Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 61

          Quyển 3: Khúc Khuynh Thiên Hạ

“Lạc hồng phong, tống nhĩ hồng phong, đích thị ngã ái tình*~”

(Lá hồng phong rơi, tặng ngươi lá phong đỏ, đây chính là tình cả của ta)

Chu Bình vừa đi vừa nghêu ngao hát, thuận chân đá mấy hòn đá trên đường, hai tay cầm hai xâu kẹo hồ lô đã ăn mất một nửa.

Chu Túc Nhi nhịn không được rống vào mặt nàng: “Hát như vịt kêu mà cứ hát mãi không thấy xấu hổ sao?”

“Ta hát như vậy còn chê.”

Tiểu Tuyết nghe xong cũng phải bật cười: “Ngươi học bài này ở đâu, sao ta nghe lạ tai như vậy?”

“Ta nghe từ mấy vị công tử bước ra từ thanh lâu, bọn họ còn hát nhiều bài nữa nha!”

“Thanh lâu?” Mộ Dung Ly Tranh nhướn chặt hai chân mày muốn dính cả vào nhau: “Ngươi dám đến thanh lâu?”

“Có gì mà không dám? Mấy tỷ tỷ ở đó rất tốt, còn hay cho ta hồ lồ đường!”

Tiểu Tuyết cười đến say sẩm đầu óc, vô lực dựa vào vai tiểu Thái tử thở hổn hển: “Chuyện này để Tĩnh quận vương biết nhất định đánh cho mông ngươi nở hoa!”

Chu Bình gãi gãi đầu, tại sao mông có thể nở hoa?

Mộ Dung Ly Tranh không ngờ trên đời có người ngốc như vậy?!

Rốt cuộc Chu Bình vẫn là đứa trẻ chưa trưởng thành, nghĩ không được thì không nghĩ nữa tiếp tục ăn kẹo hồ lô: “Biểu tỷ, biểu tẩu, khi nào thì chúng ta mới được hồi kinh?”

“Ta nghĩ sau khi giải quyết xong chuyện ở Khương Quốc sẽ quay về Liên Hạ.”

“Khương quốc?”

“Ngươi đang đứng trên Khương quốc đấy.” Tiểu Tuyết chỉ tay vào bức hoành treo trên tửu điểm cách vài bước chân: “Không thấy ở đó viết chữ Khương sao?”

“Ách…” Chu Bình nhìn xuống dưới chân lẩm bẩm: “Ta còn tưởng mình đang ở Tây Kha.”

“Hai ngày trước chúng ta đã rời khỏi Tây Kha rồi, đi thuyền nửa ngày, đi hai ngày đường sẽ đến thành Du Long của Khương quốc.”

“Từ đây về Liên Hạ mất bao lâu nhỉ?”

“Chín ngày đi thuyền, mười một ngày đi xe.”

Chu Bình âm thầm nhẩm đếm: “Vậy là chưa qua lập thu nữa…”

Chu Túc Nhi cố ý dỏng tai nghe lén: “Ngươi nói lập thu?”

Vội vã xua tay hơi cái, Chu Bình hơi liếc nhìn Mộ Dung Ly Tranh: “Ta không nói gì hết.”

“Trưa rồi, tìm nơi nào nghỉ ngơi trước rồi tính tiếp.”

Chu Bình ba bước biến hai chạy đến bên cạnh Mộ Dung Ly Tranh nũng nịu: “Ly Tranh ta mỏi chân quá, ngươi cõng ta được không?”

“Không phải vẫn chạy nhảy được sao?”

“Nhưng ta mỏi chân lắm.”

Mộ Dung Ly Tranh mấy ngày nay đã cố tránh mặt Chu Bình, cảm giác bức bối khó chịu đè nén ở trong lòng nhiều ngày chỉ cần nha đầu làm nũng thì liền thúc thủ chịu thua.

“Được rồi.”

Chu Bình liền vui vẻ leo lên lưng Mộ Dung Ly Tranh để nàng cõng đến tửu lâu nghỉ chân. Mộ Dung Ly Tranh đi rất ung dung chậm rãi, cõng theo Chu Bình mà chẳng đổ chút mồ hôi nào.

Giả vờ làm con chim sẻ nhỏ nép vào vai Mộ Dung Ly Tranh: “Ta muốn ngươi cõng ta như vậy mãi!”

Mộ Dung Ly Tranh trầm mặc hồi lâu rồi đáp: “Không thể được.”

“Đừng nói gì hết.” Chu Bình vô thức ôm chặt lấy Mộ Dung Ly Tranh, vùi đầu vào hõm cổ nàng thì thầm: “Đừng nói ngươi không xứng với ta, ta sẽ rất đau lòng.”

“Nàng nếu đã biết thì đừng làm khó ta.”

