Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 70

Mấy ngày sau Hoắc Thư Vũ đôi lần trông thấy Quang Minh công chúa đến Nguyệt Dương hồ tấu đàn, khúc nhạc càng ngày càng buồn, có vẻ trong lòng đang có tâm sự. Nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, Hoắc Thư Vũ hạ quyết tâm theo dõi Quang Minh công chúa, nàng muốn biết rốt cuộc trong lòng điện hạ có tâm sự gì.

Sau khi giặt xong y phục Hoắc Thư Vũ liền lén lút theo lối cũ đến Nguyệt Dương hồ, một đường ẩn nấp sau bụi cây, vạch mấy nhánh con đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Nếu để bị ai nhìn thấy Phó Tuyệt Ca nhất định sẽ bị vũ sư phạt không cho ăn cơm, nhưng nàng không sợ, chỉ cần nghe được tâm sự của Quang Minh công chúa nàng chịu phạt cũng cam lòng.

Bề ngoài Hoắc Thư Vũ luôn vui vẻ nói cười nhưng trong lòng lại trĩu nặng tâm sư. Thuở thơ ấu đã bị bán vào trong cung làm nô, may mắn đối với ca vũ có chút hứng thú nên được vũ sư nhận làm học trò. Mỗi lần nhớ về quê nhà nàng luôn khiêu vũ, chỉ khiêu vũ mới khiến nàng quên đi phiền não.

Hôm nay tiếng đàn vẫn thê lương ảm đạm, Hoắc Thư Vũ nhắm mắt lắng tai nghe, trong lòng ngổn ngang tâm sự. Đối với một tiểu nữ hài mười ba mười bốn tuổi mà nói, việc để thấu hiểu nỗi lòng người khác không khó không dễ, thông qua tiếng đàn có thể hiểu được ít nhiều phiền não của đối phương.

Tiếng đàn chợt nhỏ dần, Hoắc Thư Vũ kinh ngạc hé mắt vén cành khô nhìn ra ngoài, tại sao Quang Minh công chúa lại không đàn nữa?

Chỉ thấy Quang Minh công chúa thất thần nhìn ra Nguyệt Dương hồ, đôi môi khô nứt khẽ mấp máy: “Mẫu phi…”

Hoắc Thư Vũ tròn mắt, mẫu phi của Quang Minh công chúa chính là Dục Phi nương nương.

Quang Minh công chúa đến trước hồ, thuận tay lấy trong tay áo một đóa mẫu đơn, hơi cúi người xuống đặt đóa hoa trôi theo dòng nước. Nước lạnh lùng cuốn trôi mãi không thấy bến, Quang Minh công chúa hai mắt phiếm hồng ướt lệ giống như đang khóc.

Hoắc Thư Vũ càng xem càng không hiểu, hiếu kì chạy đến bụi cây gần hơn để nghe ngóng

“Mẫu phi người bị kẻ xấu hãm hại, đơm đặt nói người tự vẫn nơi Nguyệt Dương hồ lạnh lẽo này mà nhi nữ lại không thể làm gì được, là nhi nữ bất hiếu.” Quang Minh công chúa gục đầu thổn thức: “Phụ hoàng tin lời kẻ xấu không giúp mẫu phi minh oan, nhi nữ thật sự chán ghét nơi hoàng cung tranh đấu này.”

Hoắc Thư Vũ hốt hoảng che miệng, nguyên lai Dục phi bị kẻ xấu hãm hại ngã xuống Nguyệt Dương hồ chứ không phải tự vẫn!?

Bỗng trong mắt Quang Minh công chúa lóe lên sát ý: “Nếu bọn họ đã độc ác tính kế với người thì nhi nữ cũng sẽ độc ác tính kế với họ, khiến họ sống không được chết cũng không xong!”

Nghĩ mình không thể ở lại lâu hơn nữa, Hoắc Thư Vũ vội xoay người chạy đi, không ngờ lại đạp trúng cành cây khô vang tiếng cách cách.

Quang Minh công chúa nghe động quay lại quát to: “Ai?”

Hoắc Thư Vũ cuống quít, đầu óc không ngừng thôi thúc nàng mau chạy đi, hoảng hồn bát vía ôm đầu chạy trốn. Không may trâm cài trên tóc vướng phải cành cây rơi xuống đất.

