Lời Nguyền Chung Tình

Chương 39

Giữa đại điện Huyền Phong là một võ trường rộng lớn. Hoàng hậu ngồi ở vị trí cao nhất trên bảo tòa. Bên dưới là quần thần văn võ các ban. Chính giữa là võ đài. Lần lượt mười sáu võ sĩ ứng tuyển vị trí thống lĩnh cấm quân đứng ra giao đấu. Kiều Vũ Phi cũng đứng vào hàng ngũ ứng sinh, thuận theo ý lệnh của hoàng hậu mà tham gia ứng thí. Nhìn từng người từng người ứng sinh đều những võ sĩ nội lực cao thâm, thân thủ cương hùng mà Kiều Vũ Phi phải nuốt thầm một ngụm rợn người lạnh gáy. Lạy thánh! Đến tận thời khắc này nàng vẫn chưa tin nổi mình đã ứng vào thân phận Lý Thần đại nhân vật thật rồi! Này là trò đùa nghịch thiên của số mệnh hay là sự sai lệch của biến chuyển lịch sử bởi một kẻ đương không xuyên qua như nàng đây? Rốt cuộc thì nàng thực có thể trở thành Lý Thần không, hay đại danh của Lý Thần sẽ bị nàng làm thay đổi, nàng cũng không dám chắc nữa? Càng nghĩ, lại càng bâng khuâng. Càng bâng khuâng thì càng lộ ra vẻ mặt ngây ngốc hoảng hốt. Các ứng sinh khác nhìn điệu bộ của nàng như thế, không nhịn được cười khẩy khinh bỉ ra mặt.

Ở trên thượng tòa, hoàng hậu cũng nhìn thấy bộ dạng lo lắng bất ổn của người gọi Lý Thần kia. Nàng cố nén chặt cổ hỗn loạn bất an trong lòng, tay xiết chặt lấy chiếc khăn lụa trong tay, gượng thở ra rồi quay sang nói nhỏ gì đó với Quế Châu. Quế Châu đáp lại một tiếng rồi lui đi. Hoàng hậu vẫn ngồi đó, vẻ ung dung nhìn về võ đài nhưng thật ra trong mắt trong tâm của nàng chỉ nhìn thấy có mỗi một thân ảnh thiếu niên gầy nhom ốm yếu đứng một góc bên ngoài võ đài. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ rằng hoàng hậu thật điềm tĩnh nhưng thật ra nàng như thế lại đang thầm cầu nguyện. Cầu nguyện cho người kia được bình an. Nàng thật sự sẽ không chịu đựng nổi nếu như người kia lại một lần nữa trọng thương bi thiết ở trước mặt nàng.

Vốn ra với chức vị thống lĩnh cấm quân, quốc vương một nước có thể tự mình định đoạt chọn người tin cậy mà bổ nhiệm. Nhưng bởi vì quốc vương đột ngột băng hà, trong cung lại xảy ra binh biến bởi vì nội bộ cấm quân có kẻ bất trung. Mà hoàng hậu nhiếp chính lại không đủ thực quyền, quần thần chia phe rẽ phái ai cũng có lòng riêng muốn tiến cử người thuộc phe với mình rốt cuộc hoàng hậu đành phải dùng phương thức dùng võ tuyển thí. Đây cũng là cách duy nhất được các quần thần đồng tình thuận theo. Lúc các ứng sinh bước vào cuộc giao chiến, ở dưới võ đài, các phe phái quần thần cũng âm thầm giao thủ bằng thái độ với nhau. Hoàng hậu thở dài trong lòng. "Lý Thần, ngươi nhất định phải thắng. Nếu không nhân cơ hội này gạt được ảnh hưởng của Lưu Hoành ra khỏi cấm quân, bổn cung sẽ không còn cơ hội nào. Lưu Hoành trở về hoàng thành, hắn nhất định sẽ tạo phản. Tình thế đã đến hồi này, bổn cung chỉ còn có cách cuối cùng này thôi. Sự thành hay bại nhờ hết vào Lý Thần ngươi!"

