Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 117

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ngu ngốc!"

Có Tưởng Tiệp dẫn đầu, các bạn khác cũng thốt ra những lời mắng chửi anh.

Ngu ngốc.

Hai chữ này đồng thời xuất hiện trong lòng tôi. Tôi cũng không cảm thấy có gì cảm động, một người không cần người khác cứu vớt, đương nhiên sẽ không bởi vì có người đột nhiên xuất hiện muốn cứu vớt chình mình mà sinh ra cảm động.

Trong lòng tôi hơi cảm thấy buồn bực khi kế hoạch bị xáo trộn, cho dù chưa chắc tôi sẽ thực hiện kế hoạch này.

Xét đến cùng, tôi cảm thấy buồn bực có lẽ là do động cơ cứu người của người này.

Người là giống loài chạy theo chủ nghĩa lợi ích, người sẽ không làm ra hành động vi phạm lợi ích của chính mình.

Tôi không quen không biết anh, anh đột nhiên chạy đến can thiệp vào hành động bạo lực lần này, chỉ có thể là vì anh vốn là "sứ giả chính nghĩa" trời sinh, "cứu người" có thể khiến anh cảm thấy thỏa mãn, có thể cho anh cơ hội từ trên cao nhìn xuống đồng loại, thương hại đồng loại.


Anh đạt được cảm giác thành công rất lớn.

Mà loại cảm giác thành công xây dựng trên yếu đuối cùng bất lực của tôi, đương nhiên không có điểm nào đáng để tôi vui vẻ hay cảm động. Huống hồ lần này anh ngăn cản lại có tác dụng gì? Anh chỉ là người qua đường, còn tôi vẫn sẽ ở đây, chỉ có thể trở thành đối tượng trả thù nhiều lần của Tưởng Tiệp.

Anh nhảy xuống từ trên tường rào.

Vải đen mang theo mặt trời rời đi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy rõ gương mặt anh.

Rất trẻ.

Trên gương mặt tràn đầy cảm giác ngạo mạn không sợ trời chẳng sợ đất, bên má trái còn có vết đỏ chưa tan.

Không phải dấu vết của bị đánh, là dấu vết nằm nhoài trên bàn ngủ tạo thành.

Còn gọi chúng tôi là "bạn nhỏ", đồng thời không có biểu lộ ra ý định muốn báo cảnh sát hay mách thầy cô tìm phụ huynh, phương thức xử lý "phi xã hội người lớn" này đã để lộ thân phận của anh.


Sinh viên đi ngang qua?

Sinh viên mới vừa rồi còn ngủ gật trong lớp bỗng đi ngang qua?

Tôi đánh giá thân phận của anh, nhưng bọn Tưởng Tiệp lại không có loại kiên trì này, sau khi hô hào xua đuổi người này mà đối phương lại không nghe, bọn Tưởng Tiệp lập tức ra tay với anh.

Kết cục có hơi ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cũng không xem như quá ngoài dự đoán của mọi người.

Dám can thiệp vào hiện trường đánh nhau của đám học sinh lưu manh, trên người hẳn cũng phải có chút bản lĩnh. Mà bản lĩnh này lớn hơn tôi nghĩ nhiều, anh thành thạo xử lý xong đám người Tưởng Tiệp, động tác vô cùng nhanh gọn dứt khoát.

Xét từ tài nghệ, hình như đã từng trải qua huấn luyện quân sự.

Chẳng lẽ anh là sinh viên trường quân đội, trường cảnh sát?

Nhưng thành phố Cầm không có trường cảnh sát, hiện tại cũng không phải kỳ quân sự đầu khai giảng, không có khả năng người trong quân đội tới làm huấn luyện viên lại đi dạo tới tận chỗ này, tôi phát hiện suy luận vừa nãy của tôi không đủ chặt chẽ, sợ là thân phận của anh vẫn còn tồn tại điểm đáng ngờ.


Nhưng anh là ai thì liên quan gì đến tôi? Trong lúc anh dây dưa với đám người Tưởng Tiệp, tôi đã đứng dậy rời đi.

Thời điểm rời đi, hình như còn nghe thấy anh gọi tôi từ phía sau.

