Lời Hứa Thủy Chung

Chương 5

Lệ Chi vừa dứt lời thì cô gái kia đã cười lớn đầy giễu cợt, mỉa mai:

"Giặt à? Nghe cách ăn nói thì đúng là thứ quê mùa. Này, đừng tưởng cứ khoác lên người bộ áo mới, trang điểm làm tóc thì có thể trở thành người xinh đẹp và giàu có, đồ nhà quê! Chiếc áo váy này có giặt cũng chẳng phải là chiếc áo lúc trước."

"Vậy cô muốn tôi làm gì tôi sẽ làm để tạ lỗi!"

"Làm gì ư?" – Cô gái nọ đặt ly rượu xuống, quay qua nhìn Lệ Chi – "Cô... hãy quỳ xuống xin lỗi tôi sẽ bỏ qua!"

"Quỳ á?" – Lệ Chi lặp lại câu nói lúc nãy đồng thời không giấu được vẻ mặt bất ngờ.

"Sao? Không chịu à vậy thì cô đừng hòng rời khỏi đây! Cứ quỳ đi tôi sẽ bỏ qua!"

Lệ Chi không nói, tay siết chặt. Quỳ ư? Làm sao có thể quỳ lạy xin lỗi chỉ vì làm dơ chiếc áo váy, với lại con bé đâu cố ý. Thật là quá đáng! Lệ Chi đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhiều người đang chú ý đến sự việc này, có lẽ họ cũng đang chờ nó sẽ quỳ xuống mong được tha thứ. Con bé vẫn đứng và im lặng.

"Chuyện gì vậy Lan Lan?"

Một người con trai chen vào đám đông, đến bên cô gái nọ. Hóa ra cô ta tên Lan Lan.

"Anh, con nhỏ quê mùa này làm dơ váy em. Em bảo nó quỳ xuống xin lỗi nhưng nó không chịu!" – Lan Lan làm nũng.

"Được rồi để anh giải quyết cho." – Anh chàng đó vỗ về.

"Chà lại có thêm đồng minh nữa, chẳng biết sẽ làm gì mình đây." – Lệ Chi nghĩ thầm.

Chợt anh ta kêu lên: "Diệp Lệ Chi?"

Lệ Chi giật mình đồng thời ngạc nhiên vì sao anh chàng đó lại biết tên mình.

"Không nhận ra người quen cũ sao?" – Anh ta đến bên cạnh tiếp tục hỏi.

Cô gái họ Diệp liền ngước lên nhìn nhưng mờ quá không nhìn ra ai cả. Vừa lúc ấy giọng Lan Lan chen vào:

"Diệp Lệ Chi ư? Làm sao lại là nó được?"

Gì thế này? Cái cô Lan Lan cũng biết mình sao? Đến nước này, Lệ Chi đành lấy kính ra đeo vào. Và con bé hết sức kinh ngạc khi thấy người con trai trước mặt mình là Trần Đạt – người bạn trai cùng lớp và cũng là mối tình đầu của nó. Lệ Chi còn đang ngạc nhiên thì Lan Lan khoanh tay lại, cười:

"À! Đúng là Diệp Lệ Chi! Cô đeo cái kính xấu xí ấy vào tôi mới nhận ra đó."

Lúc này Lệ Chi mới chú ý sang Lan Lan, cô ta rất quen. Con bé cố gắng nhớ, một hình ảnh mơ hồ nào đó hiện ra, càng lúc càng rõ. Nụ cười ngạo nghễ chẳng xem ai ra gì... Mắt Lệ Chi chợt sáng lên:

"Cô là người đã đứng cạnh Trần Đạt khi chúng tôi chia tay. Cô là bạn gái mới của anh ấy!"

"Đúng rồi đó, xem ra cô vẫn còn nhớ tôi. Lần cuối tôi gặp cô thì lúc đó cô chỉ là một cô gái xấu xí với cái kính cận khó ưa và đang khóc rất thê thảm vì bị... đá!" – Lan Lan nhìn sơ Lệ Chi – "Hôm nay trông cô khác lắm."

