Lời Mời Của Thần Linh

Chương 13


Trong hệ thống Thần Linh, thành phố mà người chơi sinh sống được gọi là Thành phố của Thần.
Thành phố này không khác gì bất kỳ thành phố phồn hoa nào của thế giới thực, những tòa nhà chọc trời cao chót vót, những con phố đông đúc đan xen, có ngày đêm xen kẻ, có bốn mùa luân phiên, vĩnh viễn xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son.
Sự khác biệt duy nhất là tiền lưu thông ở nơi này không phải là tiền theo đúng nghĩa đen, mà là điểm tích lũy trong trò chơi.
Ở nơi này, mỗi người chơi đều có một chiếc đồng hồ đeo tay của riêng mình, được dùng để nhận thông báo của hệ thống và xem bản đồ của thành phố; còn có cả debit card (*) điểm tích lũy, điểm trong đó tương đương với số tiền gửi ngân hàng, có thể tiêu phí ở bất cứ nơi nào trong thành phố.
(*) Debit card hay thẻ ghi nợ loại thẻ được ngân hàng phát hành cho chủ thẻ để thanh toán thay tiền mặt.
Điểm được cấp dựa trên thành tích tổng thể của người chơi, giải câu đố, tìm đạo cụ, giết càng nhiều quỷ quái trong trò chơi, hoàn thành các nhiệm vụ càng xuất sắc thì điểm tương ứng khi vượt ải càng cao.

Ngoài ra, đôi khi điểm của người chơi MVP còn cao hơn gấp mười mấy lần điểm của người chơi nằm không hưởng thắng.
Người chơi có nhiều điểm thì có thể thưởng thức các món ăn ngon, ra vào các địa điểm giải trí khác nhau và chọn nơi sinh sống cao cấp nhất trong Thành phố của Thần.
Người chơi ít điểm nhất định phải liều mạng kiếm thêm điểm, nếu không chỉ có thể ở nhà thuê dột nát, ngay cả cơm ăn áo mặc cũng trở thành vấn đề.
Đây hoàn toàn là một mô hình thu nhỏ của xã hội hiện thực, nhưng điều quyết định chất lượng cuộc sống không phải là lai lịch hay nghề nghiệp, mà là thực lực trong trò chơi.

Hôm nay là ngày thứ 240 kể từ khi Mạnh Kình đến Thành phố của Thần.
Không biết thời gian trôi qua ở nơi này có đồng bộ với thời gian ở thế giới thực hay không, cô đoán có lẽ là không.
Nhưng điều đó chẳng quan trọng là mấy, dựa vào lịch mà hệ thống cung cấp để tính ngày là được rồi.
Sau khi hoàn thành trò chơi Truy tìm u linh, tháng đó cô không nghỉ ngơi nhiều mà liên tục vào trò chơi, kéo dài gần 30 ngày, mặc dù rất nhiều lá bài của Thần mà cô thu thập được bị trùng, nhưng cũng may phong độ của cô luôn ổn định nên kiếm được khá nhiều điểm.
Cho nên hôm qua cô đã mua căn hộ có view đẹp nhất trong chung cư này, hai phòng ngủ một phòng khách, nằm ở vị trí trung tâm của thành phố, cơ sở hạ tầng xung quanh rất đầy đủ, còn có thể ngắm cảnh đêm của toàn thành phố.
Thủ tục rất đơn giản, làm theo hướng dẫn tại trung tâm môi giới nhà đất gần đó, chọn lầu chọn phòng, sau đó chọn thanh toán toàn bộ hoặc trả góp, cuối cùng quẹt thẻ trừ điểm là được cấp thẻ ra vào chung cư và chìa khóa nhà.

