– Ở đằng kia! – Cây gậy trong tay lão mù chỉ chếch lên phía trên, nơi đó là nóc hang.
Trên đó là tầng tiêu thạch rất dày, là khối núi đồ sộ.
– Hình như là có ai đó đang gõ vào tường! – Nhậm Hoả Cuồng ghé sát tai vào vách hang nghe ngóng.
– Có là tiếng hát của mấy cô ả mắt huyền chúng ta cũng chẳng bận tâm. Bọn ta đều ở đây cả, chỗ phát ra tiếng động không phải là địch thủ cũng là khảm diện! – Phó Lợi Khai nói cũng có lý.
– Chẳng phải vẫn còn Tùng Đắc Kim ư? – Thuỷ Băng Hoa hỏi khẽ.
Lời vừa cất lên, tất cả mọi người đều sững lại trong giây lát. Mấy cao thủ vội dừng lại nghe ngóng, quay mặt nhìn nhau, sau vài cái đưa mắt vô cùng ẩn ý, lại tiếp tục tiến về phía trước.
Lỗ Nhất Khí khép hờ hai mắt, trong lời nói lại khấp khởi một niềm hưng phấn khó lòng kiềm chế:
– Sắp tới rồi!
Đoạn cuối đường hang đột nhiên mở rộng, trên vách đá chắn ngang xa xa phía trước xuất hiện một cánh cửa đôi vô cùng cao lớn uy phong, chạm trổ hoa văn cầu kỳ, diềm mái hơi cong, rất mực tương phản với vách đá tiêu thạch xấu xí thô lậu xung quanh. Một dãy bậc đá kéo dài từ trước cửa xuống phía dưới, gờ bậc phẳng phiu, rộng bảy cao năm, nhẩm qua khoảng hơn ba chục bậc. Dãy lãn can hai bên cũng được chạm trổ rất tinh xảo, với vân mây, trống đá.
Hai cánh cửa, bậc thang đá và lan can đều sáng bóng sắc vàng sẫm thâm trầm, rải rác những đốm vàng kim lấp lánh. Nguyên liệu này có tên là đá ngọc vàng ánh kim, cực kỳ quý hiếm, chỉ thi thoảng mới bắt gặp trong cung điện của đế vương, như bậc tam cấp ở Cửu Long khẩu, hay mặt bàn ngự thư bằng gỗ tử đàn.
Lỗ Nhất Khí đột nhiên trở nên đờ đẫn như kẻ thất thần, sải từng bước dài tiến thẳng đến trước bậc thang.
Quỷ Nhãn Tam đưa tay ra định giữ cậu lại, song bị Phó Lợi Khai ngăn cản. Thuỷ Băng Hoa bám sát sau lưng Lỗ Nhất Khí không rời nửa bước.
Bậc thang bằng đá rất vững chãi, không hề có khảm diện. Leo lên tới bậc trên cùng, Lỗ Nhất Khí quan sát một lượt khắp trên dưới trái phải, rồi cúi xuồng lần ở bên dưới bậu cửa nhặt lên một thứ, nắm chắc trong lòng bàn tay. Đó là một chiếc đinh sạch bóng không một vết gỉ. Những người bên dưới đều đang cúi đầu leo lên nên không ai nhìn thấy động tác cúi xuống nhặt đinh của cậu, chỉ có bước chân lão mù hơi chậm lại một thoáng, tròng mắt trắng khẽ đảo ngược lên.
Phó Lợi Khai và Nhậm Hoả Cuồng quan sát kỹ lưỡng hai cánh cửa. Quả là kỳ lạ, theo lẽ thường của Khảm tử gia, những thứ gia công càng tinh xảo phức tạp lại càng có nhiều khả năng xuất hiện khảm diện bên trong, bởi lẽ tạo hình hoa mỹ sẽ thuận lợi cho việc ẩn giấu nút lẫy. Đoạn bậc thang phía dưới có thể đi qua bình yên vô sự đã là một chuyện bất ngờ, còn cánh cửa này…
Quỷ Nhãn Tam dường như không thể kiên nhẫn thêm được nữa, vụt một cái đã đưa tay đẩy thẳng vào cánh cửa, nhanh đến nỗi đám người bên cạnh không kịp ngăn cản.
Cánh cửa không nhúc nhích, song cũng không có hiện tượng gì khác lạ.