"Xem ra, em có vẻ khá lên nhỉ hay là kiếm được thằng nào?" – Trần Đạt hỏi giễu – "Nhưng thằng đó chịu được cái tính thủy chung khờ khạo của em thì đáng khâm phục thật!"

"Lâu rồi không gặp anh vẫn đáng ghét như xưa. Tôi thấy chuyện không ngờ ở đây chính là hai kẻ xấu xa như hai người lại đến với nhau nhanh thế đã vậy còn tỏ ra mình cao sang!" – Lệ Chi nói mắt không thèm nhìn hai người kia.

"Mày..."

Lan Lan định lấn tới nhưng bị Trần Đạt cản lại. Hắn từ tốn quay sang Lệ Chi, cười:

"Miệng mồm cô gớm thế? Không hiểu sao một kẻ như cô lại có thể đến được đây lại còn "lột xác" một cách đáng kinh ngạc. Thằng bạn trai cô bị bỏ "thuốc lú" à? Đừng nói là nó thích sự "thủy chung ngu ngốc" hay "sự nghe lời răm rắp khờ khạo" của cô nhé?"

"Phải thì sao chứ, anh tức vì không được uống "thuốc lú" hả? Anh không có phần phước đó đâu." – Lệ Chi nói tức Trần Đạt rồi quay sang Lan Lan – "Chuyện chiếc áo váy nếu cô không muốn tôi giặt sạch nó thì thôi tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi còn bảo tôi quỳ thì không bao giờ. Không có chuyện gì nữa đúng không, tôi xin phép rời khỏi đây."

Lệ Chi quay bước. Trần Đạt nhìn sang Lan Lan và cô ả hiểu ý. Lợi dụng lúc Lệ Chi đi ngang qua, cô gái độc ác đó sẵn tay đẩy ngã nó. Quá bất ngờ vì bị đẩy thêm việc chân bị trặc nên con bé ngã nhào vào bàn thức ăn. Khỏi phải nói thức ăn văng tung tóe khắp nơi, cả trên chiếc áo váy màu trắng sữa nó đang mặc. Sau một hồi im lặng thì những tràng cười bắt đầu vang lên. Về phía Lệ Chi, con bé ngước nhìn, một đám thượng lưu gớm ghiếc. Nó từ từ đứng dậy, dù chân đau nhói, cất giọng:

"Các người cười thật thối y như những con quái vật kinh tởm!"

Tiếng cười vẫn tiếp tục. Trần Đạt vỗ tay cười ha hả:

"Sao? Mùi vị thức ăn của giới thượng lưu thế nào? "Ngon" chứ? Chà hôi quá, hôi như mùi bọn nhà nghèo. Nào gọi bạn trai ra đi chứ! Cô bảo nó thích sự thủy chung của cô lắm mà, chắc hắn cũng cảm thấy nó "ngon"!" – Hắn phá lên cười cùng những người kia – "Nói thật nhé còn tôi thì kinh tởm cái sự thủy chung của cô lắm rồi!"

"Ừ, cô nàng nghèo chung thủy khờ khạo và anh chàng người yêu uống thuốc lú!" – Lan Lan tiếp lời.

Từ nãy đến giờ ở phía ngoài Kỳ Phong và ba cô gái nọ đã chứng kiến mọi việc. Thấy tình hình như vậy cô tóc dài xoay qua Kỳ Phong:

"Thầy mau ra giúp cậu ấy đi!"

"Nếu tôi bước vào bênh vực thì Lệ Chi sẽ càng bị đem ra giễu cợt."

"Thế nhưng..."

Kỳ Phong ngắt lời cô tóc tém:

"Hãy cứ để Lệ Chi tự giải quyết. Không phải lúc nào chúng ta cũng chờ đợi ai đó đến giúp. Vì lúc đó sẽ chẳng có ai khác ngoài bản thân mình!"

Nói về Lệ Chi, con bé nhìn Trần Đạt, gương mặt tức giận:

"Anh gây chuyện với tôi thế nào cũng được nhưng vì sao lại làm hỏng áo của tôi chứ. Chiếc áo váy này là của một người đã tặng, có biết là tôi rất quý không?"

