Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 10

Edit+Beta:Tieumanulk

Ánh sáng mờ ảo xuyên qua khe hở rừng rậm vẫy xuống,thanh âm va chạm binh khí ở nơi vốn yên tĩnh đặc biệt chói tai,trong đao quang kiếm ảnh thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương,máu tươi như suối bắn toé ra,không biết là người nào bị địch quân chặt đứt cánh tay,thỉnh thoảng còn nghe được tiếng rên rĩ thống khổ ngã xuống đất,cũng không biết là người nào bị binh khí hung hăng đâm xuyên qua lồng ngực.Trong lòng hộ vệ hắc y cùng thiết kỵ quân đều hiểu rõ,nếu Khiêm Tiểu vương gia có mệnh hệ gì bọn họ chỉ có con đường chết.Còn phe thích khách trang phục trắng cũng biết,nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ ám sát sợ rằng cũng không có đường sốc,cho nên hai phe chiến đấu kịch liệt liều mạng đánh một trận sống còn.

Ở trong chém giết chỉ có ngươi chết ta sống không chút lưu tìn,rừng cây rậm rạp phảng phất như biến thành Địa Ngục nhân gian.

Trong bóng đêm một mảnh xơ xác tiêu điều bị bầy người bao quanh trung tâm,một gã thiếu niên người mặc áo lông hồ cầm trong tay một thanh đao hình nguyệt, ánh đao hỗn loạn nhìn như mềm mại nhưng chiêu thức cực kỳ tàn nhẫn,thường một kích trí mạng.Song dù sao kẻ địch cũng đông hơn,đối phương lại không muốn bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào có thể lấy mạng hắn,rơi vào thế vây công trên người thiếu niên có nhiều chỗ bị thương,máu tươi lâm ly.

Trong tình thế giương cung bạt kiếm,thân ảnh màu xanh biết bỗng nhiên xuất hiện ở trong đám người,động tác vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt,nhanh đến giống như tia chớp,trong tay cầm một thanh dao gâm lợi dụng đêm tối cùng thân cây đại thụ làm nơi che chắn,lặng lẽ di động trong im lặng đến bên cạnh một gã thích khách, không cho bất kỳ cơ hồ phản kích trực tiếp một đao cắt cổ,không chút trì hoãn trực tiếp lắc mình nhích tới gần mục tiêu kế tiếp.

Bởi vì lo lắng y phục ràng buộc làm chậm tốc độ,Diệp Hòa cởi đi chiếc áo choàng chống lạnh,trên người hiện tại chỉ có mặc một bộ y phục nhỏ màu xanh biếc,váy mỏng thướt tha nhanh nhẹn như một chú báo nhỏ.Ở tình huống không có lấy một khẩu súng,cận thân bác đấu chính là bản lãnh tinh thông nhất của nàng,cộng thêm chủy thủ sắc bén Khiêm tiểu vương gia giao cho nàng lại càng như hổ thêm cánh.Từng đảm nhiệm công việc đặc thù để nàng có không ít kinh nghiệm trừ phiến loạn trong rừng rậm,dựa vào ưu thế của mình cùng với tốc độ kỷ xảo rèn luyện qua nhiều năm,giúp nàng trong im lặng mở ra một con đường máu xông thẳng về phía thiếu niên cả người đẫm máu.

“Nàng không phải đi rồi sao? Còn trở về làm gì?”

Thiếu niên thấy Diệp Hòa đi rồi quay lại trên mặt không có tia vui mừng,con ngươi như mực lóe lên tia lửa bực bội,một đao chém lên đầu thích khách muốn đánh lén,máu tươi vẩy lên mặt hắn cũng không để ý,nổi giận quát: “Bổn vương không cần nàng,nàng cút ngay cho ta!”

“Không về cũng đã về,ngài tạm thời đừng nói nhảm!”Diệp Hòa lạnh giọng nói đồng thời đá một cúc lốc trên mặt đất,đem một gã thích khách y phục trắng xông lên trật chân té,thuận thế đem chủy thủ cầm trong tay hung hăng cắm xuống ngay giữa lồng ngực,xoay tròn rút đao,thích khách trong nháy mắt bị mất mạng.

