Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh

Chương 13

Cô Beryl, Cô Eunice và cô Ruth ở lại nhà tìm kiếm đồ trang hoàng nhà cửa. Mọi người đều đi xuống cầu thang, mặc áo ấm để chuẩn bị ra ngoài.

“Quấn cái khăn choàng thật ấm xung quanh cổ cháu đi nào.” Cô Beryl nói với Bá tước với sự âu lo, quan tâm của một người mẹ. “Cháu sẽ không muốn bị cảm lạnh trong suốt lễ Giáng sinh đâu.”

Bá tước đồng ý ngay lập tức rằng và ngoan ngoãn quàng lại khăn.

“Cháu không phải bận tâm việc gì ở đây đâu Randy.” Cô Eunice nói với chàng. “Chúng tôi sẽ sắp xếp xong mọi thứ trước khi cháu trở lại.”

Chàng không hòai nghi gì về việc họ sẽ chuẩn bị xong.

“Ellie, cháu thân yêu,” Cô Ruth thì thầm, ôm chặt người cháu gái, “Thật là một người đàn ông đẹp trai và lịch thiệp. Joseph thân yêu đã lo toan mọi việc cho cháu thật tốt. Không kiêu ngạo như cô thường sợ cả, cậu ấy là một bá tước thật sự. Cháu có nhìn thấy cách cậu ấy ngồi trên tay ghế của cô vào tối hôm qua như thể cậu ấy là đã là một thành viên trong gia đình chúng ta không? Tất nhiên cậu ấy là người trong gia đình ta rồi, mặc dầu cậu lấy luôn sẵn lòng tỏ ra lịch thiệp như vậy. Ôi, chúa phù hộ cho linh hồn tôi, khi mà cô chỉ mới nghĩ về điều này thôi. Ellie bé nhỏ của cô là một nữ bá tước.”

Ellie bé nhỏ, người cao hơn cô nàng đến vài in-sơ, cúi mình xuống để hôn vào má bà.

“Cháu hẳn phải rất hạnh phúc, cháu yêu.” Cô Ruth nói với một tiếng thở dài.

“Vâng, cháu hạnh phúc cô ạ” Eleanor nói kèm theo một nụ cười, và trong giây phút ấy nàng không hề nói dối. Chồng của nàng đang cười khi nghe bác Sam nói về một điều gì đó, và anh ta nhìn trông hầu như giống một thành viên của gia đình nàng. Hầu như là vậy.

Jenny cưỡi trên vai cha mình trong khi Davie thì trượt dài trên lớp tuyết dày nhất mà cậu tìm thấy. Ngài tử tước Sotherby đang đi với họ. George khoác tay Mabel trong tay mình, và ngài Badcombe thì được bao quanh bởi Muriel và Susan, Harvey và Jane. Ngài Albert Hagley tụt lại một chút đằng sau với Rachel. Dì Catherine thì ở giữa bác Harry và bác Aubrey. Ngài Charles thì đang nói chuyện với Winfred. Bác Sam và bác Ben thì hộ tống hai bên sườn ngài bá tước và vợ ngài.

“Ai thường giúp cháu thu thập cây cho lễ Giáng sinh và chuyên chở về nhà vậy?” Bác Ben hỏi.

“Năm ngoái, cháu không ở đây thưa ngài.” Bá tước nói. “Và trong tám năm trước, Grenfell Park là thuộc quyền sở hữu của anh họ cháu. Suốt thời gian đó cháu không bao giờ đến đây dự lễ Giáng sinh cả. Còn trước đó nữa, thời gian ông bà nội cháu còn sống thì cháu luôn tin rằng việc trang hoàng nhà cửa là trách nhiệm của những gia nhân.”

“Anh họ của cháu đã ở đây và cháu chưa từng đến vào thời gian đó à?” Bác Sam nói với một cái cau mày. “Gia đình cháu đông đúc cỡ nào vậy, chàng trai, thế còn những người còn lại đâu rồi? Chẳng lẽ chỉ có mỗi cháu và anh họ cháu thôi à?”

