Lời Nguyền Chung Tình

Chương 65

Trên một con thuyền nọ, Đinh Trọng được một nam nhân dẫn vào khoang bên trong cầu kiến một người. Một nữ nhân ở phía sau mành vải tiếp kiến hắn. Nữ nhân cách hắn một khoảng khá xa nhưng từ chỗ nàng thoát ra một mùi hương kì diệu khiến hắn không khỏi mê đắm đến ngơ ngẩn. Nữ nhân rất kiệm lời, hầu như không trực tiếp trao đổi với hắn chỉ thông qua a hoàn bên cạnh truyền lời. Sau đó, Đinh Trọng nhìn thấy nàng ta đưa một thanh kiếm cho a hoàn. A hoàn ấy đem kiếm đưa lại cho Đinh Trọng rồi thận trọng dặn dò:

- Muốn giết được Kiều Vũ Phi chỉ có dùng Phù long kiếm này. Thành bại chỉ trong gang tấc, cơ hội của ngươi chỉ có một lần.

------------------

Trong nội viện Kiều phủ, đại phu nhân Dương Xuân Hoa đang ngồi chống tay bên chong đèn mơ màng thiếp đi. Lục Hồng mang chén canh sâm bước vào, thấy đại tỉ như thế, nàng khẽ thở dài, đặt bình canh lên bàn rồi bước đến cầm lấy ngoại bào khoác nhẹ lên vai Dương Xuân Hoa. Dương Xuân Hoa giật mình nhìn lại bật dậy, miệng bất giác thất thố gọi ra một tiếng:

- Vân Thanh!

Lục Hồng còn đang đặt tay trên vai Dương Xuân Hoa, lại nghe nàng gọi ra cái tên kia xong thốt nhiên trở nên ngây ngốc. Nàng rụt tay lại, gượng mỉm cười sủng nịch với Dương Xuân Hoa:

- Tỉ có thương tích trong người, không nên ngồi ngay cửa sổ gió lùa như thế! Đến đây, muội có mang canh sâm cho tỉ. Tỉ dùng một chút rồi đi nghỉ sớm!

- Lục Hồng, đa tạ muội!

Giọng Dương Xuân Hoa hết sức khách khí vang lên khiến Lục Hồng có một chút ê ẩm khó chịu. Nàng cũng không biểu lộ ra, chỉ gượng cười nhẹ, kéo bình canh đến múc ra bát đặt trước mặt Dương Xuân Hoa, giọng vẫn dịu dàng thân thiết hỏi:

- Tỉ lại mơ thấy ác mộng sao?

- Ừm. Vẫn là giấc mơ ấy, không hiểu sao càng lúc càng thấy rõ ràng và kinh khiếp đảm hơn. – Dương Xuân Hoa vừa uống canh vừa chậm rãi nói ra.

Nhiều năm như vậy, Dương Xuân Hoa vẫn thường mơ thấy giấc mơ về cùng một người. Mỗi lần mơ thấy người ấy gặp nguy hiểm, Dương Xuân Hoa đều biểu lộ rất thương tâm chứng tỏ nàng rất xem trọng người tên Vân Thanh ấy. Cũng không biết người ấy cùng Dương Xuân Hoa quan hệ thế nào, là nam hay nữ? Cùng nhau đồng phu chung viện suốt bao nhiêu năm, Lục Hồng cũng chưa từng được nghe Dương Xuân Hoa nói qua. Lục Hồng có chút chua xót ấy nhưng ngẫm lại đấy là chuyện riêng của Dương Xuân Hoa, ngay cả với phu quân các nàng Kiều Vỹ sứ quân nàng ấy còn không nói, huống hồ chi đối với nàng...