Lại là "bạn nhỏ".

Tôi hơi cảm thấy phiền chán, không có dừng lại, nếu không làm ra được vẻ cảm động đến rơi nước mắt để lấp kín cảm giác chính nghĩa thành công của anh, vậy thì đi sớm một chút, nói không chừng có thể khiến anh không có phiền muộn như vậy.

Nhưng tôi lại không về nhà.

Tôi đi tới lớp học, đứng trước cửa sổ, nhìn vào trong phòng.

Máy uống nước để ở cuối lớp đã không thấy đâu, cả bình nước lẫn máy nước đều biến mất rồi.

Xem ra thầy cô trong trường đã phát hiện vấn đề, nếu không, sẽ không đến mức ngay cả máy nước cũng biến mất.

Tôi đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói truyền đến từ bên cạnh.
"Cậu đang nhìn gì thế?"

Tôi quay đầu lại. Là anh. Cái người đột nhiên xuất hiện, chạy tới "cứu" tôi, người đó đuổi theo tới tận đây, là nhất định muốn nghe thấy tôi chính miệng cảm ơn sao?

Phiền chán trong lòng lại tăng lên một chút, tôi im lặng không đáp, hi vọng anh thấy tôi không nói lời nào sẽ sớm cảm thấy nhạt nhẽo mà rời đi. Nhưng anh đứng ngay bên cạnh tôi.

Anh vừa mới vận động, trên cổ có một tầng mồ hôi mỏng, những giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh nắng của mặt trời, thậm chí tôi còn ngửi thấy được vị mằn mặn của mồ hôi. Ngay lúc tôi muốn kéo dài khoảng cách, lại nghe thấy anh nói:

"Hóa ra là cậu đang nhìn máy nước uống đã biến mất trong phòng học."

"Cho nên," Anh nói, "Cậu biết có người bỏ độc vào trong nước, đúng không."

"..."

Tôi vẫn không nói chuyện, lần im lặng này, ít nhiều có chút khϊếp sợ.
Sao anh biết được?

Người kia nhìn quanh phòng hai lần, không hề nghiêm túc, cũng không nhìn về phía tôi, nhưng lại giống như nhìn thấu được nghi vấn trong lòng tôi, "nói trúng tim đen":

"Vừa nãy tôi đã nghiên cứu trường học của cậu, khối 10 cùng khối 11 không phải học bổ túc vào cuối tuần, trên người cậu không có cặp sách, cũng không giống như tới đây tham gia lớp ngoại khóa, cố ý chạy tới cửa lớp lại không đi vào, hiển nhiên cũng không phải tới lấy để đồ để quên trong lớp. Quan trọng nhất là, đứng ở vị trí của cậu, từ góc độ của cậu nhìn sang, liếc mắt sẽ thấy được vị trí của máy nước uống... Cho nên, tôi đã đưa ra kết luận như trên. Nói như vậy, đã giải đáp được nghi vấn cơ bản của cậu chưa?"

"..."

Từ đầu đến cuối, anh không hề nhắc tới "tỏ lời cảm ơn" mà tôi tưởng sẽ có.
Lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào anh.

"Bạn học, vẫn không muốn lên tiếng sao?" Anh lại nói, dáng vẻ vẫn có chút cà lơ phất phơ, "Cậu như vậy sẽ khiến người ta nghĩ cậu là người câm đấy."

Nghe câu này, tôi cũng không cảm thấy phản cảm, có lẽ là vì trong giọng điệu của anh chỉ mang theo trêu chọc thân quen, không phải ác ý trào phúng, mà là nói đùa giữa bạn bè với nhau.

Mới vừa gặp nhau vỏn vẹn năm phút, đối phương còn chưa đáp lại lời nào đã trở thành bạn bè.

Thật buồn cười.

Tôi nghĩ, vẫn nên mở miệng, bởi vì tôi cũng có nghi ngờ.

"Sao anh lại biết?"

"Biết cái gì?" Anh hỏi, hứng thú trên mặt giống như mèo đang vờn chuột.

Quan hệ giữa tôi và anh, hình như lại nghịch chuyển trong vô thức.

