“A Phong, nghe lời ta mở miệng ra đi.”
Giả Phong ngồi xếp bằng trên giường, hai tay khoanh trước ngực tỏ vẻ không vui: “Không uống!”
Hoắc Thư Vũ thật sự không biết phải làm sao với Giả Phong, đầu óc lúc này đặc quyện như hồ dán. Mỗi lần này đưa tay muốn chạm đối phương lại nghiêng người né tránh, bất đắc dĩ phải nhích người đến áp sát bên cạnh dụ ngọt.
“Uống một chút thôi rồi ta đưa người ra ngoài dạo nhé?”
Giả Phong kiên trì lắc đầu cự tuyệt: “Không đi!”
“A Phong, uống một chút thôi cũng được!”
Khoé mắt khẽ chuyển đến gương mặt xinh đẹp của Hoắc Thư Vũ, Giả Phong cảnh giác chỉ tay vào chóp mũi nàng, cố ý cất cao giọng thêm một quãng: “Nàng nói nàng là thê tử của ta sao lại bắt ta uống mấy cái thứ đắng như vậy?”
“Bởi vì là thê tử của người nên ta mới muốn người uống cái này.” Hoắc Thư Vũ tiếp tục nhích ngườp áp sát bên cạnh Giả Phong, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve sườn mặt tinh xảo như điêu trác: “Cái này là tốt cho sức khỏe của người.”
“Lừa gạt, vừa đắng vừa khó uống thì tốt chỗ nào chứ!?”
“Thuốc đắng dã tật, A Phong nghe ta nói, mau mau uống hết thuốc nhé?”
“Không uống!”
“A Phong.”
“Không!!”
Hoắc Thư Vũ cúi đầu thở dài chán nản, bất đắc dĩ đặt lại chén thuốc trên bàn: “Người nói, phải thế nào người mới chịu uống thuốc?”
Giả Phong đảo mắt một vòng, giảo hoạt nhếch môi cười: “Chỉ cần ta uống cái thứ đó thì muốn gì nàng cũng cho?”
“Phải.”
Không nói một lời Giả Phong đột nhiên chồm người tới ngửi ngửi liên tục trên người Hoắc Thư Vũ, nghiêng đầu nhìn đến cái cổ duyên dáng, nhịn không được liếm một ngụm.
Mặt nhỏ nháy mắt biến thành trắng bệch, Hoắc Thư Vũ hoảng thủ hoảng cước bưng chặt cổ: “Người muốn làm gì?”
“Ta muốn nàng giống như tối hôm qua cho ta cắn cắn nha.”
Mặt Hoắc Thư Vũ đã đỏ nay còn đỏ hơn, lúng túng xua tay cự tuyệt: “Không được, t-tối hôm qua đã… đã rồi mà…”
“Nhưng ta vẫn muốn!”
Hoắc Thư Vũ cảm thấy có chút hối hận, nửa đêm Giả Phong thường xuyên bị đau đầu do vết thương gây ra. Không còn cách nào khác nàng đành để Giả Phong làm loạn một phen, quả nhiên là dễ ngủ hơn cũng không hay giật mình thức giấc nửa đêm. Nhưng không ngờ Giả Phong lại đâm ra nghiện, tối nào cũng kéo nàng lên giường làm loạn mới chịu đi ngủ, hại nàng mấy hôm nay ngủ không ngon giấc.
Thấy Hoắc Thư Vũ trầm mặc, Giả Phong nghĩ nàng không đồng ý liền ủy khuất bĩu môi tố cáo: “Vậy mà nói là thê tử của ta, lừa gạt! Nàng chỉ vì thương hại nên mới ở bên cạnh ta đúng không!?”
“Không phải! Ta thật sự thê tử của người.”
“Vậy sao ta muốn nàng lại không cho?”
Mấy chuyện xấu hổ này A Phong có thể nói không ngượng miệng được chứ?!
“Tại sao?”