Lan Lan kêu lên:

"Ồ vậy à? Hóa ra vì người ta nghèo nên mới quý cái áo người khác tặng. Tôi làm dơ đấy cô làm gì tôi?"

"Làm gì à?" – Lệ Chi cười nhẹ xong xoay qua vớ lấy đĩa bánh kem rồi quay lại nhìn Lan Lan – "Tôi cho cô biết tôi sẽ làm gì!"

Dứt lời, Lệ Chi ụp đĩa bánh kem lên áo Lan Lan. Sửng sốt, cô ả bàng hoàng đến mức miệng chỉ lắp bắp:

"Mày... mày..."

Lệ Chi xua tay:

"Chưa xong đâu!" – Nó lấy ngón tay quẹt bánh kem rồi "thoa" lên mặt cô nàng đáng ghét.

Thấy thế Trần Đạt xông vào:

"Cô làm gì vậy?"

Ào! Những người xung quanh bất ngờ, còn Trần Đạt há hốc mồm vì Lệ Chi đổ rượu lên đầu hắn. Rượu chảy từ trên xuống ướt cả bộ áo vét sang trọng mà hắn mặc. Lệ Chi đưa mắt sang những người đang đứng nhìn:

"Như các người thấy đấy gây chuyện với người khác thì sẽ có kết cuộc như vậy. Người nghèo cũng là con người, không phải thích làm gì thì làm đâu, rõ chứ bọn nhà giàu đáng ghét!"

Xong, Lệ Chi bước đi, đám đông tản dần ra. Con bé rời khỏi đó với cái chân khập khiễng vì bị trặc nhưng nó vẫn bước đi thật hùng dũng. Nhưng những người nhà giàu đó đâu biết rằng từ nãy đến giờ Lệ Chi rất muốn khóc dù vậy nó vẫn tự nhủ nhất định không được khóc phải cười để chúng biết mặt. Lệ Chi vừa đi vừa chùi chùi vết son môi, cả phấn trang điểm, nó không muốn mình mang bộ mặt giống bọn thượng lưu đó...

***

Đêm nay không gian thật ướt át hình như lúc nãy đã có một trận mưa rào. Lệ Chi đang lẫn thẫn bước đi, đôi chân trần tím tái vì lạnh. Lúc rời khỏi công ty 22, Lệ Chi đã tháo bỏ đôi giày và cầm vắt vẻo trên tay. Dĩ nhiên chân nó vẫn còn khập khiễng đau nhói. Lệ Chi mệt mỏi ngồi phệch xuống băng ghế ướt nước mưa. Tiếng thở dài phát ra khi con bé nhìn lại mình, chiếc áo váy đang mặc không còn là màu sữa nữa mà chuyển sang nhiều màu, có cả một sợi mì khô "đính" lên trên áo nữa chứ. Chà, không biết phải ăn nói sao với Kỳ Phong. Rồi ánh mắt Lệ Chi nhìn dáo dác xung quanh, dòng người qua lại tấp nập không ngớt, ai ai cũng gấp gáp như muốn về nhà thật nhanh. Xa xa những ánh đèn đủ màu sáng rực một vùng trời đêm, mọi vật đều treo mình lên tấm áo choàng của đêm đen. Nhưng tất cả những điều đó không đủ khiến Lệ Chi chú ý vì nó đang nghĩ. Nhiều chuyện cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu, cả chuyện khi nãy trong buổi tiệc... Đôi mắt ráo hoảnh như bị vắt kiệt nước, khô ran và cay cay. Thế rồi đầu óc con bé bỗng trở nên trống rỗng, những thứ muốn nghĩ đến bỗng nhiên bốc hơi, không còn sót lại điều gì cứ như chúng chưa từng tồn tại...

"Sao buồn vậy? Lúc nãy cô dũng cảm lắm mà, sao giờ lại ủ rũ thế?"

Lệ Chi ngước lên, là Lâm Kỳ Phong. Chẳng hiểu sao, con bé nhận lại ra sự dửng dưng hời hợt đáng ghét dẫu anh chàng đang nhìn mình. Lệ Chi xoay đầu lại vị trí cũ, không buồn trả lời. Kỳ Phong ngồi xuống cạnh cô bạn, đôi mắt màu xám nhìn đôi giày được xếp ngay ngắn rồi nhìn sang đôi chân trần tím tái kia đang to lên vì sưng.