Thực ra, nếu mua theo bằng hình thức trả góp thì cô đã có thể mua được từ lâu rồi, nhưng cô không muốn, vì lãi suất trả góp rất cao, mỗi tháng phải lo trả nợ, mỗi quý còn bị trừ ngẫu nhiên một lá bài mà mình có, cho đến khi trả hết mới thôi.
Không cần phải chọn cách phiền phức như vậy.
Lúc này cô đang mặc áo ngủ ngồi trên ghế sô pha, vừa uống trà sữa, vừa đếm những lá bài mà mình có.
Có 12 lá bài của Thần: Chén thánh, Kiếm báu, Khiên bạc, Giáp vàng; Mây đen, Sao trời, Trăng sáng, Hừng đông; Thiên sứ, Chủ thần, Thiện ác, Định mệnh.
Bốn lá thành một nhóm, tổng cộng có ba nhóm, những lá càng về cuối thì càng khó kiếm, người chơi cũng không thể tùy ý trao đổi với nhau.
Bốn lá bài cuối cùng, cô căn bản chưa bao giờ nhìn thấy.
Tám lá trong hai nhóm đầu, cô đã thu thập được bảy lá, chỉ thiếu mỗi Trăng sáng.
Lúc trước cô đã dùng bốn lá bài bị trùng nhiều nhất là Kiếm báu để đổi lấy cơ hội giết em trai Mạnh Húc.
Số còn lại cô sẽ không lãng phí nữa, nghe nói người chơi có thể tham gia hoạt động “Đổi thẻ trùng lặp – Lấy cũ đổi mới” nhân dịp kỷ niệm một năm đến Thành phố của Thần, cô dự định tham gia để xem ở đó có thứ gì tốt không.
Vừa mua nhà mới nên cô dự định sẽ nghỉ ngơi vào ngày, thử tất cả món ngon của các nhà hàng gần đó, sau đó mới vào trò chơi tiếp.
Ưu điểm của hệ thống Thần Linh đó là không thúc giục người chơi, người chơi không thiếu tiền có thể tùy ý hưởng thụ, chờ xài hết điểm thì bọn họ sẽ phải chủ động vào trò chơi, nếu không sẽ gặp nguy cơ bị hệ thống tuyên bố loại bỏ trực tiếp.
Nợ đọng và các hành vi bạo lực không được phép xuất hiện trong Thành phố của Thần.
Nó là xã hội lý tưởng nằm ở giữa nơi tối tăm và bẩn thỉu nhất của trò chơi.
*****
Vào một buổi tối nào đó, Mạnh Kình nhấn vào tùy chọn [Kết nối trò chơi] thông qua đồng hồ của mình để tham gia một ván mới của trò chơi Thần Linh.
Khi khung thông báo màu xanh lá hiển thị kết nối thành công, bất kể cô đang ở đâu thì chỉ cần mở đại một cánh cửa gần đó thì sẽ tiến vào không gian trò chơi.
Thế nên cô trực tiếp mở cửa phòng ngủ ra.
Năm phút, trong tình huống bình thường, thời gian đệm để người chơi vào trò chơi là năm phút.
Sau khi khoảng thời gian mơ hồ ngắn ngủi kết thúc, cô mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà cũ, trần nhà thấp, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mặt, lẫn với mùi trứng thối từ đường cống nhà vệ sinh bị tắc.

Tường bong tróc từng mảng lớn, bộ bàn ghế duy nhất trong nhà bị tróc sơn nghiêm trọng như bị tạt axit sunfuric, chiếc giường đơn kê sát tường loang lổ những vết bẩn ố vàng, cô nghi ngờ trước đó có một nhóm lớn chó mèo đã tiểu tiện lên đó.
Màn hình chiếc TV kiểu cũ đối diện giường đang chập chờn, giữa tiếng ồn hỗn tạp, cô mơ hồ nghe thấy tiếng thông báo đầy gấp gáp của phóng viên:
“Virus AT bị rò rỉ từ phòng thí nghiệm của Bệnh viện Trung tâm Thứ ba, hiện đã nhanh chóng lan ra khắp thành phố… Nó lây qua đường máu, đừng để bị người nhiễm bệnh cào hoặc cắn… Sau khi bị cắn sẽ bị biến dị trong vòng từ 5 phút đến 30 phút, sau khi chết sẽ bị biến dị ngay lập tức…”
“Điều tra cho thấy… có sự xuất hiện của những người mang gen lặn và người miễn dịch… người bình thường phải chú ý phân biệt… Xin hãy ở nhà kiên nhẫn chờ cứu viện… Một khi bị tấn công, nhất định phải nhớ kỹ rằng, điểm yếu của người bị lây nhiễm là đầu…”
À, thì ra là chủ đề zombie.
Là chủ đề zombie thường hay xuất hiện trong phim ảnh đây mà.
Cô nghĩ thế, chợt đồng hồ đeo tay rung lên, khung thông báo màu xanh lá cây hiện ra ba lựa chọn:
A.

Người mang gen lặn: Trong cơ thể có một loại virus AT đặc biệt, ban đêm được người nhiễm bệnh nhận là đồng loại nên không bị tấn công, nhưng cứ cách 24 giờ phải tiêm thuốc ức chế, nếu không tiêm trong thời gian quy định thì trên mặt sẽ bị lộ ra đặc điểm biến dị.
B.

Người miễn dịch: Máu có thể miễn dịch với virus AT, cho dù bị người nhiễm bệnh tấn công cũng không biến dị, nhưng khả năng đông máu rất kém, sau khi bị thương rất khó khôi phục.
C.

Người thường: Con người có thể chất bình thường.
【Vui lòng chọn thân phận của bạn trước khi kết thúc đếm ngược.