Nghĩ đến đây, Lục Hồng càng cố khép lại tâm tình. Nàng xuất thân thấp kém, trong một gia đình nông dân khốn khó, mới sáu tuổi đã bị bán cho nhà giàu trong làng để làm nô. Kiếp sống tôi đòi khổ sở vô cùng, ăn không đủ no, làm việc thì quá sức. Một lần nọ trong lúc châm trà, nàng bất cẩn làm đổ nước nóng vào tay phu nhân, thế là mặc cho nàng còn đang là tiểu cô nương sáu tuổi, phu nhân vẫn tức giận đến đập cả lọ hoa vào đầu nàng. Lục Hồng bị máu chảy lênh láng, đau đớn khôn xiết vậy mà phu nhân cũng không thương xót còn muốn đem nàng nhốt vào kho củi bỏ đói. Đúng lúc đó cũng có một tiểu cô nương là cháu gọi phu nhân ấy là mợ từ một đại môn quí phủ họ Dương đến chơi. Tiểu cô nương này khoảng chín tuổi, thấy Lục Hồng bé nhỏ nhưng phải chịu khổ đáng thương như thế, nàng liền cầu xin với vị phu nhân kia ban Lục Hồng cho nàng. Phu nhân đồng ý, tiểu cô nương họ Dương liền dẫn Lục Hồng ra cửa sau đến đường lớn, giúi vào tay nàng một miếng ngọc nhỏ rồi thân thiện mỉm cười nói: "Về với thân nhân của ngươi đi!". Kể từ lúc đó, hình ảnh tiểu cô nương đôi mắt trong veo với nụ cười thánh thiện như một nàng tiên nữ đã khắc sâu vào trong tâm Lục Hồng. Sáu năm sau, một lần nữa tái ngộ, lúc này Lục Hồng là một nữ nô của Kiều phủ còn tiểu thư họ Dương chính là thiếu phu nhân tân nương của Kiều Vỹ, Dương Xuân Hoa.

Một lần tương kiến rồi cách biệt bấy lâu, không ngờ đến ở vào thời khắc này, Dương Xuân Hoa một mình trong bộ giá y tân nương ngồi trong tân phòng, Lục Hồng lại trùng hợp được chọn vào chăm sóc thăm hỏi cho tân thiếu phu nhân trước khi đến giờ lành động phòng. Bởi vì Dương Xuân Hoa mệt mỏi do đội phụng quán trên đầu quá lâu, Lục Hồng mới giúp nàng cởi xuống. Lúc mở khăn đỏ ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhận ra là người ơn bao nhiêu năm dài mong nhớ, Lục Hồng kích động đến rưng rưng lệ. Đáng tiếc Dương Xuân Hoa không nhận ra nàng.

Ngày tháng dần trôi, Dương Xuân Hoa ở Kiều phủ làm một thiếu phu nhân cũng không dễ dàng gì. Phu quân Kiều Vỹ của nàng không phải là con trưởng lại còn có rất nhiều huynh đệ, cùng tranh chấp nhau vì muốn đoạt được quyền kế thừa quân đội của Kiều gia. Ở trong Kiều phủ, Dương Xuân Hoa cũng bị hãm hại, gặp rắc rối không ít lần. May nhờ có Lục Hồng luôn âm thầm ở phía sau giúp đỡ, nàng mới thuận lợi sinh hạ được Kiều Vũ Phong. Sau khi có trưởng tôn Vũ Phong, Kiều Vỹ mới được phụ thân ông trao lại binh quyền cai quản Lĩnh Tây. Những tưởng như thế thì êm đẹp rồi, nhưng bởi vì Kiều Vỹ tiếp quản đại quân phải xuất chinh thường xuyên giao chiến với các thế lực phân tranh khác, Dương Xuân Hoa ở nhà lại rơi vào hoàn cảnh mẹ trẻ con thơ côi cút trước bao nhiêu thủ đoạn ám hại khó lường từ những vị huynh đệ của phu quân mình và thê thiếp của họ. Lại đúng lúc Lục Hồng đến mười sáu tuổi, đã đến lúc phải gả đi. Kiều lão phu nhân cũng hứa gả nàng cho con trai một thuộc hạ của phu quân bà làm thiếp. Tình cảnh như thế, Lục Hồng không muốn gả đi cho nên nhân lúc Kiều Vỹ về thăm nhà, nàng không tiếc thủ đoạn dùng mê hương mê hoặc Kiều Vỹ để ngài sủng hạnh nàng. Nàng từ nữ nô trở thành tiểu thiếp của Kiều Vỹ trước bao nhiêu lời mỉa mai chê khinh của bao người, chịu đủ mọi tiếng xấu. Kể cả Dương Xuân Hoa lúc đó cũng từng nghĩ rằng nàng tham đắm vinh hoa, sớm đã có ý lả lơi với Kiều sứ quân cho nên thường xuyên tiếp cận lấy lòng nàng để tìm cơ hội bước vào hào môn quyền quí. Thế nhưng có ai biết được điều khiến nàng quyến luyến không nguôi với Kiều phủ này là lại bởi vì một món nợ ân tình.