Lúc sắp đến lượt Kiều Vũ Phi bước lên sàn đấu, một thái giám bưng trà nước lên thượng tòa, lúc đi ngang Kiều Vũ Phi, thái giám kia sơ ý làm đổ cả bát trà lên y phục của Kiều Vũ Phi. Sau đó, nhân lúc mọi người không chú ý, thái giám đó nhét một vật gì đó vào tay áo của Kiều Vũ Phi. Bởi vì y phục Kiều Vũ Phi bị thấm ướt, hoàng hậu đã mở miệng cho phép nàng đi đổi y phục. Lúc nàng vào đến phòng thay đồ, y phục là do hoàng hậu sai Quế Châu mang đến. Ngoài bộ y phục bằng vải lụa thượng hạng, bên trong còn có thêm một lớp áo đệm dày, dệt bằng tơ thiên tằm hiếm có vừa nhẹ vừa chắc, hẳn là có thể dùng để hộ thân. Kiều Vũ Phi cảm động, mặc vào lớp áo kia, sau đó mới sực nhớ đến vật mà thái giám kia lúc làm đổ nước đã nhét vào tay nàng. Nàng mở ra xem, thật bất ngờ đó là nét chữ thanh tao uyển chuyển của hoàng hậu nhưng nội dung thật lãnh khốc: "Giết Lưu Sâm và Hồ Thế Quyền"

Lúc Kiều Vũ Phi bước lên võ đài, trận đấu này không giống như tưởng tượng của nàng là đơn đả độc đấu mà là một lượt mười sáu ứng thủ chen chúc trên võ đài. Lúc nghe vị quan giám khảo tuyên bố luật đấu, Kiều Vũ Phi suýt nữa nhảy xuống bỏ chạy mất thôi. Giám khảo tuyên cuộc đấu là chọn ra tinh anh nhất trong số mười sáu hảo thủ này. Là đấu loại, ai bị đánh rơi xuống khỏi võ đài xem như thua. Và thậm chí chết trên võ đài cũng không được truy cứu. Kiều Vũ Phi nuốt thầm một ngụm khi nhìn sang các ứng thủ đứng xung quanh mình. Lạy trời! Nàng chỉ hi vọng mình được toàn thây.

Tiếng kẻng báo hiệu bắt đầu trận đấu. Kiều Vũ Phi cũng chưa biết bản thân nên làm gì thì đã thấy mười mấy vị kia lao thẳng vào nhau ra sức vô vập, vũ bão tấn công lẫn nhau. Kiều Vũ Phi ôm đầu đứng nép một góc. Thành thật, nàng dù sao cũng là một nữ nhân, làm thế nào cũng không lớn gan liều mạng đến nổi lao vào vờn đấu với một đám nam nhân thế này được? Cũng may cho nàng, nhìn nàng vẻ ngoài nhu nhược thảm hại như thế, các ứng sinh kia cũng xem thường, chẳng ai bận tâm nhìn đến nàng, nhờ vậy mà khi hàng loạt ứng sinh cao to khỏe mạnh vậy mà bị hất văng xuống khỏi võ đài. Nàng nép một góc, nhờ vào khinh công né qua tránh lại thế nhưng còn bình an mãi đến khi trên sân còn lại bốn ứng thủ. Hai người mạnh mẽ, võ dũng nhất là Lưu Sâm và Hồ Thế Quyền. Lưu Sâm chính là kẻ ngày hôm đó đã ngầm ra hiệu cho cấm quân bỏ mặc an nguy của hoàng hậu mà phóng tên, suýt nữa đã hại chết hoàng hậu và cũng chính hắn là kẻ ngày đó đã ẩn phục trong bụi rậm trong suốt lúc Đinh Ngọc Phụng bị Ngô Thế Minh tàn hại dã man. Kiều Vũ Phi nắm tay bàn tay. Hừm! Tưởng là ai, là kẻ này thì thật sự nàng cũng muốn giết.

Lưu Sâm dường như cũng đã nhận ra nàng, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt khiêu khích nhưng cũng đầy sát ý hung tàn. Hắn lao vào nàng, tàn bạo giáng hạ đại thủ như búa tạ của hắn xuống thân thể gầy yếu của nàng. Kiều Vũ Phi nhanh nhẹn thụt lùi tránh đi. Nàng bản lĩnh không cao, chiêu số võ công học được đều là nhờ Thành Phong, Thành Vũ và các thủ hạ của Lý quí phi gần đây chỉ dạy, thế nhưng nàng nhờ có nội lực hộ thể. Bởi cái luồng nội lực thần bí này cứ lúc ẩn lúc hiện, lúc thịnh lúc suy, nàng không biết cách điều tiết và cũng chưa từng thử xuất ra hết toàn lực. Chính Thành Phong, Thành Vũ cũng từng nói nội lực tiềm tàng của nàng rất lớn, có điều chính bọn họ cũng không dám liều mạng thử kích xuất cho nàng phát công.

