Mất mấy ngày đi đường mới đến được Phiên Trung. Nghe tin Thái tử giá lâm, quan lại địa phương sớm đã đích thân ra đón, cũng coi như còn nể mặt Chu Túc Nhi vài phần. Quan tri phủ Phiên Trung tên gọi Đàm Lục, niên kỷ không lớn không nhỏ, dáng vẻ lại thiếu mất vài phần đoan chính.
“Thái tử điện hạ, thái tử phi, Yên Thuyên quận chúa và Mộ Dung trang chủ đại giá quang lâm khi Phiên Trung càng thêm rực rỡ.”
“Đàm đại nhân khách khí rồi.”
Đàm Lục cung kính khom lưng cười, chỉ tay vào trong: “Đó là quy củ, vi thần không dám quá phận, các vi thỉnh.”
Đợi Đàm Lục đi trước một bước, Tiểu Tuyết quay sang nhỏ giọng nhắc nhở Chu Túc Nhi: “Thái tử người phải tuyệt đối cẩn trọng, bộ dáng hồ ly tinh của hắn không thể quá tín nhiệm.”
Chu Túc Nhi mù mịt gật đầu: “Ân…”
Bỗng nhớ đến một chuyện, Tiểu Tuyết nhìn quanh, cuống quít: “Bình nhi đâu rồi?”
Chu Túc Nhi cũng vội đưa mắt nhìn quanh: “Vừa nãy còn ở đây kia mà.”
Mộ Dung Ly Tranh đi vào trong, không quay lại, nhàn nhạt nói: “Tìm Vân Phi rồi.”
“Đứa nhỏ này…”
Nói đến Chu Bình, vừa đến Phiên Trung đã không thấy Bạch Vân Phi đâu, liền tự mình đi kiếm, chỉ kịp nhắn Mộ Dung Ly Tranh nói lại cho biểu tỷ biểu tẩu. Đi qua hết con ngõ này rồi lại đến con ngõ khác, Chu Bình cũng không tìm thấy Bạch Vân Phi. Lúc sốt ruột định dùng mười thành công lực thét gọi tên Bạch Vân Phi thì gặp đối phương từ con ngõ đối diện bước ra, dáng vẻ trầm tư thường gặp, nhìn thoáng qua có vẻ đang phiền muộn.
Bắt gặp đại quân chúa ở đối diện, Bạch Vân Phi nghi hoặc chất vấn: “Đại quận chúa tìm ta?”
Chu Bình có chút xấu hổ, lúng túng tìm một lý do giải thích: “Phải, ngươi đi đâu vậy?”
“Ta đi dạo thôi, trời lạnh như vậy quận chúa mau hồi phủ đi, không khéo lại cảm mạo.”
“Không sao đâu.” Chu Bình nghịch ngợm mỉm cười: “Thời tiết này cũng không quá lạnh.”
Bạch Vân Phi cũng không cho ý kiến gì, nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Quận chúa muốn đi dạo cùng ta không?”
Vừa nghe đi dạo với Bạch Vân Phi, Chu Bình liền quên mất e lệ gật đầu liên tục hai cái: “Đi chứ!”
“Hảo, đi thôi.”
Chu Bình đỏ mặt nhìn qua nơi khác, hình như Bạch Vân Phi vừa cười với nàng?
Tuyết đông lạnh nhưng đẹp đến khó hiểu, hạt tuyết trắng xóa bám lên mái tóc đen của hài tử đang nô đùa bên hiên nhà. Phủ lên mái ngói đỏ tươi, từng mảng màu sắc hòa lẫn, đan xen lẫn nhau khiến khung cảnh càng thêm lung linh huyền ảo.
Chu Bình đưa tay đón lấy một hạt tuyết trắng, đôi môi hơi tái đi vì lạnh, tinh nghịch nở một nụ cười còn đẹp hơn ánh dương quang. Đôi mắt đào hoa nhấp nháy, vui thích như đứa trẻ được cho kẹo đường ngọt ngào, chạy đông chạy tây tìm những thứ thú vị để xem. Bạch y thanh khiết phiêu phiêu bay lượn như hoa, trâm cài trên tóc ting tang vang lên như tiếng chuông ngân giữa một đêm thu vắng lặng.
