Lời Cầu Hôn Mùa Đông (Devil In Winter)

Chương 2

Khi Lord St. Vincent rời khỏi căn phòng, Evie thở ra một hơi dài run rẩy và nhắm mắt lại. St. Vincent không cần phải lo lắng nàng có thể thay đổi ý định. Giờ khi thỏa thuận đã được hoàn thành, nàng còn sốt sắng muốn bắt đầu hành trình của họ hơn anh gấp trăm lần. Ý thức rằng Cậu Brook và Dượng Pergerine chắc là đang tìm kiếm nàng ngay lúc này khiến nàng kinh hãi.

Lần nàng trốn khỏi nhà vào cuối hè, nàng đã bị bắt lại trên lối vào câu lạc bộ của cha. Đến lúc Dượng Pergerine đem được nàng về nhà, ông ta đã đánh đập nàng trong xe ngựa cho đến khi môi nàng nứt ra, một bên mắt bị bầm đen, còn lưng và hai cánh tay nàng đầy những vết thâm tím. Tiếp theo đó là hai tuần bị nhốt trong phòng, với một chút bánh mì và nước được đẩy vào qua cánh cửa.

Không có ai, ngay cả các bạn nàng, Annabelle, Lillian, và Daisy, biết được sự thật về những gì mà nàng đã phải chịu đựng. Cuộc sống ở ngôi nhà Maybrick là một cơn ác mộng. Những người nhà Maybrick, gia đình bên phía mẹ nàng, và những người họ Stubbin—chị gái mẹ nàng, dì Florence và chồng bà ta, Pergerine—đã cùng hợp lực trong một cố gắng tập thể để bẻ gãy ý chí của Evie. Họ đã tức giận và thắc mắc không hiểu tại sao nó lại khó đến thế...và Evie cũng không ít bối rối hơn họ. Nàng chưa từng nghĩ mình lại có thể chịu đựng được những trận đòn trừng phạt tàn ác, sự ghẻ lạnh, và ngay cả thù hận, mà không suy sụp. Có lẽ trong nàng có nhiều phần của cha nàng hơn bất cứ ai từng phỏng đoán. Ivo Jenner từng là một võ sĩ tay không, và bí quyết cho những thắng lợi của ông, cả trong và ngoài khoảng sân võ đài, không phải là tài năng mà là tính ngoan cố. Nàng đã thừa hưởng cùng sự cứng đầu như thế.

Evie muốn được gặp cha nàng. Nàng muốn điều đó đến mức nó như cơn đau nhức nhối có thể cảm thấy được. Nàng tin rằng ông là người duy nhất trên đời quan tâm đến nàng. Tình yêu ông dành cho nàng hơi lơ đễnh, nhưng nó còn hơn bất cứ điều gì nàng từng nhận được từ bất cứ ai khác. Nàng hiểu tại sao ông lại giao nàng cho những người nhà Maybrick nhiều năm về trước, ngay sau khi mẹ nàng chết vì sinh nàng. Một câu lạc bộ đánh bạc không phải là nơi để nuôi nấng con cái. Và trong khi những người nhà Maybrick không phải là những người quý tộc, họ lại có dòng dõi tốt. Dù vậy, Evie không thể không tự hỏi...nếu cha nàng biết về cách nàng bị đối xử, liệu ông có lựa chọn như thế? Nếu ông có bất cứ ý niệm mơ hồ nào về cơn thịnh nộ của họ vì sự nổi loạn của cô con gái út đã trút toàn bộ lên đầu một đứa trẻ yếu ớt không có ai bảo vệ...nhưng giờ đây, tự hỏi cũng chẳng có ích gì.

Mẹ nàng đã mất, còn cha nàng cũng đang ở gần ranh giới đó, và có rất nhiều điều Evie cần phải hỏi ông trước khi ông qua đời. Cơ may tốt nhất để nàng có thể trốn khỏi nanh vuốt của nhà Maybrick là gã quý tộc không thể chịu được mà nàng vừa mới đồng ý kết hôn.

Nàng thật sự kinh ngạc vì đã có thể trò chuyện với St.Vincent tốt đến thế , anh còn hơn cả đáng sợ một chút, với vẻ đẹp của mái tóc vàng và đôi mắt xanh băng giá lạnh lùng, miệng anh được tạo ra cho những nụ hôn và những lời dối trá. Anh trông như một thiên thần sa ngã, có thừa mọi nét đẹp nam tính nguy hiểm mà Quỷ Sa-tăng có thể sáng tạo ra. Anh còn ích kỷ và vô lương tâm, điều đó đã được chứng minh trong âm mưu bắt cóc vị hôn thê của người bạn tốt nhất của anh. Nhưng Evie chợt nhận ra một người đàn ông như thế sẽ là đối thủ đáng gờm cho những người nhà Maybrick.

