Tiếng bước chân dồn dập xen lẫn âm thanh la hét, réo gọi. Cung nữ ôm hết thau nước này đến thau nước khác, chân chạy không kịp chạm đất. Sau cánh cửa, tiếng thét đau đớn vang lên xé tan bầu không gian tĩnh mịch âm u.
Thiên Lệ công chúa lâm bồn, chín tháng mười ngày hoài thai chỉ chờ đợi ngày hôm nay. Thời gian trôi qua chậm chạp thê lương nhưng đại môn vẫn đóng im lìm, tiếng than khóc la hét của công chúa càng lúc càng nhỏ.
Sở Khánh Sâm lo lắng đi đi lại lại, hắn và Thiên Lệ công chúa đều đã lớn tuổi, mấy mươi năm chinh chiến trên sa trường chỉ mong có một hài nhi xoa dịu nỗi cô đơn tuổi già. Để có được ngày hôm nay hắn và công chúa đi không biết bao nhiêu miếu tự cầu xin Quan Âm tống tử, mặc kệ người khác nói hai người trai già vẫn có ngọc, chỉ cần đứa nhỏ này có thể bình an xuất thế muốn gì hắn cũng đáp ứng.
Kha Lãnh chưa kịp thay hoàng bào đã chạy đến xem tình hình: “Vẫn chưa sinh xong sao?”
“Thái y nói công chúa sinh khó sợ đứa trẻ khó lòng giữ được.”
Sở Khánh Sâm hoảng loạn đi đến cửa xem thử nhưng cái gì cũng nhìn không được: “Sao lại như thế chứ?”
Kha Lãnh trong lòng lo lắng, đây là điệt nhi đầu tiên của nàng. Mỗi một ngày đều trông mong đứa trẻ ra đời, nếu thật sự không sinh được nàng vô pháp chấp nhận nổi.
Trong không gian tĩnh mịch không ai dám thở, đứng lặng nhìn cánh cửa vẫn đóng im lìm. Một tiếng trẻ con khóc xé tan không khí ảm đạm lúc này, tiếng cười nói vang lên càng lúc càng lớn, tiếng bước chân vội vã đan xen vào nhau.
Một cung nữ bế bọc vải đỏ đưa cho Sở Khánh Sâm: “Tướng quân đại nhân ngài xem công chúa sinh được một tiểu quận chúa rồi!”
“Tiểu quận chúa?”
Sở Khánh Sâm có chút thất vọng, hắn ngẩn người nhìn bọc vải nhỏ không cử động.
Kha Lãnh thoáng nhíu mày, Sở Khánh Sâm tà tâm vẫn chưa chết, công chúa vì hắn khổ cực hoài thai hắn lại không cảm kích còn dám oán trách nàng sinh không được công tử?!?
Kha Lãnh nhanh tay ôm lấy đứa nhỏ trong tay cung nữ kéo nhẹ tấm vải ra, gương mặt hài nhi đỏ hỏn nhỏ xíu chỉ cỡ nắm tay người lớn, đôi mắt to long lanh nước, ngũ quan vẫn chưa thể nhìn rõ.
Kha Lãnh vừa nhìn đã thích, đứa nhỏ này thật sự rất khả ái.
Tiểu quận chúa mở to mắt nhìn Kha Lãnh rồi đột nhiên bật khóc thật to.
Lần đầu bồng hài tử có chút lóng ngóng, lúc tiểu quận chúa khóc ré lên liền hoảng sợ nhìn cung nữ: “Quận chúa sao lại khóc?”
“Đại vương đừng lo, oa oa mới sinh đều sẽ khóc như vậy, hay là để nô tì chăm sóc quận chúa cho ngài.”
“Không cần, cứ để ta lo là được rồi.”
Kha Lãnh ôm đứa nhỏ vào lòng dỗ dành: “Quận chúa đừng khóc.”
Đứa nhỏ càng khóc to hơn nữa, bàn tay nhỏ nhắn quơ quào về phía Kha Lãnh.