“Cháu có một vài chú bác, cô và các anh chị em họ” Bá tước trả lời. “Chúng cháu chưa bao giờ thật sự thân thiết cả, cháu e là như vậy thưa bác.”

“Thật ngạc nhiên.” Bác Sam nói, và ông nhìn qua anh trai mình. “Có phải vậy không, hả Ben? Gia đình không tụ họp với nhau? Không ầm ĩ, không huyên náo và không trêu chọc. Chỉ có yên lặng, trầm tĩnh và sự riêng tư cá nhân. Em có nghĩ mình thích cuộc sống như vậy không hả?”

“Yên lặng và trầm tĩnh với Eunice ư?” Bác Ben nói. “Em thì thích cả gia đình phải tụ họp lại với nhau để được huyên náo cả ngày, Sam ạ.”

“Ôi, Bác Ben!” Eleanor trách.

“Ôi, Bác Ben!” chàng nói, bắt chước lại giọng của nàng.

“Thế tụi gia nhân sẽ trang hoàng nhà cửa phải không, Randy? Và lấy đi luôn cả một nửa niềm vui đón Giáng sinh của cháu hả? Và chúng còn ăn cả bánh putding, uống rượu mừng, hát thánh ca Giáng sinh và hôn nhau bên dưới cây tầm gửi nữa phải không?”

Bá tước mỉm cười. “Lễ Giáng sinh luôn luôn là thời gian tĩnh lặng đối với gia đình và cháu.” Chàng nói, “Hầu như không có gì khác biệt với mọi ngày bình thường trong năm cả, có chăng chỉ là chán nản và buồn rầu hơn một chút mà thôi.”

“Chán nản ư? Lễ Giáng sinh ư?” Bác Sam bùng ra một tràng. “hai từ đó chưa bao giờ đi kèm với nhau, chàng trai ạ. Cả ngàn năm nữa cũng không. Chồng cháu có biết điều này không, Ellie? Nhưng cháu đã có Ellie ở đây năm nay rồi để thấy rõ ràng là cháu chưa biết được việc này. Ê, này cô gái nhỏ? Cháu phải chắc là mình giấu được một nhánh cây tầm gửi mang treo trên đầu giường ngủ trước khi về đến nhà đấy nhé. Nó xua đuổi sự chán nản buồn rầu cho lễ Giáng sinh kì diệu lắm đấy. Êh, con bé có đỏ mặt không vậy kìa Ben. Em ở gần nó hơn anh. Nó có đang đỏ mặt không hả?”

“Em nghĩ là nó có đấy.” Bác Ben nói, “Mặc dù nó được giấu sau màu hồng vì trời lạnh. Thế Randy có đỏ mặt không thế;c Sam? Điều này có lẽ còn thú vị hơn nhiều.”

“Cháu ghét phải làm gián đoạn cuộc chuyện trò vui vẻ và dí dỏm của hai bác lắm.” bá tước nói. “nhưng chúng ta đã gần đến nơi rồi.”

Và để giảm bớt cho Eleanor khỏi những cảm xúc bối rối, anh ta nhẹ nhàng buông tay ra khỏi nàng và gọi mọi người chú ý. Những cây thông và những bụi cây nhựa ruồi ở hướng Đông ngôi nhà, những cây to hơn, bao gồm cả những cây sồi và cây tầm gửi ở hướng Bắc. Rất nhanh chóng, vài người đàn ông, bao gồm cả chồng nàng, đều tiến bước về hướng bắc để kéo về một khúc gỗ Giáng sinh, và vài cô gái đi thu lượm những nhành cây tầm gửi. Nàng tiến về hướng Đông với những người đi tìm cây nhựa ruồi và kéo một vài cành thông.

Và nàng thấy Wilfred đã ở bên cạnh nàng ngay lúc nàng chỉ vừa mới hồi phục lại sau cơn lúng túng, ngượng nghịu vì lời khuyên của hai bác -trước sự chứng kiến của chồng- về việc treo một nhành tầm gửi trên đầu giường ngủ của nàng. Nàng mỉm cười với anh ta và nhấn bước để không bị bỏ cách xa khỏi dì Catherine và dượng Harry ở phía trước.