Hoắc Thư Vũ có chút lúng túng, hai má nhuộm hồng ráng chiều: “T-Thắt lưng có hơi đau…”
Giả Phong trước kinh ngạc sau lại niềm nở kéo tay nàng: “Nàng đau thắt lưng sao? Đến đây ta xoa bóp cho.”
“Không cần đâu.”
Hoắc Thư Vũ cầm lấy chén thuốc đã nguội đi một nửa đưa về phía nàng thúc giục: “Thuốc sắp nguội rồi, người mau chóng uống hết đi.”
Giả Phong bất mãn nhướn cao chân mày, không chịu mở miệng uống thuốc.
Nhịn không được gục đầu thở dài, A Phong sao không buông tha cho thắt lưng nàng vậy chứ?
“Nhưng chỉ được sờ thôi, thắt lưng ta thật sự rất đau đó.”
Hai mắt Giả Phong tức thì loé sáng: “Hôn hôn được không?”
“Chỉ được một chút thôi!”
Hoắc Thư Vũ một chút tin tưởng cũng không có nhưng khó lòng cự tuyệt ánh mắt cún con kia, miễn cưỡng đứng lên đem y phục cởi xuống.
Giả Phong nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt nhìn đăm đăm vào khuôn ngực đầy đặn, muốn đưa tay sờ lên vị trí xinh đẹp kia. Nghĩ là làm Giả Phong cách một lớp y phục xoa nắn bầu ngực của Hoắc Thư Vũ, vùi đầu tham lam hít một hơi thật sâu hương thơm thiếu nữ thanh mát.
Hoắc Thư Vũ có chút mất tự nhiên đẩy nhẹ vai Giả Phong: “A Phong, đừng gấp…”
Giả Phong làm như không nghe thấy, vung tay kéo hạ yếm, mê mẩn nhìn hai khỏa ngọc thố phập phồng theo nhịp thở bất ổn của chủ nhân.
“Khoan đã, người chưa đóng cửa sổ.”
Giả Phong ngoan ngoãn chạy đi đóng cửa, xong việc thì chạy về ôm lấy thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của Hoắc Thư Vũ cọ lấy cọ để.
Khó khăn lắm mới đẩy được Giả Phong ra một chút, Hoắc Thư Vũ kiên trì dụ dỗ: “Sờ cũng sờ rồi, uống thuốc nhé?”
Giả Phong không trả lời, há miệng cắn một ngụm lên ngực trái.
Hoắc Thư Vũ giật mình suýt làm đổ chén thuốc, tay run run siết chặt sàn đan, nước thuốc sóng sánh liên tục tràn ra ngoài thấm ướt sàn đan.
“Uống thuốc trước đã.”
Giả Phong miễn cưỡng ngừng càn quấy, ngoan ngoãn uống thìa thuốc Hoắc Thư Vũ vừa uy.
Thuốc rõ ràng rất đắng nhưng Giả Phong sắc diện chưa từng thay đổi, tiếp tục chơi đùa hai bầu ngực trắng trẻo béo mập. Tiểu hồng đậu kiêu ngạo ngẩng cao đầu muốn được chăm sóc. Giả Phong kiềm chế không đặng hé miệng ngậm lấy tiểu hồng đậu, dùng sức mút lấy thật mạnh phát ra tiếng chụt nho nhỏ.
Mặt Hoắc Thư Vũ tức thì hồng thấu một mảng lớn, hiện tại là ban ngày rất dễ bị người khác bắt gặp, đối phương hồ nháo như vậy lẽ nào không thấy xấu hổ?
Giả Phong ngốc nghếch chỉ chú tâm mút lấy tiểu hồng đầu khả ái, hơi thở càng lúc càng dồn dập. Cả người người một trận ngứa ngáy khó nhịn, cuống cuồng cởi y phục của chính mình ra.
“Thư Vũ nàng giúp ta.”
Tự biết Giả Phong muốn nói gì, vệt đỏ lan thẳng đến vành tai, ngượng ngùng gật gật đầu: “Nhưng người phải uống hết thuốc trước.”