Kha Lãnh không hiểu tiểu quận muốn gì, cố sức vuốt nhẹ lưng nha đầu. Đứa nhỏ càng cố sức giãy dụa, khóc đến mặt mũi đỏ bừng lên, nếu còn khóc nữa nhất định sẽ xong đời!
“Tiểu quận chúa, ngươi sao lại khóc rồi? Hoàng cữu mẫu làm ngươi đau sao?”
Tiểu quận chúa đột nhiên ngừng khóc, hướng đôi mắt to tròn quan sát Kha Lãnh, cái đầu nhỏ hơi nghiêng về một bên. Kha Lãnh lập tức bị đôi mắt tròn thu hết hồn phách, đáng yêu đến mức khiến người khác hảo hảo yêu thương.
“Quả nhân gọi ngươi là Bảo Bảo, thế nào?”
Phát ra âm thanh trẻ con khó hiểu đáp lại, mắt tròn từ từ khép lại dường như buồn ngủ rồi.
Sở Khánh Sâm sau khi thất thần mới chịu lên tiếng: “Đại vương ngài đưa ta tiểu quận chúa mang vào cho công chúa xem.”
Kha Lãnh có chút tiếc nuối nhưng cũng không thể giữ nha đầu mãi được, đành đưa cho Sở Khánh Sâm mang đến chỗ Thiên Lệ. Nào ngờ Sở Khánh Sâm vừa ôm thì tiểu nha đầu liền khóc ré lên, tay chân quơ quào phản đối.
“Hài tử ngươi làm sao vậy?”
Dù cho Sở Khánh Sâm có dỗ dành thế nào đứa nhỏ vẫn không ngừng khóc, gương mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ bừng. Kha Lãnh không đành lòng liền đưa tay bế tiểu nha đầu từ tay Sở Khánh Sâm. Kỳ lạ một điều nàng vừa bế nha đầu liền không khóc nữa, hướng đôi mắt ươn ướt quan sát nàng.
“Đứa nhỏ này thích quả nhân rồi sao?”
Đúng lúc này một cung nữ bước ra hành lễ: “Khởi bẩm đại vương, Thiên Lệ công chúa muốn nhìn mặt tiểu quận chúa.”
“Được rồi.”
Kha Lãnh bế đứa nhỏ vào trong cho Thiên Lệ công chúa gặp mặt.
Thiên Lệ công chúa rất yếu ớt nhưng vẫn gắng gượng để ngồi dậy, thấy Kha Lãnh bế hài nhi đi vào bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết.
Kha Lãnh ngồi xuống bên giường: “Khổ cực cho ngươi rồi.”
“Đây là việc ta nên làm mà.”
Đứa nhỏ híp đôi mắt to tròn nhìn Thiên Lệ quận chúa một lát rồi rời mắt rúc cổ mà ngủ.
“Ta bế nó được không?”
Kha Lãnh từ tốn đưa đứa nhỏ đến cho Thiên Lệ quận chúa bế.
Không ngờ đối với mẫu thân của mình mà đứa trẻ cũng không chịu, vừa rời khỏi vòng tay hoàng cữu mẫu liền khóc ré lên, tay chân quơ quào phản kháng.
Thiên Lệ công chúa có chút ngạc nhiên: “Ta là mẫu thân của ngươi a nữ nhi.”
Đứa nhỏ lại khóc to hơn nữa, ra sức cựa quậy không chịu Thiên Lệ công chúa ôm ấp. Kha Lãnh buộc lòng phải đem Bảo Bảo ôm lên, nha đầu quả nhiên không khóc nữa.
Thiên Lệ quận chúa nhịn không được cảm thán: “Tiểu quận chúa rất thích đại vương nhỉ?”
“Ta gọi tiểu quận chúa là Bảo Bảo, thế nào?”
“Bảo Bảo, chính là bảo bối đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Gọi là Sở Ngọc Bảo đi.”
“Sở Ngọc Bảo, Sở Ngọc Bảo, tốt!”