Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 80

Chu Bình từ nhỏ vốn được trưởng bối hết mực yêu thương, vừa vào cung liền được hoàng đế bá mẫu an bài một mình trú riêng một tẩm cung vừa lớn vừa rộng. Bên cạnh còn có hai hàng cung nữ theo sau hầu hạ, khí thế không thua kém Thái tử biểu tỷ.

Tuy sống trong cẩm y ngọc thực nhưng Chu Bình chẳng lấy làm vui vẻ gì, cả ngày rầu rĩ ngồi trong phòng suy nghĩ vẩn vơ.

Tiết xuân tháng ba hoa hạnh nở rực rỡ phủ hồng một khoảng trời, xa xa tràn đến hương hoa thơm ngát khiến lòng người thư thả đến lạ. Nắng buông rũ như dải lụa vàng trước sân, mùa xuân động vật bước vào kì sinh sản, chim chóc từng đôi quấn quít không rời.

Mải mê suy nghĩ đến độ có người tiến vào Chu Bình cũng không biết, lơ đễnh ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, môi mỏng hé mở mấp máy muốn nói gì đó.

Trống thấy thấy Bình tỷ tỷ cả ngày ngẩn ngơ không nói không cười Chu Diệu Ca không khỏi đau lòng một phen, thả chậm cước bộ đến sau lưng nàng, vươn tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ kéo vào lòng.

Bị ôm bất chợt Chu Bình có chút kinh sợ, phản xạ có điều kiện đẩy người đang ôm mình ra: “Ngươi làm ta giật mình.”

Chu Diệu Cơ ngẩng đầu lên, khoé mắt hơi hồng, uỷ uỷ khuất khuất tố cáo: “Bình tỷ tỷ chán ghét Diệu Cơ sao?”

“Không có, sao ta lại ghét ngươi?”

“Tại sao lúc nào Bình tỷ tỷ cũng đẩy ta ra?”

Chu Bình có chút khó xử, thân thể nàng vốn nhạy cảm cực kì không thích người khác tuỳ tiện động chạm vào cơ thể: “Do ngươi đột ngột ôm mới khiến ta giật mình.”

Chu Diệu Cơ kiên trì bước lên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Chu Bình dìu ngồi xuống ghế: “Bình tỷ tỷ ngươi xem hoàng cung đẹp như vậy, cả ngày ở trong cung chẳng có ý vị gì, sao chúng ta không tham quan một chút đi?”

Chu Bình thẳng thắn cự tuyệt: “Ta hôm nay hơi mệt không muốn đi đâu cả.”

“Là do tâm trạng không tốt nên mới thấy mệt, đi chơi xong tâm trạng tốt hơn sẽ khỏe lại nhanh thôi!”

Chẳng cần quan tâm Chu Bình có đồng ý hay không, Chu Diệu Cơ đã kéo nàng ra ngoài ngắm cảnh. Chu Bình đi bên cạnh mà hồn lại ở phương trời nào đó, cứ đi ba bước lại thở dài một lần, cảnh đẹp đến mấy cũng bị hoa dung sầu muộn của nàng mà tiêu điều ảm đạm.

Chu Diệu Cơ không ngừng tìm cách bắt chuyện với Chu Bình, nàng chỉ ậm ờ vài câu cho qua giống như không để ý đến lời tiểu muội nói.

“Ta nghe nói tỷ tỷ đã đến Tây Kha rồi, nơi đó có đẹp hơn Liên Hạ chúng ta không?”

Nhắc đến Tây Kha Chu Bình liền nhớ đến Sở Ngọc Bảo, có lẽ lúc này đối phương đang vui vẻ sống cùng tình nhân rồi.

“Cảnh thì không đẹp hơn Liên Hạ nhưng người thì đẹp hơn rất nhiều.”

“Ý tứ gì?”

Chu Bình chấp hai tay ra sau lưng, thong dong đi trước tản bộ: “Tây Kha vương trong thâm cung giấu một vị quận chúa gọi là Thái Bối, dung nhan như hoa như nguyệt, bất kể ai nhìn thấy đều phải gật gù tán thưởng. Nếu đã gặp một lần là không thể quên, trong mắt Tây Kha vương Thái Bối so với giang san cẩm tú còn ưu lệ hơn nhiều.”

Trong lòng Chu Diệu Cơ không rõ ý vị, nàng không thích Chu Bình nhắc đến nữ nhân khác trước mặt nàng, đừng nói đến luôn miệng tán thưởng vẻ đẹp của người đó.

“Tỷ tỷ đi lâu như vậy hay là đừng đi nữa, ở lại Liên Hạ Diệu Cơ thay hoàng cô chiếu cố cho ngươi?”

“Ở lại kinh thành tuy có thể vui vẻ an ổn không lo lắng chuyện gì nhưng ta vẫn muốn đi giúp Thái tử biểu tỷ một tay!”

