Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 54

Bảy ngày thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn nhưng đối với dự định chung thân cả đời của một nữ tử mà nói bảy ngày quá gấp rút. Kể từ ngày Từ công công đến tuyên đọc thánh chỉ ban hôn, liên tiếp quà lễ kim ngân được đưa đến Hạ phủ tíu tít đếm không xuể, nào là trang sức trân châu, nhụy đầu, thúy điệp, nhương xài, gấm vóc đủ loại, mũ phượng hoàng, ngọc bội mã não, kim cách đới, ngọc long quan, băng lụa ngọc hoàn, lược bắc châuv.v.v……..còn có rất nhiều vật phẩm đắt tiền nàng không biết tên, trong lúc nhất thời có thể nói long ân mênh mông cuồn cuộn.

Trong khuê phòng Ngự Gấm Hiên mới đưa tới một bộ giá y để nàng mặc thử, gấm vóc lụa đỏ hoa mỹ tinh sảo thêu kim loan thải dực, hình thức không hoàn toàn giống nhau nhưng mỗi bộ đều rạng rỡ khiến người lóa mắt. Mỗi ngày đều phải điểm hương tẩy lễ nửa canh giờ, trong cung còn phái tới hỉ bà giúp nàng chải tóc thử trang còn có người đến dạy nàng đủ loại lễ nghi, cả ngày cơ hồ không có thời gian rãnh rỗi.

Trong cuộc đời ngày quan trọng nhất sẽ phải tới nhưng Diệp Hòa không hề có nềm vui sướng của tân nương đợi gả, đơn giản vì mấy ngày qua thường xuyên nghe tin tức từ trong cung truyền đến, một số là lời đồn ngoài dân gian, giả như Cửu hoàng tử lại ho ra máu, giả như Khiêm Vương nằm liệt trên giường không dậy nổi thái y bó tay không biện pháp, đôi khi lại sợ ràng Cửu vương gia sống không còn được bao lâu.

Hết thảy Diệp Hòa cũng chỉ nghe nói rốt cuộc sự thật thế nào thì không biết rõ, tuy nói mắt thấy mới thật tai nghe là giả nhưng lòng của nàng vẫn bay lượn giữa không trung làm sai cũng không thể điềm tĩnh.Vốn định đợi bát gia đến sẽ biết nội tình, Diệp Hòa cố ý mỗi ngày đều muốn một mình yên tĩnh trong viện đuổi đi tất cả hạ nhân, vậy gặp y cũng dễ dàng hơn không bị người khác nhìn thấy. Song mặc dù trước khi đi người nọ nói sẽ quay lại thăm nàng nhưng lại không thấy tới, không biết y đang bận gì a?

Về phần Tú Thiểu Thược cũng từng đến tìm nàng mấy lần nhưng vì tập tục Đại Kỳ tân nương đợi gả không thể gặp mặt bất kỳ nam tử nào, cho nên mấy lần đến đều bị người Hạ gia mời ra ngoài. Nhớ tới đêm đó Tú Thiểu Thược đêm khuya chạy lên hoang tìm nàng, nghe nói nhiễm lạnh phải nằm tại Tú phủ điều dưỡng mấy ngày, nàng lúc ấy chỉ lo an nguy Kỳ Mạch ngay cả câu cám ơn còn chưa nói, lúc này nghĩ lại có chút áy náy. Mặc dù cùng Tú Thiểu Thược quen biết đã lâu, người này tuy làm việc tùy tiện không theo trình tự nhưng tâm tư hắn dành cho nàng dù Diệp Hòa có chậm lụt đến mấy cũng nhìn ra được.

Ngày hôm đó, buổi sáng trời tờ mờ sáng Diệp Hòa giật mình tỉnh lại, mẫn cảm nghe thấy ngoài viện có tiếng động rất nhỏ, phản ứng đầu tiên chính là bát gia tới rồi!