– Cậu cả, thứ cậu vừa nhặt được có lẽ chính là chìa khoá! – Lão mù trợn ngược tròng mắt trắng dã mà nói. Lời nói của lão khiến mọi người có chút ngạc nhiên, song người kinh ngạc nhất chính là Thuỷ Băng Hoa. Cô vốn nghĩ rằng chỉ có mình cô nhìn thấy Lỗ Nhất Khí cúi nhặt vật kia, nào ngờ lão mù còn ở tận dưới bậc thềm cũng nghe thấy được.
Lỗ Nhất Khí xoè bàn tay ra. Từ lúc mới nhìn thấy thứ trông giống hệt cây đinh kia, cậu đã cảm nhận thấy một làn khí lung linh sống động bao bọc xung quanh, tựa như nó đã hoà nhập vào trong cơ thể cậu, cũng tựa như tinh thần của cậu đã bị thu hút vào trong nó. Bằng một động tác hết sức tự nhiên vô thức, Lỗ Nhất Khí đưa tay lên cắm cây đinh vào cánh cửa. Tất cả đều chỉ dựa vào cảm giác.
Do động tác của Lỗ Nhất Khí khá chậm rãi, nên mọi người đều có thể nhìn thấy rõ vị trí cắm đinh. Đó là một đốm vàng long lanh ánh kim trên cánh cửa, trông không hề có chút gì khác biệt so với những đốm khác, song nó lại chính là lỗ khoá.
Khi Lỗ Nhất Khí từ từ xoay khẽ cây đinh, cánh cửa cũng nhẹ nhàng trượt đi, mở rộng.
Cánh cửa vừa mở thì tiếng gõ đập mà lão mù vừa phát hiện lại càng vang động, còn hỗn tạp hơn nhiều so với khi nãy.
Khi cánh cửa đã mở ra đủ rộng cho hai người cùng bước qua, cây đinh tự động long ra, cánh cửa lập tức im lìm không nhúc nhích thêm một ly nào nữa. Lỗ Nhất Khí thuận tay nhặt lấy cây đinh cất vào trong túi áo.
Nhậm Hoả Cuồng từ nãy đến giờ không hề rời mắt khỏi cây đinh, vẻ mặt bàng hoàng như không tin nổi vào mắt mình.
Trong gian thạch thất không hề có đá tiêu thạch, vị trí lại ở phía trên hang tiêu thạch, nên dù có mở cửa, khí diêm tiêu vốn nặng chìm xuống dưới cũng không thể vào được bên trong. Trên bốn vách đá đều có rất nhiều tinh thể phát quang, nên gian thạch thất rất sáng sủa, bởi vậy vừa nhìn đã có thể phát hiện thấy âm thanh được phát ra từ một đám rìu đá liên tục nâng lên đập xuống một cách tuần tự.
Rìu đá rất lớn, còn lớn hơn cả súc gỗ đập trong gian điện không xà, lại phân bố dày dặc, gần như giăng kín toàn bộ gian thạch thất.
Phó Lợi Khai có vẻ rất thông thạo khảm diện này, vừa liếc qua đã lẩm bẩm:
– Không đúng! Không đúng! Rìu đá không thể nâng lên hạ xuống liên tục như thế này!
– Ngươi biết khảm này? Nói xem! – Quỷ Nhãn Tam giục.
Giờ đây không phải lúc để khoe khoang, điểm này Phó Lợi Khai hiểu rõ, gã liền nói:
– Trục chuyển động của khảm diện này ở dưới chân. Bình thường rìu đá được treo trong khe nứt trên nóc nhà, chỉ cần đi sai bước dưới nền đá, chạm vào trục chuyển động, rìu đá ở vị trí tương ứng sẽ lập tức rơi xuống chém vào người trong khảm diện. Hơn nữa, cho dù người trong khảm công lực cao siêu mà tránh né được thì vẫn còn chiếc rìu thứ hai đợi sẵn, chắc chắn không thể tránh kịp!
– Thủ pháp “trăm dao chém một thớt”! – Xem ra Nhậm Hoả Cuồng cũng am hiểu về khảm diện này.
– Gần giống thế! Song thủ pháp mà ông vừa nói được sử dụng trong khảm “trời đổ mưa dao” của phái Tiêu Vân Động trong giới Khảm tử gia Quảng Tây, thực chất có khác một chút so với khảm diện này. Khảm diện đó là hạ đao theo bước chân, còn ở đây, bộ pháp lại có quy luật nhất định…
– Thái Thượng Lục Nhâm bát bộ canh! – Không đợi Phó Lợi Khai nói ra quy luật của trận rìu đá, Lỗ Nhất Khí đứng cạnh đã nhẹ nhàng cắt ngang.