Bạch Vân Phi dựa vào tường lặng nhìn Chu Bình, khóe môi nhếch lên như cười như không, tựa hồ trông thấy một bầu trời lấp lánh ánh sao trong hồi ức.
Hai người không hề phát hiện Mộ Dung Ly Tranh ngồi trên mái nhà cách đó không xa, mải miết ngắm nhìn Chu Bình. Trong đầu hồi tưởng đến oa oa ngày trước luôn chạy theo nàng, một tiếng Ly Tranh, hai tiếng cũng Ly Tranh. Trước kia cùng nhau đến Mạn Bắc, sinh tử không màn, thân thiết đến mức tưởng chừng đời này kiếp này sẽ không cô phụ.
Nay chỉ cách chưa đến một trượng lại ngỡ xa cách ba vạn quan san. Mộ Dung Ly Tranh thu tay lại, đặt lên ngực trái, nhắm nghiền mắt lại che giấu tâm tình hỗn loạn.
Trong lúc vui đùa, Chu Bình không cẩn thận giẫm phải đất tuyết trơn trượt mà chới với ngã xuống. Không ai nói ai Bạch Vân Phi cùng Mộ Dung Ly Tranh cùng chạy đến, chỉ là Bạch Vân Phi nhanh hơn một bước, một tay đón cả Chu Bình vào lòng.
Chu Bình ngây người rất lâu ngắm nhìn gương mặt thanh tú đối diện, gò má bất tri bất giác phiếm hồng, cảm nhận từng nhịp đập bất ổn trong trái tim.
Bạch Vân Phi đỡ Chu Bình đứng dậy, lễ độ hỏi khẽ: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Chu Bình bối rối nhìn xuống chân mình: “Ta, ta xin lỗi…”
“Đây không phải lỗi của quận chúa, sau này cẩn thận một chút là được.”
Chu Bình xấu hổ gật đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
“Đói không?”
“Không đói.”
Vừa dứt lời thì bụng nhỏ phản chủ kêu lên ùng ục, Chu Bình vội quay lưng lại che mặt, miệng lầm bầm tự mắng bản thân mình. Tuy không nhìn thấy nhưng Chu Bình vẫn nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Bạch Vân Phi, lúc này thật muốn độn thổ cho đỡ rước nhục nhã.
“Nghe nói ở Phiên Trung có một tửu lâu rất nổi tiếng, đến đó ăn thử được không?”
Chu Bình hào hứng gật đầu: “Cũng được.”
Nếu nói đến khách điếm nổi tiếng nhất Phiên Trung, thì cũng chỉ có thể nhắc đến Đông Hỷ. Đây là tửu lâu được xây dựng lâu đời nhất ở Phiên Trung, cũng là nơi tập trung nhiều ngự trù lợi hại nhất, nghe nói có cả ngự trù của ngoại bang đến đây làm ăn sinh sống.
Tuy Phiên Trung chỉ là một phủ nhỏ ở phía nam Liên Hạ, nhưng nơi này đất đai trù phú lại ít chịu thiên tai nhất. Nhưng vì năm nay hạn hán kéo dài quá lâu, vừa hết hạn thì đã đến đông, tuyết rơi dày đặc khiến công việc buôn bán, trồng trọt của bá tánh nơi này gặp nhiều khó khăn.
Khi hai người đến nơi đã thấy trong Đông Hỷ có rất nhiều khách vãng lai, bàn trống cơ hồ cũng chẳng còn, vừa định quay về thì tiểu nhị chạy ra can ngăn.
“Hai vị cô nương đừng đi vội, bên trong có một vị khách vừa thanh toán xong đã rời đi, các vị mau vào trong ngồi nghỉ ngơi.”
Bạch Vân Phi nhìn sang Chu Bình, ý muốn hỏi ý kiến nàng.
Chu Bình nhìn quanh, nhịn không được cảm khái: “Bây giờ đã là chính ngọ hẳn tửu lâu nào cũng đông khách, mà đến Phiên Trung phải ăn thử đặc sản của Đông Hỷ.”