"Tôi xin lỗi!" – Kỳ Phong phá tan bầu không khí tẻ nhạt.

"Về chuyện gì?" – Lệ Chi hỏi cộc lốc, giọng thấp dần.

"Về việc tôi bảo cô đến dự tiệc và cả việc bắt cô mang giày cao gót thế kia."

"Chuyện ở buổi tiệc là ngoài ý muốn, đó càng không phải lỗi của anh. Còn đôi giày... Có lẽ nó không hợp với tôi."

Lệ Chi dừng lại khiến câu nói bị bỏ lửng. Con bé buồn bã, nỗi buồn cứ làm cho đôi mắt đen sâu thăm thẳm. Kế bên, Kỳ Phong hiểu. Anh còn biết Lệ Chi đang nghĩ gì qua câu nói dở dang lúc nãy. Hình ảnh đôi giày bất chợt cứ lởn vởn trong đầu Kỳ Phong.

"Khi nãy nghe cô nói là quý chiếc áo váy tôi đứ cho thì tôi rất ngạc nhiên đó." – Anh chàng tóc bạch kim bẻ lái câu chuyện sang hướng khác.

"Vì lúc đưa áo cho tôi anh có bảo Nếu làm hư thì biết tay tôi! Lúc nãy áo bị dơ, tôi nghĩ đến gương mặt đáng sợ của anh và nghĩ cả việc bồi thường áo nên tôi... sợ hãi mới nói thế." – Lệ Chi sụ mặt.

"Đựơc rồi dù sao cũng không phải lỗi của cô nên tôi sẽ không bắt cô bồi thường ngay! Cô có thể trả góp cho tôi mỗi ngày." – Kỳ Phong bảo, mặt tỉnh bơ.

Lệ Chi lầm bầm điều gì đấy trong miệng. Biết thế, Kỳ Phong phì cười. Ngồi một, lúc anh đứng dậy vươn vai:

"Trời tối rồi về nhà thôi. Diệp Lệ Chi, cô định ngồi ở đây cho đến sáng ư?"

"Anh về trước đi, một lát sau tôi sẽ về."

"Không được cô ngồi ở đây biết đâu sẽ lại làm dơ áo tôi thì sao. Tôi không tin tưởng nên tôi muốn cô phải về." – Giọng anh đầy thúc giục như muốn ép con bé.

Lệ Chi lại lủa rủa. Nó đứng dậy với tay lấy đôi giày và bước đi khập khiễng.

.....

"Cô đón taxi để xe đưa cô về tận nhà, bàn chân sưng to thế kia làm sao mà đi được?"

Kỳ Phong đi lò dò theo sau Lệ Chi, chẳng hiểu sao anh chàng này lại bám đuôi con bé.

"Tôi làm gì có tiền mà thuê taxi chứ. Với lại chân cũng không đau lắm tôi có thể tự về nhà." – Lệ Chi vừa đi vừa ngoái cổ nói vọng ra sau.

"Ừm, tùy cô."

Thế là cả hai cứ đi cùng nhau nhưng chẳng ai nói chuyện với ai. Lệ Chi đi trước, Kỳ Phong lững thững theo sau.

"Sao anh cứ theo tôi hoài vậy?"

"Cô nói năng cho cẩn thận. Đường này tôi đi về mấy ngàn lần rồi. Từ công ty số 22 về nhà tôi chỉ có con đường này thôi."

Lệ Chi thấy hơi bị quê. Có lẽ anh ta đang cười thầm mình, nó tự nhủ. Bất chợt, con bé dừng lại nghiến răng nhăn mặt vì chân đau nhói. Lệ Chi nhìn xuống hình như chân sưng to hơn nên càng lúc càng đau. Đi tiếp một đoạn thấy băng ghế dài con bé mừng rỡ liền đi chầm chậm đến đó ngồi xuống.

"Sao thế, đau lắm à? Tôi bảo thuê taxi về mà không nghe." – Kỳ Phong cúi mặt hỏi cô gái.