St. Vincent sẽ là một người chồng kinh khủng, tất nhiên. Nhưng chừng nào Evie còn không nuôi bất cứ ảo tưởng nào về anh thì nàng sẽ vẫn ổn thôi. Bởi vì nàng chẳng quan tâm gì đến anh, nàng có thể dễ dàng giả mù với những trò vụng trộm và giả điếc với những lời xúc phạm của anh.

Hôn nhân của nàng sẽ rất khác với các bạn nàng. Nghĩ về những đoá-hoa-bên-lề, bỗng dưng nàng muốn khóc. Sau khi Evie kết hôn với St. Vincent, sẽ chẳng có khả năng nào Annabelle, Daisy hay Lillian—nhất là Lillian—còn làm bạn với nàng. Chớp mi để xua đi những giọt nước mắt mới chớm, nàng cố gắng chống lại cơn đau dữ dội trong cổ họng và nuốt xuống. Khóc lóc chẳng có ích gì. Dù cho vịêc này còn lâu mới là một giải pháp hoàn hảo cho vấn đề nan giải của nàng, nó là giải pháp hay nhất mà nàng có thể nghĩ đến.

Hình dung ra các dì dượng sẽ tức điên lên khi biết được nàng—và gia sản của nàng—đã mãi mãi ở ngoài tầm với của họ, Evie cảm thấy nỗi thống khổ của nàng dịu đi một chút. Để không phải sống dưới sự thống trị của họ thì bất cứ việc gì cũng xứng đáng. Và bất cứ điều gì cũng được miễn là không bị ép buộc kết hôn với Eustace thỏ đế tội nghiệp, người chỉ biết tìm quên bằng thức ăn và men rượu, cho đến khi anh ta gần như quá to béo để có thể đi lọt qua cánh cửa phòng mình. Dù cho anh ta căm ghét cha mẹ mình gần nhiều như Evie, Eustace sẽ không bao giờ dám chống lại họ.

Mỉa mai làm sao, chính Eustace là giọt nước cuối cùng đã khiến cho Evie bỏ trốn vào tối nay. Trước đó anh ta đã đến chỗ nàng với chiếc nhẫn đính hôn, một cái nhẫn trơn bằng vàng đính một viên ngọc bích. "Đây," anh ta nói, hơi có tí ngượng nghịu. "Mẹ bảo anh phải đưa cho em cái này—và em không được phép có một bữa ăn nào trừ khi em đeo nó khi xuống bàn ăn tối nay. Thông cáo hôn nhân sẽ được tuyên vào tuần sau, bà nói thế."

Điều đó không phải là không được đoán trước. Sau ba mùa vũ hội với cố gắng tìm một người chồng quý tộc cho Evie thất bại, cả gia đình cuối cùng đã đi đến kết luận họ sẽ chẳng có mối liên kết lợi lộc nào với xã hội thượng lưu thông qua nàng. Và so sánh với việc nàng sẽ sớm được hưởng gia sản, họ đã thảo ra một kế sách để giữ phần thừa kế của nàng cho mình bằng cách gả nàng cho một trong những người anh họ.

Khi nghe những lời của Eustace, Evie đã cảm thấy một cơn giận dữ dội trào lên khiến gương mặt nàng đỏ tía. Eustace thực sự đã cười nhạo cảnh tượng đó, và nói, "Ghê quá, em thật nực cười khi em đỏ mặt. Gần như làm cho tóc em có màu cam."

Nén lại một câu đáp trả chua cay, Evie đã đấu tranh với bản thân để bình tĩnh lại, và tập trung vào những từ ngữ đang xoay vần hỗn loạn trong nàng như những chiếc lá bị cuốn trong cơn gió lốc. Nàng cần mẫn thu nhặt chúng lại, và đã cố gắng để hỏi mà không lắp bắp, "Anh họ Eustace...nếu em đồng ý lấy anh...anh có bao giờ đứng về phía em chống lại cha mẹ anh không? Anh sẽ cho phép em đến gặp cha em chứ, và chăm sóc cho ông?"

