Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 72

Từ ngày bị đưa đến hầu hạ bên cạnh Quang Minh công chúa đến nay cũng đã tròn một tháng. Những tưởng hầu hạ chủ tử vô cùng vất vả nào ngờ công chúa chỉ yêu cầu nàng mỗi lúc công chúa buồn chán thì phải tấu đàn hiến vũ, ngoài ra không cần làm việc gì khác. Cả ngày ăn không ngồi rồi nhìn cung nữ bận rộn đi qua đi lại trong cung Hoắc Thư Vũ không khỏi cảm thấy áy náy. Những việc có thể làm đều cố gắng giúp mọi người, chẳng bao lâu đã lấy được hết cảm tình của mọi người trong cung.

Quang Minh công chúa giữ đúng lời hứa cho vũ sư đến dạy riêng Hoắc Thư Vũ. Nàng vốn thiên chân ngốc nghếch chỉ cần có thể khiêu vũ thì những chuyện đều không quan tâm, chẳng bao lâu tất cả vũ khúc ở Khương quốc nàng đều học qua hết, còn tự sáng tác một vài khúc vũ độc đáo.

Tuy nhiên vũ khúc của Hoắc Thư Vũ chỉ có Quang Minh công chúa minh bạch, nàng tựa như con chim hoàng oanh trong lồng son thiếp vàng chỉ biết ca hát nhảy múa làm niềm vui. Bất quá Hoắc Thư Vũ chưa từng cảm thấy buồn chán, ít nhất có người chấp nhận xem nàng khiêu vũ và nàng được khiêu vũ là đủ rồi.

Một ngày trôi qua, cánh nhạn mỏi mệt bay về phương nam dưới ánh nắng chiều êm ả tĩnh lặng. Hoắc Thư Vũ nằm dài dưới hiên quan sát bầu trời trong không thấy một gợn mây, hiếu kì không biết đám chim nhạn kia bay về đâu, chúng bay đi bay lại như vậy có mệt chăng?

“Nhạn ơi nhạn ơi nhà của ngươi ở đâu?”

“Sa quốc.”

Hoắc Thư Vũ giật mình ngồi bật dậy, luống cuống nhìn người vừa lên tiếng nói: “Công chúa cát tường!”

Giả Phong chậm chạp ngồi xuống bên cạnh nàng, hai chân duỗi thẳng, lưng hơi ngả về phía sau, dáng vẻ vừa có chút biếng nhác vừa có chút phong tình.

“Ngươi không về phòng nằm ở đây làm gì?”

Tiếp tục tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, Hoắc Thư Vũ ngốc ngốc híp mắt cười: “Ở ngoài này mát hơn trong phòng!”

Dáng vẻ ngô nghê của Hoắc Thư Vũ chọc Giả Phong cười không thấy hai mắt, đã một tháng ròng mà vẫn như lần đầu gặp gỡ.

Hoắc Thư Vũ chỉ đám nhạn vừa bay qua hỏi khẽ: “Nhà của chúng ở Sa quốc sao?”

“Phải.”

“Sao công chúa điện hạ biết? Người cũng từng cùng chúng bay về Sa quốc sao?” Hoắc Thư Vũ hấp háy mắt, tò mò nhích đến gần hỏi dồn: “Nhà của chúng thế nào? Có to to bằng tẩm cung của công chúa điện hạ không?”

Giả Phong không chút lưu tình đánh mạnh vào trán Hoắc Thư Vũ: “Ngu ngốc!”

Hoắc Thư Vũ ôm cái trán bị vỗ đau, uỷ uỷ khuất khuất bĩu môi: “Nô tỳ nói gì sai sao?”

“Thứ nhất, ta không biết bay, thứ hai ta chưa từng đến Sa quốc làm sao biết chỗ ở của chúng thế nào.”

“Thế…”

“Bảo ngươi ngốc ngươi lại không chịu tin, phía nam Khương quốc là Sa quốc, chúng không bay về Sa quốc thì bay về đâu?”