Cả khi Chu Bình chau mày cũng là một loại phong tình, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ vừa ngây ngô vừa khả ái. Không lúc nào Chu Diệu Cơ không muốn xé bỏ khoảng cách giữa hai người mà dũng cảm ôm lấy Chu Bình hảo hảo ôm ấp, hảo hảo nói ra tình cảm chôn giấu tận đáy lòng.

Chu Bình lại không biết nội tâm Chu Diệu Cơ đang dằn xé dữ dội thế nào: “Ta không yên tâm để Thái tử biểu tỷ đi một mình.”

“Biểu tỷ không phải ấu hài chờ người hống mới đi ngủ, bên cạnh nàng không phải còn có biểu tẩu sao?”

Chu Bình lập tức đánh gãy lời nàng: “Ngươi rốt cuộc hỏi chuyện này là có ý gì?”

“Không có, không có.”

Chu Bình thoáng chau mày, nhưng cũng không gặn hỏi thêm, yên tĩnh đưa mắt ngắm nhìn trời xanh mây trắng.

Chu Diệu Cơ nhanh chóng vén váy ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách gần như vậy liền ngửi được hương hoa quỳnh thơm ngát từ trên cơ thể Chu Bình phát ra. Mải mê ngắm nhìn khuôn dung tinh xảo như một khối ngọc được mài giũa tỉ mẩn, Chu Diệu Cơ thoáng ngẩn người, phát giác hai má càng lúc càng nóng.

Hơn nửa năm không gặp Bình tỷ tỷ của nàng xinh đẹp hơn hẳn, mái tóc đen dài mềm mại như tơ phủ xuống đôi vai gầy, song nhãn lưu ly kim sắc linh động tràn ngập nét phong tình.

Chu Diệu Cơ nuốt một ngụm nước bọt, nhắm chặt mắt lại, khuyên mình phải biết kiềm chế không được dọa sợ Chu Bình.

Từ xa xuất hiện một bạch y nhân đang lắc lư đi tới, Chu Bình nhíu mày, là Chu Linh Kỳ?

Chu Linh Kỳ tiêu sái thả bộ đến trước mặt hai người, thuận tay đưa cho Chu Bình một phong thư: “Thái Bối quận chúa gửi ngươi.”

Chu Bình thoáng kinh ngạc, hơn nửa tháng nay Sở Ngọc Bảo chưa từng gửi cho nàng một lá thư, bây giờ lại gửi không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không.

Nội dung thư đơn giản thông báo Sở Ngọc Bảo cùng Kha Lãnh đang ở Lã Lan ngắm lục thành trong truyền thuyết. Còn họa lại một bức cho Chu Bình xem, miêu tả trong phong phi thường tỉ mỉ, đồng thời giải thích vì gần đây chiến sự liên miên nên muốn gửi thư cũng rất khó.

Chu Bình thấy các nàng không sao cũng yên tâm ít nhiều, tuy nhiên nàng chưa từng nghe đến Lã Lan quốc, thật sự quốc gia này có tồn tại sao?

Chu Linh Kỳ không hiểu phong tình chen vào ngồi giữa Chu Bình và Chu Diệu Cơ, giả vờ không thấy ánh mắt oán hận của Cơ Cơ nha đầu: “Ngươi và Thái Bối quận chúa thân thiết nhỉ?”

“Oan gia đấy.”

“Ta nghe tiểu Thái tử nói lại rồi, không ngờ nội bộ Tây Kha lại phức tạp như vậy, nhưng ít nhất người có tình cũng đến được với nhau.”

Chu Bình cho thư vào bao cất kỹ vào ngực: “Yêu có gì mà không dám?”

Chu Linh Kỳ phi hai tiếng khinh bỉ: “Yêu yêu đương đương có gì tốt, tự do tự tại như ta không phải tốt hơn sao?”

“Ai không biết ngươi yêu thích Khiết Tỉnh lão bản của Phúc Dương Lâu, đáng tiếc trong lòng nàng chỉ có Diệp Vũ nương tử, ngươi cũng đừng có chấp mê bất ngộ.”

Chu Linh Kỳ thẹn quá hóa giận đứng bật dậy: “Mặc kệ ta!”

Chu Bình nâng tay nhẩm đếm, nửa trêu chọc nửa khuyên nhủ: “Khiết Tỉnh bây giờ cũng bốn mươi hơn, còn ngươi chỉ mới mười tám mười chín tuổi, ngươi không thấy khập khiễng quá sao?”

“Hoàng cô cũng lấy Hoàng hậu nương nương mới mười bảy đó thôi.”

“Nhưng các nàng cách nhau hai mươi tuổi thôi, còn ngươi cách Khiết Tỉnh những ba mươi tuổi đấy, chỉ sợ ngươi ba mươi nàng đã đi đời nhà ma rồi.”

“Ách… ngươi…”

Chu Bình cũng không châm chọc Chu Linh Kỳ nữa, đứphủi tay đứng dậy muốn đi:: “Ta mệt rồi, muốn về phòng nghỉ.”