Nụ cười đó tắt trên gương mặt Eustace, hai má phúng phính anh ta chảy xệ xuống khi anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh trang nghiêm của nàng. Anh ta nhìn đi nơi khác và lảng tránh, "Họ sẽ không quá tàn nhẫn với em, thật đấy, nếu em đã không cư xử như một con chuột nhắt cứng đầu đến vậy."

Dần mất kiên nhẫn, Evie cảm thấy tật nói lắp của nàng đang thắng thế. "A-anh sẽ lấy gi-gia sản của em, v-v-và chẳng làm gì đáp lại cho em—"

"Cô thì cần gia sản để làm gì?" anh ta hỏi vẻ khinh miệt. "Cô là một đứa hay mắc cỡ lủi thủi từ góc này đến góc khác...cô đâu cần quần áo đẹp hay trang sức...cô không biết trò chuyện cho ra hồn, quá vô vị để ngủ cùng, và chẳng có tài cán gì hết. Cô nên cảm thấy biết ơn vì tôi đã đồng ý kết hôn với cô mới phải, nhưng cô lại quá ngu ngốc để nhận ra điều đó!"

"Tôi-tôi-tôi" Giận dữ khiến nàng bất lực. Nàng không thể triệu tập từ ngữ đến với nàng để tự vệ, chỉ có thể trừng mắt và thở gấp và vùng vẫy với nỗ lực để thốt nên lời.

"Cô đúng là một kẻ đần độn đáng khinh," Eustace sốt ruột nói. Anh ta quăng chiếc nhẫn xuống sàn trong lúc cáu giận, cánh tay lúc lắc nặng nề vì hành động đó. Chiếc nhẫn bật lên và lăn tròn xuống dưới trường kỉ khuất khỏi tầm mắt. "Thế đấy, nó biến mất rồi. Và đó là lỗi của cô vì đã làm tôi tức giận. Cô biết điều thì tìm nó đi, nếu không cô sẽ chết đói. Tôi sẽ nói với Mẹ rằng tôi đã xong phần việc của mình và đã đưa nó cho cô."

Evie đã bỏ bữa ăn tối, và thay vào việc tìm kiếm chiếc nhẫn, nàng lại sốt sắng thu xếp hành lý. Trèo qua cửa sổ tầng hai và trượt xuống theo đường máng xối, Evie chạy như tên bắn qua khoảng sân cỏ. Nhờ vận may tình cờ, một cỗ xe còn trống đã ngừng lại đợi nàng ngay khi nàng vừa chạy ra khỏi cánh cửa cổng.

Đó có thể là lần cuối cùng nàng còn nhìn thấy Eustace, Evie nghĩ, cảm thấy an tâm hơn. Anh ta sẽ không ra mặt tại xã hội thượng lưu. Khi vòng bụng càng tăng, anh ta càng giam hãm bản thân thường xuyên hơn tại Maybrick House. Bất kể mọi chuyện sau này có thế nào đi nữa, nàng sẽ không bao giờ hối hận vì đã chạy trốn khỏi cái định mệnh phải làm vợ anh ta. Chuyện Eustace có bao giờ cố ngủ với nàng là rất đáng ngờ...có vẻ như anh ta không có đủ thuộc tính được nhắc đến như là "hưng phấn động vật". Đam mê của anh ta dành trọn cho thức ăn và rượu vang.

Lord St.Vincent thì ngược lại, đã quyến rũ và làm hại quá nhiều phụ nữ không đếm xuể. Trong khi vô số phụ nữ thấy điều đó thật hấp dẫn, Evie không phải là một trong số đó. Nhưng sẽ không có ai lại nghi ngờ việc hôn nhân của họ đã hoàn toàn qua đêm tân hôn.

Dạ dày nàng xôn xao căng thẳng bởi ý nghĩ đó. Trong những giấc mơ của mình nàng đã mường tượng sẽ kết hôn với một người đàn ông nhân hậu và tinh tế, chàng có lẽ còn hơi có tí trẻ con. Chàng sẽ không bao giờ chế nhạo tật nói lắp của nàng. Chàng sẽ đối xử với nàng bằng tình yêu thương và sự dịu dàng.