Không biết vội vã muốn gặp bát gia hay sốt ruột muốn biết tin tức Kỳ Mạch, Diệp Hòa đứng dậy nắm lấy áo choàng treo cạnh giường, mặc lên liền mở cửa phòng đi ra.

Quả nhiên thấy trong viện có người đứng! Ở trong nội viện dưới tàn cây đại thụ lá rơi lất phất, người này nghiêng người đón gió, mái tóc đen như mực dùng trâm ngọc cố định trong gió có vẻ xốc xếch, cẩm y tú bào tiên diễm hoa lệ, bên hông buộc một dải lụa xanh đen, ngọc bội bích lục rũ xuống, ngẩng đầu đôi mắt hoa đào xa xăm chăm chú ngưng mắt nhìn ngọn cây.

Thấy tình cảnh trước mắt, cả người Diệp Hòa run rẩy, không khỏi nhớ lại lần gặp nhau tại hậu viện Quân Cơ Xứ, người này cũng đứng dưới tàng cây hoa rơi lất phất,kết quả bị ong mật truy đuổi không nói còn hại nàng cùng hắn nhảy xuống hồ. Bất quá khi đó phong lưu tiêu sái, lúc này lại ảm đạm ưu thương.

Ánh mắt phát giác cẩm bào hắn mặc có dính chút bùn, Diệp Hòa cau mày âm thầm suy đoán, hắn rốt cuộc dùng cách nào vào? Leo tường? Bò chuồng chó? Mặc dù có phần thái quá nhưng tuyệt đối với những người hành động khác thường làm ra!

Diệp Hòa thở dài một hơi, khép lại áo choàng trên vai đi ra ngoài, hướng đến chỗ hắn, tò mò hỏi: “Tú thiếu gia, ngươi sao lại ở đây?”

Như không nghe thấy có người gọi mình, Tú Thiểu Thược vẫn ngẩng đầu nhìn cây ăn quả, thẩn thờ trầm tư.

Thấy người từ đầu đến cuối chỉ lo khát khao nhìn chằm chằm ngọn cây, Diệp Hòa trăm mối vẫn không có cách giải,rốt cục không nhịn được hỏi: “Ngươi có phải đang suy nghĩ làm sao có thể đem trái trên cây hái xuống phải không?”

Lần này hình như đã hỏi đúng trọng điểm, Tú Thiểu Thược rốt cục nghiêng đầu nhìn nàng, giọng nói sâu lắng hàm chứa ẩn tình hô: “Hòa Hòa......” Diệp Hòa như bị rắn độc bò lên người chấn động cả người run run, còn muốn hỏi hắn có phải nóng rồi không, lại thấy hắn nhích tới gần một bước đồng thời đưa tay cỡi thắt lưng của mình.

Hắn không phải muốn cỡi quần áo ấy chứ? Nghĩ đến tên sắc lang này nổi tiếng gần xa cùng làm rất nhiều chuyện hoang đường, Diệp Hòa phòng bị lui về phía sau một bước, theo bản năng hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Tú Thiểu Thược cởi xuống đai lưng nhưng ngay sau đó rồi lại ngửa đầu nhìn về phía ngọn cây, vẻ mặt chân thật nói: “Ta đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể treo cái này lên?”

Không phải muốn giở trò lưu manh là được rồi, Diệp Hòa thở phào nhẹ nhỏm, nghi ngờ hỏi: “Ngươi muốn treo lên đấy làm gì?”

“Thắt cổ.”

“......”

Khóe miệng Diệp Hòa co rút, cảm giác vô lực dâng lên nhìn đai lưng dùng tơ vàng khảm phỉ thúy ngọc thạch đắt tiền, cả người run rẩy có loại vọng đọng đem ngu ngốc này đánh mấy quyền rồi đạp thêm mấy phát: “Ngươi sáng sớm chạy đến sân nhà ta để chết hả?”