“Ta không muốn làm khó ngươi.”

“…”

“Có phải ngươi chán ghét ta rồi không?”

Đáp lại nàng chỉ có tiếng gió lùa qua tán cây.

Chu Bình hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình: “Ngươi thả ta xuống.”

“Bình…”

“Ta muốn xuống.”

Mộ Dung Ly Tranh thoáng chần chờ nhưng vẫn nghe theo thả Chu Bình xuống. Chu Bình lặng lẽ đi trước, nàng không dám quay đầu lại sợ Mộ Dung Ly Tranh sẽ nhìn thấy nàng khóc.

Lại không ngờ đụng trúng một người đi ngược lại, Chu Bình cùng người đó đồng loạt ngã xuống.

Người nọ vừa ngã xuống liền vội vàng đứng dậy, có chút vội vã kéo Chu Bình đứng dậy đồng thời dúi vào tay nàng một thỏi bạc: “Xin lỗi, ta có chuyện rất gấp.”

“Khoan đã.”

Chu Bình dúi lại thỏi bạc vào tay người nọ: “Không cần, là do ta đụng trúng cô nương mà.”

“Ta…”

Từ xa bỗng xuất hiện một đám đông rất nhiều người kéo đến, nữ tử hoảng sợ vội ôm chặt lấy Chu Bình đem nàng đẩy sát vào tường, dùng sức kéo y phục lệch sang một bên.

Chu Bình chưa kịp mở miệng hét lên thì bị nữ tử đó hung hăng hôn xuống: “Ngô!”

Chu Túc Nhi và Tiểu Tuyết sửng sốt đứng yên như trời trồng.

Mộ Dung Ly Tranh đột nhiên lao đến vận nội lực đánh ngã nữ tử lạ mặt rồi kéo Chu Bình ra sau lưng mình.

Chu Bình vội vã đưa tay chùi miệng: “N-Ngươi dám hôn ta?”

Nữ tử phát hiện đám người đuổi theo phía sau đã đi xa mới thở hắt ra, xấu hổ bước đến trước mặt Chu Bình cúi đầu tạ lỗi: “Tình thế cấp bách nên mới mạo phạm cô nương, ta thật sự không cố ý.”

Chu Túc Nhi đứng bên ngoài tỉ mỉ đánh giá nữ tử lạ mặt. Một thân bạch y được may bằng loại vải lụa quý giá, búi tóc đong đưa phụ sức tinh xảo, hành vi tuy có chút thô lỗ nhưng phong thái rất nhã nhặn hẳn là cô nương phủ quý tộc.

“Cô nương là ai? Sao lại bị bọn họ truy đuổi?”

“Ta gọi Hoắc Thư Vũ chỉ là một vũ cơ bình thường, còn chuyện ta bị bọn người đó đuổi theo xin phép không trả lời.”

Chu Bình càng nghe càng tức giận, lưu loát đánh gãy lời đối phương: “Nhưng sao ngươi lại hôn ta?! Ngươi là nữ nhân lẽ ra phải chọn hôn nam nhân mới đúng, hôn nữ nhân càng dễ bị nghi ngờ không phải sao?”

“T-Ta không thể hôn nam nhân…”

“Sao?”

Hoắc Thư Vũ nhìn sắc trời ảm đạm mới phát hiện đã quá thời gian, cuống quít mở miệng: “Xin lỗi cô nương nhưng ta trễ rồi, ta phải đi ngay đây!”

Nói xong Hoắc Thư Vũ liền chạy đi mất.

Chu Bình tức giận đuổi theo vài bước: “Này! Ai cho ngươi đi?!

Cổ tay đột nhiên bị Mô Dung Ly Tranh nắm lấy, đôi hắc mâu từ khi nào tràn ngập lệ khí: “Tại sao lại để người khác hôn dễ dàng như vậy? Tại sao lúc đó không tránh đi?”

“Khí lực nàng lớn như vậy ta làm sao mà tránh? Rõ ràng người chịu thiệt là ta, tại sao ngươi lại mắng ta?”

“Được hôn thích đến như thế nên mới không nỡ tránh đi?”

“N-Ngươi nói cái gì thế?” Chu Bình giận dữ gạt phăng cánh tay của Mộ Dung Ly Tranh: “Ngươi đừng nghĩ bản quận chúa thích ngươi thì ngươi muốn mắng thì mắng, bản quận chúa trước nay chưa từng bị ai mắng qua một câu! Bản quận chúa để ai hôn là chuyện của mình, bản quân chúa thích nàng ta hôn thì đã sao cũng không liên quan đến ngươi!”

“Nàng…”

“Ta như thế nào? Phải, ta thiếu hàm dưỡng như vậy đấy, cũng không cần ngươi quản đến nữa!”

