tỷ tỷ. Nhớ năm xưa Chu Bình còn nhỏ là một tiểu màn thầu đáng yêu, ai mắng ai đánh cũng cười, còn bị mọi người chọc ghẹo bắt gọi tỷ tỷ. Tiểu ngốc nghếch cứ như vậy nghe theo gặp ai cũng gọi tỷ tỷ, mãi đến sau này mới phát giác mình bị lừa gạt.

Chu Bình liếc nhìn Chu Liễu Yến, sau đó tiếp tục rầu rĩ.

“Tiểu màn thầu, ai chọc giận ngươi sao, nói tỷ tỷ nghe tỷ tỷ đánh chết người đó cho ngươi.”

“Phải, phải!”

Vừa vặn Chu Như Ý và Chu Thư Bảo nghe thấy liền sinh nộ khí: “Ai chọc giận Bình nhi của Chu gia ta?”

Chu Bình nằm dài trên trường kỷ chẳng buồn trả lời.

“Hôm nay về đông đủ thật! Như Ý tỷ tỷ, Thư Bảo tỷ tỷ, hai ngươi định sẽ ở lại đây đến bao giờ?”

“Đình mẫu vương bảo ta ở đây kinh doanh thương phẩm còn Thư Bảo thì về thành thân.”

“Thành thân?”

Chu Thư Bảo vân đạm phong khinh gật đầu.

“Nhìn dáng vẻ nàng nhất định là cô nương cùng ngươi cạnh tranh hiệu buôn đi?”

“Các ngươi như thế nào đoán ra?”

Chu Diệu Cơ tặc lưỡi, nâng tay đếm: “Ba người đã thành thân rồi, ai cũng sẽ quên ta thôi.”

“Làm sao có thể nha? Giọng điệu này của ngươi càng lúc càng giống tiểu màn thầu.”

Tiểu Tuyết không hài lòng đánh gãy lời Chu Thư Bảo: “Đừng trêu chọc nàng.”

Chu Bình lười nhác trở mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Muốn nói thì nói, dù sao người đáng thương như ta bị trêu chọc cũng quen rồi.”

“Ai dám khi dễ Yên Thuyên quận chúa của chúng ta?” Chu Như Ý cẩn dực đỡ Chu Bình ngồi dậy: “Ngươi mau nói, ta giúp ngươi đòi lại công đạo.”

“Chín người Chu gia chúng ta cộng lại cũng không đánh thắng nàng.”

“Sao?” Chu Nguyệt Hoa nheo mắt cảnh giác: “Ta một thân võ nghệ lẽ nào đánh không lại?”

“Mẫu hoàng từng nói nàng thua qua, mẫu hậu còn phải dùng tiểu xảo mới thắng nỗi.”

Chu Thư Bảo kinh hãi che miệng: “Nếu gả Bình nhi cho nàng không phải chịu khổ rồi sao?”

Sáu miệng một lời: “Ách, không thể nào…”

“Nàng đã cần ta đâu, các ngươi lo lắng làm gì?”

Bạch Thiện đúng lúc tiến vào thúc giục: “An An xong chưa? Sắp trễ giờ lành rồi!”

Lúc này mới nhớ mình còn chưa chải xong đầu tóc, bối rối nhìn nương thân: “Ta vẫn chưa chải đầu xong nữa.”

“Ngồi xuống để nương làm cho.”

Chu An ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm, kéo tất cả tóc ra sau đợi nương thân giúp nàng chải đầu.

Bạch Thiện cẩn thận nâng từng lọn tóc của Chu An nhẹ nhàng chải, trong lòng đủ loại dư vị. Đứa nhỏ này do nàng cùng Chu Cửu nhận nuôi từ một hạ nhân trong phủ bỏ trốn, mười lăm năm yêu thương, bảo bọc chưa từng nghĩ đến có ngày phải rời xa. Hôm nay Chu An thượng kiệu hoa gả cho người khác cũng đồng nghĩa nha đầu này đã không còn là nhi nữ của nàng và Chu Cửu nữa. Nghĩ đến đó hốc mắt Bạch Thiện cay xè, tay cầm lược có chút run rẩy.

Chu An nhìn vào trong gương thấy mắt nương thân ướt nước liền quay lại ôm lấy nàng: “Nương, ta dù có gả cho ai vẫn là nhi nữ của ngươi, nương mà khóc thì ta sẽ hủy hôn đó!”

“Ngốc tử! Ngươi không lấy Thanh Vũ, chẳng lẽ nương mà mẫu vương phải dưỡng ngươi cả đời?”

“Vậy thì nương đừng có khóc.”

“Hảo, nương không khóc.”

