Đông về, khắp Liên Hạ phủ sắc trắng của tuyết, đưa bàn tay ra chẳng thấy được năm ngón. Móng ngựa giẫm xới một mảng tuyết phi thường chói mắt, hơi thở nồng đượm khói sương lởn vởn, cảm giác khô lạnh vờn đùa da thịt tóc tai.
Ngựa xe lộc cộc đi về phía nam, nhưng cũng chẳng ấm lên được chút nào, càng về lại càng thêm lạnh. Khí lạnh ngưng tụ thành những đóa hoa, nặng nề rơi từ khoảng không cô quạnh, hữu tình đón lấy, vô tình làm vỡ hoa tuyết trong lòng bàn tay.
Tay áo lam sắc phiêu động, tay vung roi da đều đều, tuy thở cả ra khói nhưng Mộ Dung Ly Tranh không hề run rẩy dù chỉ một cái. Tấm lưng thẳng tắp, dáng vẻ đoan chính, nàng vốn được kinh thành nghĩa sĩ xem là tấm gương để học hỏi theo.
Trong xe phi thường ôn noãn, Chu Bình cuộn tròn trên nệm vải ấm áp, thích thú nhìn những hạt tuyết trắng bay ngoài khung cửa.
“Bình nhi!”
Nghe biểu tẩu gọi, Chu Bình lười nhác đáp lại: “Ni?”
Tiểu Tuyết chỉ ra ngoài, không hài lòng mở miệng: “Ngươi để Ly Tranh đánh xe mãi sao? Như vậy thật sự không thỏa.”
“Nàng thích làm thì để nàng làm, ta cũng đâu có bức nàng a.”
“Ngươi nói như vậy càng không hợp lý.” Tiểu Tuyết liếc nhìn nàng, giọng nói hờ hững nhưng sắc bén: “Nếu không phải vì ngươi, Mộ Dung chịu đến đây sao?”
Chu Bình ngồi bật dậy, trừng trừng nói: “Cái này phải trách biểu tỷ!”
Ngồi yên cũng bị dính đạn, Chu Túc Nhi mạc danh kỳ diệu nhìn qua, hai tay vẫn giấu trong noãn lô: “Ta thế nào?”
“Còn không phải tại ngươi bày cách cho ta thuyết phục Ly Tranh sao? Nàng cư nhiên đòi điều kiện với ta!!”
“Điều kiện gì?”
Nghĩ đến là buồn bực, Chu Bình quát lên một tiếng: “Thành thân.”
“Ách…” Túc Nhi không dám tin Mộ Dung Ly Tranh lại mở miệng cầu thân như vậy, bất đắc dĩ gãi gãi đầu: “Thành thân thì có làm sao a?”
Ngay cả Tiểu Tuyết cũng gật gù nói: “Vừa tốt, gả một người, được lợi cả đôi bên.”
Chu Bình nghe Tiểu Tuyết nói xong liền ủy khuất ứa ra hai giọt nước mắt cá sấu: “Biểu tẩu, ngươi có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy sao?”
“Cũng chưa tàn nhẫn lắm, khi nào ta đem ngươi ném vào Mộ Dung phủ không đòi nửa kiện sính lễ mới gọi là tàn nhẫn.”
“Bức ta thành thân khác nào ném ta vào Mộ Dung phủ? Mộ Dung gia toàn những người luyện võ, ta lại là nữ tử chân yếu tay mềm, nhất định bị họ đánh chết a!!!”
Khóe môi Tiểu Tuyết rút trừu: “Ngươi tưởng tượng xa quá rồi.”
“Không có xa đâu!” Chu Bình nghĩ tới nghĩ lui càng thêm hoảng sợ, hai tay xoắn xuýt cả vào nhau: “Nếu lỡ Ly Tranh nàng đột nhiên tức giận, nhất định bẻ đầu ta như bẻ đầu dế nha!”
Túc Nhi nghe xong cũng bị dọa sợ, vội túm lấy hai tay của Chu Bình: “Vậy thì đừng gả cho Mộ Dung Ly Tranh nữa, biểu tỷ sẽ nói lại với nàng, thế nào?”
Lập tức chớp lấy cơ hội, Chu Bình gật đầu liền hai cái: “Được a! Được a!”
Tiểu Tuyết vươn tay dùng sức ấn Túc Nhi ngồi lại xuống ghế, trừng trừng mắt quát khẽ: “Chuyện này từ khi nào tới lượt hai người quyết định vậy?”