Lệ Chi ngước nhìn, vẻ bực bội:

"Đã bảo tôi không có tiền, anh cho tôi mượn đi! Mà anh lắm lời thế, sao không về nhà đi? Tôi sẽ không làm dơ áo nữa đâu, mai giặt sạch rồi tôi đem trả cho."

"Cô đã muốn vậy thì tôi về, nhớ giặt sạch đó!" – Kỳ Phong bỏ đi lên trước sau khi dứt lời.

Lệ Chi dõi theo bóng anh, bĩu môi.

Ngồi xoa xoa bàn chân được một lúc cô gái họ Diệp toan đứng dậy thì thấy đôi chân của ai đó bước đến gần rồi dừng lại. Ngước mặt lên, Lệ Chi ngạc nhiên khi thấy Kỳ Phong nhìn. Vẫn cái nhìn lạnh lùng của đôi mắt xám.

Lệ Chi định hỏi thì chợt anh chàng tóc bạch kim quay lưng lại ngồi xuống. Lệ Chi chưa kịp hiểu gì thì Kỳ Phong cất giọng:

"Lên đi, tôi cõng cô về!"

"Cõng?! Anh... anh cõng tôi ư?" – Cô gái vô cùng kinh ngạc.

"Phải, để cô ở lại một mình tôi không yên tâm."

"Nhưng tôi nặng lắm đấy, chưa kể áo váy tôi mặc đã dơ nếu anh cõng thì áo anh cũng sẽ dơ luôn."

"Tôi biết nhưng cô khỏi lo cứ lên đi, gần mười một giờ đêm rồi!" – Kỳ Phong giục.

Lệ Chi chần chừ trong mấy giây rồi cũng đứng dậy, không quên vác đôi giày theo. Con bé từ từ leo lên lưng Kỳ Phong, hai tay quàng qua cổ anh chàng. Kỳ Phong đứng dậy, suýt khụy chân nhưng vẫn còn giữ được thăng bằng.

"Cô nặng gớm!"

"Thì tôi đã bảo mà..."

Đứng một lúc, Kỳ Phong cất bước. Cứ ngỡ là không chịu được khối lượng của Lệ Chi nào ngờ anh chàng mảnh khảnh này lại bước đi một cách nhẹ nhàng.

"Tôi không nặng à?"

"Nặng như heo nhưng vì tôi vẫn thường leo núi, bơi lội, chạy điền kinh ngoài ra còn tập vài môn thể thao khác nên tôi rất khỏe."

Leo núi? Bơi lội? Điền kinh? Lệ Chi tự hỏi không biết làm cách nào mà anh ta có thể tập thể thao với thân hình ốm nhom như thế. Đột nhiên, con bé tưởng tượng cảnh Kỳ Phong leo núi rồi anh bị gió thổi bay và vướng lại vào một cành cây nào đó. Nghĩ thế nó bật cười.

"Cô lại nghĩ ra trò gì nữa đó?"

Nghe Kỳ Phong hỏi, Lệ Chi ngừng cười, đáp với vẻ hời hợt:

"Không có gì." – Rồi như nhớ ra gì đó con bé hỏi – "Lúc nãy anh nói, để tôi lại một mình anh không yên tâm vậy..."

Chẳng hiểu sao đến đấy Lệ Chi ngừng lại. Một lần nữa cô bạn này lại bỏ dở câu nói của mình, dường như có sự dò ý nào đó, nhưng là ý gì?

Dĩ nhiên, Kỳ Phong hiểu được ngụ ý của thái độ "dò xét" mờ ám kia. Anh liền "gạt phăng" đi "cái ý" ấy bằng câu nói:

"Ừ thì tôi không yên tâm để cô lại một mình vì tôi sợ cô ngồi mãi rồi ngủ gật lúc nào không biết. Đến nửa đem cô lăn xuống ghế ngã nhào ra đất thế là lại dơ áo váy của tôi. Chỉ đơn giản vậy thôi."

Đơn giản á?! Lệ Chi nghĩ thầm, gương mặt méo xệch. Không ngờ trên đời lại có người con trai như vậy. Thế mà anh ta cũng nghĩ ra được.

a
Bình Luận (0)
Comment