Kỳ Mạch nhìn chủy thủ nho nhỏ trong tay nàng nhíu nhíu mày,trong lúc vung đao đối phó kẻ địch đem một gã thích khách chém giết,thuận thế từ trong tay đối phương đoạt lấy một thanh trường kiếm vứt cho Diệp Hòa,động tác đơn giản lại khiến cho hắn phân thần,bị một gã thích khách nhân cơ hội đâm xuyên qua vai,cắn răng chịu đựng đau nhức trở tay vung đao,đem tên thích khách đánh lén chặt đứt cổ tay đồng thời bay lên một cước đạp bay.

Song,Diệp Hòa lại chẳng thèm ngó tới thanh trường kiếm bay đến,thậm chí lười đón,tùy ý để nó “rầm” một tiếng rơi trên mặt đất.

Kỳ Mạch trong bụng bỗng nhiên phẫn nộ,sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi,con ngươi hẹp dài lóe lên ngọn lửa có thể đốt cháy người

Diệp Hòa thân ảnh linh hoạt di động giữa cây cối,động tác mau lẹ như nước chảy mây trôi,vừa đánh kẻ địch vừa quát lên: “Ngài trừng ta làm gì? Ta sẽ không sử dụng kiếm!”

Thiếu niên nghe vậy hơi sửng sờ,thấy nàng chỉ muốn cầm dao gâm làm binh khí,đang cùng thích khách so chiêu âm thầm chuẩn bị đem đại đao cầm trong tay giao cho nàng,mình lấy kiếm đối phó với địch lại nghe thấy thanh âm thanh thúy lần nữa vang lên:

“Đao ta cũng không dùng!”

Kỳ Mạch nhất thời chán nản,tức giận mắng: “Ngu xuẩn! Đao kiếm đều không dùng,nàng rở lại có phải muốn chết không?”

Diệp Hòa ánh mắt lóe lên,một cước đá vào đầu gối thiếu niên,thiếu niên hừ lên nửa ngồi xuống kịp thời tránh thoát gã thích khách vung lưỡi dao sắc bén về cổ hắn. Thiếu niên nhất thời cảnh giác,vung đao chém lên tên thích khách.

Ngay sau đó nghe Diệp Hòa không chút lưu tình mắng to: “Ngài mới ngu xuẩn ấy,nếu không tập trung tinh lực đối phó với địch,người chết sẽ là ngài!”

Kỳ Mạch vẫn chưa nguôi giận nhưng biết tình thế nghiêm trọng,không tiếp tục đấu võ mồm mà thu liễm tâm thần chuyên chú ngăn cản thế công,không biết vô ý hay cố ý luôn bám sát bên cạnh thiếu nữ,trong tay cầm đao muốn bảo vệ nàng.Binh khí trong tay Diệp Hòa tương đối ngắn,nếu không thể tiếp cận thì khó tổn thương kẻ địch mà kiếm trong tay thích khách không cần gần người cũng lấy được tánh mạng,nhưng vì có thiếu niên theo bản năng bảo bệ nên ngay cả một cọng tóc của Diệp Hòa cũng không bị thương tổn.

Lúc này bỗng nhiên nghe thấy Diệp Hòa thét lên một câu: “Mọi người tập trung lực lượng chuẩn bị phá vòng vây,hướng rừng cây Tây Nam rút lui!”

Tuy nhiên những tên còn lại đều liều chết tác chiến hộ vệ hắc y cùng thiết kỵ quân như không nghe thấy hoàn toàn không để ý lời nàng nói.

Khiêm Tiểu vương gia thấy thế giận tím mặt,lạnh giọng quát lên: “Bị điếc sao? Lời của nàng chính là lời của bổn vương,còn không mau làm theo lời nàng!”

Nhận được chủ tử ra lệnh,mọi người nhất thời đoàn kết lại nhất tề hướng về phíaTây Nam hướng giết tới,phá vòng vây rút lui.

Diệp Hòa đứng mũi chịu sào cùng Kỳ Mạch và đám hộ vệ hướng Tây Nam chạy đi,một đường đem hết toàn lực chạy như điên,thích khách y phục trắng theo sát phía sau khoảng cách thậm chí còn không tới hai thước.