“Tiểu Tuyết nàng không nghe Bình nhi nói gì sao? Có khi vừa thú nha đầu về, Mộ Dung Ly Tranh lộ ra bản tính hung bạo của mình đánh nha đầu thì sao?”
“Người khác thì ta không biết, nhưng con người Mộ Dung Ly Tranh, ta tin tưởng nàng nhất định không dám tổn hại đến Bình nhi. Nếu là người có bản tính hung bạo như lời Bình nhi nói thì lúc nàng còn nhỏ Ly Tranh sớm đã đem nàng ném vào Mộ Dung phủ, còn chần chờ đến ngày hôm nay còn bài đủ trò cầu thân làm gì?”
Cảm thấy Tiểu Tuyết nói cũng có đạo lý, Chu Túc Nhi không biết xấu hổ hùa theo gật gù: “Nàng nói đúng, ta làm bằng hữu với Ly Tranh nhiều năm, đúng là chưa từng thấy Ly Tranh nặng lời qua với nha đầu.”
“Biểu tỷ, sao ngươi lại không tin ta chứ?”
“Ta chỉ tin vào những gì ta thấy.”
Chu Bình bĩu môi, rõ ràng là trọng sắc khinh tỷ muội, còn nói cái gì chỉ tin vào những gì ta thấy, gạt người cả!!!
“Ta thấy Ly Tranh đối ngươi rất tốt, ngươi gây chuyện ở đâu thì nàng cũng là người đầu tiên đến giúp ngươi giải quyết, sao ngươi lại lạnh nhạt với nàng như vậy?”
Đảo mắt nhìn sang nơi khác, ấp úng mở miệng: “Ta, ta không thích còn cần lý do sao?”
Nheo nheo mắt đánh giá một lượt, Tiểu Tuyết trực tiếp hỏi thẳng: “Ngươi đã có ý trung nhân?”
Chu Bình đánh một cái giật mình, đảo mắt liên tục: “L-làm gì có…”
Tiểu Tuyết không chút lưu tình vung tay đánh Chu Bình một cái: “Hồ nháo, ngươi là khuê nữ cao môn sao có thể tùy tiện đàm tình thuyết ái với người bên ngoài? Còn không sợ người khác chê cười ngươi không biết e lệ sao?”
“Ta, ta chỉ là…”
“Còn không mau nói? Hay muốn ta đem chuyện này nói với Tĩnh quận vương?”
Chu Bình lập tức trở nên căng thẳng, đảo mắt nhìn bốn phía mã xa, đỏ mặt lí nhí nói: “Ta thích chính là… cái kia…”
“Mau nói.”
“Vân Phi tỷ.”
“Vân Phi?” Tiểu Tuyết ngẫm nghĩ thật kỹ, chợt nhớ ra một người, kích động mở miệng: “Là sát thủ dưới trướng Tĩnh quận vương, Bạch Vân Phi?”
Chu Bình gật gật đầu, hai mắt lập tức long lanh khi nghe nhắc đến ba chữ ‘Bạch Vân Phi’.
Trên mặt Tiểu Tuyết nổi lên ba đường hắc tuyến: “Không được!”
“Sao lại không được?”
Túc Nhi cũng lắc đầu, khoanh tay trước ngực: “Biểu tẩu ngươi nói đúng, ai cũng được nhưng Bạch Vân Phi thì không được.”
“Nếu phản đối cũng phải cho ta biết lý do chứ?”
“Thứ nhất, Bạch Vân Phi là sát thủ, gia cảnh không tốt, là kẻ không đáng để dựa dẫm. Thứ hai, ngươi nên nhớ rằng Bạch Vân Phi đã thẳng tay gϊếŧ chết tình lữ của mình, người như vậy ngươi dám trao thân hay sao?”
“Nhưng Vân Phi tỷ rất tốt…”
“Tốt?” Tiểu Tuyết tức giận trừng mắt: “Sát thủ nào bên ngoài không cố gắng khiến mình trở thành người tốt trước mặt kẻ khác, đó là tấm diện cụ mà thôi, ngươi sẽ không biết được bộ mặt thật của nàng đâu.”
“Nhưng hoàng hậu nương nương cũng…”
“Mẫu hậu chính vì đường cùng mới phải làm sát thủ, nàng căn bản không muốn làm sát thủ.”
“Nhưng ta tin ta cảm hóa được Vân Phi!”
“Nếu ngươi nói những lời như vậy, sao ngươi không nghĩ thử đi? Tình lữ của Bạch Vân Phi chẳng phải cũng đã cố cảm hóa nàng sao? Nhưng kết quả thế nào, ngươi cũng có thể biết được, đúng không?”