Hoắc Thư Vũ giống như nghiệm ra được chân lý, à một tiếng rõ to, trong lòng không ngừng cảm khái.

Nghĩ đến gì đó Hoắc Thư Vũ tiếp tục ngồi bật dậy, liên tục chớp chớp mắt: “Thư Vũ mới nghĩ ra điệu múa mới, công chúa điện hạ muốn xem không?”

Đáy mắt Giả Phong lộ ra một tia hứng thú, hài lòng gật đầu: “Được, tên là gì?”

“Thư Vũ chưa nghĩ ra.”

“Vậy ngươi múa cho bản công chúa xem trước đi.”

Hoắc Thư Vũ phấn khích chạy ra giữa sân, hướng nàng nói lớn: “Nhưng không có nhạc, công chúa điện hạ mau lấy đàn đàn cho Thư Vũ đi.”

Trên đời này nếu có người sai khiến được Quang Minh công chúa chỉ có Hoắc Thư Vũ, nàng cũng không mở miệng trừng phạt, dường như đã quen với việc nha đầu ngốc này lớn giọng ra lệnh.

“Đồng Thi.”

Đồng Thi đứng hầu bên cạnh chậm chạp đưa quạt cho tiểu cung nữ gần đó, một mình rời đi lấy cầm cho công chúa điện hạ.

Chốc sau Đồng Thi lại trở ra đưa cầm cho nàng.

Giả Phong tiếp nhận cổ cầm, ngón tay thon dài lướt qua dây đàn, một loạt âm thanh trong trẻo phát ra.

“Ngươi muốn đàn khúc nào?”

Hoắc Thư Vũ đắn đo một lúc rồi đáp: “Công chúa thích khúc nào gảy khúc đó.”

“Không đúng khúc nhạc làm sao ngươi có thể khiêu vũ.”

“Nhạc vốn chỉ là thứ làm nền, không quan trọng.”

Giả Phong cảm thấy lời Hoắc Thư Vũ cũng rất có đạo lý, suy nghĩ không biết đàn khúc nhạc nào đành tấu khúc ‘Tam Sinh’ mà nàng thích nhất.

Hoắc Thư Vũ yên lặng lắng nghe tiếng đàn, nhận ra là khúc ‘Tam Sinh’ liền kéo khoé môi mỉm cười. Cánh tay thon gầy nhẹ nhàng nâng lên, tay áo tố bạch nhẹ nhàng bay lượn, cánh tay như không xương uyển chuyển vung lên hạ xuống phi thường linh hoạt. Bàn chân kiễng lên nhẹ nhàng xoay, chân váy nở rộ như một đóa hoa.

Hoa lê trắng tung bay hôn lên mái tóc dài, vương lại một trời luyến tiếc không nỡ phân li.

Giả Phong không nghĩ đến ngốc nữ hài khi nãy chính là người đang khởi vũ trong sân, biểu tình, dáng vẻ thậm chí là nụ cười đều khác xa. Dáng người thon gọn mảnh mai, vòng eo không xương chuyển động nhịp nhàng theo tiếng đàn. Tuy là nữ nhân nhưng nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp này của HoắC Thư Vũ, Giả Phong không thể không kích động. Giống như vần nguyệt quang tròn đầy tinh mỹ cũng giống như liên hoa trinh bạch trong sáng, từng chút rót vào lòng người đủ loại dư vị.

Tiếng đàn dừng lại, Hoắc Thư Vũ cũng dừng lại, mồ hôi lặng lẽ trượt trên gò má: “Công chúa thấy thế nào?”

“Không đẹp.”

“Sao lại không đẹp được chứ?”

“Cố gắng luyện tập thêm đi.”

Không thể nào!!!!!!

-------------------------------------------

Đông chí, Đại Khương giao đấu cùng Liên Hạ, biên cương nhiễu loạn, lòng dân bất an.