Nhác thấy Dương Xuân Hoa biểu hiện mệt mỏi đưa tay kéo lại tấm áo khoác đang trượt ra khỏi vai, Lục Hồng liền nhanh nhẹn đoạt trước, chụp lấy áo khoát ân cần phủ lại cho đại tỉ, lại dịu dàng một bên khơi chuyện hỏi:

- Thế giấc mơ lần này, tỉ và người đó...Tỉ có thấy chút manh mối gì về người đó hay không? Có khi nào đấy chính là một điềm báo để chúng ta tìm ra người ấy.

- Điềm báo sao?

Dương Xuân Hoa bỗng nhiên lâm vào trầm mặc rồi lại híp mi cười buồn:

- Bao nhiêu năm qua rồi! Nếu như có thể tìm thì đã sớm tìm được. Đã thất lạc từ thuở nhỏ, đến từng tuổi này cũng không biết còn có thể nhận ra nhau không?

- Hả? Đại tỉ, tỉ nói người ấy chính là...

- Là thân tỉ của ta. Nhưng mà... – Dương Xuân Hoa ngập ngừng một lúc mới đáp. – Ài! Chuyện này nói ra rất dài dòng. Tỉ ấy mười tuổi đã bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà cũng không cho bất cứ ai giúp đỡ tỉ ấy. Vân Thanh tỉ ấy...Ài! Đối với Dương gia, tỉ ấy là cái tên bị gia tộc ruồng bỏ, cho rằng tỉ dị loại khác thường. Vì tỉ ấy là nữ lại thích giả làm nam nhân, thường xuyên ăn mặc, giả bộ dạng giống như nam nhân khiến mọi người đều cảm thấy tỉ ấy kì lạ. Tỉ ấy cũng không thích ta gọi Vân Thanh tỉ, chỉ bảo ta gọi bằng tên...Sau đó trong phủ xảy ra nhiều chuyện, lại thêm vào những lời xúc xiểm của các dì nương, cho rằng Vân Thanh tỉ là yêu tà thác sinh báo hại Dương gia. Phụ thân vì tin những lời ấy cho nên đã đánh đập Vân Thanh tỉ rất tàn nhẫn. Ta lúc ấy chỉ mới sáu tuổi, vẫn còn nhớ mãi bộ dạng bé nhỏ của tỉ ấy mặc nam trang, thân thể đầy vết thương cố gắng lếch ra khỏi nhà...

Nghe Dương Xuân Hoa nói ra, Lục Hồng cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn. Cuối cùng đại tỉ cũng chịu tâm sự với nàng. Hóa ra người mà tỉ ấy tâm niệm bấy lâu nay lại là thân tỉ ruột thịt của tỉ ấy. Lục Hồng nhẹ buông xuống một tiếng thở nhẹ, cất giọng chia sẻ:

- Ài! Đáng thương như vậy chắc hẳn đã có người giúp đỡ tỉ ấy. Đại tỉ đừng có lo nghĩ nhiều, muội tin ông trời có đức hiếu sinh. Tỉ cũng đã vì tỉ ấy lo lắng bao nhiêu năm nay, nhất định sẽ có cơ hội trùng phùng.

Dương Xuân Hoa chợt cười buồn, cười một cách cay đắng khó hiểu:

- Cũng đã bao nhiêu năm rồi. Ta đã nhờ rất nhiều người tìm kiếm. Kể cả phu quân và Phong nhi từng xua quân đi khắp nơi do la cũng không chút manh mối. Có một điểm ngay cả chính ta cũng không rõ ràng, không biết tỉ ấy lớn lên sẽ là bộ dạng như thế nào? Là nam nhân hay nữ nhân?

- Tỉ...tỉ nói gì lạ lùng nhỉ? – Lục Hồng nghe xong, không thể nào thông nổi. Câu nói này ý tứ là gì đây?