Sebastian, Lord St.Vincent, hoàn toàn đối lập với người tình trong mộng đó. Chẳng có gì tốt bụng, tinh tế, hay trẻ con về anh cả. Anh, không nghi ngờ gì, là một dã thú rất thích vờn đuổi con mồi của mình trước khi giết nó. Nhìn chăm chăm vào cái ghế trống nơi anh đã ngồi, Evie nghĩ về hình ảnh St. Vincent đã trông như thế nào trong ánh lửa. Anh cao và thon thả, cả thân hình anh là khung hình hoàn hảo cho những trang phục giản dị thanh nhã nhưng vẫn không đủ khiến người ta lơ đễnh khỏi vẻ đẹp rám nắng của anh. Mái tóc anh, mang sắc vàng cổ điển của một bức tượng thánh kiểu trung cổ, dày và hơi gợn sóng, với các sắc màu hổ phách lẩn khuất trong những nếp tóc lộng lẫy. Đôi mắt anh màu lam nhạt rực rỡ như kim cương quý trên chuỗi hạt của nữ hoàng thời xưa. Đôi mắt đẹp không biểu lộ một cảm xúc nào khi anh cười. Nụ cười bản thân nó đã đủ gây ngừng thở rồi...khuôn miệng gợi cảm hay chỉ trích, hàm răng trắng sáng lên trong một khắc...Ôi, St. Vincent là một người đàn ông khiến người ta hoa mắt. Và anh biết rõ điều đó.

Dù vậy, thật lạ là Evie lại không thấy sợ anh. St.Vincent quá khôn ngoan để cậy nhờ vũ lực trong khi một vài từ ngữ được anh lựa chọn chính xác sẽ có thể đâm xuyên qua ai đó với mức độ lộn xộn nhỏ nhất. Điều mà Evie sợ hơn chính là bản chất tàn bạo của Dượng Pergerine, còn chưa kể đến bàn tay xấu xa của Dì Florence, người rất thích phân phát những cái bạt tai nhức nhối và những cái véo hiểm độc.

Không bao giờ nữa, Evie nguyền, lơ đãng phủi phủi vết bẩn trên váy nàng, nó đã tích lũy bụi bẩn thành những vệt đen đúa từ ống thoát nước. Nàng nửa muốn thay một bộ váy sạch sẽ đã được xếp vào chiếc vali mà nàng để lại trên hành lang. Nhưng chuyến hành trình khắc nghiệt này sẽ nhanh chóng khiến cho bất cứ thứ gì mà nàng mặc dính đầy bụi và nhàu nhĩ nên thay đổi trang phục cũng không có gì khác biệt.

Một tiếng động từ khung cửa khiến nàng chú ý. Nàng nhìn lên và thấy một cô hầu gái mũm mĩm, người khá rụt rè hỏi nàng có muốn tắm rửa và thay quần áo trong phòng dành cho khách không. Lòng phiền muộn nghĩ cô gái có vẻ hoàn toàn quá quen thuộc với sự hiện diện của một người phụ nữ không có người tháp tùng ở trong nhà, Evie để cho cô dẫn nàng đến một căn phòng nhỏ ở trên lầu. Căn phòng, cũng như những phần khác của ngôi nhà mà nàng được tận mắt chiêm ngưỡng, được bố trí đồ đạc rất trang nhã và bảo quản kĩ lưỡng. Những bức tường được bao phủ bởi lớp giấy sáng màu trang hoàng với hình ảnh những chú chim và tháp chùa kiểu Trung Hoa được vẽ bằng tay tinh xảo. Evie thích thú phát hiện ra nó thông với một căn phòng nhỏ hơn có bồn rửa với những vòi nước, tay cầm được khắc theo hình cá heo tinh xảo, và gần đó là một căn phòng dẫn vào phòng tắm nhỏ.

Sau khi giải quyết những nhu cầu cá nhân, Evie đi đến bồn rửa tay và mặt, uống nước ừng ực từ một cốc nước bằng bạc. Nàng đi đến phòng ngủ để tìm một cái lược hoặc một cái bàn chải. Chẳng tìm thấy cái nào, nàng vuốt tay dọc theo búi tóc vấn cao.

Chẳng có tiếng động nào, chẳng có gì để báo hiệu cho nàng sự hiện diện của bất kỳ ai, nhưng đột nhiên Evie có cảm giác xôn xao. Nàng quay người lại với một cái giật mình. St.Vincent đang đứng trong khung cửa, dáng người thả lỏng, đầu anh hơi nghiêng khi quan sát nàng. Một đợt chấn động lạ lùng chảy xuyên qua nàng, một hơi nóng dịu dàng như ánh sáng chiếu rọi qua làn nước, và bỗng nhiên nàng thấy cả người yếu lả đi. Nàng nhận ra mình rất mệt mỏi. Và nghĩ về tất cả những thứ đang chờ đợi nàng...chuyến hành trình đến Scotland, đám cưới vội vã, đêm tân hôn sau đó...khiến nàng kiệt sức. Nàng so vai lại và bắt đầu di chuyển tới trước, nhưng khi nàng bước đi, một cơn mưa những ánh chớp lóa mắt phủ mờ tầm nhìn của nàng, nàng lảo đảo ngừng lại.