Tiểu nhị niềm nở dẫn hai người vào trong, bên trong tửu lâu vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói, tiếng chén đũa va chạm lanh canh vang lên liên tục.
Bạch Vân Phi đặt kiếm của mình lên bàn, hướng tiểu nhị nói: “Mang một vài món đặc sản Phiên Trung, thêm hai vò Trúc Diệp Thanh.”
“Vâng.”
Chu Bình có chút mạc danh kỳ diệu: “Sao lại kêu đến hai vò?”
Bạch Vân Phi nửa đùa nửa thật nói: “Tặng bằng hữu.”
“Bằng hữu?” Chu Bình lẩm bẩm trong miệng: “Ngươi làm gì có bằng hữu mà tặng…”
Không rõ Bạch Vân Phi có nghe thấy hay không, tay cầm chén trà đặt lên môi ngập ngừng không uống. Lát sau tiểu nhị trở ra, mang theo hai vò Trúc Diệp Thanh đặt lên bàn.
“Bản tiệm có hơi đông, hai vị chờ một chút được không?”
“Không vấn đề.”
Tiểu nhị đặt Trúc Diệp Thanh lên bàn rồi nhanh chân chạy đi chuẩn bị đồ ăn cho hai người. Ngay đúng lúc đó có trên lầu truyền đến tiếng đàn trong trẻo, tất cả mọi người, ngay cả Chu Bình và Bạch Vân Phi cũng ngẩng đầu lên nhìn thử.
Trên lầu là một nữ tử mặc y phục thiển phấn hồng, ngồi trên một chiếc nệm vải bằng gấm Thổ Phiên, ngón tay tinh tế thon dài như nhảy múa trên dây đàn. Chu Bình từ nhỏ am hiểu thơ ca, vừa nghe đã nhận ra đây là khúc Loạn Thế. Ngày trước đến Hạnh Hoa cung từng nghe Hoàng hậu nương nương tấu qua khúc đàn này, nàng còn từng nghe qua ngài hát nữa. Tuy nữ nhân mặc y phục phấn hồng đàn rất hay, giọng hát cũng không tệ nhưng lại thiếu vài phần cảm xúc, nói chung là vẫn chưa hoàn chỉnh.
Giọng hát của nữ tử đó lại vang lên: “Từng cởϊ áσ bào, mặc giáp nặng nghìn cân, khuynh tẫn thiên hạ cũng chỉ vì nàng. Khi tuyết tan, khải hoàn trở về, lại chẳng thấy người xưa cũ, cởi giáp sắt, mặc áo tang, tự tay chôn cất phần tình cảm của đôi ta…”
Chu Bình nhắm mắt lắng nghe thật kỹ, tiếng đàn và giọng hát của nữ tử đó quả thật không đi được vào lòng nàng. Khi trước, khi nhìn thấy Hoàng hậu nương nương ở trong Hạnh Hoa cung tấu Loạn Thế, Chu Bình lập tức yêu thích khúc nhạc này đến mức thuộc cả lời ca.
Nghiêng nghiêng tai nghe ngóng, Chu Bình nhỏ giọng hát theo: “Lời vì nàng, ai còn viết? Ca tụng nàng, câu từ mỹ lệ, ai còn nhớ? Trần ai một thoáng, vì hồng nhan đấp lên tấm mộ bia.”
Vô tình phát hiện Bạch Vân Phi đang nhìn mình, Chu Bình giật mình, cười gượng gãi đầu: “Thất lễ rồi.”
“Quận chúa hát rất hay, tiếp tục đi.”
Chu Bình được khen thì bối rối, nhìn qua nhìn lại, cố che dấu dáng vẻ thật thố của mình. Cũng đúng lúc tiếng đàn du dương lại đứt đoạn, giọng hát ngọt ngào dừng lại.
Ngẩng đầu lên nhìn thử, phát hiện có một nam tử mặc cẩm bào thanh sắc đứng bên dưới, nói vọng lên: “Bản đại gia là tri phủ đại nhân chi tử, Đàm Lộc, chẳng hay Kiều tiểu thư có thể cùng bản đại gia uống một chén rượu?”