Dương Xuân Hoa khẽ lắc đầu, rất bất đắc dĩ nói:

- Bởi vì tỉ ấy không giống như nữ nhân, luôn muốn là nam nhân thế cho nên dù bị phụ thân đánh thương rất nặng vẫn ngoan cường bướng bỉnh không chịu sửa đổi. Ta cũng không hiểu rốt cuộc vì sao tỉ ấy như vậy? Bao nhiêu năm qua ta cố gắng hình dung đủ các dung mạo về tỉ ấy nhưng đều cảm thấy không đúng cho đến khi ta gặp được Phi nhi!

- A! Đại tỉ! Sao có thể như vậy được? Muội...muội...Phi nhi thực là nhi tử do muội sinh!

-----------------

Sau mấy ngày vội vã lên đường, rốt cuộc chỉ còn cách ranh giới lãnh cứ của Ngô gia hai trăm dặm. Kiều Vũ Phi cho binh mã dừng lại đóng trại dưỡng sức, đồng thời nàng cùng vào trướng với các tướng bàn bạc kế sách tấn công. Bởi vì lần này vội vã cứu người mà xông thẳng đến lãnh phận của Ngô gia, binh mã không đủ không nói, lại thêm không có kế hoạch trước mà mạo hiểm tấn công khó tránh sẽ rơi vào mai phục hoặc cạm bẫy khó lường. Bởi vậy, ngay cả đứa trẻ nóng tính như Lương Tùng Anh cũng không dám làm càn. Dù rằng hắn vẫn bất mãn Đinh Ngọc Phụng vì khả nghi với cái chết của phụ thân cùng hai trưởng huynh của hắn, không phục Kiều Vũ Phi bởi tính cách không dứt khoát, quá lụy tình thế nhưng tình huống trước mắt hắn buộc phải nghe theo ý lệnh sư phụ Lâm Dĩ Thông, tôn trọng Kiều Vũ Phi làm chủ soái.

Sau một hồi bàn thảo, Lương Tùng Anh nhận lệnh dẫn thám mã đi đường mòn xâm nhập vào thành để dò la trước. Lực lượng cũng không quá hùng hậu, Kiều Vũ Phi không thể chia binh làm nhiều ngã cho nên sau khi suy nghĩ nhiều lần, Kiều Vũ Phi quyết định dẫn theo một vạn quân đánh tiên phong khiêu khích, để cho Lâm Dĩ Thông đem quân chủ lực tấn công bên cánh phải. Lại cho một số tướng lĩnh dẫn quân hậu cần quấy nhiễu khiến nội thành Ngô gia lãnh cứ rối loạn cùng lúc công kích. Kế hoạch thì như thế, nhưng Lâm Dĩ Thông xem xét thấy thương tích của Kiều Vũ Phi chưa lành. Lại nữa nàng vừa mất đi Phù Long kiếm, thanh thế có thể sẽ yếu đi, nếu để nàng chỉ dẫn một vạn quân đi khiêu khích sợ rằng quá mạo hiểm. Lâm Dĩ Thông liền tự mình đổi chủ ý, cầm đại đao thay nàng dẫn đội tiên phong.

Trong lúc đợi tin báo của nhóm người do thám Lương Tùng Anh báo về, Kiều Vũ Phi ở trong doanh trướng chuẩn bị giáp trụ và binh khí để ra trận. Đinh Ngọc Phụng tuy rằng thân phận khả nghi nhưng bởi vì có Lâm Dĩ Thông và Kiều Vũ Phi ra mặt bênh vực cho nàng, đám binh sĩ cũng không dám khó dễ, nàng vẫn được ra vào quân doanh với Kiều Vũ Phi. Lúc này, biết Kiều Vũ Phi lo lắng chiến sự vẫn còn chưa dùng bữa tối, Đinh Ngọc Phụng tự mình nấu một bữa cơm đem đến cho nàng ấy.