Vừa rồi là anh tìm tôi, hiện tại là tôi hỏi anh.

"Đầu độc." Tôi bổ sung, "Không có điều kiện tiên quyết này, anh không thể suy đoán ra bất kỳ điều gì cả."
"Điểm này lại rất đơn giản." Anh nói, "Thầy cô trong trường cậu đã phát hiện ra điểm bất thường, bê máy nước uống đến đồn cảnh sát báo án rồi. Nói nhiều như vậy, cũng nên tự giới thiệu một chút —— "

Anh vươn tay về phía tôi.

Ngón tay thật dài, móng tay được cắt ngắn, ngón tay có vết chai, vết chai để lại sau khi trải qua huấn luyện. Tôi nhìn thấy trên khớp tay anh có bị rách da, hẳn là do vừa nãy đánh nhau đã để lại vết thương này.

"Kỷ Tuân, cảnh sát, phụ trách điều tra vụ án đầu độc ở trường chuyên đại học Cầm."

"..."

"Tại sao lại không nói?" Anh thở dài giống như đang mệt mỏi, "Giao lưu với cậu hơi bị tốn sức nha bạn học Chu, các cậu đã lên lớp 11 rồi, cần phải biết công dân có nghĩa vụ phối hợp với lực lượng cảnh sát điều tra chứ?"

"Lừa người." Tôi lạnh nhạt nói. Tôi biết anh thông minh, nhưng anh lại coi tôi như kẻ ngốc?
"Tôi lừa cậu cái gì?"

"Anh không phải cảnh sát."

"Xem ra tôi vẫn phải cho cậu xem thẻ cảnh sát mới được..."

"Anh không có thẻ cảnh sát, cũng không cần vòng tới cửa hàng chuyên làm chứng chỉ giả ở con hẻm sau trường học rồi làm giả một cái thẻ cảnh sát chỉ có năm tệ đưa cho tôi xem, đóng giả cảnh sát nhân dân là phạm pháp. Trước khi sự việc còn chưa sáng tỏ, cũng chưa gây ra đại loạn, thầy cô trong trường càng không thể chủ động báo cảnh sát, gây ra mưa gió khắp thành, ai ai cũng biết. Bọn họ muốn bảo vệ danh dự cho trường. Cho nên bọn họ giữ lại chứng cứ trước —— lấy đi bình nước cùng máy nước. Hẳn là bọn sẽ lấy số nước còn lại trong bình đến phòng thí nghiệm tiến hành kiểm tra; trường chuyên trung học không có phòng thí nghiệm giành cho chất độc, có lẽ bọn họ —— không, nhất định. Bọn họ nhất định đã mang đến đại học Cầm để kiểm tra. Anh biết được chuyện này ở đại học Cầm."
Tôi nói một hơi. Đã lâu rồi tôi không nói một chuỗi dài như thế này.

Tôi nhìn thấy kinh ngạc trong mắt anh.

Nhưng anh lập tức nói: "Bạn học Chu, phân tích của cậu cũng có lý, cơ mà cậu có muốn nghĩ lại không: Nếu như tôi không phải cảnh sát, chưa từng xem tư liệu của học sinh, tôi làm thế nào có thể biết tên của cậu ngay khi vừa mới gặp cậu được?"

"..." Tôi hơi kẹt rồi.

Trong lòng tôi biết rõ, chắc chắn anh không phải cảnh sát, nhưng quả thật, sao anh lại biết "Chu Triệu Nam"?

Nghi ngờ này đã được giải đáp trong lúc tôi lơ đãng cúi đầu xuống.

Thẻ học sinh treo trên ngực tôi đã không còn, hẳn là đã rơi mất trong lúc bị đám người Tưởng Tiệp đuổi đánh, sau đó bị ——

"Được rồi, nói cho cậu vậy, tôi nhặt được thẻ học sinh của cậu."

Anh đột nhiên lên tiếng, Anh nhìn thấy động tác của tôi, cho nên mới vạch trần kết quả trước khi tôi kịp nghĩ đến. Suy nghĩ của anh đúng là rất linh hoạt nhạy bén.
Đi kèm với câu trả lời của anh, một thứ được quăng đến từ phía trước, tôi đón được, là thẻ học sinh của tôi.