Quang Minh công chúa nghe tiếng bước chân, thoáng thấy bóng người chạy vụt qua liền chạy đến chỗ Hoắc Thư Vũ vừa trốn xem thử. Người chạy quá nhanh nàng không kịp thấy rõ là người nào, trong lòng sinh ra một cỗ tức giận, nàng cư nhiên không phát hiện có người theo dõi!?

Xoay người định đuổi theo thì dẫm phải một thứ gì đó rất cứng, Quang Minh công chúa cúi xuống nhìn thử, là kim thoa.

Quang Minh công chúa nhìn quanh rồi nhặt thoa lên, nhất định là kẻ theo dõi nàng đã làm rơi. Vô thức siết chặt bàn tay, nàng nhất định phải tìm được kẻ nghe lén!



Nghe được chuyện không nên nghe Hoắc Thư Vũ liền rơi vào tình trạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trong lòng luôn bất an không yên. Nàng ở trong cung cũng đã gần mười năm, biết rõ hậu cung là nơi phức tạp nhất nhưng không ngờ đến chuyện các cung phi ám hại nhau. Có thể là do Hoắc Thư Vũ nàng quá ngây thơ, tin rằng trên đời này tất cả đều là người tốt.

Nom nóp lo sợ suốt mấy ngày Hoắc Thư Vũ quyết định đi tìm Quang Minh công chúa, nàng muốn khuyên đối phương lần này. Phật nói phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, chỉ cần điện hạ nguyện ý nhất định có thể quay đầu.

Nghĩ là làm Hoắc Thư Vũ tranh thủ buổi trưa không ở trong đình tập múa chạy đến Nguyệt Dương hồ xem náo nhiệt. Không ngờ khi nàng đến lại không có Quang Minh công chúa, bất quá nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Một mực chờ hơn một canh giờ vẫn không thấy tung tích của Quang Minh công chúa, nàng nếu tiếp tục đợi sẽ đến trễ buổi học.

Bất đắc dĩ Hoắc Thư Vũ xoay người rời đi, vài bước lại ngoái đầu nhìn.

Chợt phía sau vang lên tiếng đàn trong trẻo, là tiếng đàn của Quang Minh công chúa.

Hoắc Thư Vũ đi đến bên này hồ nhìn thấy Quang Minh công chúa ở bờ bên kia, trong lòng không khỏi vui mừng, xem ra lão thiên gia cũng muốn giúp nàng!!

Thế nhưng gặp rồi lại chẳng biết phải nói gì? Chẳng lẽ nói thẳng với nàng không được hại người?

Trong đầu không ngừng suy nghĩ làm cách nào để nói chuyện với Quang Minh công chúa, bỗng trong đầu nảy ra ý tưởng khác thường. Hoắc Thư Vũ nhìn ngó xung quanh rồi bắt đầu di chuyển đến bờ hồ, chậm chạp xốc váy đặt chân xuống làn nước trong vắt.

Bên này Quang Minh công chúa vẫn chưa biết Hoắc Thư Vũ đã đi xuống hồ, một mực chăm chú tấu đàn, đáy mắt không giấu được tia đau xót.

Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng đàn réo rắt lại xen lẫn tiếng nước róc rách nho nhỏ, Quang Minh công chúa giật mình nhìn lên.

Giữa hồ xuất hiện một nữ hài mặc bộ tố y khoảng mười ba mười bốn tuổi, hồn nhiên khởi vũ theo tiếng đàn của nàng. Tiểu nữ hài tóc đen như hải tảo, đôi mắt to tròn lấp lánh chứa vạn vì sao, đôi môi đỏ hồng mềm mại như cánh hoa đào.

Tuy tuổi nhỏ nhưng tiểu nữ hài vẫn có thể khiêu vũ rất tốt, tay áo trắng phiêu bồng, vòng eo nhỏ nhắn chuyển động khiến nước trong hồ văng tung tóe. Đôi tay nhỏ nhắn, các ngón tay dài ngắn vung vẩy nước, mi dài rung rung như cánh bướm nhỏ khi có cơn gió thổi qua.

Quang Minh công chúa có chút ngây người, mười sáu năm sống trong cung chưa từng thấy tiểu cô nương nào xinh đẹp linh lung như vậy. Gương mặt bầu bĩnh ửng hồng, nếu đã gặp được khó có thể quên.

