Lời Nguyền Chung Tình

Chương 23

Hoàng hậu cầm bức chân dung Liễu Vân Thanh trên tay mà trong tâm loạn đến ngổn ngang. "Tại sao bức tranh này lại ở đây? Làm sao có thể...làm sao nó vẫn còn ở đây được?" 

Nàng nhớ chính mình vào một đêm mưa gió hơn mười mấy đã tự tay đốt tan bức họa này. Liễu Vân Thanh con người này cùng nàng ân oán ẩn tình day dứt không thôi, là người mà nàng không muốn đối diện nhất, sợ nhìn thấy nhất nhưng cũng là kẻ ám ảnh tâm trí nàng sâu sắc nhất.

- Liễu Vân Thanh, ngươi trở lại rồi! Ngươi trở lại là muốn nói cho ta biết cả ngươi cũng không tha thứ cho ta có phải không?

Hai hàng lệ doanh của nàng tuôn trào đẫm ướt trên khuôn mặt trang nhã. Nàng hoảng loạn tay nắm chặt bức tranh, cảm giác đầu óc quay cuồng. Mất một lúc nàng mới trấn định lại, một lần nữa lấy hết can đảm nhìn lại bức tranh lần nữa. Trong tranh vẫn là Liễu Vân Thanh, thế nhưng Liễu Vân Thanh này và Liễu Vân Thanh trong kí ức nàng dường như rất khác biệt? Tuy rằng nét vẽ dung mạo giống hệt như nhau nhưng nàng vẫn có cảm giác có điều gì đó không phù hợp lắm.

Rốt cuộc thì bức tranh này từ đâu mà ra? Thực sự là Liễu Vân Thanh vì bất mãn với những chuyện nàng đã làm gần đây cho nên hiển linh hay là bởi vì có ai đó biết được chuyện xưa của nàng, cố ý bày ra màn trò này vì mục đích gì đó?

---------------

Ở trong một gian phòng nọ, một quí phụ (nữ nhân cao quí, có thân phận) vừa tắm gội từ trong dục trì bước lên để lộ ra một thân thể nõn nà đầy mê hoặc, với chiếc bụng căng to, biểu thị nàng là một thai phụ mang thai được hơn sáu tháng. Nàng đứng thẳng dang tay, tư thế ưu nhã đợi cho hai nô tì giúp nàng mặc lại y phục, chải lại mái tóc dài bồng bềnh rồi mới nhẹ nhàng bước ra tiền sãnh.

Tại tiền sãnh, thủ hạ tên gọi Thành Phong đang quì trên mặt đất nghiêm cẩn bẩm báo với nàng về tình hình diễn biến trong cung mà hắn thu thập. Quí phụ nghe xong vẫn điềm nhiên ung dung ngồi vuốt tóc. Đợi Thành Phong nói xong, nàng mới bắt đầu hỏi:

- Như vậy phía hoàng thân Đinh gia và nội cung có động tĩnh gì không? Hoàng hậu thực sự cũng mang long chủng?

- Bẩm. Thái y xác nhận hoàng hậu thật sự có mang hai tháng rồi ạ! Cả kính sự phòng ghi chép cũng xác nhận thời gian vừa qua quốc vương đều lưu lại đêm và sủng hạnh đối với hoàng hậu, cho nên long chủng này của hoàng hậu xem ra là thật. Nương nương, nếu như vậy long chủng này đối với chúng ta sẽ có bất lợi. Hay là chúng ta...

- Không cần. – Quí phụ êm dịu cất tiếng. – Không cần thiết chúng ta phải làm chuyện dư thừa. Trước mắt vẫn như kế hoạch cũ, bám sát động tĩnh của Lưu Hoành và Trần Toàn. Còn chuyện trong hậu cung với hoàng hậu, bổn cung đã có ý khác. Nếu như lời đại ca của ta nói là thật, vậy thì chúng ta đã có một con cờ hay để đặt lên bàn cờ kinh thế trận này rồi.