“Ellie. “anh ta nói, giọng trầm khẽ, đôi mắt anh ta nhìn thẳng nàng. “Em khỏe không?”

Họ đã luôn tìm kiếm lẫn nhau trước cả khi họ nhận ra rằng họ đã yêu nhau. Cho đến tận bây giờ, có vẻ như việc này vẫn luôn luôn là đúng. Anh ta rất cao - cao hơn cả chồng nàng. Nàng đã luôn luôn thích thú với cái cách mà nàng chỉ cao chạm đến vai anh ta. Chiều cao của anh ta luôn khiến cho nàng cảm thấy thật nhỏ bé và nữ tính biết bao.

“Em rất khỏe,” nàng nói, mỉm cười tươi tắn với anh ta, “Thế còn anh, Winfred? Anh chắc phải rất vui thích là người chung vốn trong công ty phải không. Kể cho em nghe về việc đó đi.”

“Không đúng lắm đâu.” Anh ta nói. “Không biết làm sao điều đó bây giờ với anh thật vô nghĩa.”

“Ồ.” Nàng cười. “Chắc là tại anh chưa biết cách tận hưởng hết thân phận mới tốt đẹp của anh rồi, Winfred. Bác Aubrey hẳn phải rất tự hào về anh.”

“Anh ta đối xử với em thế nào, Ellie?” Anh ta hỏi. “Anh sẽ không hỏi nếu như em được hạnh phúc. Nhưng ít nhất thì anh ta cũng cư xử tử tế với em chứ?”

“Vâng, dĩ nhiên rồi.” nàng trả lời với một tiếng cười khác khi họ tiến đến gần cây thông và nàng nhớ lại mới chỉ mùa hè trước họ đã chẳng nhìn ai khác mà chỉ tập trung vào mắt người kia, nhớ lại họ đã nắm tay nhau những lúc ra khỏi tầm mắt mọi người, và nhớ lại những lúc họ trao nhau những nụ hôn vụng trộm mọi lúc có thể. Chỉ mới mùa hè vừa qua thôi, chỉ mới vài tháng trước. Đã là cả một cuộc đời…

Và họ đến bên gốc thông, Dượng Harry đang sắp xếp công việc để những người đàn ông có thể chặt những cành cây họ chọn và những phụ nữ thì kéo chúng ra xa và chất đống chúng lại sẵn sàng để chở về nhà. Rất nhiều tiếng cười và tiếng nói rộn rã, và cả những công việc nặng nhọc nữa. Eleanor, làm phần việc của mình, ngắm nhìn thấy Bá tước Sotherby đang mỉm cười với Muriel khi anh bẻ một cành cây đưa cho cô, và nàng nhìn thấy qua khóe mắt George và Mabel đang trao nhau một nụ hôn ngắn bên dưới một tán cây thông khác.

Nàng chắc chắn cũng sẽ đang trao những cái nhìn và nụ hôn vụng trộm như thế, nàng nghĩ, nếu những sự kiện của hai tháng qua có thể xóa bỏ được. Nếu Cha vẫn còn sống. Nếu như cha không sắp xếp cuộc hôn nhân này với Bá tước Falloden. Nếu như… nếu như và nếu như.

Chồng nàng chắc chưa bao giờ thật sự biết được một lễ Giáng sinh là gì, nàng nghĩ. Anh ta chắc hẳn phải là một đứa trẻ và một cậu bé rất cô đơn. Giáng sinh đã luôn giống như mọi ngày bình thường trong năm, có chăng chỉ là chán nản và buồn rầu hơn nữa. Anh ta có một gia đình mà anh ta chưa bao giờ thật sự gần gũi. Chẳng có ai trong gia đình anh ta cùng đón Giáng sinh ở Grenfell Park, trong khi cả gia đình nàng đều tụ họp ở đây. Ngoại trừ Cha. Nàng chưa bao giờ thật sự suy nghĩ về điều này cho đến tận giờ phút này. Anh ta có bốn người bạn nhưng chẳng hề có một người thân nào bên mình.