Kiều Vũ Phi ngồi bên soái án vừa lau thanh trường kích Thượng Phong vừa nhìn chằm chằm vào bộ giáp trụ của phụ thân Kiều Vỹ để lại còn treo trên giá. Thật sự đi đến bước này, nàng cũng không biết nên cảm khái như thế nào? Rốt cuộc thì ở thế giới cổ đại này nàng có bao nhiêu thân phận và bổn sự của nàng là những gì? Nàng cùng lúc va chạm với nhiều nhân vật lớn, còn can dự trực tiếp vào biến chuyển của thế cuộc như này, liệu có làm thay đổi lịch sử, thay đổi nhân sinh hay không? Bởi vì trước đây ba chữ Kiều Vũ Phi của nàng không hề được nhắc đến trong lịch sử nên nàng cũng không lo mình phải vướng bận gì. Thế nhưng sau đó nàng lại bị cuốn vào cái tên Lý Thần nhưng lại mang vận mệnh Lý Thần làm khác đi so với diễn biến lịch sử khi để cho đại danh Long Thần đại tướng quân nổi danh thiên cổ lại bị đại bại tan tành ở Thải Thụ Cốc trong trận đánh nhỏ xíu. Rồi sau đó, lại trở lại thân phận Kiều nhị công tử nhưng trong lịch sử không hề có việc Kiều nhị công tử đứng lên tiếp quản Lĩnh Tây thay cha trả thù. Bây giờ ở tình thế này, nàng rất bâng khuâng nhưng cũng không thể làm khác đi. Lương Mẫn Doanh và Đinh Thái Ninh đang gặp nguy hiểm, nàng nhất định phải cứu. Lĩnh Tây, Lĩnh Nam đều trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, nàng cũng không thể đành lòng buông xuôi. Thế nhưng nếu đánh xong trận này dù kết quả như thế nào cũng sẽ làm thay đổi không nhỏ trong diễn tiến lịch sử. Ba chữ Kiều Vũ Phi của nàng thật sự đã chấn động cả Vĩnh An quốc này rồi. Nếu như đúng theo lịch sử, cái tên nên vang chấn thiên hạ lúc này nên là Lý Thần. Tuy rằng cũng đều là nàng thế nhưng nàng có một cảm giác dường như có chỗ nào đó không đúng?

Lúc Đinh Ngọc Phụng vén màn bước vào, thấy Kiều Vũ Phi vẻ mặt tràn đầy ưu tư nhìn chăm chăm vào giáp trụ của phụ thân nàng ấy, Đinh Ngọc Phụng liền cảm thấy áy náy khó chịu. Cũng là do nàng nhất thời hồ đồ để tam hoàng huynh của mình lợi dụng mới hại oan uổng hai vị sứ quân cùng các vị công tử, còn liên lụy cả hai vùng Lĩnh Tây, Lĩnh Nam rơi vào chiến loạn đau khổ triền miên. Tuy rằng Kiều Vũ Phi và Lâm Dĩ Thông sáng suốt anh minh, tin tưởng nàng vô tội nhưng nói sao thì nàng đối với nàng ấy cũng có nợ, một món nợ khó giải. Nàng đặt mâm cơm xuống bàn rồi bước đến quì sụp trước Kiều Vũ Phi, thành khẩn cúi mặt nói:

- Á Tử! Xin lỗi!

Kiều Vũ Phi nhìn sang, thấy Đinh Ngọc Phụng như thế lại quì trước mình, nàng vội bước đến đỡ nàng ấy, dịu giọng nói:

- Ngọc Phụng ngốc! Ta đã nói rồi, không liên quan đến nàng. Nàng đừng tự ôm hết tội vào mình như vậy!

Cảm nhận được bờ vai Đinh Ngọc Phụng khẽ run, hẳn là nàng ấy lại xúc động đau lòng rồi. Kiều Vũ Phi hít vào một ngụm, nhẹ nhàng kéo lấy nàng ấy ghì vào lòng. Thật khổ tâm cho cô nương này! Số phận lao đao long đong, bây giờ còn phải gánh cả nỗi oan ức thế này. Ài! Nàng đã nói muốn cho nàng ấy hạnh phúc nhưng rốt cuộc cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Nếu cứ tiếp tục như thế thật thẹn cho nàng mang tiếng vì nàng ấy mà đến. Ngẫm nghĩ, Kiều Vũ Phi muốn thể hiện thân mật, dùng tình cảm vỗ về, trấn an nàng ấy một chút thì bất ngờ Đinh Ngọc Phụng bật dậy khỏi vòng tay Kiều Vũ Phi, vừa lau nước mắt vừa lãng tránh quay sang chỗ y phục đang bày ra trên giường vừa động tay vừa nói:

- Để ta giúp người gấp lại chỗ y phục này...