Chưa đến mười ngày Liên Hạ do Phượng Quốc, Phượng Thái và Phượng Dân công chúa chiếm được Sư Kiên Thành, Đại Khương rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Hoàng đế sợ hãi, hoàng tử bạc nhược chạy trốn, hoàng cung Đại Khương rơi vào hoảng loạn.

Có ai không biết Phượng Thái công chúa dẫn quân như thần, không chỉ thành Sư Kiên mà cả Đại Khương này sớm muộn cũng thuộc về nàng. Hoàng đế không cam lòng, mạnh mẽ hạ lệnh tất cả công thần, quý tộc công tử thậm chí là công chúa điện hạ cũng phải ra trận.

Mùa đông năm đó Quang Minh công chúa vốn chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm chỉ biết gảy cầm ngâm thơ lại phải mặc giáp bào lên ngựa đến biên cương.

Hoắc Thư Vũ nhiều đêm không ngủ may một tấm áo lông, biết rằng nữ hồng của mình không tốt nhưng vẫn cố gắng làm, sợ mùa đông ở đại mạc sẽ khiến Giả Phong lâm bệnh. Một đêm đó, bão tuyết vần vũ ngoài song cửa, Hoắc Thư Vũ mặc kệ bản thân cảm mạo chưa khỏi thức suốt đêm dài may cho kịp tấm áo gửi người ra trận.

Tấm áo may xong cũng là trời sáng, Hoắc Thư Vũ tức tốc mang áo tiễn Giả Phong xuất chinh.

Không chỉ một mình Giả Phong, tất cả mười lăm công chúa của Khương vương đều phải ra trận. Các nàng người đã có phu quân, người vẫn chưa thành gia lập thất, mang tâm trạng nặng nề sầu khổ ra trận.

Biết rằng phụ hoàng hôn quân vô đạo, huynh đệ bạc nhược không có chí khí. Thiết Âm công chúa mỹ mạo tuyệt luân nhắm mắt đưa chân, gánh vác trên lưng trách nhiệm lớn lao, chính là câu dẫn Phượng Thái công chúa giành giật chút hy vọng cho Đại Khương.

Nào ngờ thập ngũ vị công chúa chưa kịp ra trận đã nghe tin Thiết Âm công chúa vong mệnh, chưa đến nửa ngày nàng đã bị Phượng Thái công chúa biết được âm mưu hạ lệnh tống giam. Sợ bản thân liên lụy đến Đại Khương, Thiết Âm công chúa cắt cổ tự vẫn, một lòng trung trinh sắt son hướng về cố hương.

Số phận của các nàng đều đặt trên ván cờ sinh tử…

Lúc sắp khởi hành thì nghe tiếng gọi quen thuộc: “Công chúa điện hạ!”

Giả Phong quay đầu liền nhìn thấy Hoắc Thư Vũ, hai mắt mở to kinh ngạc, nha đầu này bệnh chưa khỏi sao lại chạy đến đây?

Hoắc Thư Vũ chật vật chạy đến níu chặt tay áo Giả Phong mà khóc nức nở: “Điện hạ mang Thư Vũ đi cùng có được không? Thư Vũ hứa sẽ ngoan, sẽ nghe lời ngài, ngài mang Thư Vũ đi đi!!”

“Nha đầu ngốc, ngoan đừng khóc nữa, mau quay về đi.”

“Thư Vũ không muốn! Điện hạ đừng vứt bỏ Thư Vũ, đừng để lại Thư Vũ một mình!”

“Đi theo bản công chúa ngươi sẽ chết!”

“Thư Vũ không sợ!” Hoắc Thư Vũ ôm chặt lấy tay Giả Phong, đem gương mặt lấm lem nước mắt vùi vào bộ giáp bào: “Chỉ cần có thể ở bên cạnh công chúa Thư Vũ không sợ chết!”

“Thư Vũ…”

Giả Phong đau lòng một phen, đứa nhỏ của nàng vẫn là một tiểu nữ hài chưa hiểu chuyện vẫn cần có người che chở, nàng đi rồi ai sẽ bảo vệ nha đầu đây?