Lắc đầu cho tỉnh táo hơn, Evie dần nhận thức được St.Vincent đang đứng bên nàng, hai bàn tay nắm chặt lấy khuỷu tay nàng. Nàng chưa bao giờ đứng gần anh như thế trước đây...những giác quan của nàng nhanh chóng ghi nhớ mùi hương và cảm nhận về anh...chút hương phảng phất của nước hoa và làn da sạch sẽ ẩn dưới những nếp vải lanh cùng vải len mỏng. Anh tỏa ra sức sống và khí chất đàn ông. Đột nhiên thấy mất bình tĩnh, Evie chớp mắt nhìn lên gương mặt anh, ở cách xa hơn nàng tưởng. Nàng ngạc nhiên khi nhận thấy anh to lớn đến mức nào—khó mà đánh giá được kích thước của anh cho đến khi ta đứng thật gần.

"Lần vừa rồi mà cô ăn là vào lúc nào?" anh hỏi.

"Sáng h-hôm qua...tôi nghĩ vậy—"

Một bên lông mày màu hung của anh nâng lên. "Đừng có nói là gia đình đang bỏ đói cô chứ?" Anh liếc nhìn lên trời khi nàng gật đầu. "Chuyện này đang càng lúc càng trở nên sướt mướt đây. Tôi sẽ bảo người đầu bếp thu xếp một giỏ bánh mì kẹp. Nắm lấy cánh tay tôi, và tôi sẽ giúp cô xuống cầu thang."

"Tôi không cần sự giúp đỡ, c-cám ơn ngài—"

"Vịn vào tay tôi," anh lặp lại trong một giọng dễ chịu nhưng có kèm cả ý chí bằng thép. "Tôi sẽ không để cô ngã gãy cổ trước khi chúng ta còn chưa tới được xe ngựa. Rất khó vớ được những nữ thừa kế có giá trị. Tôi sẽ phải trải qua một khoảng thời gian quái quỷ khi đi tìm người thay thế cô."

Evie phải loạng choạng hơn là nàng nghĩ, bởi vì khi họ cùng đi xuống lầu, nàng thấy mừng vì có anh nâng đỡ. Lúc nào đó trong khi họ xuống cầu thang, St. Vincent đã khoác cánh tay sau lưng nàng và nắm lầy bàn tay kia của nàng, cẩn thận dìu nàng xuống những bậc cuối cùng. Có một vài vệt bầm mờ nhạt trên các đốt ngón tay anh—vết tích chiến đấu của anh với Ngài Westcliff. Nghĩ đến viễn cảnh làm thế nào ngài quý tốc được nuông chiều này có thể dùng bạo lực đương đầu với dượng Pergerine to lớn, Evie hơi rùng mình, và nàng ước gì lúc này họ đã đến Gretna Green.

Cảm nhận được nàng run rẩy, St.Vincent siết chặt cánh tay quanh người nàng khi họ đến bậc thang cuối. "Cô lạnh sao?" anh hỏi, "hay là do căng thẳng?"

"Tôi m-muốn rời khỏi Luân Đôn," nàng đáp lời, "trước khi những người họ hàng tìm ra tôi."

"Có bất cứ lí do nào khiến họ nghĩ cô đã đến chỗ tôi không?"

"Ồ k-không," nàng nói. "Sẽ không có người nào tin tôi có thể loạn trí đến thế."

Nếu nàng còn chưa chóng mặt thì nụ cười toét miệng sáng rực của anh cũng sẽ khiến nàng chao đảo. "May là tính kiêu căng tự phụ của tôi được phát huy tốt. Nếu không thì cô đã phá hủy nó mất rồi."

"Tôi chắc là ngài đã có rất nhiều phụ nữ để c-củng cố cho tính kiêu căng tự phụ của ngài rồi. Ngài không cần thêm một người nữa."

"Tôi luôn luôn muốn thêm một người nữa, em yêu. Đó là vấn đề của tôi đấy."