Phó Lợi Khai nhìn cậu với vẻ vô cùng khâm phục.
Nhìn vào đám rìu đá đang gõ đập không ngừng, Lỗ Nhất Khí đã nhận ra quy luật trong đó. Đi theo bộ pháp Thái Thượng Lục Nhâm bát bộ canh, bước vào tại Thiên Nhâm bước thứ nhất, xoay sang bước sáu, quay về bước ba; chuyển sang Địa Nhâm bước thứ hai, giẫm vào bước năm; qua Phong Nhâm bước thứ tám, nghiêng người trượt vào Vân Nhâm bước thứ bảy…
Trong tưởng tượng của cậu, các động tác được thực hiện một cách hoàn mỹ cả về tốc độ và biên độ, nên một loạt bộ pháp được triển khai lưu loát trong trí não. Song đến bước Vân Nhâm thứ bảy, dù cậu đã tìm đủ cách nhưng vẫn không thể vượt qua được. Vốn dĩ theo quy luật, ở chỗ này tiến lùi đều được, song tại bước Vân Nhâm thứ sáu vốn có thể lùi lại có ba chiếc rìu đá, còn tại bước Khí Nhâm thứ tư vốn có thể tiến cũng có hai chiếc rìu gần như đồng thời bổ xuống, không còn điểm nào có thể giẫm lên được.
Lỗ Nhất Khí giật mình bừng tỉnh, trán đẫm mồ hôi.
– Vô lý! Khảm diện này không thể đi qua được. Người Lỗ gia chắc chắn không thể bày ra một khảm diện tất sát như vậy! – Lỗ Nhất Khí thốt lên với một giọng mệt mỏi.
Kỳ thực, sự vô lý mà cậu vừa nói còn hàm chứa một ý nghĩa khác. Khi nhìn ngọn núi này từ phía xa, cậu đã phát giác ra luồng bảo khí rực rỡ bừng bừng toả ra từ đó, nhưng sau khi đi vào lũng núi, bảo khí lại yếu đi. Trong hang đá tiêu thạch, cậu lại cảm thấy có một chút bảo khí linh động đang vẫy gọi, nhưng khi bước chân vào đây, tất cả mọi cảm giác đã tan biến hoàn toàn. Lẽ nào đây chính là “cực bảo tới gần không hiển hiện” mà Huyền học Tiên gia từng nói?
– Tôi đã nói mà! Rìu đá vốn dĩ treo lơ lửng bất động, giẫm phải trục chuyển động mới bổ xuống. Nếu cứ băm bổ liên tục như thế này, đừng nói là cả nghìn năm, chỉ một hai ngày cũng hư hỏng hết cả! – Phó Lợi Khai nói.
Lỗ Nhất Khí chợt “ồ” lên một tiếng như đã hiểu ra, bèn nói:
– Tất cả khảm diện trong trái núi này đều nhờ vào hệ thống hơi nước cung cấp động lực, vừa nãy tôi đã phá vỡ đường ống dẫn trong máng trục, lại thêm dung nham chảy vào gia nhiệt nhanh chóng, khiến toàn bộ hệ thông đều rối loạn, các nút lẫy ở đây liền tự động vận hành, hơn nữa tốc độ rất nhanh, hỗn độn không theo quy luật. Nếu căn cứ theo Thái Thượng Lục Nhâm bát bộ canh sẽ không thể qua được. Giờ đây, phương pháp duy nhất chính là hoá giải cơ điểm tổng huyền mới có thể khiến rìu đá dừng lại.
Rất rõ ràng, cơ điểm tổng huyền của khảm diện chính là đường ống cắm vào vách đá đối diện của gian thạch thất, có kích cỡ to bằng ngón tay cái. Nhìn vào luồng khí phập phồng lên xuống trong đường ống, có thể nhận ra rằng nó được tạo ra từ chất liệu và kỹ thuật gia công tuyệt hảo, niên đại cũng rất lâu đời.
– Nếu tổng huyền là một đường ống, có mấy cách phá giải? – Câu hỏi của Lỗ Nhất Khí khiến mọi người vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Cậu hỏi như vậy, chứng tỏ đã lần ra được đầu mối.
– Chặt, xoay, nâng, thổi, lắc! – Quỷ Nhãn Tam đáp gọn lỏn.
– Nhưng toàn bộ đường ống được khảm trong vách đá, chỉ nhìn thấy miệng ống!
Tất cả đều im bặt.