Nàng bất chợt bị cuốn đi bởi một làn sóng phiền muộn, khao khát và mong ước. Nhưng là một mong ước không tên. Nàng không thể nhận biết được căn nguyên. Nàng bẻ thêm một vài cành cây nhỏ cho Davie và Jenny kéo về nhà trên tuyết và hoàn toàn không nhận thức được ánh nhìn bỏng cháy của Winfred đối với nàng.

***

Ngài Albert Hagley không định tham gia vào việc thu thập cây cho lễ Giáng sinh. Anh chỉ muốn đi săn bắn và đã làm những ông bạn khác phát bực vì quyết tâm lay chuyển suy nghĩ của Randolph trong lĩnh vực này. Anh không trách móc gì các bạn anh cả. Vì gia đình Transomer quả là những người thú vị không cưỡng lại được, ít nhất cũng phải nói như vậy. Và sau đó tâm trạng của anh diễn biến theo chiều hướng còn tồi tệ hơn khi anh xuất hiện trong phòng ăn sáng cô quạnh ăn bữa sáng một mình để rồi bắt gặp cái mà trông như hàng tá những hình nhân người tuyết ồn ào và ầm ĩ đang lũ lượt đổ xô về phía cửa, Bá tước Falloden dẫn đầu, và anh còn nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ một trận ném bóng tuyết nữa.

Có cái gì đấy không thực sự đứng đắn như trò chơi ném tuyết này. Và khi cô Rachel Transome xuất hiện trong đám người đó, trêu chọc và cười đùa với Harvey Gullis - người thậm chí không có họ hàng gì với cô - với đôi má thật hồng hào, cặp mắt sáng ngời, ướt át và đầy xáo trộn với tất cả mọi thứ đi cùng với nhau khiến cho anh thấy ở cô một cô gái nhỏ thật ngon lành biết bao ngay ánh mắt đầu tiên họ chạm nhau.

Anh đã có kế hoạch là lẩn tránh cô ngày hôm nay. Cô là con gái của một chủ quán trọ, xinh đẹp và nhạy cảm, và cô hẳn cũng phải để ý đến anh cũng như anh để ý đến cô vậy. Nhưng sự thật là ông chủ quán trọ cũng ở đây với cô, và chỉ nguyên điều này cũng nặng tựa bằng một năm hòn đá tảng nếu như anh chỉ nặng có một ou-xơ. Và còn quá nhiều những người họ hàng khác để bảo vệ cho thanh danh và đức hạnh của cô nữa. Hơn nữa, cô lại là một người khách trong nhà của Randolph và là họ hàng với anh ta bởi cuộc hôn nhân. Và còn hơn thế nữa, anh đã từng học được một bài học về những phụ nữ thuộc tầng lớp dưới chính xác từ Cô Eleanor Transome, bây giờ là bà bá tước Falloden.

Dù sao chăng nữa anh cũng đã có kế hoạch dành cho Rachel một chiếc giường thật rộng rãi trong những ngày này. Nếu như anh có thể tán tỉnh và thử một vài mánh khóe quyến rũ với cô, sự chú ý của anh dành cho cô chắc chắn sẽ được hiểu theo một cách khác và anh sẽ bị tóm cổ và cùm một chân lại còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt nữa.

Nhưng cô lại cười với anh khi lắc đầu để cho chiếc mũ trùm đầu tuột xuống khỏi mái tóc ướt. Và cô đỏ mặt, mặc dù anh mãi mới nhận ra sau đó là má cô đỏ hồng từ tận ngoài cửa và nếu như cô có đỏ mặt vì anh thật thì nó cũng được giấu dưới lớp hồng kia mà anh không tài nào biết được.