“Thư Vũ, nghe bản công chúa nói.”

Hoắc Thư Vũ gật gật đầu, không dám nức nở, mím chặt môi lắng nghe nàng nói.

Giả Phong lấy trong ngực áo một chiếc chìa khóa đặt vào tay nàng: “Nếu ta xảy ra mệnh hệ gì ngươi cầm chìa khóa mở cái rương trong tủ, bên trong là ngân lượng mà ta tích được bao nhiêu năm nay. Ngươi hãy lấy phân phát cho cung nữ thái giám trong cung, bản thân ngươi cũng lấy một ít rời khỏi hoàng cung biết không?”

“Không, Thư Vũ không đi đâu cả, Thư Vũ nhất định chờ điện hạ hồi kinh!”

“Thư Vũ, nghe bản công chúa nói!”

Hoắc Thư Vũ kích động bưng chặt hai tai gào lên: “Thư Vũ không muốn nghe!”

“Thư Vũ, đây là lệnh!”

“Công chúa…”

“Ngoan, không khóc nữa.” Giả Phong đem chìa khoác đặt vào tay Hoắc Thư Vũ dặn dò thật kĩ: “Bên trong phòng còn có một lệnh bài xuất cung, ngươi dùng nó xuất cung biết không?”

Hoắc Thư Vũ kiên quyết lắc đầu cự tuyệt: “Ngài nói thế nào cũng được, Thư Vũ tuyệt đối không rời đi.”

Giả Phong sầu khổ, đứa nhỏ này sao không chịu trưởng thành chút nào? Lúc loạn thế rối ren không biết nghĩ cho mình khư khư muốn ở lại để làm gì chứ?

Hoắc Thư Vũ đem áo ấm giữ trong lòng đưa cho Giả Phong: “Ở đại mạc rất lạnh, Thư Vũ lại không khéo tay nhưng cũng gắng sức làm cho xong tấm phi phong này, công chúa nhất định phải mặc nó.”

Mẫu phi sinh nàng là nhi nữ, phụ hoàng liền lạnh nhạt với mẫu tử nàng, mẫu phi vì thế mà oán hận nàng tại sao không phải là nam hài. Trong lòng nàng luôn ngổn ngang, lẽ nào nàng nhi nữ là sai?

Cuối cùng Giả Phong cũng biết được, sống trong cung buộc lòng phải là nam nhân, chỉ có nam nhân mới được xem trọng. Nhình các huynh đệ sống trong nhung lụa trốn kỹ trong thành, còn các nàng thân là công chúa vừa phải hoà thân vừa phải xuất chinh cũng đủ biết lão thiên gia bất công đến thế nào.

Giả Phong không tự chủ được vuốt ve gương mặt của Hoắc Thư Vũ, giọng nói khàn đục rơi vào tuyết lạnh: “Đợi ta.”

Hoắc Thư Vũ chung quy chỉ là tiểu nữ hài mười ba tuổi, Giả Phong bảo nàng đợi thì nàng đợi cũng không suy nghĩ nhiều.

Đoàn xe cuối cùng cũng rời đi, Hoắc Thư Vũ nhìn theo bóng lưng của Giả Phong, không hiểu tại sao mình lại khóc.

Ba tháng sau truyền đến tin tức An Hà công chúa vi quốc vong thân, hy sinh trên đại mạc khi chưa tròn mười bảy tuổi. Nửa tháng sau lại có tin Nguyệt Hoa và Xuân Hoa công chúa chịu không được sự khắc nghiệt của chiến trường và khí hậu đại mạc, qua đời khi chưa hai mươi tuổi.

Rất nhiều, rất nhiều tin tức khác truyền đến, thế nhưng hoàng đế vẫn bàng quang như không có gì, các hoàng tử vẫn ăn chơi tɦác ɭoạи như cũ. Chính vì điều này đã khiến lòng dân căm phẫn nổi dậy khắp nơi, giặc ngoài chưa lo xong lại gánh thêm nạn giặc trong, Khương quốc nháy mắt biến thành một chiến trường sống không ai có thể chạy thoát.