Bạch Thiện đặt lại lược trên bàn, cầm hồng cân lên: “Ngồi yên, nương đội hồng cân cho ngươi.”

Hồng cân đỏ thẫm nhẹ nhàng phủ lên mái tóc xanh, che đi dung mạo mỹ lệ bên dưới. Tiểu Tuyết cầm tay Chu An dìu nàng ra ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng pháo nổ inh ỏi.

Bước qua từng bậc cửa, lối đi quen thuộc, từng hòn sỏi cỏ cây tựa như hơi thở quấn quit không rời. Nắng rọi xuống những sỏi đá dưới sân, thay cho lời ban phúc dịu dàng và ân cần nhất.

Bước ra khỏi cửa phủ Chu An quay đầu lại, hai mắt cay xè muốn khóc.

Chu Cửu không đành lòng nhìn nhi nữ đi càng lúc càng xa: “An An.”

Không chút do dự nhanh chóng lao vào vòng tay mẫu vương: “Mẫu vương ta không muốn đi! Ta không nỡ rời xa hai người.”

“Nha đầu ngốc, ta cũng không nỡ rời xa ngươi.”

“Mẫu vương, hức.”

Ngụy Thanh Vũ nhảy xuống ngựa bước đến nắm lấy bàn tay của Chu An: “An An đừng khóc, nhị hỉ chúng ta quay về lại mặt mẫu vương mẫu phi nhé? Khi nào nàng muốn về, ta đưa nàng về. Đừng khóc, hôm nay là ngày quan trọng nhất của chúng ta mà.”

“Ân, ta không khóc.”

Ngụy Thanh Vũ vui vẻ dìu Chu An lên trên kiệu hoa. Chu An siết chặt rèm kiệu không nỡ buông xuống, không đành lòng phải rời xa Quận vương phủ này.

Chu Bình chậm rãi đi đến vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng: “Đừng lo, ngươi còn về được mà.”

Lúc này Chu An mới buông rèm xuống, nén tiếng nức nở đến mức nhỏ nhất.

Kiệu hoa được nâng lên hướng về phủ Thái sư trước sự vui mừng chúc tụng của bách tính. Những kiệu xe nối đuôi theo sau lần lượt rời khỏi phủ quận vương.

Từ phủ quận vương đến phủ Thái sư cách nhau không xa, Thái sư và phu nhân sớm đã cũng có mặt cùng nhau đứng đón đoàn kiệu hoa đến. Chu An ngồi trong kiệu hoa, tay siết chặt lấy khăn the đến nhăn nhúm, lâu lâu trộm nâng tay lau mồ hôi.

Kiệu hoa dừng lại, Ngụy Thanh Vũ nhảy xuống ngựa nâng chân đá vào cỗ kiệu, rồi cõng Chu An đi vào trong phủ. Đi qua từng gian phòng một, đi qua từng con đường một, mọi ngõ ngách trong phủ đều đi qua cả. Chu An dựa đầu vào lưng Ngụy Thanh Vũ, nàng biết nữ nhân này sẽ là nơi nương tự cả đời này.

Nơi cuối cùng chính là đại sảnh phủ Thái sư, Ngụy Thanh Vũ hơi cúi người xuống để Chu An rời khỏi lưng nàng.

Bà mối cất cao giọng của mình: “Giờ lành đã đến.”

Chu Bình đưa mắt nhìn quanh, nàng nghe Tiểu Tuyết nói Mộ Dung Ly Tranh có đến liền chạy đi tìm thử.

Sư Viên thấy liền chạy đến ngăn thì Chu Tĩnh kéo lại, lắc đầu, nàng đành cắn răng nhìn theo chỉ mong đứa nhỏ này không bao giờ phải chịu khổ.

Lại nói đến Chu Bình một mạch chạy khắp phủ Thái sư tìm kiếm, trong biển người mênh mông vô định vô tình bắt gặp ánh mắt của nhau.

Mai Như Nguyệt nhìn thấy liền kéo tay Mộ Dung Ly Tranh: “Ly Tranh sao thế?”

Tay siết chặt lấy, móng tay bấm sâu vào trong da thịt, tình cảm bao nhiêu năm của hai người dễ dàng tan vỡ như vậy sao?

Chu Bình bước đến thật chậm lướt qua Mộ Dung Ly Tranh: “Gặp ta, ta có chuyện muốn nói.”

Mộ Dung Ly Tranh chậm rãi gỡ tay Mai Như Nguyệt ra: “Ta có việc phải đi, nàng ở đây đợi ta.”

“Ân…”

Mai Như Nguyệt nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Ly Tranh, ủy khuất cắn chặt môi dưới, tay siết chặt vào nhau…

Bình Luận (0)
Comment