Ảnh trên tấm thẻ đang đối diện với mặt tôi.

Tóc tai lù xù che lại nửa khuôn mặt tôi, che khuất đôi mắt của tôi.

Thế nhưng đôi mắt âm trầm kia, cho dù có là mái tóc dày nặng cũng không che đậy được, tôi có thể cảm giác được đôi mắt này, đang nấp mình dưới mái tóc dòm ngó con thú dữ trong lòng tôi.

Tôi chán ghét tất cả những thứ xuất hiện trên tấm thẻ học sinh này.

Tôi lật mặt chính của thẻ xuống dưới, một lần nữa cài vào cổ áo.

Lúc này, anh đã dùng thẻ xe buýt mở cửa phòng học, tôi nói rồi, cửa phòng học rất đơn giản, chỉ cần dùng thẻ nhựa là có thể dễ dàng cạy ra. Lúc anh lấy ra thẻ xe buýt, tôi có liếc nhìn sang, là thẻ thủ đô.

Tôi vẫn cảm thấy anh là sinh viên, chẳng lẽ anh đang đi học ở thủ đô?
Nhưng vẫn có chỗ giải thích không thông, sinh viên đang đi học ở thủ đô, tại sao lại chạy tới thành phố Cầm trong giờ đi học?

Anh mở cửa lớp, bước vào, đứng trên vị trí bục giảng, hơi khuỵu gối đến khi ngang ngửa mặt bàn, rồi lại híp mắt nhìn mặt bàn. Sau đó anh chỉ vào hai cái bàn.

Bàn thứ ba của hàng thứ nhất.

Bàn thứ tư của hàng thứ sáu.

Anh hỏi: "Hai cái bàn này là như thế nào đây?"

Hai cái bàn này, bàn thứ ba là bàn của Hứa Thi Cẩn, mà bàn thứ tư là bàn của tôi.

Anh tiếp tục giải thích, giải thích lý do anh đã chọn ra hai cái bàn này: "Bàn thứ ba của hàng thứ nhất, mặt ngoài được dọn dẹp rất gọn gàng, nhưng bên trên lại có rất nhiều bụi, có thể thấy được mấy ngày nay không có ai dùng. Vị trí tốt như vậy, không thể bỏ trống. Cho nên đáp án duy nhất chính là học sinh vốn ngồi ở chỗ này đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, mấy ngày nay đều không đến lớp; còn bàn thứ tư của hàng thứ sáu, rất sạch sẽ, mới đây không lâu vừa được kéo đến bể nước rửa sạch một lần từ trong ra ngoài đúng không."
Anh nói xong, nhưng tôi không trả lời lại, mà hình như anh cũng không hoàn toàn trông cậy vào câu trả lời của tôi.

Anh tự ngồi xuống trước mặt bàn của hàng thứ nhất, mở bàn nắp ra.

"Vù —— "

Nắm đấm nhanh như chớp bắn ra từ trong hộc bàn.

Nhưng không bắn trúng mặt anh, dù chỉ là một chuyện rất đột ngột, nhưng anh lại rất nhạy bén, động tác nhanh nhẹn, giơ tay che mặt lại, tiếp nhận nắm đấm bắn ra từ trong hộc bàn.

"Oa —— "

Anh ồ lên, không chỉ vì nắm đấm lò xo của ai đó đùa dai, mà còn vì đủ loại rắn nhựa, rết nhựa cùng côn trùng đang xuất hiện trong hộc bàn.

Đương nhiên, đều do Tưởng Tiệp cùng đám tay sai của cậu ta bỏ vào.

"Xem ra nguyên nhân bạn học sinh này bỏ học không đến trường đã xuất hiện rồi." Anh nói, "Bị bạo lực học đường rất rõ ràng, giống như cậu. Mà cái bàn được rửa sạch sẽ kia chắc không phải của cậu đấy chứ?"
Tôi không nói một lời.

Dù sao anh đều đoán trúng.

Anh không có tiếp tục hỏi chuyện cái bàn, mà bắt đầu lấy ra nắm đấm lò xo cùng đủ loại côn trùng nhựa.