Thành Du Long sụp đổ, người người rời khỏi Khương Quốc tìm đến nơi khác để sinh xong, cung nữ cung phi tất cả đều lũ lượt rời đi.

Chỉ duy Hoắc Thư Vũ vẫn kiên quyết ở lại, Giả Phong muốn nàng đợi thì nàng nhất định sẽ đợi. Chiếu theo phân phó mở chiếc rương cất kĩ trong tủ lấy hết ngân lượng phân phát cho cung nhân, lệnh bài nàng vẫn giữ nhưng lại không cùng mọi người rời đi mà quyết ở lại đợi công chúa trở về.

Hoàng cung chẳng bao lâu biến thành một mảnh hoang tàn vỡ nát, đền đài cung điện nguy nga bị phá bỏ chỉ trong một đêm. Hoắc Thư Vũ buộc lòng phải đến tẩm viện bỏ hoang tá tục, nơi này trước đây là phật đường sau bị phá bỏ vì hoàng đế tu đạo không theo phật.

Dưới sự che chở của Đức Phật từ bi, Hoắc Thư Vũ thoát được một kiếp nạn, kiên trì lưu lại phật đường không chịu ly khai. Không thức ăn, không nước uống, Hoắc Thư Vũ tìm mọi cách để sống sót chờ Giả Phong.

Ba năm, mòn mỏi suốt ba năm, đói thì ăn hoa quả rau dại, khát thì tìm nước mà uống. Suốt ba năm, Hoắc Thư Vũ dùng tất cả hy vọng đặt vào con người đang luân lạc nơi biên ải xa xôi, chỉ mong có ngày đôi ta được trùng phùng.

Nửa năm sau biên thùy truyền tin Liên Hạ Đế sắp băng hà, Phượng Quốc, Phượng Thái và Phượng Dân công chúa liền rút khỏi Khương quốc quay về Liên Hạ.

Chiến tranh tạm thời kết thúc dưới lời giao ước bằng miệng giữa Liên Hạ và Khương quốc, ba phần năm Khương quốc giao cho Liên Hạ quản lý, mỗi năm đều phải cống phẩm lễ vật.

Khi chiến loạn kết thúc mọi thứ dần quay về quỹ đạo ban đầu, không còn những đợt nội chiến, tất cả mọi người lũ lượt trở về Khương quốc xây dựng lại mọi thứ từ đầu rồi bắt đầu ổn định lại cuộc sống của mình. Chỉ có hoàng cung vẫn trong tình trạng hoang phế cần tu sửa nhưng vẫn chưa ai trở về các hoàng thân quốc thích quyết định ở một phủ đệ chờ ngày sửa chữa.

Mười lăm người đi trở về chỉ còn năm người, có người chết vì bệnh, có người chết vì không chịu nổi khổ cực, cũng có người chết vì binh đao khói lửa. Kẻ đi người mất, đeo khăn mặc áo tang lầm lũi trở về chốn cũ

Trận chiến này rèn giũa Giả Phong thành một con người khác, không còn là Quang Minh công chúa yếu đuối như ngày trước. Nắng gió đại mạc khiến làn da trắng trẻo ngày ấy sạm đi không ít, đôi mắt nhuốm bụi mù khói lửa mà trở nên sáng rực tinh anh.

Trở về từ quỷ môn quan, nhiều lần bị thương nặng đến suýt mất mạng nhưng Giả Phong vẫn cố gượng dậy. Nàng phải sống, nàng đã hứa sẽ trở về, Hoắc Thư Vũ vẫn đang đợi nàng. Cứ như vậy nha đầu ngốc ấy trở thành động lực để sống của nàng, chỉ cần nghĩ đến đối phương đau đớn dường như đều biến mất.