Lúc này, Lưu Sâm đánh tới, Kiều Vũ Phi nàng thối lui. Lui lui, lui đến tận góc đài cũng không còn lui được nữa, nàng buộc lòng phải xuất công. Ấy nhưng chiêu số mèo quào của nàng đánh đến đâu, Lưu Sâm gạt ra đến đó. Thậm chí, hắn dựa vào thân thể to khỏe, mấy lần muốn vươn tay, nhấc bổng nàng lên như một cách xúc phạm sỉ nhục, hạ thấp nàng. Kiều Vũ Phi nhác thấy kẻ này khinh địch, nàng cắn răng, liều mạng dùng chiêu thức Ngọa Long trảo, muốn đánh vào yết hầu của hắn. Cả thân thể của Lưu Sâm giống như bọc thép, nàng có đánh vào cũng không ăn thua cho nên nghĩ chỉ có yết hầu là tử huyệt hiểm yếu, nàng muốn thắng thì phải đánh vào. 

Ấy nhưng nàng nghĩ được, Lưu Sâm hắn cũng nghĩ được. Khoảnh khắc bàn tay Kiều Vũ Phi giơ lên hướng vào phía cổ hắn, Lưu Sâm đã nhanh hơn một bước chưởng một phát thật tàn bạo vào lồng ngực nàng. Kiều Vũ Phi trúng đòn hiểm ác, lập tức phun máu. Nàng bị thổ huyết nhưng không đến nổi đau đớn khủng khiếp như nàng tưởng mà ngược lại Lưu Sâm đánh nàng xong lại bất động, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa xuất công kia. Kiều Vũ Phi nhân đó phi tới, một nhát chấn phong. Lưu Sâm hoàn toàn không ngờ đến, bị nàng đoạn nát xương cổ, tức tưởi mà chết. Ngay khoảnh khắc Lưu Sâm ngã xuống đất rồi, Kiều Vũ Phi mới nhìn thấy trên bàn tay hắn nhưng lại những có vết máu nhỏ loang ra. Nàng nhất thời cúi xuống nhìn trên lồng ngực của mình, không ngờ nơi ấy lại xuất ra mấy thanh ngân châm rất mảnh, mảnh đến mức nếu không chăm chú nhìn thì rất khó phát hiện. Nàng bất giác nhìn lên bảo tòa của hoàng hậu. Hoàng hậu khẽ chớp mắt như là một cách đáp lời với nàng. Kiều Vũ Phi hít xuống một ngụm, rồi bất chợt nhìn qua thi thể của Lưu Sâm, lại nhìn sang bàn tay của chính mình. Nàng thế nhưng vừa giết người. Đã dùng tay không mà đánh chết một người đang khỏe mạnh như thế!

Đang lúc Kiều Vũ Phi đang hoang mang với chính mình thì Hồ Thế Quyền bên kia đã đánh chết đối thủ còn lại của hắn và đang xông đến chỗ nàng. Khoảnh khắc hắn chụp lên bả vai nàng, hoàng hậu ở trên bảo tòa suýt nữa không kiềm được kêu toáng lên. Kiều Vũ Phi bị Hồ Thế Quyền thọp vai, nhấc bổng lên muốn ném xuống. Nàng mượn thế, khinh công lộn một vòng bật ra khỏi bàn tay của hắn. Hồ Thế Quyền điên cuồng đuổi theo. Móng tay của hắn sắc bén như gọng kìm, xiết đến Kiều Vũ Phi đau thấu cả xương. Nàng cũng đưa tay gỡ ra sự kiềm ép của hắn nhưng vô lực. So với Lưu Sâm, Hồ Thế Quyền xuất chiêu tàn nhẫn và dứt khoát hơn. Hắn là cố ý đánh một nhát không đoạt mạng cũng phải khiến đối thủ tàn phế. Kiều Vũ Phi thấy thế không ổn rồi. Bị người ta kẹp ở hai vai, tay cũng không có sức giở lên làm thế nào mà xuất chiêu đây? Nàng nghiến răng, vận hết nội lực dồn vào hai chân. Sau đó gồng hết sức, gầm một tiếng, muốn lấy hết sức lực liều mạng một cú cuối cùng. Chẳng ngờ lúc nàng vận công ấy, Hồ Thế Quyền xuất lực, bấu thủng da thịt trên bả vai nàng. Kiều Vũ Phi đau đến cắn răng. Nàng đã có cảm giác bủn rủn toàn thân, thầm than là thôi xong rồi. Dè đâu bất ngờ nàng quay lại, Hồ Thế Quyền thế nhưng như đang đóng băng. Không biết là hắn cũng bị trúng độc châm hay bị trúng huyệt hiểm thế nào ấy? Hắn bất động thanh sắc, sửng sốt nhìn trừng trừng nàng mà một cử động cũng không thể nhích. Kiều Vũ Phi nhân đó quay lại, tống một chưởng. Không thể tin nổi lúc này, nội lực nàng xuất ra mạnh đến mức đẩy Hồ Thế Quyền bị tung lên cao, văng ra khỏi võ đài một quãng rất xa rồi mới rơi xuống. Hắn nhìn vào không có một chút thương tích nhưng xương cốt toàn thân của hắn bị nát vụn một cách kì quái. Hắn chết thảm còn hơn bất cứ các ứng sinh nào ở đây.