– Lỗ môn trưởng, tôi hiểu ý của cậu! – Cuối cùng đã có người lên tiếng, chính là Nhậm Hoả Cuồng – Cơ điểm trong miệng ống kỳ thực tương tự với ổ khoá, cần phải dùng chìa khoá chuyên dụng để xoay vặn mới xử lý được. Vừa rồi tôi thấy cậu mở cửa bằng chìa đinh hình chêm, đây là chiếc chìa khoá được làm bằng tinh sắt trong khe Bột Hải, nghìn năm không gỉ.
Một món đồ tuyệt phẩm như vậy, thiết nghĩ không thể chỉ dùng để mở mỗi một cánh cửa, chưa biết chừng có thể dùng để mở cơ điểm cũng nên.
Nghe vậy, Lỗ Nhất Khí vô cùng thán phục, quả không hổ danh là thiết thủ kỳ công, vừa liếc qua đã phán đoán chuẩn xác một món đồ hiếm có trong thiên hạ.
– Ồ, cậu đã tìm ra cơ điểm rồi ư? Ở đâu vậy? – Giọng nói của Thuỷ Băng Hoa vô cùng thân mật trìu mến, tựa như người vợ trẻ đang thì thầm với chồng.
– Ở đằng kia! – Lỗ Nhất Khí dứt khoát chỉ tay về một phía.
Mọi người đều nhìn theo hướng cậu chỉ, nhưng chẳng ai nhìn thấy miệng ống như cậu vừa nói, trong mắt họ chỉ có vô số lưỡi rìu đang lên xuống vùn vụt.
Thì ra cơ điểm nằm ở mặt kia của khảm diện, phía sau bốn chục lưỡi rìu đá cỡ lớn đang băm bổ liên hồi.
Từ chỗ họ đứng tới vách tường bên kia phải rộng đến mười tám quãng xà*, hơn nữa miệng ống lại thụt sâu trong vách đá, biết làm thế nào để phá giải đây?
* Cách tính toán của thợ mộc Lỗ gia, lấy khoảng cách bình thường giữa các thanh xà trong nhà dân làm tiêu chuẩn. Mỗi một quãng xà rộng khoảng 2 mét, mười tám quãng xà rộng khoảng 35 - 40 mét.
Lỗ Nhất Khí lấy chiếc chìa đinh hình chêm ra, đặt trên lòng bàn tay khẽ xóc vài cái để cảm nhận về trọng lượng, rồi rút khẩu súng lục ra, kiểm tra kỹ lưỡng một hồi không thấy có vấn đề gì, mới bắt đầu ngưng thần tụ khí, nhanh chóng chìm vào trạng thái siêu nhiên.
Cậu đã tìm thấy khe hở từ trong đám rìu đá đang rầm rập lên xuống, một con đường có thể đưa chiếc chìa đinh hình chêm đến giữa miệng ống trên vách đá một cách thuận lợi.
Chiếc chìa khoá hình chêm vạch thành một đường vòng cung lao vụt đi. Rìu đá trước sau thậm thịch bổ xuống, như một đợt sóng ồn ào đuổi theo chìa khoá. Lực ném chốc lát đã tiêu tan gần hết, một lưỡi rìu đá ngoại cỡ đang lao thẳng xuống chỉ còn cách cây đinh chưa đầy ba tấc, sắp đập trúng đến nơi…
Song một viên đạn đã vụt tới va trúng vào đuôi chìa khoá trước khi lưỡi rìu kịp bổ đến, giống hệt như thủ pháp của Yêu cung xạ nguyệt. Chỉ nghe “keng” một tiếng giòn tan, chìa đinh hình chêm lập tức lao vút đi theo một đường thẳng, vọt ra khỏi trận rìu đá hỗn loạn, cắm phập vào vách tường bên kia như một mũi tên.
Rìu đá vẫn rầm rập lên xuống không ngừng, dường như không hề thay đổi. Lỗ Nhất Khí vẫn đứng lặng trong tư thế cầm súng, cơ thể không nhúc nhích một ly.
Phó Lợi Khai và Nhậm Hoả Cuồng bắt đầu cảm thấy hoang mang. Là cơ điểm không chính xác, hay là chia khoá hình chêm không phát huy tác dụng? Hay là nó dã không trúng vào miệng ống?
Nét mặt của lão mù biến đổi rõ rệt nhất, lớp da mặt khô đét rúm lại thành từng rãnh sâu hoắm, song phản ứng của lão lại hoàn toàn trái ngược với mọi người:
– Tốt! Tốt rồi! Chậm rồi! Chậm nữa rồi!