Vừa nói đến đây, Đinh Ngọc Phụng cũng trở nên sững sờ khi phát hiện một vật rơi ra từ trong chỗ y phục của Kiều Vũ Phi. Một chiếc khăn thêu hoa nhưng dính bẩn lem luốc, dường như là vết máu? Đinh Ngọc Phụng vốn không muốn tò mò thế nhưng chiếc khăn như thế thật sự không thể không nhìn. Nàng vừa nhấc lên chiếc khăn, đúng lúc Kiều Vũ Phi nhìn lại, lập tức giật bắn mình vội chụp lấy nhưng Đinh Ngọc Phụng vẫn kịp nhìn được ba chữ Đinh Thái Ninh được thêu rất rõ trên khăn. Kiều Vũ Phi mặt đen như hun khói. Than ôi! Nàng thế nhưng lại quên mất cái đêm oan nghiệt kia bản thân đã hồ đồ hoang đàng thế nào đó mà đến chính nàng cũng không dám chắc, không rõ ràng rốt cuộc thì nàng đã cùng với ai chung đụng xác thịt. Cảm nhận của nàng lúc đó đều cho rằng là Đinh Ngọc Phụng nhưng không hiểu thế nào tỉnh lại lại là Lương Mẫn Doanh. Tuy nàng cũng chưa dám đối mặt với Lương Mẫn Doanh để nói về chuyện này nhưng hiện trường hoàn cảnh lúc ấy hai người tỉnh dậy trong tình trạng lõa lồ ôm nhau, lại còn vết máu trên tay và chiếc khăn. Đến như này rồi, thật khó nói nên xử lí như thế nào mới ổn thỏa? Bây giờ lại bị Đinh Ngọc Phụng phát hiện chiếc khăn tang vật, lại còn biểu lộ bàng hoàng kinh ngẩn đến như thế kia. Kiều Vũ Phi thật sự chỉ muốn đập đầu vào tường. Trời ơi! Phải làm sao đây?

Đinh Ngọc Phụng ngây ngẩn trong giây lát, tâm tưởng chợt nhiên cũng nhớ lại biểu hiện của Kiều Vũ Phi vào mấy hôm trước kia khi nghe tin Đinh Thái Ninh cùng Lương Mẫn Doanh bị bắt. Lúc ấy Kiều Vũ Phi tỏ ra hết sức lo lắng đã bật người thảng thốt hỏi to: "Nói sao? Ngô Thế Minh đã bắt đi Thái Ninh?". Nàng ấy lo lắng cho Đinh Thái Ninh như thế, lại còn trân trọng luôn giữ chiếc khăn của nàng ấy bên mình. Trên chiếc khăn dính máu bẩn như thế cũng không giặt, không bỏ đi, hẳn là phải mang một giá trị kỉ niệm. Tự nhiên Đinh Ngọc Phụng cảm giác tim mình đau nhói đến tê dại. Nàng vẫn dặn lòng không trách được Kiều Vũ Phi. Nàng ấy đã có một thời gian khổ sở lưu lạc đến hoàng cung, cùng với Đinh Thái Ninh chắc cũng đã xảy ra một số chuyện. Hơn nữa, có thể khiến Thái Ninh từ bỏ hoàng cung lặn lội đến đây thì phải biết tình cảm nàng ấy dành cho Kiều Vũ Phi không phải tầm thường. Mọi chuyện nhất định có nội tình cho nên phải thật bình tâm, thận trọng suy xét.

Ấy nhưng nói thì dễ nhưng ở hoàn cảnh như vậy, nàng một lúc nhất thời cũng không dễ dàng tiếp nhận. Giữa nàng với Kiều Vũ Phi thật sự đã quá đủ oan duyên chướng ngại, bây giờ lại cả mối quan hệ phức tạp thế này. Đinh Ngọc Phụng cố gắng che giấu cảm xúc, gượng đáp lại Kiều Vũ Phi một câu qua loa rồi lãng lãng bỏ ra ngoài trước. Kiều Vũ Phi muốn đuổi theo nhưng lại nghĩ không biết phải mở miệng giải thích thế nào, rốt cuộc lúc ra đến cửa lại đụng phải một thân binh mang tin báo về, nàng đành phải trở vào giải quyết đại sự trước. 

Bình Luận (0)
Comment