Nói xong Chu Bình liền chạy đi mất.

Chu Túc Nhi kinh hãi gọi với theo: “Bình nhi, ngươi đi đâu thế?”

“Thái tử điện hạ chúng ta phải làm sao đây?”

“Mặc kệ nàng.” Mộ Dung Ly Tranh đăm đăm nhìn theo, trong lòng vẫn còn tức giận: “Tính khí ấu trĩ vẫn không bỏ được, lần này phải dạy cho nàng một bài học để không dám làm càn nữa!”

Mộ Dung Ly Tranh không muốn nghe phất tay áo bỏ đi.

Tiểu Tuyết lo lắng nhìn theo: “Thái tử điện hạ.”

“Chuyện của họ cứ để họ giải quyết, chúng ta người ngoài muốn nhún tay vào cũng không được.”

“Nhưng còn Bình nhi?”

“Chắc ó ủy khuất chạy đi đâu đó khóc rồi lại quay về thôi, nha đầu cũng lớn rồi mà.”

Lại nói đến Chu Bình một mình chạy đến bờ sông cách đó không xa, uất ức đến khóc liên tục nửa canh giờ.

Tại sao lại đối xử với nàng như vậy? Tại sao lại chán ghét nàng đến thế?

Chu Bình ôm mặt khóc to, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng chịu uất ức lớn như vậy. Lúc này chỉ muốn từ Khương quốc bơi về Liên Hạ, vĩnh viễn không muốn gặp mặt Mộ Dung Ly Tranh.

Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, Chu Bình quyết định trở về, nàng ở đây chỉ khiến Mộ Dung Ly Tranh thêm chướng mắt. Nghĩ là làm, Chu Bình liền đứng lên phủi sạch bụi bẩn trên y phục chuẩn bị đi về.

Bất ngờ trước mặt xuất hiện một người, còn chưa kịp nhận ra là ai thì mũi miệng bị người phía sau bịt lấy bằng một tấm vải trắng.

Chu Bình hốt hoảng vùng vẫy: “Ưm, ưm…”

Hình ảnh trước mắt nhòe dần rồi từ từ biến mất…

“L-Ly Tranh…”



Mộ Dung Ly Tranh giật mình nhìn ra sau lưng: “Bình nhi?”

Chu Túc Nhi cũng nhìn ra phía sau nhưng chẳng thấy ai: “Bình nhi ở đâu?”

“Ta vừa nghe tiếng Bình nhi!”

“Không thể nào, ta có nghe thấy gì đâu, Tiểu Tuyết nàng có nghe thấy không?”

Tiểu Tuyết lắc đầu thay cho câu trả lời.

“Ta rõ ràng nghe thấy nàng gọi ta.”

Chu Túc Nhi xua tay phản bác: “Là do ngươi tưởng tượng ra thôi, nếu lo lắng như vậy thì đi tìm Bình nhi đi.”

“Hơn hai nén nhang thời gian mà Bình nhi vẫn chưa về, chúng ta vẫn nên đi tìm thử.”

Mộ Dung Ly Tranh không chút do dự cầm bội kiếm chạy ra ngoài tìm Chu Bình.

Ba người đi khắp nơi, hỏi hết người này đến người khác nhưng cũng chẳng ai thấy Chu Bình đâu cả. Trong lòng dấy lên dự cảm bất an, ba người lo lắng nha đầu đi lạc liền chia nhau ra tìm.

Mặt trời dần ngã về phía tây, ánh nắng yếu ớt tan biến nơi chân trời xa xôi.

Ba người cùng nhau trở về chỗ cũ nhưng chẳng có ai tìm thấy Chu Bình.

Mộ Dung Ly Tranh gấp độ trán đổ đầy mồ hôi, lưng áo cũng ướt đẫm. Nàng không ngừng trách bản thân mình tại sao lúc đó lại nặng lời nói Chu Bình như thế, bây giờ nha đầu đi đâu cũng không rõ chẳng biết có gặp nguy hiểm gì không.

“Tìm như thế này vô ích thôi, chúng ta nhờ quan phủ tìm giúp đi.”

Mộ Dung Ly Tranh nhìn quanh rồi nói: “Thái tử điện hạ và Thái tử phi đi tìm quan phủ đi còn ta thì đi tìm quanh đây lần nữa.”

Chu Túc Nhi liền cùng Tiểu Tuyết nhanh chóng đi tìm quan phủ nhờ giúp đỡ, còn Mộ Dung Ly Tranh thì dùng khinh công tìm kiếm xung quanh.

Ánh nắng ngày một yếu dần, một ngày nữa lại sắp kết thúc.

Mộ Dung Ly Tranh càng gấp gáp, trời sắp tối còn không tìm được Chu Bình, lo lắng nha đầi sẽ gặp chuyện không may. Nếu Chu Bình thật sự xảy ra chuyện nàng sẽ ân hận cả đời.