Trong một căn phòng khác, Kiều Vũ Phi vẫn hôn mê nằm bất động trên giường. Chấn thương mà nàng chịu phải thật sự nghiêm trọng vô cùng. Vị quí phụ kia mặc dù đã tiêu tốn rất nhiều thuốc thang, mời đến các lang y giỏi chạy chữa nhưng suốt cả tháng nay nàng vẫn như thế không một chút khả quan. Nếu như không phải bởi vì một người trong số thủ hạ của vị quí phụ nhận ra diện mạo của Kiều Vũ Phi hệt với Dị Y Liễu Vân Thanh ngày xưa khiến quí phụ nảy nên một kế hoạch hay ho thì e rằng nàng cũng không kiên nhẫn để cứu người.

Lúc này, nữ tì phụ trách chăm sóc thương tích cho Kiều Vũ Phi đang giúp nàng thay đổi y phục thì đột nhiên nàng thổ huyết rồi liền đó mắt nàng trợn lên, hai tay ôm cổ khổ sở giãy giụa biểu hiện như trong cổ có vướng mắc vật gì đó. Nữ tì nhìn biểu hiện kì lạ đáng sợ này của Kiều Vũ Phi, liền hoảng hốt hô to gọi người đến giúp. Lý Thành, một nam nhân hơn ba mươi tuổi vừa lúc đi đến liền chạy nhanh vào. Nhìn tình huống của Kiều Vũ Phi thống khổ co giật, e rằng khó lòng cứu nổi, Lý Thành quay sang nữ tì ra lệnh:

- Còn không mau gọi lang y?

Nữ tì hoảng sợ cũng vội chạy ra ngoài tìm lang y. Còn lại Lý Thành. Hắn ngồi xuống bên giường, thử dùng nội lực điểm huyệt của Kiều Vũ Phi, ngăn nàng co giật mất khống chế mà tự hại mạng. Ấy nhưng khi điểm huyệt được nàng rồi, Kiều Vũ Phi không co giật nữa nhưng trong cổ như vẫn còn vướng mắc, nàng khổ sở há miệng, muốn nôn vật gì đó ra một cách khó khăn. Lý Thành nhìn bộ dạng quằn quại thống hoảng, cùng cực đau khổ trước mắt kia cũng động lòng muốn cứu người nên tùy tiện đưa tay vào cổ họng muốn giúp nàng lấy vật chướng ngại đó ra. Hắn xoắn tay áo thật cao, cố gắng nhét ngón tay vào trong miệng nàng, càng nhét càng sâu, nhưng vẫn không chạm được vào vật gì khác thường mà biểu hiện của Kiều Vũ Phi càng thê thảm hơn. Lý Thành nhìn mà ái ngại trong lòng, thán thầm: "Dị Y ơi Dị Y! Tiền thân người là một thần y, còn tự xưng thay xương hoán cốt, đổi được vận mệnh cho người nhưng rốt cuộc bản thân ngươi cũng là một con ma thế phận. Tái sinh còn phải chịu đày đọa thảm hại thế này!"

Lý Thành không cách cứu được đành lắc đầu thu tay. "Dị Y ngươi gây nhiều oán nghiệp như vậy, nhận quả báo ngày hôm nay không ai giúp được ngươi rồi!"

Khoảnh khắc Lý Thành vừa quay lưng đi, hắn đoán trước người nằm đây không được mấy hơi nữa sẽ tắt thở thôi. Đã cố hết sức muốn cứu nhưng không được thì đành vậy! Lý Thành quay lưng ra sắp đến cửa, chợt cảm giác được trên giường dường như có gì đó khác thường. Hắn tò mò quay nhìn lại trên giường thì chấn kinh đến há hốc mồm. Ở trong cổ, dưới lớp da thịt của Kiều Vũ Phi cư nhiên lại phát ra một cổ hào quang lấp lánh!

Lý Thành lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng lạ lùng này liền tiến đến gần xem cho kĩ. Ở dưới lớp da cổ của Kiều Vũ Phi chốc chốc cứ nổi lên một vật hình tròn liên tục chuyển động cứ phình u lên rồi lại lặn xuống, lúc lóe sáng, lúc lại lu đi như không có hiện tượng gì. Lý Thành căng thẳng quan sát. Vật thể kia là gì sao có ẩn dưới lớp da người lại có tự chuyển động lại còn phát sáng được đây?