Kiều Phi Yến khe khẽ lắc đầu, lúng túng mở miệng: “Xin lỗi công tử, Phi Yến không biết uống rượu.”
“Không sao, uống một chút thôi cũng được.”
“Phi Yến không thể uống, xin công tử thứ tội.”
“Nàng không được từ chối ta.”
Nghe tiếng gọi Kiều Phi Yến liền nhìn qua bên cạnh Đàm Lộc, giật mình, cuống quít hành lễ: “Thái tử điện hạ đại giá quang lâm khiến tiểu nữ không kịp nghênh đón.”
“Ha hả, không sao, không sao.” Nam tử mặc cẩm bào hắc sắc vừa đi vừa cười nói: “Không biết không có tội, nào đứng lên đi.”
Nha hoàn hầu hạ nhanh tay dìu Kiều Phi Yến xuống lầu, nam tử mặc cẩm bào hắc sắc liền đến đón, trên mặt lộ rõ nét tà dâm.
Chu Bình bất bình quát to một tiếng: “Hắn dám giả mạo biểu tỷ đi trêu hoa ghẹo nguyệt!?”
“Tên đó có chút quen…”
Vốn bản tính nóng nảy, Chu Bình dứt khoát đập mạnh tay xuống bàn, rống với tên giả mạo Chu Túc Nhi.
“Hỗn trướng, Ngươi là ai mà dám giả mạo đương triều thái tử điện hạ cao quý?”
Hắn quay lại, vừa định mở miệng ra mắng kẻ vừa rống mình, nhưng khi thấy tiểu cô nương xinh đẹp trẻ trung mặc bạch y liền khựng lại ác tâm. Lần đầu nhìn thấy Chu Bình, đoán được nàng không phải người Phiên Trung, có vẻ giống ngoại tộc hơn.
Đôi đào hoa lưu ly vàng rực câu dẫn hồn phách vào lối mộng không thể luân hồi. Một thân bạch y thuần khiết cao lãnh, dịu dàng và mềm mại, lặng lẽ mang đến cho Phiên Trung một hơi thở mới.
Chu Bình thấy hắn cứ chăm chăm nhìn mình liền nổi giận quát thẳng: “Nhìn cái gì mà gì? Có tin ta móc mắt ngươi ra không?”
Hắn giật mình, vội gấp quạt giấy lại, đi đến trước mặt nàng mỉm cười: “Bản thái tử là đương triều thái tử Chu Túc Nhi, chẳng hay cô nương là ai? Từ nơi nào đến? Khuê danh là gì?”
“Chỉ sợ nghe tên ta xong ngươi không dám đứng đây tác oai tác quái!”
“Vậy cô nương là lệnh ái của vị đại nhân nào?” Hắn nhẹ nhàng tiếp cận, dùng lời ngọt ngào dụ dỗ: “Ta nhất định nạp cô nương làm thái tử phi, có được không?”
Khi vừa định đưa đặt tay lên eo Chu Bình thì bỗng mu bàn tay bỗng đau rát vội rút tay lại, phát hiện là nữ nhân mặc bạch y cạnh Chu Bình vừa đánh hắn.
“Điêu dân to gan, ngươi dám đánh cả bản thái tử?”
Bạch Vân Phi chẳng buồn liếc nhìn hắn, lạnh nhạt mở miệng: “Quận chúa, về thôi.”
Chu Bình chau mày, chun mũi: “Ta mới không về, chưa đánh hắn một trận dám giả danh biểu tỷ, ta làm sao hả dạ được!?”
“Sao?” Hắn lùi lại chục bước, ngón tay run rẩy chỉ Chu Bình: “Ngươi… ngươi là…”
Chu Bình nhìn sang Kiều Phi Yến, lớn tiếng cong môi thuyết giảng: “Cô nương đừng để bị hắn gạt, có lẽ mọi người ở xa kinh thành nên không biết, nữ đế chỉ có một thái tử vốn là nhi nữ không phải là nam tử.”
Kiều Phi Yến run rẩy, môi mím chặt, hoang mang nhìn hắc bào nam tử đứng bên cạnh.