Dù rút lui thành công cũng không phải kế hoạch lâu dài bọn họ chạy đến một mảnh đất trống trải,Diệp Hòa bỗng nhiên dùng chủy thủ cắt đứt một sợi dây cột trên cây khô,chỉ nghe thấy tiếng gió gào rít,một cây cây trúc dài ước chừng lớn bằng cổ tay nam nhân quét ngang bọn thích khách dựa vào lực đàn hồi bắn ngược lại,cơ quan tới quá mức đột nhiên gần nửa số người không kịp đề phòng bị lực đạo trường trúc bắn đi xa vài thước,miệng phun đầy máu tươi ngã xuống đất không dậy nổi.

Diệp Hòa hết sức trân ái tánh mạng của mình,mặc dù nàng không biết mình tại sao có cơ hội đi rồi mà còn quay lại khiến bản thân rơi vào nguy hiểm,có lẽ vì thiếu niên kia hôm nay đã cứu nàng cũng lẽ ở rừng cây hắn đã cho nàng chạy đi,hoặc có lẽ vì hắn cho giải dược giúp nàng khôi phục sức lực? Diệp Hòa từ trước đến giờ có cừu oán tất phải trả,ngược lại có ân nhất định hồi báo nhưng nàng sẽ không chuẩn bị mà trở về,cũng không lỗ mãng trở về chịu chết.Lúc trước đi tới nơi này,phát hiện nơi này tương đối trống trải,cách đó không xa lại có rừng trúc cho nên dùng chủy thủ chặt xuống một đoạn trường trúc,đem trường trúc một đầu vững vàng cột vào một trên tàng cây đại thụ,nắm một đầu khác đem thân trúc cong thành hình cung rồi dùng dây mây trói chặc đầu thân trúc,một đầu khác cột vào trên cây to,lập tức tạo ra một cơ quan đơn giản chỉ cần chặt đứt dây mây mượn lực bắn ngược thân trúc khiến quân địch bị thương nặng.

Nhưng dù sao cơ quan chỉ có một không thể nào tiêu diệt tất cả địch nhân.Mặc khác hơn phân nửa thích khách dường như đang cáu tiết,được ăn cả ngã về không thề phải lấy được mạng Khiêm Tiểu vương gia,đồng loạt tăng tốc xông lên phía trước.May nhờ trận cơ quan trúc đánh bại gần nửa địch nhân,may mắn số thị vệ hắc y còn sót lại sĩ khí tăng mặt,dưới sự dẫn dắt của Hắc Phong tiến lên nghênh đón kẻ địch,hai phe đánh hỗn độn chung một chỗ.Còn số thiết kỵ quân còn lại che ở phía trước Khiêm Tiểu vương gia.

Diệp Hòa trong bụng có chút lo lắng,thị vệ hắc y của Khiêm Tiểu vương gia chỉ còn lại mười mấy người đối phương lại còn hơn năm mươi người,cứ tiếp tục đấu e rằng dữ nhiều lành ít.Ánh mắt dao động xoay một vòng,Diệp Hòa rõ ràng nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc may còn sống sót trong đám kỵ quân,đám người vũ nhục Khúc phu nhân trong tình cảnh nguy hiểm như vậy vẫn có thể may mắn sống sót,nói vậy thân thủ bọn họ nhất định xuất chúng.Chỉ bất quá bọn họ đã làm chuyện không bằng cầm thú,thậm chí đem Khúc phu nhân hành hạ đến chết,nào còn mặt mũi sống trên cõi đời này?

Qủa thật đám thị vệ hắc không ngăn cản được bao lâu,nhìn xung quanh đều là thi thể Diệp Hòa linh cơ vừa động,quay sang thiếu niên cả người đẫm máu thấp giọng rỉ tai: “Mau giả bộ trọng thương hôn mê ngã vào ngực ta!”

Trong bóng đêm chậm chờn,Kỳ Mạch sắc mặt lạnh lẻo giơ đao chuẩn bị tùy thời đối phó kẻ địch,nghe vậy da mặt có chút đỏ lên,cổ quái nhìn nàng một chút lại không có phản ứng.