Hắn nhớ lại bộ dạng Kiều Vũ Phi lúc ôm cổ, há miệng quằn quại giãy giụa lúc nãy, ra là vì vật này đây ư? Lúc nãy hắn đưa tay vào miệng nàng mà lấy ra không được, có lẽ do vật này ở ẩn dưới lớp da thịt. Hắn ngẫm nghĩ rồi bất chợt rút cây trủy thủ trong người ra vung lên cắm vào cổ Kiều Vũ Phi muốn khoét ra vật thể kia. Khoảnh khắc dao của hắn khoét vào da thịt trên cổ nàng, luồng ánh sáng từ viên bảo châu phóng ra sáng chói. Trong lòng Lý Thành căng thẳng hồi hộp. Phải không? Viên châu kia lẽ nào là long châu truyền kì mà thiên hạ đồn đãi?

Lý Thành cầm lấy viên long châu nâng lên cao. Hắn kích động, vui mừng đến phát cuồng, cầm viên long châu mà cười như ngây dại. Không thể tin nổi vật mà thiên hạ hằng ao ước, tranh đoạt bấy lâu rốt cuộc về tay hắn mà không tốn một chút hơi sức.

- Ha ha ha! Long châu! Thật không ngờ, Lý Thành ta lại tìm được long châu! Ha ha ha! Thiên hạ này, quốc thổ này sẽ thuộc về Lý Thành ta! Ha ha! Bá nghiệp thiên thu của Vĩnh An quốc sẽ về tay Lý thị của ta rồi! A...ư...

- Đại... ca!

Cùng với tiếng la thét đau đớn của Lý Thành, vị quí phụ mang thai ấy cũng vừa lúc vào đến. Nàng không sao tin nổi trước mắt mình thế nhưng nàng nhìn thấy một con rồng mờ ảo như một làn sương trắng từ trong thân thể Kiều Vũ Phi bay ra đớp lấy viên long châu từ trên tay đại ca Lý Thành của nàng đồng thời còn phun ra một luồng khí độc khiến Lý Thành đau đớn hoảng hốt đến gục ngã. Toàn thân Lý Thành bị nhiễm kịch độc hàn băng, cả người vì lạnh run mà tím tái, biểu hiện suy kiệt rõ rệt. Lý Thành tự biết mình sắp không được rồi, liền cầm lấy tay tiểu muội, chỉ về phía Kiều Vũ Phi, run rẩy khẩn cấp nói:

- Hắn...long châu...Dung Uyển... hắn...thiên hạ...hắn...hư...ư...a a a a...

Lý Thành còn chưa kịp nói xong, con rồng mờ ảo kia bất ngờ mổ thêm một nhát vào mặt hắn rồi biến mất như làn khói khiến vị quí phụ tên Dung Uyển còn chưa kịp bàng hoàng thì đã đại ca của nàng đã tắt thở rồi. Trong phòng còn hai nữ tì đi theo sau Dung Uyển nữa nhưng ngoài Dung Uyển và Lý Thành ra không ai nhìn thấy con rồng kia. Lúc con rồng biến mất rồi, Dung Uyển hãy còn khiếp sợ đến run rẩy. Nàng một tay đỡ lấy thân thể như băng giá của đại ca, không kiềm được kinh hoàng, trộm liếc nhìn xung quanh tìm kiếm tung tích của con rồng và viên long châu nhưng vô ích. Đến khi nàng nhìn lại cổ thân thể đang bất động của Kiều Vũ Phi thì đúng lúc Kiều Vũ Phi tỉnh, mở mắt ra nhìn lại nàng. Lý Dung Uyển nhất khắc kinh hãi liền bắn lùi trở lại. Kiều Vũ Phi thấy nàng lùi nhanh bất ngờ như thế, lo nàng sẽ ngã nên bật dậy thuận tay nắm lấy tay nàng kéo lại gần. Lý Dung Uyển được nàng đỡ gọn trong lòng, chưa hết hồi hộp đang thở gấp thì thấy Kiều Vũ Phi nắm lấy tay nàng vẽ lên mấy chữ:

- {Cô nương, nàng không sao chứ?}

- ...- Lý Dung Uyển mở mắt ngây người, không nghĩ đến Kiều Vũ Phi làm động tác kia chỉ đơn giản dùng nét chữ để nói chuyện.