"Làm gì?" Tôi hỏi.

"Vứt hết đi chứ sao." Anh nghiễm nhiên trả lời, "Tôi không thấy thì thôi, chứ tôi đã nhìn thấy rồi, chẳng lẽ còn để chúng lại dọa mấy đứa sao?"

Nói Hứa Thi Cẩn thì cứ nói Hứa Thi Cẩn đi, sao còn lôi cả tôi vào.

Tôi hơi hơi không thích.

"Đến đây đi," Anh nói, "Kể cho tôi nghe chuyện của bạn học sinh này đi. Hai đứa là bạn cùng lớp, ít nhiều cũng phải biết một chút chứ nhỉ."

Tôi không muốn nói.

Nhưng nếu trong đầu có quá nhiều tế bào não đang hoạt động, vậy thì chỉ cần một hai từ mấu chốt là có thể liên tưởng tới rất nhiều thứ.

Bắt đầu từ tuần trước, Hứa Thi Cẩn đã không đến trường.
Đến thứ tư, bố mẹ của cậu ấy mới đến trường học, nói con gái để lại di thư, rời nhà trốn đi, hiện tại không rõ tung tích, sợ là nghĩ không thông đã làm ra chuyện dại dột, muốn bắt Tưởng Tiệp chôn cùng con gái mình.

Phía trường học vô cùng đau đầu.

Mối thù giữa Hứa Thi Cẩn cùng Tưởng Tiệp, bắt nguồn từ khi Hứa Thi Cẩn đáp lại Tưởng Tiệp, chống đối Tưởng Tiệp.

Từ đây Tưởng Tiệp bắt đầu không ưa Hứa Thi Cẩn, bày trò bắt nạt Hứa Thi Cẩn.

Trong ấn tượng trước đây của tôi, Hứa Thi Cẩn là một cô gái kiệm lời ít nói, thành tích trung bình, không xuất sắc, cũng không kém cỏi, không xinh đẹp, cũng không xấu xí, thuộc dạng 39 người trong 49 người của lớp.

39 người này, nam nữ không đồng đều, béo gầy không đồng đều, nhưng lại bình thường giống hệt nhau, mặt mũi mơ hồ.
Trong mắt người khác, có lẽ tôi cũng mơ hồ như vậy, điểm đáng chú ý duy nhất có lẽ là "cả người bẩn thỉu, luôn bị bắt nạt".

Mọi người đều vô thức cho là cậu ấy vẫn sẽ phản ứng như mọi khi, sẽ nuốt giận vào bụng. Nhưng lần đó Hứa Thi Cẩn lại phản kích.

Lớp 11 có tổ chức thi nhảy dây, mỗi học sinh đều phải đóng 7 tệ mua nhảy dây, số tiền kia do bí thư thể dục Tưởng Tiệp phụ trách thu rồi giao cho giáo viên thể dục, làm quỹ mua dây nhảy chung cho cả lớp.

Nhưng sau khi Tưởng Tiệp thu đủ số tiền, nửa giờ giải lao, 343 tệ trong hộc bàn của cậu ta đã biến mất.

Lúc đó còn chưa lên lớp, Tưởng Tiệp bảo đám tay sai của mình đóng hết toàn bộ cửa trước cửa sau, bắt tất cả học sinh trong lớp mở cặp ra, cậu ta muốn lần lượt kiểm tra cặp sách của mọi người.
Người đầu tiên bị kiểm tra là tôi.

Tôi không nhúc nhích, bọn họ đành tự mình lục lọi, nhưng đáng tiếc cũng không phát hiện ra số tiền đã bay hơi.

Các bạn còn lại có lẽ nghĩ rằng thanh giả tự thanh, đều rất chủ động mở cặp ra cho Tưởng Tiệp xem. Duy nhất chỉ có Hứa Thi Cẩn là không mở.

Hứa Thi Cẩn nói: "Các cậu đang xâm phạm tự do thân thể! Các cậu không có tư cách lục cặp của tôi!"