Khắp hang cùng ngõ hẻm đều đã bị Mộ Dung Ly Tranh lục tung lên hết nhưng hoàn toàn không tìm thấy Chu Bình.

“Bình nhi nàng có nghe ta nói hay không?”

“Bình nhi nàng đang ở đâu?”

Đáp lại Mộ Dung Ly Tranh chỉ là tiếng lá cây xào xạt, tiếng gió thổi lạnh lùng giữa không gian tĩnh mịch.

Trời càng lúc càng tối, gió thổi cũng càng ngày càng lạnh nhưng một chút tung tích của Chu Bình nàng cũng không tìm được. Mộ Dung Ly Tranh dần tuyệt vọng, Chu Bình rốt cuộc đã đi đâu? Nha đầu giận nàng đến mức không muốn nhìn mặt nàng nữa sao?

“Bình nhi, ta xin lỗi, nàng trở về đi có được hay không?”

Mộ Dung Ly Tranh càng đi nhanh hơn, nàng sợ Chu Bình buổi tối sẽ không tìm thấy đường trở về và sợ nhiều thứ khác nữa. Vô tình giẫm phải một thứ gì đó vang lên âm thanh lách cách, cúi xuống nhặt lên xem thử, nguyên lai là cây trâm lúc trước nàng tặng cho Chu Bình.

Cây trâm này Chu Bình luôn mang theo bên người sao giờ lại ở đây!?

“Bình nhi! Bình nhi nàng ở đây có phải hay không?”

Một thứ sắc nhọn xé gió lao đến, Mộ Dung Ly Tranh vươn tay đón lấy là một mũi tên kèm theo một bức thư bên trên.

Rời khỏi Khương quốc.

Mộ Dung Ly Tranh tức giận quát lên: “Ai?”

“Các ngươi mau chóng rời khỏi Khương quốc bằng không ta sẽ gϊếŧ chết nữ nhân đó!”

“Các ngươi rốt cuộc là ai!?”

“Ngươi nên nghe lời ta nói.”

Mộ Dung Ly Tranh giận run lên, vò nát mảnh giấy ném xuống sông, bọn chúng rốt cuộc là ai? Sao lại bắt Chu Bình?

Vừa vặn Chu Túc Nhi và Tiểu Tuyết chạy đến còn có cả người của quan phủ.

“Ly Tranh khi nãy ta nghe có tiếng người đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Bình nhi bị bắt cóc rồi.”

“Bắt cóc?”

Mộ Dung Ly Tranh siết chặt trâm cài trong tay: “Bọn chúng muốn chúng ta rời khỏi Khương quốc.”

“Bọn họ là ai mà biết chúng ta?”

“Ta cũng không rõ.”

Chu Túc Nhi đưa tay về phía nàng: “Ngươi đưa mũi tên đó cho ta xem.”

Mộ Dung Ly Tranh thuận tay đưa mũi tên cho Chu Túc Nhi.

Cẩn thận quan sát mũi tên thật kỹ, phát hiện trên đầu mũi tên có dính một ít đất màu trắng. Chu Túc Nhi cúi đầu nhìn xuống chân, đất dưới chân của nàng là màu đỏ.

“Mũi tên này là của bọn chúng phải không?”

“Ân.”

“Ngươi xem đầu mũi tên có dính một thứ giống như đất bùn màu trắng.”

Mộ Dung Ly Tranh nhìn thêm lần nữa đúng là đất bùn màu trắng, khi nãy quá lo lắng cho Chu Bình nên nàng không chú ý.

Không chút do dự lao đến túm cổ áo tri phủ: “Nói, nơi nào có đất màu trắng hả?”

“Đ-Đất màu trắng, ở Khương quốc không có đất màu trắng…”

“Ngươi muốn chết hay sao?”

“Ta nói thật.” Mặt quan tri phủ tái mét sắp ngất đến nơi: “Trên đời này làm gì có đất màu trắng chứ?”

“Cũng không phải không có.”

Tên bổ khoái phía sau đột nhiên lên tiếng: “Cách đây hai trăm dặm có một nơi đất cát màu trắng, là do cát từ Sa quốc tràn về trong trận bão cát nửa tháng trước.”

“Làm thế nào để đi đến đó?”

“Cứ đi thẳng về phía trước là đến, nhưng đường đi trơn ướt lầy lội nên tương đối ít người lai vãng.”

Mộ Dung Ly Tranh nghe xong liền chạy đi trước.

“Ly Tranh, ngươi phải đợi bọn ta chứ!”

“Ta đi trước, các ngươi đi sau nhớ gọi thêm người để giúp đỡ!”

“Ân!”

Bình Luận (0)
Comment