Kiều Vũ Phi không thấy trả lời, muốn hỏi nữa lại không sợ mình đang mặc nam trang mà động tác thân thể vừa rồi có lẽ đã khiến nữ nhân kia hoảng sợ. Đắn đo một lúc lâu, nàng mới vẽ thêm mấy chữ:

- {Xin lỗi vì vừa rồi ta...đường đột! Ta là không thể nói cho nên...}

- Ngươi thật ra là như thế nào?

Lý Dung Uyển sau một lúc chấn kinh cũng dần hồi thần. Thấy Kiều Vũ Phi cử chỉ bình thường, tự nhiên nàng cũng bớt dần lo lắng liền mở miệng hỏi ra. Nàng muốn hỏi thật ra ngươi là ai? Là thần, ma, hay là yêu long giáng thế? Ấy nhưng không hiểu sao mở miệng lại hỏi thành ngươi là như thế nào? Kiều Vũ Phi nghe câu hỏi lạ lùng cũng không biết phải đáp sao? Chính nàng vừa rồi hôn mê, bị người ta khoét đi một lỗ trên cổ cũng không hay biết nên làm gì lại biết được chuyện tinh long cùng long châu hiển xuất từ trong thân thể nàng bay ra?

Đang lúc Kiều Vũ Phi loay hoay, lớ ngớ không biết nên trả lời vị nữ nhân này thế nào thì chợt nhiên cảm giác có gì đó lành lạnh ươn ướt trên cổ. Nghi ngờ trên cổ có chút khác thường, nàng đưa tay lên chạm thử thì suýt nữa hoảng hốt, trên cổ bị khoét một lỗ để moi lấy long châu ra bây giờ đã bắt đầu chảy máu. Kiều Vũ Phi một tay vịn cổ, theo bản năng tùy tiện kêu "a" lên một tiếng. Thật lạ kì! Nàng lúc này thế nhưng cảm giác được thanh quản có lực? Có một chút khấp khởi, nhưng cũng có chút không tin nổi vào điều này. Nàng tự thử lại, tằng hắng lên vài tiếng, sau đó lại tự mình thử phát âm:

- Tỉ...tỉ!

- Hả? Ngươi...

Cùng lúc với Dung Uyển kinh ngạc, Kiều Vũ Phi cũng kinh hỉ đến muốn nhảy cẫng lên. Nàng đã nói được! Nàng bị thương ở cổ thế nhưng rồi bỗng nhiên lại nói được!

Kiều Vũ Phi vui mừng đến không kiềm chế được, nắm lấy hai tay của Dung Uyển xúc động rưng rưng lệ nói:

- Tỉ tỉ! Tỉ đã cứu ta? Tỉ cứu ta, còn chữa được tật cấm khẩu cho ta! Tỉ...Ha ha... Tỉ ơi, xin nhận của Kiều Vũ Phi một lạy!

----------------

Trong một mật thất ở dưới đáy một hang động trong núi Hổ, một nữ nhân toàn thân mặc y phục bạch sắc, cả mái tóc trên đầu cũng trắng toát tinh khôi đang ngồi tĩnh tọa trên một khối đá to mặt quay về hướng Đông nơi có một lỗ thông gió có thể nhìn thẳng ra bầu trời mênh mông thăm thẳm. Bỗng, từ một phương nào đó, con tinh long xuyên qua lỗ thông gió bay đến trước mặt nữ nhân nhả ra viên long châu óng ánh vào tay nàng sau đó lại biến mất. Nữ nhân nhận được long châu, lãnh dung lạnh lẽo cuối cùng cũng khẽ nhếch ra một nụ cười nhẹ nhõm. Nàng đứng dậy, buông một câu thoảng như gió nhẹ như mây:

- Cuối cùng long châu cũng trở về rồi! Liễu lang, ngày tháng chúng ta tái ngộ cuối cũng cũng đến rồi! 


Bình Luận (0)
Comment