Tú Thiểu Thược gật đầu, lã chã chực khóc nhìn nàng: “Hòa Hòa nàng phải gả cho người khác, ta sống còn có ý nghĩa gì?”

Nghe nói xong lý do, Diệp Hòa không nói hai lời đưa tay túm lấy đai lưng trong tay hắn. Đôi mắt hoa đào của Tú Thiểu Thược trong nháy mắt lóe sáng: “Hòa Hòa, ta biết mà, ta biết nàng không nỡ nhìn ta chết!”

“Không phải.” Diệp Hòa lắc đầu giải thích: “Ta chỉ muốn giúp ngươi treo lên.”

“......”

Thần thái rực rỡ trên mặt Thiểu Thược nháy mắt cứng đờ, ánh mắt u oán phóng thẳng vào nàng, tản mát ra một cổ cường đại oán niệm.

Đang ở Diệp Hòa chuẩn bị giúp hắn treo đai lưng lên cây bỗng nhiên một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, ngay sau đó giọng nói hỗn hễn của nha hoàn cách viện truyền tới: “Tiểu thư, thái hậu nương nương sai người truyền ý chỉ, triệu tiểu thư lập tức tiến cung.”

Nghe nói như thế, Diệp Hòa phát hiện cái người rõ ràng công bố muốn tìm cái chết thở phào nhẹ nhõm, không khỏi âm thầm buồn cười.

Chuyện quá khẩn cấp, nha hoàn thông truyền hiển nhiên vừa chạy vừa la hét inh ỏi, tiếng nói rơi xuống không lâu nha hoàn đã chạy vào trong sân, thấy nam tử y phục đắt tiền đứng dưới quả thụ, kinh ngạc hô nhỏ: “Tú thiếu gia, ngài...... ngài ở chỗ này làm cái gì?”

“Hư......” Tú Thiểu Thược vội vàng đem ngón tay đặt tại khóe miệng làm động tác chớ có lên tiếng, ngay sau đó lại tự chính mình cất tiếng nói, giọng gần như la hét: “Nhỏ giọng một chút đi! Ta với tiểu thư nhà ngươi đang nói chuyện riêng, ngươi ngàn vạn không nên nói cho những người khác!”

Tiểu nha hoàn nhất thời ngây ngẩn cả người, khuôn mặt Diệp Hòa rơi đầy hắc tuyến, giọng nói này, âm lượng này, nàng sao lại cảm thấy người này đang ngầm ám chỉ, nhanh chạy nói với những người khác đi! Để cho tất cả mọi người biết đi!

Cũng may danh tiếng Diệp Hòa đã sớm một mảnh đống hỗn độn, nếu không trong sạch của nàng coi như bị hủy trong tay đồ ngốc này rồi.

Thái hậu truyền triệu trăm triệu không thể trễ nãi, bất đắc dĩ Diệp Hòa đành phải đem đai lưng vật quy nguyên chủ, đồng thời xin lỗi: “Tú thiếu gia, ta hiện tại sợ rằng không giúp được ngươi, phía dưới tường viện có ghế gỗ, không bằng ngươi dùng nó để treo đi.”

Nói xong tiêu sái xoay người rời đi để lại một mình Tú Thiểu Thược ngây dại đứng im tại chỗ......

…………

Thái hậu niên lão cứ ru rú trong phòng ít tiếp xúc bên ngoài, lần này truyền triệu bất ngờ, Diệp Hòa âm thầm suy đoán chẳng lẽ đột nhiên nổi lên thích thú muốn nhìn đứa cháu dâu sắp xuất giá?

Bất kể thế nào ra mắt thái hậu không thể khinh thường, hiện tại thân phận Diệp Hòa so với dĩ vãng bất đồng, vì bận tâm cái gọi là mặt mũi hoàng gia, y phục không thể tùy tiện như ngày thường, nha hoàn hầu hạ nàng giúp nàng chọn trang phục, búi tóc long trọng, đeo đồ trang sức tôn quý.v..v…sửa sang một chút đã mất nửa canh giờ.