Vậy tiểu nữ hài này từ đâu đến?

Quang Minh công chúa không rõ, nàng cũng không biết lai lịch của tiểu nữ hài này nhưng sẵn sàng gảy đàn cho đối phương nhảy múa. Chẳng biết qua bao lâu, đến khi tay có hơi đau Quang Minh công chúa mới dừng lại, ngây người nhìn tiểu cô nương linh lung trong trẻo giữa hồ.

Tiếng đàn dừng lại Hoắc Thư Vũ cũng dừng lại, uyển chuyển thu hồi động tác: “Quang Minh công chúa thật sự đàn rất hay!”

“N-Ngươi là ai?”

“Thư Vũ nghe tiếng đàn tuyệt âm nên mới đem lòng ngưỡng mộ mà biểu diễn một khúc vũ nhỏ, không ngờ lại khiến công chúa điện hạ bất mãn, thỉnh công chúa điện hạ đừng trách tội.”

“Tên ngươi là Thư Vũ?”

“Tiểu nữ tử họ Hoắc, tên Thư Vũ.”

“Tên rất đẹp.” Quang Minh công chúa nhiệt tình đi đến trước mặt Hoắc Thư Vũ, đưa tay dìu nàng bước lên bờ: “Ngươi là vũ cơ sao?”

“Vâng, tiểu nữ tử là vũ cơ của Ngự Vũ Phòng.”

“Bản công chúa lần đầu nhìn thấy người khiêu vũ đẹp như ngươi.”

Hoắc Thư Vũ được khen hai gò má liền ửng đỏ xấu hổ: “Chỉ là chút tài mọn, Thư Vũ không dám nhận.”

Quang Minh công chúa nhìn Hoắc Thư Vũ từ trên xuống dưới, nghi hoặc hỏi tiếp: “Nếu là vũ cơ lẽ ra giờ này ngươi phải ở trong phòng học múa mới đúng?”

“Ách! Quên mất!”

Hoắc Thư Vũ quên mất chuyện định nói với Quang Minh công chúa, cả người ướt nhẹp định chạy về luyện tập.

Quang Minh công chúa nhanh chóng chụp tay nàng lại: “Ngươi định đi đâu?”

“Thư Vũ trễ mất rồi!”

“Ngươi định như vậy mà đi?”

Hoắc Thư Vũ nhìn bộ dạng của mình bây giờ, thực sự muốn khóc, cả người ướt sũng trở về nhất định bị vũ sư mắng cho một trận.

“Về cung của ta thay y phục trước đi.”

“Ách, không cần, Thư Vũ về phòng mình cũng được.”

Quang Minh công chúa chỉ tẩm cung phía sau hàng dương liễu: “Tẩm cung của ta cách chỗ này không xa, đến chỗ ta tiện hơn.”

Hoắc Thư Vũ vẫn ngập ngừng chưa chịu chấp nhận, chợt nhìn thấy trong tay áo Quang Minh công chúa lộ ra thứ gì đó, nàng liền nheo mắt nhìn thử phát hiện đó là kim thoa của mình.

“A, thoa của ta!”

Quang Minh công chúa nhìn theo hướng tay của Hoắc Thư Vũ, phát hiện nàng chỉ kiện thoa trong tay áo mình: “Ngươi nói cái này?”

Hoắc Thư Vũ phấn khích gật đầu: “May mắn là không mất!”

Quang Minh công chúa đột nhiên nheo mắt, toả ra nồng đậm sát ý: “Vậy ngươi càng phải đến chỗ bản công chúa!”

“A?”

“Ngươi là kẻ đã theo dõi bản công chúa hôm trước?”

Hoắc Thư Vũ kinh hãi lùi về vài bước, quên mất phía sau là Nguyệt Dương hồ suýt chút đã ngã xuống.

“Hoắc Thư Vũ!”

Quang Minh công chúa rít lên trong cổ họng: “Ta không tìm ngươi, ngươi đã tự chui đầu vào lưới giúp ta đỡ tốn công sức đi tìm.”

Hoắc Thư Vũ thật sự muốn khóc, sao tình hình lại chuyển biến nhanh như vậy a!?

Bình Luận (0)
Comment