Năm 2007, tự do thân thể chỉ một từ ngữ xa lạ. Tưởng Tiệp là chị đại của trường, chỉ hận không thể tự do đi lại trong trường học giống như cua đồng, đương nhiên không sẽ để ý đến chống cự của Hứa Thi Cẩn. Huống hồ chỉ có nửa giờ giải lao, tiền nhảy dây đang nằm yên trong hộc bàn đã không cánh mà bay, hơn nữa trong giờ giải lao lại không có các bạn lớp khác tới đây, như vậy đương nhiên là người trong lớp làm. Trong 49 người thì có 48 người cho kiểm tra, chỉ còn lại một người cuối cùng chết sống không cho, lúc này mọi nghi ngờ đương nhiên đổ dồn lên người cuối cùng.
Suy luận ở mức độ này, cho dù chỉ dùng thể lực đi học như Tưởng Tiệp cũng có thể đoán ra được.

Trước khi Tưởng Tiệp kêu người cưỡng chế lục soát, chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào, không chỉ có giáo viên, giáo viên chủ nhiệm cũng tới. Tôi để ý thấy, thật ra từ lúc chuông vào học chưa vàng lên, giáo viên bộ môn đã tới rồi, trông thấy cửa sổ đóng chặt mới trở về văn phòng gọi giáo viên chủ nhiệm đến.

Giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc quát đám học sinh đang náo loạn trong lớp học dừng lại, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn đã mang Hứa Thi Cẩn cùng cặp sách của cậu ấy đến văn phòng. Hứa Thi Cẩn ôm cặp thật chặt, bưng túi, cùng giáo viên chủ nhiệm đi ra ngoài.

Qua một lát, một mình Hứa Thi Cẩn quay về, vẫn cứ ôm cặp thật chặt, bưng túi.

Có người không nhịn được mà hỏi: "Cô giáo có lục soát người cậu không?"
Hứa Thi Cẩn ngẩng cao đầu: "Cô giáo cũng không có tư cách lục soát người tôi!"

Sau đó, cậu ấy thả cặp xuống, đột nhiên chạy ra khỏi lớp, chạy vào nhà vệ sinh. Tòa nhà của chúng tôi, mỗi tầng đều có nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở gần văn phòng khối.

Tưởng Tiệp liếc mắt ra hiệu cho đàn em của cậu ta, một tên đàn em lập tức đi theo Hứa Thi Cẩn ra ngoài, chẳng bao lâu đã trở về, cũng không cố kỵ giáo viên bộ môn còn đang ở trên bục giảng đã đi thẳng đến chỗ Tưởng Tiệp báo cáo, nói mình nhìn thấy Hứa Thi Cẩn ném một cái ví tiền vào trong thùng rác của nhà vệ sinh, nhặt ví lên xem, bên trong quả nhiên có 343 tệ, không thừa không thiếu.

Lần này Tưởng Tiệp đã phát hỏa, ngay lập tức kéo Hứa Thi Cẩn đến chỗ giáo viên chủ nhiệm, muốn định tội Hứa Thi Cẩn.

Mà tình thế phát triển phía sau lại khiến mọi người mở mang tầm mắt.
Hứa Thi Cẩn oan ức bật khóc, nói là đàn em của Tưởng Tiệp hãm hại cậu ấy, Tưởng Tiệp vẫn luôn ngứa mắt cậu ấy, hiện tại thậm chí muốn vu oan cậu ấy là kẻ trộm!

Giáo viên chủ nhiệm cũng nói cho Tưởng Tiệp, nói lúc trước khi Hứa Thi Cẩn đến văn phòng của khối đã để cô giáo kiểm tra toàn thân, trên người Hứa Thi Cẩn không có tiền mua dây nhảy mà Tưởng Tiệp đã thu.

Vì vậy Tưởng Tiệp nằng nặc gây sự đã bị xử lý kỷ luật, phải viết kiểm điểm, còn phải xin lỗi Hứa Thi Cẩn ngay trước mặt mọi người.

Lúc đầu tôi cũng bất ngờ, mà sau đó ngẫm lại cũng đã hiểu ra.