Anh đưa nàng trở lại thư viện, nàng ngồi trước lò sưởi thêm một vài phút nữa. Chỉ vừa khi nàng bắt đầu ngủ thiếp đi trên ghế, St.Vincent quay trở lại để đưa nàng ra ngoài. Loạng choạng, nàng đi theo anh đến nơi một cỗ xe ngựa quét sơn đen bóng đang đợi đối diện ngôi nhà, và St.Vincent khéo léo đưa nàng vào xe. Ở bên trong, ghế ngồi bọc nhung màu kem sang trọng cực kì không thực tế nhưng lại tuyệt diệu, bừng lên phản chiếu ánh sáng dịu từ ngọn đèn nhỏ trong xe. Evie trải qua một cảm giác sung sướng lạ lẫm khi nàng ngồi dựa vào ghế nệm bọc nhung với những tua viền dệt bằng tơ. Gia đình bên phía mẹ nàng tuân theo những luật lệ nghiêm ngặt về vịêc phải kiềm nén lối sống xa hoa, và họ hoài nghi tất cả những thứ có vẻ quá sang trọng. Nhưng đối với St.Vincent, nàng cho rằng anh coi sự xa hoa là tầm thường, nhất là khi liên quan đến tiện nghi cho bản thân.

Một cái giỏ bện bằng những dải dây da mỏng được đặt trên sàn. Ngập ngừng, Evie mò mẫm và tìm được vài cái sandwich quấn trong khăn ăn, những lát bánh mì bơ sữa dày nén đầy những lát thịt xông khói cùng pho mát. Mùi hương của thịt xông khói đột ngột khuấy lên một cơn đói cồn cào, và nàng ăn hai bánh sandwich liên tiếp một cách nhanh chóng, gần như mắc nghẹn vì háo hức đói ngấu.

Bước vào cỗ xe, St.Vincent xếp cả thân hình cao lớn của anh vào chỗ ngồi đối diện. Anh hơi mỉm cười trước cảnh Evie đang kết thúc những mẩu bánh mì kẹp cuối cùng. "Cảm thấy khá hơn chứ?"

"Vâng, cám ơn ngài."

St. Vincent mở một ngăn thông được xây rất thông minh bên trong thân xe, lấy ra hai ly thủy tinh nhỏ cùng một chai rượu vang trắng đã được một người hầu đặt sẵn ở đó. Anh rót đầy một ly và đưa nó cho nàng. Sau khi cẩn trọng uống một hớp rượu nho ngọt ngào mát lạnh đó, Evie uống một cách đói khát. Phụ nữ hiếm khi được phép uống rượu vang mạnh...nó thường làm cho người ta đầy nước. Uống xong ly rượu, nàng chỉ vừa có kịp thời gian để ước thêm một ly trước khi nó được rót đầy lần nữa. Cỗ xe giật nhẹ rồi bắt đầu lăn bánh, và răng Evie va vào vành ly khi cỗ xe xóc nảy lên theo con đường. Sợ rằng nàng có thể làm đổ rượu ra ghế nhung, nàng uống một ngụm lớn, và nghe thấy tiếng cười ôn tồn của St. Vincent.

"Uống chậm thôi cưng. Chúng ta còn một chuyến hành trình dài ở phía trước." Thả lỏng người dựa vào nệm, anh trông như một vị tổng trấn an nhàn trong những quyển tiểu thuyết gợi tình ưa thích của Daisy Bowman. "Nói tôi nghe xem, cô sẽ làm gì nếu tôi không đồng ý lời đề nghị của cô? Cô sẽ đi đâu?"

"Tôi cho là mình sẽ đ-đến ở với Annabelle và Ngài Hunt." Bỏ trốn đến chỗ Lillian và Lord Westcliffe không phải là một lựa chọn, bởi vì họ đang trong tháng trăng mật. Và sẽ thật vô ích khi tìm đến nhà Bowman...mặc dù Daisy sẽ tha thiết tranh cãi vì nàng, cha mẹ cô ấy vẫn sẽ không muốn dính dáng đến tình huống này.

"Tại sao đó lại không phải là lựa chọn đầu tiên của cô?"

Evie cau mày. "Sẽ rất khó khăn, nếu không muốn nói là không thể, đối với vợ chồng ngài Hunt giữ cho tôi không bị dượng và cậu bắt lại. Tôi sẽ a-an toàn với tư cách là vợ ngài hơn là một vị khách của ai đó." Rượu vang đang khiến nàng cảm thấy chóng mặt một cách dễ chịu, và nàng lún sâu hơn vào ghế.