Lúc Kiều Vũ Phi bước xuống khỏi võ đài, các đại thần nhìn nàng đầy kinh sợ, tự nhiên cũng lùi lại mấy bước. Ai có thể tin nổi một thư sinh mặt búng ra sữa thế nhưng trước mười sáu đại cao thủ hàng đầu đại nội lại tay không đánh chết được hai người mạnh nhất hay không? Kiều Vũ Phi không nhìn đến thái độ của bọn họ, nàng bước đến quì xuống trước mặt hoàng hậu nhận ấn tín, kiếm lệnh và mũ áo thống lĩnh trước sự bất lực của quần thần.

Kiều Vũ Phi hoang mang ôm số đồ của thống lĩnh trong ngực, lòng không khỏi chấn động thất thần. Thắng rồi! Một kẻ bún thiu như nàng đấu với cao thủ như vậy cũng thắng được? Đây lẽ nào là ý trời sao? Thế rồi những diễn biến tiếp theo nàng có phải cũng sẽ bị cuốn theo đúng như dòng lịch sử không?

Nàng cau mày, cố gắng nặn trí nhớ lại những kiến thức liên quan đến Lý Thần một lượt, đáng tiếc lại không biết được bao nhiêu. Nàng chỉ nhớ vị này sau đấy nhờ mạo hiểm xông trận cứu được Lưu Hoành, giết được phản vương làm loạn Đinh Trọng mà được Lưu Hoành cất nhắc giao cho trọng binh. Về sau, Lưu Hoành đoạt ngôi, ở ngôi được vài năm thì bạo bệnh băng hà, nhi tử của ông ta thì tham quyền tàn sát lẫn nhau. Đúng lúc đại nạn ngoại xâm đánh tới, Lý Thần là thân võ tướng, lại đứng ra lãnh đạo đại binh đánh giặc ngoại xâm mới được chúng tướng sĩ qui phục, tôn sùng làm thánh quân minh chủ. Thế nhưng nội tình diễn biến thế nào, nàng không rõ lắm.

Trong lúc nàng còn ngây ngẩn không biết nên làm gì tiếp theo thì bất ngờ một thị vệ gấp gáp chạy vào, quỳ trước phụng nghi khẩn cấp bẩm báo:

- Bẩm! Phi mã tám trăm dặm vừa gửi đến tin cấp. Tam hoàng tử Đinh Trọng ở núi Thạch Thiên cùng với một sơn trại tên là Quang Mục trại đã phất cờ tạo phản, đã cướp và giết rất nhiều quan dân và binh mã đi ngang nơi này. Xin hoàng hậu định đoạt!

------------------

Khi hoàng hậu và các đại thần còn đang hội triều nghị luận về việc tam hoàng tử Đinh Trọng tạo phản thì ở bên ngoài Dương Minh môn, tiểu đệ của Lưu Sâm là Lưu Thắng dẫn theo mấy trăm thủ hạ là thân tín của huynh đệ hắn trong thị vệ cấm quân kéo đến bao vây Tùy Quang cung, lộng quyền làm càn muốn tìm giết Kiều Vũ Phi báo tư thù cho Lưu Sâm.

Kiều Vũ Phi đang thu xếp đồ đạc bên trong phòng. Bởi trước đây, nàng với thân phận tiểu đệ của Lý quí phi, có công hộ giá mới được đặc cách cho ở lại Tùy Quang cung. Bây giờ nàng đã nhiệm chức thống lĩnh, theo qui chế tất nhiên phải dọn ra cung để đến phủ đệ riêng bên ngoài. Lúc này, nàng chợt nghe bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân dồn dập kéo đến. Linh cảm có điều bất thường, nàng không đợi cung nữ thái giám đến báo tin đã tự mình nhảy ra cửa sổ, khinh công lên mái nhà xem thử.