Chu Diệu Cơ cũng vội đứng dậy: “Diệu Cơ đi với tỷ tỷ.”

“Không cần, ngươi ở lại nói chuyện với đại tỷ đi.”

Chu Bình nói xong ngún ngoảy mông rời đi.

Chu Diệu Cơ chưa kịp nói thì đã không thấy bóng dáng Chu Bình đâu nữa, rầu rĩ ngồi lại xuống ghế.

“Diệu Cơ a Diệu Cơ, tâm tư nữ nhân vốn đã khó dò, tâm Bình nhi còn khó đoán gấp vạn lần. Ngay từ đầu nàng đã sa vào lưới tình của Ly Tranh, ngươi có muốn tranh cũng tranh không nổi.”

Chu Diệu Cơ giật mình: “S-Sao ngươi biết?”

Chu Linh Kỳ đổi tư thế ngồi cho thoải mái, ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn đang đeo: “Ngươi dùng ánh mắt si mê đó nhìn Bình nhi, chỉ có kẻ ngốc mới không biết.”

“Ai cũng biết cả sao?”

“Đùa thôi, có lẽ chỉ mình ta biết.” Chu Linh Kỳ tỉ mỉ đánh giá Chu Diệu Cơ từ trên xuống, đáy mắt phản chiếu một tia sáng dị sắc: “Tâm Bình nhi thâm sâu tựa Mạn Bắc Hà, nhiều lúc ta mơ hồ không biết nàng là giả vờ thiên chân hay thật sự thiên chân. Hơn nữa ngươi nghĩ bản thân thắng được Ly Tranh sao?”

“Ta đường đường là quận chúa sao lại thua một tên thảo khấu chứ?”

Chu Linh Kỳ nghe nàng nói xong liền phá lên cười: “Ngươi nói Mộ Dung thị là thảo khấu sao? Khắp Liên Hạ này tìm không ra người thắng nổi Mộ Dung Ly Tranh, chưa kể nàng ta so với ngươi thông minh hơn rất nhiều, mười cái Chu Diệu Cơ cũng không thắng nổi!”

Chu Diệu Cơ cắn môi dưới, hai mắt đỏ hoe ẩm ướt: “Ta không phục!”

“Ngươi có phục hay không đối với ta không quan trọng, nhưng ta hỏi ngươi một điều. Ngươi thật muốn Tĩnh hoàng cô và Phẫn hoàng cô từ tỷ muội thành thông gia sao?”

Mặt Chu Diệu Cơ biến thành trắng bệch, chuyện này còn hoang đường hơn hai nữ tử thành thân!

Trước khi đi Chu Linh Kỳ không quên bồi thêm một câu: “Hoàng hậu nương nương nhìn thấu tâmtư của ngươi rồi, liệu bề tính toán ứng phó với nàng ấy đi.”

-------------------------------------

Trở về phòng Chu Bình nằm vật ra giường, tảo thiện, ngọ thiện kể cả vãn thiện đều không đụng đến. Ôm khư lấy cái giường, hai mắt đăm đăm nhìn ra ngoài, không biết bây giờ Mộ Dung Ly Tranh đang làm gì?

Tiếng gõ nhịp canh hai nặng nề vang lên, Chu Bình trằn trọc không ngủ được liền ngồi dậy tìm chút việc để làm. Chợt phát hiện từ trong mấy bộ y phục cũ rơi ra một chiếc khăn tay thêu uyên ương, nhặt lên xem là khăn tay nàng tự thêu cho Mộ Dung Ly Tranh. Hai con uyên ương trên khăn chẳng khác nào con vịt, đầu thân không cân xứng còn mắt to mắt nhỏ, thế nhưng Mộ Dung lại luôn miệng khen nàng thêu khéo. Bất quá Chu Bình cũng chỉ thêu một lần duy nhất vì sợ kim đâm vào tay chảy máu. Bây giờ đột nhiên lại muốn thêu một chút, trong phòng vừa hay có dụng cụ để thêu liền bắt tay vào làm.

Không biết thêu gì cho đẹp, liền đem hai con uyên ương kia tập thêu lại lần nữa xem tay nghề có tiến bộ hơn không. Chu Bình thêu rất chậm, tốc độ của nàng có thể ví với tốc độ rùa bò, trên đời không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền, tự tin mình có quyết tâm thì sẽ thành công.

Ngọn đèn le lói giữa màn đêm u tịch, một cơn gió thổi qua ánh nến lay động như chực chờ tắt đi.

Giữa đêm khuya thanh vắng lại vang lên tiếng gõ cửa, Chu Bình nhíu mày, ai lại tìm nàng vào giờ này chứ?

Chu Bình chầm chậm mở cửa ra, ghé mắt nhìn thân ảnh chìm vào bóng đêm: “Khuya rồi có chuyện gì mai nói sau.”

“Là ta…”

Chu Bình ngẩn người, như thế nào lại là nàng ấy!?

Bình Luận (0)
Comment