“Ta…”
“Ta khuyên ngươi một câu chân thành, đừng nên có bất kỳ suy nghĩ nào với Bạch Vân Phi, nàng không phải là người đáng để trao tình cảm. Hãy nhìn ra phía sau đi, có một người đáng để ngươi trân trọng, đáng để ngươi nương tựa, đó chính là Mộ Dung Ly Tranh.”
“Nhưng ta không thích nàng!”
“Ta không bắt ngươi yêu nàng, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết còn có người rất yêu thương ngươi, đừng vì một người không đáng mà quỵ lụy như vậy.”
Chu Bình cắn môi dưới, đứng lên đi ra ngoài.
Tiểu Tuyết đưa mắt nhìn theo, lắc đầu thở dài, đứa trẻ này cũng giống như Túc Nhi, vẫn không bao giờ chịu trưởng thành.
Nói đến Chu Bình, vừa ra ngoài đã cảm thấy hối hận, trong xe rõ ràng ấm hơn rất nhiều lại tự làm khổ mình đi ra ngoài này.
Mộ Dung Ly Tranh thấy nàng ấy có vẻ tức giận, nhịn không được hỏi: “Ai làm nàng giận sao?”
“Không liên quan đến ngươi!”
Nghe lời này Mộ Dung Ly Tranh không giận trái lại còn khe khẽ cười, dùng chút sức đã kéo ngã được Chu Bình lên người mình, sủng nịch xoa đỉnh đầu nàng.
“Có ai ức hiếp nàng thì nói với ta, đừng sợ.”
Chu Bình hừ lạnh, hất tay Mộ Dung Ly Tranh ra: “Xảo ngôn!”
Ly Tranh cũng không tức giận, sờ nắn mặt Chu Bình dỗ dành: “Tiểu đông tây, nàng nói đi, vì cái gì mà giận?”
“Nếu không phải vì ngươi, biểu tẩu sẽ không mắng ta!”
“Thái tử phi mắng nàng?” Ly Tranh có chút mạc danh kỳ diệu: “Sao lại mắng nàng?”
“Không nói với ngươi nữa!”
Chu Bình không phát hiện mình đang ngồi trên ngựa liền giãy dụa: “Buông ta xuống!”
“Ta buông nàng xuống nàng liền đáp đất đấy.”
“Đừng có đắc ý!”
Ly Tranh chỉ cười cười, ôm Chu Bình vào lòng, thở ra một hơi: “Ôm nàng ấm hơn nhiều.”
Chu Bình nắm gò má Ly Tranh ra sức kéo: “Ta không phải cái gối của ngươi!”
“Sau này ta chỉ ôm nàng thôi có được không?”
“Ngươi tốt nhất là chết đi, đừng có làm phiền ta!”
Hai người tranh cãi một hồi cũng đến được tửu lâu ngoài thành, nơi này ngày thường tương đối náo nhiêt, nhưng vì bây giờ là mùa đông nên ít người lai vãng.
Tiếng ngựa hí xé tan bầu không gian tĩnh mịch, lão bản chạy ra xem thử là khách từ phương nào đến. Chỉ trông thấy một cỗ mã xa rất lớn, điêu khắc trên thân xe vô cùng tinh xảo. Trong lòng thầm nghĩ, người trong xe phi phú tức quý, lập tức niềm nở chạy ra đón.
Mộ Dung Ly Tranh xuống ngựa trước, thuận tay đỡ cả Chu Bình xuống. Do nàng xoay lưng lại với lão bản nên hắn không nhận ra, chỉ thấy mái tóc đen dài xõa tùy hứng trên vai, y phục trang nhã đơn giản nhưng lại được may bằng tơ lụa thượng hạng.
“Xin hỏi hai vị là…”
Mộ Dung Ly Tranh quay đầu lại, ôn hòa mỉm cười nói: “Bọn ta đến dùng bữa, có bốn người, giúp ta chuẩn bị một nhã gian.”
Lão bản vừa nhìn thấy mặt Mộ Dung Ly Tranh liền kêu một tiếng: “Mộ Dung trang chủ!”
“Ngươi biết ta?”
“Lão làm sao không biết trang chủ a? Tốn Lãng sơn trang đâu đâu cũng có, chỉ có kẻ câm điếc, mù lòa mới không biết thôi.”
Mộ Dung Ly Tranh vẫn giữ nét cười hòa nhã trên môi: “Vậy nhờ ngươi giúp ta chuẩn bị nhã gian, thức ăn thì tùy chọn, mang lên những món ngon nhất đi.”