Lưu Thắng dẫn đến rất nhiều người, ngang ngược tàng lộng, không thông báo một tiếng nào đã tùy tiện phóng tên còn tàn bạo đến mức giết chết hết tất cả cung nữ thái giám bên trong cung Tùy Quang. Kiều Vũ Phi ở trên mái nhà nhìn xuống, kinh phẫn đến tột cùng trước hành động dã man khát máu của Lưu Thắng. Thật không thể tin nổi ngay trong đại nội hoàng cung, tên này lại hung hăng đến nổi coi trời bằng vung đưa người đến tàn sát Tùy Quang cung như này! Thật đáng sợ! Đây chính là tiểu đệ của Lưu Hoành. Ngay ở thời khắc này, hắn đã ngang tàng, hống hách và hung bạo đến như vậy, sau này Lưu Hoành đoạt ngôi, hắn sẽ còn làm nên những chuyện như thế nào nữa?

Kiều Vũ Phi giận đến tím mặt. Không cần biết đụng đến hắn sẽ gây ra hậu quả như thế nào thế nhưng tên khốn này nàng không thể tha thứ được. Nghĩ xong, nàng nhân thấy Lưu Thắng đang tự mình tiến đến gần chỗ mai phục của nàng. Thời cơ thích hợp, nàng từ trên mái nhà nhảy phốc xuống, mạnh bạo bắt lấy Lưu Thắng uy hiếp với đám thị vệ tùy tùng của hắn. Lưu Thắng nhất thời kinh hãi, nhìn sang vẻ mặt sát khí đằm đằm của Kiều Vũ Phi, chính hắn cũng không ngờ bản thân muốn đi giết người lại bất cẩn một khắc liền ở ngược vào tay người ta.

Kiều Vũ Phi nhìn lướt qua những thi thể cung nữ thái giám nằm la liệt trong Tùy Quang cung. Bọn họ là những người phụ trách chăm sóc nàng, bọn họ hoàn toàn vô tội vậy mà bọn người đáng hận này chẳng cần nói lí đã ra tay sát hại gần cả chục sinh mạng kia. Kiều Vũ Phi oán hận, nắm chặt nắm tay, nhấn mạnh vào cổ Lưu Thắng đến mức hắn hoảng sợ phải kêu lên thành tiếng. Đám thủ hạ của Lưu Thắng trên người cũng mặc trang phục của thị vệ cấm quân, nhưng bọn họ trung là trung với huynh đệ Lưu thị, đối với ý lệnh của hoàng hậu và cả lời của thống lĩnh tân nhiệm như nàng bọn họ vốn chẳng để vào tai. Đấy là lí do tại sao hoàng hậu muốn nàng giúp nàng ấy đoạt quyền thống lĩnh. Hoàng triều được bảo hộ bởi cấm quân, mà cấm quân lại như thế này, hoàng hậu làm sao mà yên lòng ở vào tay bọn họ được?

Nhác thấy bọn thủ hạ kia cũng đang nhìn nàng bằng đôi mắt ngập tràn sát ý. Kiều Vũ Phi thầm nghĩ, xem bộ lần này ngươi không chết thì ta chết. Mở sát giới là khó tránh rồi! Nhân đây, giúp hoàng hậu thanh trừ nghiệp chướng luôn thể! Nàng nghĩ xong, liền bắt theo Lưu Thắng khinh công thẳng về hướng điện Cần Chính phía trước. "Được thôi, các người đã muốn gây chuyện, vậy thì ta cùng các người làm cho thật lớn chuyện đi!"

Kiều Vũ Phi uy hiếp Lưu Thắng thẳng đến bên ngoài điện Cần Chính. Đám thủ hạ của Lưu Thắng cũng lũ lượt đuổi theo sau vây lấy nàng. Thị vệ canh gác thấy bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, lập tức dàn ra thế phòng thủ, đồng thời cũng kinh động đến hoàng hậu và các quần thần bên trong. Mọi người ở bên trong cũng bước ra xem thử. Ở ngay cửa lớn đại điện Cần Chính, tất cả mọi người đều nhìn thấy hơn một trăm thủ hạ cấm quân đang vây lấy lại là tân nhiệm thống lĩnh cấm quân Lý Thần vừa mới nhận kiếm, ấn. Trước sự kinh ngạc hoang mang đến hồ đồ của mọi người, hoàng hậu bước lên một bước, dưới vòng bảo hộ của các thị vệ vây quanh, nàng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi...muốn làm phản?