“Ngươi lừa ta? Vậy những lời ngươi hứa với ta là như thế nào? Tất cả đều là giả sao?”
“Ta không có, ta chỉ…”
Chu Bình nheo mắt nhìn: “Ngươi rốt cuộc là ai? Sao dám giả danh thái tử biểu tỷ của ta?”
Hắn cắn môi nhướn mày, không dám nói.
“Ngươi điếc sao?”
Vừa định xông đến cùng hắn một sống một chết thì đột nhiên bả vai bị nắm lấy, Chu Bình giật mình, nhìn ra sau, kinh ngạc nói không nên lời. Mộ Dung Ly Tranh bước đi rất khẽ, đến không ai hay, đi không ai biết, lần này cũng không ngoại lệ, nàng đi vào mà cả tửu lâu không một ai nhận ra.
“Phương hầu gia, ngài giờ này sao không lo chuyện cứu tế lại chạy đến đây giả danh thái tử điện hạ?”
“Hắn là Phương hầu gia?”
Bạch Vân Phi gật đầu, đè thấp giọng nói: “Phải, ta cũng vừa nhận ra.”
Phương Càn đầy mặt xấu hổ vội xoay người, nói lớn: “Hồi phủ!”
Chu Bình thầm than không ổn, xong rồi, nàng lại đi lo chuyện bao đồng nữa rồi, còn là hầu gia nữa chứ!? Tuy chắc chắn hắn không dám làm gì nàng, nhưng nơi này là địa phận Phiên Trung do hắn cai quản, có khi nào hắn sẽ ám toán nàng hay không?
Rùng mình một cái, không dám nghĩ nữa, thật đáng sợ a!!!
Mộ Dung Ly Tranh xoa đầu nàng, ôn giọng dỗ dành: “Về thôi, thái tử điện hạ và thái tử phi đều chờ nàng.”
Chu Bình đảo mắt suy nghĩ, nàng vẫn còn chưa được ăn đặc sản Đông Hỷ mà~
“Bình nhi.”
“Về thì về, quát cái gì mà quát?”
Nói xong liền ngoe ngoảy bỏ đi, thuận tay gạt đổ mấy món đồ trên bàn.
Từ nhỏ Chu Bình đã được nuông chiều hết mực, nàng muốn gì mẫu vương mẫu phi đều đáp ứng, dù có quá quắc thế nào đi nữa hai người cũng chẳng thấy phiền lòng. Cũng vì vậy mà khiến Chu Bình càng lớn càng không xem ai ra gì, muốn làm gì thì làm, tự tung tự tác, gây chuyện vẫn có người đến gánh thay thì ngại gì mà không gây chuyện?
Mộ Dung Ly Tranh nhìn theo, thở dài, lấy trong tay áo một túi bạc đưa cho lão bản: “Số này đủ để không?”
Lão bản cầm túi bạc kiểm tra một phen, hai mắt lấp lánh: “Đủ, đủ chứ!”
Không những đủ mà còn dư nữa a~
Mộ Dung Ly Tranh trả tiền xong liền đuổi theo Chu Bình, vừa vặn gặp nàng đang nhìn đông ngó tây có lẽ không biết đường trở về phủ.
Thấy Mộ Dung Ly Tranh, Chu Bình hừ lạnh, vung chân đá văng một hòn đá dưới chân rơi tỏm xuống cái ao gần đó nước văng tung tóe. Nhưng lúc này đang là mùa đông, nước lại bắn ướt y phục, Chu Bình rùng mình một cái, cái này gọi là tự làm tự chịu.
Mộ Dung Ly Tranh cởi ngoại bào trên người mình phủ lên người Chu Bình: “Đừng giận nữa, về thôi nào.”
Chu Bình bĩu môi, nhìn sang nơi khác.
Ở bên nhau nhiều năm lẽ nào Mộ Dung Ly Tranh lại không hiểu cái tính bướng bỉnh này của Chu Bình, nàng cũng không giận, chỉ khẽ nói: “Hảo, đừng giận nữa, lát ta mua kẹo hồ lô cho nàng được không?”
“Không được thất hứa.”
“Hảo.” Ly Tranh phì cười, xoa đầu nàng: “Về thôi nào.”