Chuyện này quá nửa là Hứa Thi Cẩn cố ý. Hứa Thi Cẩn đúng là đã trộm tiền mua dây nhảy, đồng thời sớm đã sớm ném ví tiền vào trong thùng rác ở nhà vệ sinh, sau đó ra vẻ tiền đang ở trên người mình, không cho ai lục cặp, cậu ấy đã nắm chắc được tính tình nóng nảy tuyệt không chịu thiệt của Tưởng Tiệp, từng bước từng bước dẫn dụ Tưởng Tiệp, tạo thành cục diện Tưởng Tiệp trăm miệng cũng không thể bào chữa như bây giờ.
Sau chuyện này vẫn không có kết thúc, trái lại càng ngày càng không thể giảng hòa.

Chị đại vẫn luôn xem thường Hứa Thi Cẩn lại phải chịu thiệt thòi lớn như thế, đương nhiên nuốt không trôi cơn giận này, vì vậy mức độ trả thù nhằm vào Hứa Thi Cẩn lập tức tăng vọt, tan học tối hôm đó đã sai đàn em chặn lại cửa trước cửa sau, lấy ghế phang Hứa Thi Cẩn.

Hứa Thi Cẩn cũng viết di thư ngay ngày hôm sau, con kể lể thương thế của chính mình khắp nơi.

Di thư được truyền đọc khắp trời.

Đồng thời, Hứa Thi Cẩn còn viết thư gửi bộ giáo dục, dùng tên thật báo cáo bố mẹ của Tưởng Tiệp lạm dụng chức quyền, bản thân Tưởng Tiệp lại làm vương làm tướng ở trường học. Cách làm lần này còn rất mới mẻ, bởi vì thư báo cáo của Hứa Thi Cẩn, bố mẹ Tưởng Tiệp chưa bao giờ xuất hiện ở trường học đã lộ diện, dẫn con gái đồng thời đến nhận lỗi với Hứa Thi Cẩn, lại bồi thường tiền chữa trị cho Hứa Thi Cẩn.
Tôi nghe nói có đến mấy ngàn tệ.

Sau đó, giáo viên chủ nhiệm đã tách chỗ ngồi của Hứa Thi Cẩn cùng Tưởng Tiệp ra với nhau —— Hai người họ vốn ngồi gần nhau —— Lần này lại chuyển Hứa Thi Cẩn lên bàn ba của hàng thứ nhất, chính là vị trí ở ngay dưới mí mắt của giáo viên.

Sự việc thành ra thế này, có lẽ bố mẹ của Tưởng Tiệp cũng nói cậu ta, quả thật Tưởng Tiệp có đỡ hơn, cậu ta không để lại vết thương rõ ràng trên người Hứa Thi Cẩn nữa, thế nhưng mấy trò đùa dai khác, tỷ như thả đủ thứ vào trong hộc bàn lại bắt đầu gia tăng, đồng thời phát động cả lớp, cô lập Hứa Thi Cẩn.

Có lẽ đến nước này, người chỉ dùng bắp thịt đi học cũng ít nhiều biết dùng não.

Thế nhưng bàn về dùng não, về trình độ gây sự, Tưởng Tiệp thực sự không bì được với Hứa Thi Cẩn. Nhìn từ bên ngoài, Tưởng Tiệp vẫn hoành hành bá đạo như trước, vẫn ép bạn học đến độ viết di thư khóc lóc kể lể như trước.
Mà thực chất, rốt cuộc ai được lợi ai chịu thiệt, người hơi hơi có chút đầu óc đều biết.

Xem như là kẻ ác tự có kẻ ác trị đi.

Hứa Thi Cẩn cũng không có bởi thắng lợi tạm thời mà dừng lại bước chân, cậu ấy tiếp tục viết di thư, mỗi bức di thư đều biến hóa khôn lường, hành hạ Tưởng Tiệp cùng giáo viên chủ nhiệm.

Có thể nói, Tưởng Tiệp cùng giáo viên chủ nhiệm đều bị cậu ấy làm cho tinh thần hoảng hốt, muốn mặc kệ cậu ấy, cậu ấy còn có thể cầm di thư chạy tới ban công lớp học.

Cậu ấy không có nhảy.

Tất cả mọi người trong trường đều biết, di thư chẳng qua chỉ là thủ đoạn uy hϊếp của cậu ấy, đương nhiên cậu ấy sẽ không thật sự nhảy xuống.