Số lượng tùy chọn ABC có hạn, nếu không chọn thì sẽ được chỉ định ngẫu nhiên.】

Có vẻ như có khá nhiều người chơi tham gia trò chơi này.
Mặc dù chưa biết quy tắc cụ thể để vượt ải, nhưng dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, thân phận bất lợi chưa chắc đã xấu, thôi thì thử chút vậy.
Mạnh Kình không do dự nhấn chọn A.
Quả nhiên, lựa chọn thành công.
15 giây sau, quá trình đếm ngược kết thúc, khung thông báo mới hiện lên trên đồng hồ.
【[Zombie vây thành] Giới thiệu quy tắc】:
1.

Vui lòng tìm kiếm các mảnh ghép trong toàn thành phố, 9 mảnh ghép có thể ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh, có thể đổi lấy các phương tiện giao thông công cộng khác nhau, sau đó thoát khỏi khu vực bị nhiễm bệnh và đến thành phố an toàn được chỉ định.
(① Tranh hoa hồng có thể đổi lấy bản hướng dẫn xe không người lái; ② Bức chân dung của cô gái có thể đổi vé xe lửa; ③ Bản thiết kế lâu đài có thể đổi lấy trực thăng cứu hộ)
2.

Sau mỗi 12 giờ đồng hồ, hệ thống sẽ phân phát vũ khí và vật tư, người chơi có thể nhận được lời nhắc vị trí cụ thể bằng cách giết người nhiễm bệnh.
3.

Người mang gen lặn cần giết người miễn dịch hoặc người thường để nhận được nhắc nhở vị trí của thuốc ức chế.
4.

Nếu người miễn dịch hoặc người thường gi ết chết người mang gen lặn, thì sẽ được thưởng một mảnh ghép vạn năng, có thể ghép bất cứ bức tranh nào (áp dụng cho cả người mang gen lặn giết lẫn nhau).
5.


Hãy nhớ rằng, thời gian trốn thoát chỉ có bảy ngày, sau bảy ngày, thành phố sẽ bị phong tỏa hoàn toàn, những người chơi bị mắc kẹt sẽ bị coi là bị loại.
【Trò chơi bắt đầu, chúc các bạn may mắn.】
Theo thông báo bắt đầu trò chơi, một đồng hồ đếm ngược số ngày xuất hiện trên đồng hồ, cùng với bản đồ thành phố có thể được xem bằng cách nhấn vào.
Nói cách khác, kể từ giờ phút này, trong vòng 24 giờ, người mang gen lặn - Mạnh Kình, nhất định phải tiêm thuốc ức chế, nếu không sẽ bị lộ đặc điểm biến dị, khiến người miễn dịch và người thường dễ dàng nhận ra.
Quy tắc trò chơi cho phép tàn sát lẫn nhau, nếu có thể được thưởng mảnh ghép vạn năng, đỡ phải vất vả tìm kiếm khắp nơi, có ai không muốn ra tay độc ác chứ?
Đừng bao giờ đánh giá thấp bản chất độc ác của con người.
Vì bản thân cô cũng như thế.
Cô đi vào bếp mở tủ lạnh ra, bên trong rỗng tuếch, thậm chí trong vòi nước cũng không có nước.
Quả nhiên, ngọai trừ vật tư được phân phối, người chơi không thể tìm thức ăn và nước uống từ nơi khác, hệ thống muốn ép bọn họ phải hành động, vì nếu sợ hãi không dám giết zombie thì chỉ có con đường chết.
Muốn sống, phải liều mạng, phải chiến đấu.
Cô trở lại phòng trong, tiện tay kéo ngăn kéo ra, trong đó có một chiếc balo và một con dao gọt hoa quả đã được mài sắc bén.
Đây là đạo cụ khi bắt đầu trò chơi, ba lô để đựng đồ, dao gọt hoa quả dùng để giết zombie.
Cô kéo tấm rèm cửa sổ bẩn thỉu xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nơi này hẳn là lầu 3, hoàn cảnh của cư xá này giống như một bãi rác vừa bị hỏa hoạn, quan trọng hơn là có không ít dân cư bị biến thành zombie đang lảng vảng xung quanh.
Đây chỉ là NPC (*) thôi, nhưng trong tương lai không xa, sẽ có thêm người chơi gia nhập đội ngũ của chúng nó.
(*) NPC: Non-player character là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.
Cô chỉnh lý ngắn gọn lại tình hình hiện tại của mình.
Còn 12 giờ nữa vũ khí và vật tư mới xuất hiện, tạm thời không vội giết zombie, ưu tiên hàng đầu là tìm thuốc ức chế, điều đó đồng nghĩa với việc cô phải giết một người chơi xui xẻo, cô cần phải chọn người miễn dịch hoặc người thường.
Cô cảm thấy xác suất này rất cao, dù sao người mang gen lặn và người miễn dịch đều là thân phận đặc thù, số lượng hẳn là không nhiều.
Quan trọng là phải ra tay như thế nào.
… Thật trùng hợp, ngay lúc cô vừa hạ quyết tâm, thì chợt nghe thấy bước chân dồn dập bên ngoài hành lang..

Bình Luận (0)
Comment