Trầm ngâm quan sát nàng, St. Vincent nghiêng người xuống để tháo giày cho nàng. "Cô sẽ thoải mái hơn mà không có những cái này," anh nói. "Vì lòng kính Chúa, đừng có e thẹn mà nhích người đi. Tôi sẽ không gạ gẫm cô trong một cỗ xe ngựa đâu." Tay tháo dây giày, anh nói tiếp trong một giọng êm như nhung, "Và nếu tôi có hành động theo lối đó thì cũng chẳng có hậu quả gì lớn, vì chúng ta sẽ sớm kết hôn." Anh cười toét miệng khi nàng giật bàn chân lại, và anh với tới chân bên kia.

Để cho anh tháo chiếc giày còn lại của mình, Evie buộc mình phải thả lỏng người, dù sự đụng chạm phớt qua của những ngón tay anh nơi mắt cá chân như thổi lên trong nàng một hơi nóng xôn xao lạ lùng.

"Cô có thể nới lỏng dây thắt áo nịt lót ra," anh gợi ý. "Sẽ giúp cho chuyến đi của cô dễ chịu hơn."

"Tôi không mặc áo n-nịt bên trong," nàng nói mà không nhìn anh.

"Cô không mặc? Chúa tôi." Cái nhìn của anh trượt xuống cơ thể nàng với sự đánh giá của một chuyên gia. "Đúng là một cô ả có kích thước may mắn."

"Tôi không thích từ đó."

"Cô ả? Thứ lỗi cho tôi...một thói quen khó sửa. Tôi luôn luôn đối xử với các quý cô như những cô ả trên đường phố, và những cô ả trên đường phố như các quý cô."

"Và cách đó giúp cho ngài rất thành công?" Evie hỏi hoài nghi.

"Ồ, đúng vậy," anh trả lời với một vẻ ngạo mạn hăng hái đến mức nàng không thể không mỉm cười.

"Ngài là một người đàn ông x-xấu xa."

"Thật vậy. Nhưng một sự thật hiển nhiên của cuộc sống là những người xấu xa lại thường có kết thúc tốt đẹp hơn họ xứng đáng rất nhiều. Trong khi những người tử tế, như cô chẳng hạn..." Anh ra hiệu về phía Evie và không gian quanh nàng, như thể hoàn cảnh hiện tại của nàng là một ví dụ hoàn hảo cho lập luận của anh.

"Có thể tôi không phải là người t-t-tử tế như ngài nghĩ."

"Người ta chỉ có thể hy vọng thôi." Đôi mắt sáng lấp lánh của anh nheo lại đầy suy tư. Evie nhận thấy lông mi anh, dài một cách sổ sàng đối với một người đàn ông, có sắc vàng đậm hơn nhiều so với tóc anh. Mặc dù anh có kích thước cao lớn và đôi vai rộng, vẫn có nét đặc trưng của một con mèo hoang trong anh...anh giống như một con hổ lười nhác nhưng vẫn có khả năng giết chóc. "Cha cô bị bệnh gì?" anh hỏi. "Tôi đã nghe những lời đồn thổi, nhưng chẳng có gì là chắc chắn."

"Ông bị bệnh lao phổi," Evie thì thầm. "Ông đã được chuẩn đoán mắc căn bệnh đó vào sáu tháng trước—tôi đã không được gặp ông từ đó. Đó là quãng thời gian l-lâu nhất mà tôi từng đến thăm ông. Nhà Maybrick thường cho tôi đến câu lạc bộ để thăm ông, vì họ thấy việc đó chẳng có hại gì. Nhưng vào năm ngoái, Dì Florence đã quyết định rằng cơ may tìm chồng của tôi bị tổn hại bởi liên hệ của tôi và cha, do đó tôi phải giữ khoảng cách với ông. Họ muốn tôi vờ như ông không tồn tại."

"Thật đáng ngạc nhiên," anh thì thầm mỉa mai, rồi bắt tréo chân lại. "Tại sao cô lại đột ngột có ham muốn lởn vởn quanh giường bệnh của ông ấy? Muốn đảm bảo vị trí của cô trong di chúc, hả?"