Không nhiều lời trực tiếp cầm lấy chén thuốc một hơi uống sạch, thô lỗ ấn mạnh đầu Hoắc Thư Vũ đến hai chân mình.
“C-Chậm đã…”
“Ta khó chịu lắm.”
“Ta biết nhưng phải từ từ…”
Hoắc Thư Vũ càng nói càng nhỏ, cuối cùng là không nghe được nữa.
Giả Phong nhăn mặt không vui: “Từ từ??”
Lúng túng vòng tay ôm lấy Giả Phong, vùi đầu vào cổ nàng hôn nhẹ một cái. Giả Phong thở hắt ra một hơi, bàn tay đưa ra sau lưng Hoắc Thư Vũ không ngừng vuốt ve.
Hoắc Thư Vũ hôn dần đến ngực Giả Phong, học theo đối phương mút lấy tiểu hồng đậu. Nặng nề thở dốc một trận, bàn tay siết mạnh hai má mông căng tròn để lại dấu bàn tay đo đỏ.
Da thịt quấn quít, hơi thở nồng nàn, tựa như phong vân hoà quyện bất li bất khai.
Hoắc Thư Vũ rên khẽ một tiếng, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt. Giả Phong dường như bị đôi mắt xinh đẹp ấy thu hết hồn phách, bất tri bất giác hôn lên đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mút lấy.
Hoắc Thư Vũ thoải mái thở một hơi, chìm đắm vào nụ hôn của Giả Phong. Chỉ cần có thể ở bên A Phong làm một nữ nhân vô danh vô phận nàng cũng cam lòng.
Say mê hôn lên đoá hoa anh đào kiều diễm, ngón tay ranh mãnh theo lối cũ tiến vào địa phương tiêu hồn thực cốt. Hoắc Thư Vũ hít phải một ngụm lãnh khí, hạ thân run rẩy không quen với dị vật đột ngột xâm phạm.
Giả Phong không còn là Giả Phong trước đây, chẳng biết phải làm thế nào ngoài hung hăng chà đạp thân thể nàng.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, hơi thở nóng rực phả trên vành tai. Giả Phong và Hoắc Thư Vũ đồng loạt thở gấp, không ngừng kêu tên đối phương.
Ngâm nga thật khẽ trong cổ họng, mặc dù hạ thân đau xót nhưng xen lẫn trong đó là kɦoáı ƈảʍ từ từ lớn dần lấn át lí trí. Hai chân tự động tách mở nghênh đón xâm phạm từ người bên trên.
Giả Phong dùng tay giữ chặt hai tay Hoắc Thư Vũ không cho nàng vùng vẫy, dữ tợn gằn giọng: “Nằm yên!”
Hoắc Thư Vũ không rét mà run, có những lúc Giả Phong hung bạo đến đáng sợ, dùng biện pháp tàn nhẫn nhất chiếm đoạt lấy nàng.
Nhưng không thể chối cãi mỗi nhịp tiến xuất hung bạo của Giả Phong đều khiến Hoắc Thư Vũ không ngừng rêи ɾỉ, kɦoáı ƈảʍ xông thẳng lên đỉnh đầu chực chờ bùng nổ. Tiểu mật động bị chà đạp đến sưng đỏ run rẩy rỉ nước, không ngừng ngậm lấy nhả ra ba ngón tay của Giả Phong.
Mảng sàn đan dưới thân ướt đẫm dịch nóng, mùi mồ hôi lan tỏa khắp phòng, hòa cùng tiếng rêи ɾỉ.
Giả Phong đổ gục lên người Hoắc Thư Vũ thở dốc, hai gò má ửng đỏ, tóc dài bết dính vào gương mặt. Hoắc Thư Vũ mệt mỏi không kém, nằm yên để Giả Phong ôm lấy, bản thân chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay biết.
Giả Phong chậm rãi mở mắt ra, nhìn Hoắc Thư Vũ thật lâu, trong đôi mắt xinh đẹp nào có tia si ngốc, thanh tỉnh đến dị thường…