Nhưng giáo viên chủ nhiệm sợ xảy ra chuyện chỉ có thể thương lượng với cậu ấy, hỏi cậu ấy có muốn chuyển sang lớp A không.
Lớp A, là lớp chọn có tiền cũng không vào được của trường, chỉ có học sinh đạt thành tích hằng năm nằm trong top 50 mới có thể được học ở lớp A, một khi thành tích thi cử bị tụt xuống, sẽ phải chuyển sang lớp thường, vị trí trống sẽ được người có thành tích hơn thay thế. Hứa Thi Cẩn thông qua từng bức di thư thậm chí có thể đổi được chuyện ngay cả làm bộ trưởng như bố của Tưởng Tiệp cũng không làm được.

Nghe đến tin tức từ văn phòng truyền đến, Tưởng Tiệp tức giận đến nỗi gào khóc ngay trong lớp học.

Mà sau bức di thư cuối cùng, cho đến bây giờ, Hứa Thi Cẩn đã có một tuần không đến trường.

"Này —— "

Tôi hoàn hồn, nhìn thấy gương mặt cùng bàn tay anh bỗng nhiên để sát vào.

Tôi hất tay anh ra.

Tôi phản ứng quá khích như vậy, nhưng anh lại không tức giận, chỉ nở nụ cười, còn dịu dàng động viên tôi:
"Đừng phản ứng lớn như vậy, tôi không có ý muốn làm hại cậu, mặt cậu bị trầy da, tôi dán băng cá nhân cho cậu, nè."

Anh cho tôi xem băng cá nhân hình chân mèo trong tay anh.

Tôi nhìn chằm chằm vào hình chân mèo.

Sao một người đàn ông trưởng thành, lại dùng loại băng cá nhân không chín chắn này thế nhỉ?

Tôi nỗ lực chống cự, mà rất nhanh đã nhận ra chênh lệch thể lực giữa hai bên, chống cự không được, tay anh giữ chặt gáy tôi, một cái tay khác cầm băng cá nhân nhích đến gần, nhẹ nhàng dán lên mặt tôi, còn thổi vào mặt tôi.

"Được rồi, không đau nữa rồi."

Vết rách trên mặt tôi bị ép dán lên hình chân mèo, mà anh cũng cầm một miếng băng khác, dính lên vết thương rách da chảy máu trên khớp ngón tay.

Sau đó anh nói: "Lúc nãy đang nghĩ tới người bạn ngồi ở chỗ này sao? Đừng chỉ nghĩ không, nói với tôi đi. Người bỏ độc vào trong bình nước khoáng, thông thường sẽ là chán ghét thậm chí căm thù cả lớp hoặc một vài người đặc biệt trong lớp, mà loại chán ghét thậm chí căm thù này càng có khả năng xuất hiện trên người thường xuyên bị bắt nạt."
"Cho nên cậu, bạn học Chu." Anh nói, "Cậu là một trong số kẻ tình nghi. Đến khi những học sinh bị đầu độc khôi phục lại tinh thần, sẽ phát hiện cậu đã xuất hiện ở trường học vào cuối tuần trong dáng vẻ khả nghi, dưới sự kích động, thậm chí bọn họ còn không hỏi chứng cứ mà trực tiếp sẽ đánh đập cậu như nghi phạm. Ác ý của trẻ con đôi lúc sẽ rất đáng sợ."

"Cậu nhất định phải rửa sạch hiềm nghi —— Cậu cũng muốn tìm ra hung phạm. Mà tôi có thể giúp cậu."

Anh hơi nhếch khóe miệng, ngón tay chỉ vào thái dương.

Mặt trời ngoài cửa sổ nhiễm phải ánh kim trên đầu ngón tay anh.

"Đầu của tôi ấy à," Anh mỉm cười nghênh ngang, "Cực kỳ thông minh luôn."

---------------------------------------------------------[Đang Edit] Lời Nói Dối Chân Thành - Chương 117
Cre: 我不做人了

Anh Tuân dịu dàng lắm í, dịu dàng mang tới ánh sáng cho cuộc sống tăm tối của em.

Bình Luận (0)
Comment