“Không muốn chết ở chỗ này thì làm theo ta!” Diệp Hòa thấp giọng rít.

Thiếu niên do dự chớp mắt một cái,thân thể thon dài cao ngất mềm nhũn trợt xuống,diễn kỹ rất tốt thoạt nhìn hết sức chân thật.Diệp Hòa đưa tay đón lấy vừa vặn, lớn tiếng quát: “Vương gia trọng thương hôn mê,mau đến đây bảo vệ!” Nói xong vịn hắn tựa lựng vào thân cây đại thụ bên cạnh.

Trời tối tăm,thiết kỵ quân vội vàng che chắn trước cây đại thụ,khẩn cấp phòng bị.

Nhưng cũng không lâu lắm,thiếu nữ liền đem Khiêm Tiểu vương gia hôn mê từ sau cây đại thụ đi ra ngoài,chỉ vào mấy người trong thiết kỵ quân nói: “Ngươi, ngươi,ngươi,còn ngươi nữa cùng ngươi,năm người các ngươi tới đây.”

Bởi vì Khiêm Tiểu vương gia đã phân phó:Lời của nàng chính là lời của bổn vương.Năm tên thiết kỵ quân lúc này nghe lời tiêu sái đi tới.

Diệp Hòa cũng không khách sáo,trực tiếp nghiêm nghị lạnh lùng nói: “Bọn ngươi phụng mệnh bảo vệ vương gia,nếu vương gia có tổn thất các ngươi cũng khó mà sống tốt.Ta mới vừa suy nghĩ,nếu cứ ngồi đây chờ chết không phải là biện pháp tốt,hiện tại ta và những người khác ở lại nơi này liều chết chống đở thích khách,năm người các ngươi mang theo vương gia chạy trốn,tốc độ càng nhanh càng tốt,chạy trốn càng xa càng tốt! Hiểu chưa?”

Năm người vừa nghe nhất thời mặt lộ vẻ vui mừng,gật đầu lia lịa đồng ý,dù sao cũng phải hy sinh,bọn họ mang theo vương gia chạy trốn,như thế vừa bảo vệ tánh mạng vương gia,vừa có thể bảo vệ tánh mạng bọn họ,cơ hội tốt như vậy cầu còn không được.

Tức thì trong bóng đêm lờ mờ,năm tên thiết kỵ quân mang theo khiêm tiểu vương gia hôn mê nhanh chóng thoát đi,rất nhanh biến mất trong đêm tối.

“Khiêm tiểu vương gia đào tẩu,mau đuổi theo!” Tên đầu lĩnh thích khách thấy thế vội vàng lớn tiếng quát!Không tiếp tục ham chiến đưa một lượng lớn người theo phương hướng Khiêm tiểu vương gia biến mất đuổi theo,chỉ để lại vài tên thích khách ở lại đối phó.

Hắc Phong thấy mười mấy tên thích khách chạy theo đuổi giết,vội vàng hạ lệnh nói: “Mau,nhanh đi bảo vệ Vương gia!”

“Không cần.” Thanh âm lạnh lùng bỗng nhiên vang lên,dưới ánh sáng mờ mịt một gã thiếu niên chỉ mặc tử bào từ sau thân cây đại đi ra ra,cả người có nhiều chỗ vết thương,trên mặt cũng nhiễm máu,trên người lại toát ra hơi thở tôn quý không hề suy giảm.

“Vương gia!” Hắc Phong kinh hãi lấp bấp nói “Ngài,ngài không phải là......” Vừa nói nhìn một chút trên người thiếu niên đã không còn áo choàng lông hồ,nhìn lại phương hướng năm tên thiết kỵ quân biến mất nhất thời hiểu được.

Mấy tên thích khách còn lưu lại phát hiện sự thật đang muốn chạy tới báo tin nhưng lại bị đám thị vệ hắc y ngăn chặn cơ hội,nhất tề xông lên để cho bọn họ nếm thử tư vị bị nhiều người khi dễ!
Bình Luận (0)
Comment