Làm ngơ ác ý lẩn khuất trong câu hỏi của anh, Evie nghĩ về câu trả lời của nàng, và nói lạnh nhạt "Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi được phép đến thăm ông thường xuyên. Chúng tôi rất gắn bó. Ông đã là—và vẫn là—người đàn ông duy nhất từng quan tâm chăm sóc tôi. Tôi yêu ông. Và không muốn ông phải chết trong cô đơn. Ngài có thể c-chế nhạo tôi vì điều đó, nếu nó khiến ngài thấy vui. Tôi không quan tâm. Ý kiến của ngài chẳng quan trọng gì với tôi hết."

"Bình tĩnh nào, cưng." Giọng anh xen lẫn với một sự thích thú nhẹ nhàng. "Tôi phát hiện ra cô có dấu hiệu của một tâm trạng cáu kỉnh, không nghi ngờ gì cô được thừa hưởng từ ông già đó. Tôi đã thấy đôi mắt ông ấy sáng lóe lên như thế khi sự cáu giận của mình bị đem ra đùa cợt."

"Ngài biết cha tôi sao?" nàng ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên. Tất cả những người đàn ông biết tận hưởng khoái lạc đều đã từng đến sòng bạc Jenner's vì một dạng kích thích thế này hay thế khác. Cha cô là một gã tử tế, mặc dù ông ấy bình tĩnh như một cái bùi nhùi khô. Tôi không thể không tự hỏi—làm thế quái nào một người nhà Maybrick lại kết hôn với một người ở khu đông Luân Đôn?"

"Tôi nghĩ rằng mẹ tôi chắc đã phải xem ông như một cơ may để thoát khỏi gia đình của bà."

"Cũng y như tình trạng của chúng ta vậy," St. Vincent nói chế giễu. "Chắc là phải có một cấu trúc đối trọng ở đây, không phải sao?"

"Tôi h-hy vọng là sự cân đối này chấm dứt ngay tại đó," Evie trả lời. "Bởi vì tôi được hình thành không lâu sau khi họ kết hôn, và rồi mẹ tôi mất vì sinh tôi."

"Tôi sẽ không làm cho cô phình-bụng lên, nếu cô không muốn thế," anh nói thản nhiên. "Để tránh thai thì cũng dễ thôi...bao, cao su xốp, ống thụt, còn chưa kể đến cái bùa nhỏ bằng bạc rất thông minh mà người ta có thể--" Anh ngừng lời khi bắt gặp vẻ mặt của nàng, và đột ngột bật cười. "Chúa tôi, cặp mắt cô cứ như hai cái đĩa. Tôi đã làm cô hoảng sợ à? Đừng có nói với tôi là cô chưa bao giờ nghe về những thứ đó từ những người bạn đã kết hôn của cô."

Evie chầm chậm lắc đầu. Mặc dù Annabelle Hunt, trong một vài dịp, đồng ý giải thích một vài chuyện bí ấn về quan hệ hôn nhân, cô ấy chắc chắn là chưa bao giờ đề cập đến bất cứ một phương pháp phòng tránh nào. "Tôi ngờ họ đã từng nghe về chúng hay chưa nữa," nàng nói, và chàng lại phá ra cười.

"Tôi sẽ còn hơn là tình nguyện được làm sáng tỏ vấn đề này cho em khi chúng ta đến Scotland." Đôi môi anh cong lên thành một nụ cười mà hai chị em nhà Bowman đã từng thấy cực kỳ hấp dẫn...nhưng họ chắc đã không nhận thấy vẻ tính toán trong đôi mắt. "Tình yêu của tôi, em có xem xét đến khả năng em sẽ tận hưởng đêm tân hôn của chúng ta đủ để muốn nó hơn một lần không?"

Những lời âu yếm trượt khỏi lưỡi anh mới dễ dàng làm sao. "Không," Evie nói chắc chắn. "Tôi sẽ không."

"Mmm..." Một âm thanh gần giống như tiếng mèo gầm gừ bật ra khỏi cổ họng anh. "Tôi thích một sự thách đố."

"Tôi c-có thể tận hưởng việc vào giường ngủ với ngài," Evie nói, nhìn anh điềm tĩnh, từ chối hướng mắt đi nơi khác ngay cả khi nó khiến cho nàng đỏ mặt không thoải mái. "Tôi cũng hy vọng điều đó. Nhưng nó cũng sẽ không thay đổi quyết định của tôi. Bởi vì tôi biết ngài là loại người gì—và tôi biết ngài có khả năng làm những gì."

"Em yêu à..." anh nói gần như âu yếm, "em còn chưa bắt đầu biết về phần tồi tệ nhất của tôi đâu."
Bình Luận (0)
Comment