“Vâng.”
Lão bản vội lách người nhường đường: “Để lão dẫn đường cho mọi người.”
Mộ Dung Ly Tranh không có ý kiến gì, dẫn đầu mọi người đi vào trong tửu lâu. Lúc này tửu lâu chỉ có một vài vị khách đang dùng bữa, có vài người nhận ra Mộ Dung trang chủ, liền buông đũa, đập mạnh tay xuống bàn, dùng khinh công nhảy đến trước mặt Mộ Dung Ly Tranh. Mỗi người một chiêu cùng lúc công kích Mộ Dung Ly Tranh, thế nhưng nàng một chút nao núng cũng không có, tùy tiện phất tay cũng có thể bức lùi những người kia về sau.
Túc Nhi bị dọa cho hốt hoảng kêu to: “Cứu mạng! Đánh người a!!!”
“Các ngươi là ai lại đánh người như vậy?”
Chu Bình trực tiếp chạy ra sau lưng Tiểu Tuyết, ôm đầu thảm thiết hô: “Cứu mạng!”
Mộ Dung Ly Tranh có chút đau đầu, thu tay lại cười nói: “Các vị thiếu hiệp tuổi trẻ lại có võ công cao như vậy, Ly Tranh ta hân hạnh diện kiến.”
“Mộ Dung trang chủ quá lời rồi.”
Người giang hồ vốn có cách chào hỏi khác người trong hoàng tộc, gặp người bản thân ngưỡng mộ thì sẽ động thủ động cước, cũng coi như phô diễn chút võ công của mình. Những người khi nãy còn hùng hổ xông đến đánh Mộ Dung Ly Tranh bây giờ lại cung kính ôm quyền.
“Bọn ta tài hèn sức mọn còn không chịu nổi ba chiêu của trang chủ, làm sao dám nhận võ công cao.”
Một người trong số đó tên Đoan Kinh, hắn nhã nhặn khai khẩu: “Ta nghe nói Mộ Dung trang chủ đã giúp quân sĩ Liên Hạ làm quân trang lại chẳng lấy tiền, chúng tôi thay mặt tất cả bá tánh Liên Hạ cảm tạ hảo tâm của Mộ Dung trang chủ.”
“Mọi người đừng nói như vậy.” Mộ Dung Ly Tranh khoát tay, mỉm cười nói: “Ta làm vì gia quyến, mọi người không cần phải cảm tạ.”
“Gia quyến?” Đoan Kinh nghe xong, ha hả cười lớn: “Trong thành đồn đãi chuyện Mộ Dung trang chủ cùng Yên Thuyên quận chúa sắp thành người một nhà, chuyện này là thật sao?”
Mộ Dung Ly Tranh không trả lời, chỉ mỉm cười cho qua chuyện.
“Ai nói ta gả cho nàng chứ?”
“Vị này…”
Mộ Dung Ly Tranh khẽ cười, kéo Chu Bình lại gần mình: “Là hôn thê của ta.”
“À, nguyên lai là Yên Thuyên quận chúa.” Đoan Kinh gãi gãi đầu, xấu hổ nói: “Ta là người giang hồ thô kệch không biết nói gì cho phải phép, cũng chẳng biết quy tắc gì, nếu có gì sai sót xin Yên Thuyên quận chúa lượng thứ.”
Chu Bình cũng không trách hắn, xua tay bất cần: “Đừng để ý mấy tiểu tiết đó làm gì, cứ thoải mái đi, bản quận chúa cũng muốn được giống người giang hồ như các ngươi tiêu diêu tự tại muốn làm gì cũng được.”
“Yên Thuyên quận chúa là kim chi ngọc diệp, làm sao có thể làm người giang hồ thô lỗ như bọn ta được.”
“Cứ xem như nãy giờ ta chưa có nói gì đi.”
Mộ Dung Ly Tranh kiềm không được phì cười, xoa đầu nàng dỗ dành: “Tiểu ngốc tử, người giang hồ không giống như người trong hoàng tộc các nàng, muốn nói muốn không nói không, đừng úp úp mở mở họ chẳng hiểu đâu.”
Chu Bình chun mũi, bất mãn kháng nghị: “Vậy mà ngươi bảo ta ngốc.”
Thấy mọi chuyện cũng yên rồi, Tiểu Tuyết mới lên tiếng: “Lên nhã gian thôi, chúng ta đi sớm còn về sớm nữa.”
Mọi người không có ý kiến, liền cùng Tiểu Tuyết lên nhã gian.