Tốc độ lên xuống của rìu đá quả thực đã chậm lai. Lão mù nói vừa dứt lời, những người khác cũng đã nhân ra sự thay đổi, càng lúc càng rõ rệt.
Lỗ Nhất Khí từ từ thả lỏng thân người, hạ súng xuống. Rìu đá theo nhau hạ xuống, nhưng không còn nhấc lên nữa. Gian thạch thất huyên náo bỗng chốc im bặt, không gian trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ.
Lão mù chọc chọc cây gậy trên nền đá. Nhậm Hoả Cuồng cũng nhặt một vài hòn đá thận trọng ném vào các vị trí khắp khảm diện. Khảm diện quả thực đã được giải, bên trong cũng không tìm ra dấu vết của khảm trong khảm. Lúc này họ mới thực sự yên tâm lách qua những lưỡi rìu đá khổng lồ mà đi.
Vừa đi qua khảm diện rìu đá, đột nhiên vọng đến một tiếng trượt nặng nề. Cả đám người giật bắn mình sợ đến hồn phách rụng rời. Quỷ Nhãn Tam lập tức thụp xuống, một tay giơ thẳng Vũ Kim Cương lên phía trước, còn chưa kịp cả bật ra. Phó Lợi Khai bủn rủn tay chần ngã bổ chửng trên nền đá.
Tiếng động chấm dứt, không gian lại chìm trong tịch mịch. Không hề có mối đe doạ nào. Thì ra trên vách tường có ẩn giấu cơ điểm vừa mở ra một cánh cửa đá.
Bên trong cửa đá có một luồng khí vô hình đậm đặc ngưng tụ, phập phồng lên xuông, mạnh mẽ mà chậm rãi.
“Đây là hiện tượng chỉ có ở trung tâm luồng bảo khí thần kỳ!” – Lỗ Nhất Khí đoán thầm trong bụng. Dường như cậu đã từng bắt gặp cảnh tượng này, ở kiếp trước, ở trong mơ…
Mọi người thận trọng bước qua cửa đá. Bên trong lại là một gian thạch thất, nhỏ hơn song bốn mặt vuông vắn. Mặt bên kia của gian phòng cũng có một cánh cửa đã mở sẵn. Phóng mắt nhìn qua cánh cửa, chỉ thấy bên ngoài là một đường hầm tối đen thăm thẳm, sương nhạt phất phơ, vừa thâm u lại vừa kỳ bí.
Ở chính giữa gian thạch thất có một cái bệ đen trùi trũi, cao cỡ hai ghế rưỡi**, kích cỡ tương đương với bàn Bát tiên, do rất nhiều khối pha lê đen bóng với kích cỡ tương đồng xếp chồng lên nhau mà thành. Những khối pha lê rất giống như phách gỗ của nghệ nhân diễn xướng, bề mặt trơn bóng, lấp lánh thứ ánh sáng đặc trưng của tinh thể.
** Đơn vị đo lường thường dùng của thợ mộc trước đây, khoảng 1,6 mét
Cách chồng xếp của bệ pha lê chính là thủ pháp “năm cánh hoa” trong công phu Phô thạch của Lỗ gia. Tuy để rỗng ở giữa, song lồng ghép chặt chẽ, chống đỡ lẫn nhau, là một kết cấu vô cùng vững chãi lại tiết kiệm nguyên liệu.
Chiếc bệ có hình thang, mặt trên cùng được sắp xếp theo thủ pháp “lớp lớp hoa sen” trong công phu Phô thạch, góc của khối pha lê này chồng lên góc của khối pha lê khác, tạo thành một bề mặt xoáy tròn.
Chính giữa bề mặt xoáy tròn đặt một hộp ngọc rực rỡ những đốm màu cổ lánh.
Trong lòng Lỗ Nhất Khí trào dâng một niềm xúc động khôn tả như thể gặp lại bạn cố tri. Song bàn chân cậu như dính chặt xuống đất, không thể cất lên, không biết là do luồng bảo khí quá nồng hậu mạnh mẽ đã khiến cậu chùn chân, hay là nỗi xúc động khi sắp có được bảo bối đã khiến cậu run rẩy.
Những người khác tuy đều dấn bước nhanh hơn, song vẫn có chút cảnh giác và e dè với tình cảnh xung quanh, và với cả những kẻ đồng hành.
Còn Thuỷ Băng Hoa lại khác, cô ta không suy nghĩ quá nhiều, lập tức co chân chạy thẳng tới bên bệ pha lê, kiễng lên với ngay lấy hộp ngọc.