Tuy nhiên, kết luận cuối cùng, là anh thấy mình đang đi tìm cây cho lễ Giáng sinh với tất cả mọi người. Anh tự bào chữa cho mình rằng anh không thể làm một người đàn ông đơn độc, lủi thủi trong ngôi nhà với các bà cô sắc sảo kia được. Chả còn nghi ngờ gì nữa là chắc chắn họ sẽ bắt anh phải đi nhòm ngó những rui kèo, xó xỉnh đầy mạng nhện nếu như anh lỡ làm điều gì không khôn ngoan. Thay vào đó anh sẽ đi tìm mấy nhành tầm gửi.

Và dĩ nhiên anh đi cùng với Rachel Transome và chuyện trò với cô và tự để cho mình và cô lạc vào giữa những thân cây sồi - mà chỉ mới nhận ra là họ đang ở mộtmình, không có người đi kèm- khi anh tụt xuống từ thân cây xù xì để đưa tận tay cô những nhành tầm gửi.

Và bởi vì họ đang ở một mình, và bởi vì cô đang cười duyên dáng và rực rỡ với anh, và bởi vì anh là một thằng rất ngốc không biết tránh những rắc rối – thậm chí ngay cả khi không có mẹ và chị gái anh ở đây để đẩy anh vào những tình thế đó- khi anh tụt xuống đất, anh giữ một cành tầm gửi nhỏ trên đầu cả hai người rồi nhẹ nhàng hôn đôi môi mềm mại, mát rượi của cô.

Thưa Quý ngài, anh nghĩ, vội vã nhấc đầu lên sau vài giây ngắn ngủi bị sự cám dỗ quyến rũ và bởi nụ cười ngốc nghếch của cô gái. Thưa Quý ngài, anh phải đi ngay khỏi đây. Anh lẽ ra phải tham dự với gia đình của mình trong lễ Giáng sinh. Anh không nên thương xót cho Randolph chứ và phải cho anh ta một bài giảng đạo đức để chống đỡ với cái gia đình lạ kì không tả xiết này - kì lạ, ồn ào, huyên náo và nồng nhiệt.

“Em thường làm gì ở quán trọ của cha em?” Anh hỏi cô. Anh mường tượng ra cảnh một cô dọn phòng, một tay cầm chiếc chổi lông gà. Anh mường tượng cảnh những gã thuê phòng đang cấu véo mông cô và cả cảnh anh sắp xếp bọn khách trọ ấy lại, đi dọc trước mặt chúng rồi đập đầu chúng va vào nhau theo từng cặp nữa.

“Em không phải làm gì cả.” cô nói, và mỉm cười. “Gia đình em sống trong một ngôi nhà ngay cạnh quán trọ. Cha có những người phục vụ riêng, anh biết đấy. Em thường giúp mẹ điều hành việc quản lý nhà. Hai lần một tuần em giúp việc dạy ở trường. Thỉnh thoảng cuộc sống cũng có đôi chút tẻ nhạt. Cô nhăn mặt.

Ra thế, quá nhiều cho hình ảnh một cô dọn phòng.

“Chúng ta tốt hơn nên đi tìm những người khác thôi.” anh nói, và cô đi bên anh, những cành tầm gửi nắm chặt trong cả hai tay, và họ thay đổi chủ đề câu chuyện xung quanh nhà trường và trường đại học. Cô quan tâm đến việc học, Lịch sử và tiếng Latinh là những môn yêu thích của cô. Chơi krickê là sở thích của anh. Họ cùng cười vui vẻ.

Anh đã hi vọng một cách ác liệt rằng họ sẽ không xuất hiện từ những thân cây chỉ để tìm thấy Ngài Benjamin Transome đang ve vẩy một tờ giấy phép kết hôn ngay trước mũi anh. Nhưng những người đàn ông, dĩ nhiên, đang kéo mạnh một cây thông Giáng sinh. Khi ngài Albert nghĩ về kích cỡ của cây thông, ngài vẫn không được khuây khỏa nhiều cho lắm.

Nhưng chết tiệt thật, cô quả là một tạo vật xinh đẹp. Và nhạy cảm, và vui tính nữa. Và bây giờ thì đã quá muộn rồi, anh ước gì anh có thể kéo dài thêm được một vài khắc nữa thôi để thưởng thức đôi môi cô.
Bình Luận (0)
Comment