Du Long Thành hoang tàn xơ xát đến không thể nhận ra, nhìn đoàn người qua lại trên phố, toàn những gương mặt xa lạ. Những cung nữ từng hầu hạ nàng đều cố gắng đi tìm, hỏi thăm tin tức về Hoắc Thư Vũ nhưng chẳng ai hay biết.

Có lẽ nha đầu ấy đã không đợi được bỏ đi rồi…

Giả Phong nhiều lần suy nghĩ như thế nhưng vẫn không bỏ cuộc, cố gắng tìm kiếm khắp nơi hy vọng có thể gặp lại cố nhân. Vô tình gặp lại Tiểu Thanh, Giả Phong hỏi ra mới biết lúc hoàng cung bị tấn công Hoắc Thư Vũ   kiên quyết ở lại mặc kệ Tiểu Thanh khuyên nhủ thế nào.

Giả Phong nghe như sét đánh giữa trời quang, không nghĩ nhiều trực tiếp nhảy lên ngựa quay về hoàng cung.

Hoàng cung đã sớm thành một mảng đổ nát hoang tàn chẳng còn nơi nào nguyên vẹn. Trong lòng Giả Phong không ngừng nhắc nhở chính mình Hoắc Thư Vũ sẽ không sao đâu, nhưng lại không ngừng lo lắng đến siết chặt hai bàn tay.

“Thư Vũ!”

Trong đống đổ nát hoang tàn Giả Phong không ngừng lục tung mọi thứ như vẫn không tìm thấy Hoắc Thư Vũ.

Tại sao khi đó nàng lại bảo Hoắc Thư Vũ chờ đợi? Tại sao nàng lại ích kỷ như thế? Cũng vì sự ích kỷ của nàng mà hại chết nha đầu ngốc ấy…

Hoắc Thư Vũ thoi thóp giãy dụa giữa lằn ranh sống chết thì nghe được tiếng kêu xé nát tâm tư, trong cơm mê chập chờn tỉnh dậy đưa mắt nhìn xung quanh, tiếng nói này là của Giả Phong!?

Trong lòng phi thường cao hứng, Hoắc Thư Vũ dùng hết sức lực chống đỡ thân thể suy kiệt đứng dậy nhưng rồi lại ngã phịch xuống. Nhiều ngày đói khát khiến nàng trụ không nổi nữa, đừng nói đứng dậy cả nhấc tay cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.

Hoắc Thư Vũ siết chặt đám rơm khô dưới thân, nàng không rõ tại sao bản thân có thể sống sót suốt ba năm ăn uống kham khổ, có khi không có gì để ăn như vậy.

Kiên quyết như vậy cũng chỉ vì hai chữ ‘đợi ta’ của Giả Phong…

Lần nữa Hoắc Thư Vũ lại gắng gượng chống hai tay xuống đất mà ngồi dậy, mỗi động tác đều khiến nàng thở gấp một phen.

Tiếng gọi ngày càng lớn đồng nghĩa Giả Phong đang ở rất gần đây, Hoắc Thư Vũ chẳng biết lấy đâu ra sức lực vịn vào giá đỡ bức tượng bồ tát đứng dậy.

“Xin cho tín đồ thêm sức mạnh…”

Hít một hơi thật sâu đau buốt lồng ngực, gắng gượng vịn bức tường lê từng bước nặng nhọc ra đến cửa, ánh sáng truyền thẳng vào mắt khiến nàng lảo đảo lùi về sau. Nhưng may mắn Hoắc Thư Vũ nắm được cánh cửa gỗ mục nát, lê từng bước nhỏ ra ngoài đến bục cửa cao.

Ra đến bục cửa Hoắc Thư Vũ ngã phịch xuống đất, tay chân hư thoát vô lực. Nơi này cỏ cây bao phủ nhất định Giả Phong sẽ không nhìn thấy nàng, Hoắc Thư Vũ muốn gọi thật to nhưng tiếng nói lại bị ách.

“Phong… A Phong…”

Bình Luận (0)
Comment