Ánh mắt nàng nhìn lướt qua số thị vệ đang hùng hổ lăm lăm vũ khí vây quanh Kiều Vũ Phi, sau đó nhìn đến Kiều Vũ Phi rồi nhìn sang Lưu Thắng trong tay nàng. Lưu Thắng nhìn thấy hoàng hậu và các vị đại thần liền muốn mở to miệng đảo lộn thị phi đổ tội cho Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi đâu dễ để mọi chuyện bị biến xoay như thế? Nàng bóp chặt cổ họng của hắn, khiến hắn không thể phát giọng được. Ở trước mặt hoàng hậu và các đại thần, nàng dõng dạc tuyên nói:

- Bẩm hoàng hậu, các vị đại nhân! Lưu Thắng công báo thù riêng, khích động và dẫn theo mấy trăm thủ hạ ngang ngược làm càn không kể vương pháp, không nể cung qui tự ý mang vũ khí đến tấn công hạ quan ở Tùy Quang cung nói muốn trả thù cho Lưu Sâm. Tội này, phải xử làm sao, xin hoàng hậu định đoạt!

Dương Kiến Lập, một lão thần thường ủng hộ Lưu Hoành thấy Lưu Thắng như thế ở trong tay Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi còn ở trước mặt hoàng hậu và các đại thần công khai chỉ tội hắn như thế. Tội phản nghịch, làm loạn trong cung có thể lập tức xử huyết tại chỗ, tuyệt không lưu tình. Lưu Thắng đây là tự mình tìm chết. Dương Kiến Lập hoảng hốt, liền bước ra, hướng đến Kiều Vũ Phi, lo lắng nói:

- Lý thống lĩnh! Đã có hoàng hậu và các đại thần ở đây, ngài có thể buông tay cho Lưu đô thống trước đã. Chuyện mưu nghịch, làm loạn trong cung cũng cần phải có chứng cứ. Trước mắt, đao kiếm vô nhãn, ngài áp chế Lưu đô thống như thế cũng là quá vô pháp vô thiên! Ngài thả người ra trước đi!

Kiều Vũ Phi nghe lão già kia nói xong càng tức giận hừng hực. Nàng mạnh tay hơn bóp mạnh cổ của Lưu Thắng, một bên nhìn thẳng vào đám thị vệ đang vây lấy muốn tìm cơ hội ám toán nàng, cao giọng nói lớn:

- Còn muốn chứng cứ sao? Tất cả gần chục mạng người ở Tùy Quang cung đều bị đám phản quân này giết sạch. Hàng trăm mũi tên cắm đầy trên tường và cửa của Tùy Quang cung, còn không đủ là chứng cứ phản loạn hay sao? Lưu Thắng cầm đầu làm phản, muốn mưu sát thượng cấp là ta. Hắn có thể ngang ngược đến mức không đợi được bổn thống lĩnh rời khỏi cung đã cho người càn đến muốn giết ta. Trong mắt, trong lòng của hắn vốn không xem hoàng triều này ra gì, các ngươi còn muốn bào chữa cho hắn?

Đám đại thần nghe nàng hùng hổ rành mạch tuyên tội của Lưu Thắng, nhất thời không ai nói thêm lời nào. Hoàng hậu thấy vậy, nàng bước lên, tuyên:

- Đúng vậy! Tự ý điều động thị vệ trong cung khi chưa được phép là tội tử. Bất tuân thượng cấp, bất kính chỉ huy, mưu đồ ám toán thủ lĩnh cũng là tội tử. Cấu kết, khích động ba quân làm phản, tàn sát người trong nội cung càng là tội đáng muôn chết. Lưu Thắng ngươi thân là đô thống cai quản trăm quân lại ngang ngược làm càn, không nể vương pháp, không trọng thiên uy, ý đồ mưu nghịch đã rõ. Phán trảm tại chỗ. Tất cả những kẻ đồng mưu, không phân thị phi, không tuân vương pháp, đồng loạt xử chung.

Hoàng hậu vừa dứt lời, mấy ngàn thị vệ bao vây bên ngoài mấy trăm thủ hạ của Lưu Thắng lập tức giương cung lắp tên, hướng đến mấy trăm thị vệ bên trong xạ tiễn. Liền đó, một trăm

Bình Luận (0)
Comment