Trong cung phái tới xe ngựa đã sớm dừng lại trước cửa Hạ phủ, khi Diệp Hòa lên xe ngựa liền một đường hướng hoàng cung chạy đi, sau đó tiến vào cửa cung cũng không có dừng lại mà tiếp tục phóng nhanh về phía trước. Diệp Hòa kỳ quái hỏi cung nhân đánh xe, lấy được trả lời lại là: “Chủ tử phân phó, nói ngài thân thể không khỏe nên phải dùng xe thay đi bộ.”

Diệp Hòa không khỏi chắc lưỡi hít hà, thái hậu suy nghĩ chu đáo cho nàng, xem ra cũng không phải người khó chung đụng.

Xe ngựa dừng lại trước viện, phía ngoài chỉ có thị vệ trông chừng không thấy những người dư thừa khác, thoạt nhìn vô cùng thanh tĩnh.Diệp Hòa vừa đi theo cung nhân vào, trong lòng âm thầm nhớ lại lễ nghi giáo quan dạy, tính tiếp theo sau đó hành lễ thỉnh an thái hậu thế nào để tránh đến lúc đó luống cuống tay chân.

Nhưng sau khi Diệp Hòa đi vào sân, nhìn thấy ai đó nghiêng người ngồi trong đình bát giác,nhàn nhạt giương mắt nhìn sang.Diệp Hòa như bị điện giựt, đem lễ nghi gì đó quên sạch sẽ, thoáng cái há hốc mồm ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy người trên ghế đá ngọc bóng loáng trong đình, trước mặt là bàn nhỏ hình tròn để một bộ trà cụ lưu ly, khói xanh lượn lờ phản phất mùi thơm, vương gia phong thần tuấn tú khí chất trong trẻo lạnh lùng đang nhàn nhã thưởng thức trà, nghe nói nguy hiểm cận kề cần xung hỉ lấy nàng để xua đuổi bệnh tật!

Nam tử mặc cẩm bào ô kim nhìn qua sắc mặt vẫn tái nhợt tỏ rõ đang bệnh không phải giả nhưng làn da hắn vốn đã trắng. Đôi môi đỏ sẫm như nhuốm máu cũng là thật nhưng hắn từ trước đến giờ vẫn thế a! Huống chi vẻ mặt hớn hở thong dong phẩm trà, nào giống một người bệnh liệt giường tùy thời mất đi tánh mạng?

“Sửng sờ ở đó làm gì? Tới đây!” Kỳ Mạch thấy nàng dừng bước không chịu đến, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, song tròng mắt hắc ngọc lại xẹt qua nụ cười ngầm.

Diệp Hòa mơ màng sải bước đi tới, chớp cũng không chớp nhìn hắn, hoảng hốt hỏi: “Ngươi không có chuyện gì?”

Lông mày khẽ nhếch đem phản ứng lo lắng của nàng thu vào trong mắt, tâm tình vui vẻ lắc đầu nói: “Không chết được.”

Nhưng Diệp Hòa cười không nổi, nhớ lại những ngày qua lo lắng không thôi,nàng nhất thời có loại tức giận bị lừa gạt, bước nhanh tới bên cạnh hắn chất vấn: “Nếu không chết, vì sao còn muốn cưới ta xung hỉ?”

“Thì ra còn biết nghĩ đến, ta luôn cho nàng thông minh sao hôm nay lại đần thế hả?” Kỳ Mạch nhíu mày, đưa tay kéo thiếu nữ nổi cáu ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt lãnh đạm lóe ra khinh thường nhưng lời nói lại rất thật tình: “Chính vì không chết được mới quyết định lấy nàng. Nếu ta thật không sống lâu, nàng cho rằng ta sẽ tin tưởng cái gì xung hỉ chữa bệnh, tùy tiện định chung thân sao?”
Bình Luận (0)
Comment