Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 152

"Khụ khụ khụ —— "

Kỷ Tuân vội vàng lấy chai nước ra khỏi môi, khom lưng ho khan một lúc lâu, khụ đến mức hai má đều đỏ.

"Kích động cái gì?" Lão Hồ lại rất bình tĩnh, trên mặt lộ ra bình tĩnh thong dong nhìn quá thấu thế sự của người lớn tuổi, "Mỗi đứa đeo một bên khuyên tai, chỉ thiếu mỗi viết cái bảng "chúng tôi là một đôi" treo trước ngực chiếu cáo với người đời, thế mà bị người ta nói câu đã xấu hổ?"

"Có cái gì mà xấu hổ ạ."

Kỷ Tuân xem như là đã hít thở thông thuận. Làm người phải có khí phách, lão Hồ thong dong bình tĩnh thì anh cũng phải nhẹ nhàng như không chứ.

"Vừa nãy uống nước vội thôi. Ngược lại là ông ấy, ông biết rõ Hoắc Nhiễm Nhân như thế, chắc cũng tìm hiểu không ít rồi đúng không? Sao vậy, có giao tình với trưởng bối nhà em ấy à ông?"


"Chuyện này mà phải cần tìm hiểu ư?" Trên mặt ông lão lại xuất hiện nụ cười kỳ dị kia, "Mấy chục năm về trước, trong thành phố có ai là không biết tiểu thư nhà họ Hoắc đây?"

"..."

Kỷ Tuân nhìn chăm chú.

Cũng may Hoắc Nhiễm Nhân không ở đây... Anh thầm nghĩ, lại nói: "Vậy bến cảng bỏ hoang thì sao?"

Im lặng đổi thành lão Hồ.

"Chỗ đó nhất định có ý nghĩa đặc thù với ông, tỷ như ông là công nhân cho xưởng đóng tàu của nhà họ Hoắc, cho nên mới có thể đến nơi đặc biệt nhớ lại quá khứ." Kỷ Tuân nói.

"Tôi đến đó, không phải vì tôi là công nhân của xưởng đóng tàu." Lão Hồ phản bác suy đoán của Kỷ Tuân, ông nghiêm túc giải thích, giống như đang giải thích một chuyện tuyệt không cho phép nhận sai, "Mà bởi vì thùng container."

"Thùng container?" Kỷ Tuân nhớ tới thùng container được bài trí ổn thỏa kia.


"Tôi muốn ngắm nhìn thế giới từ trong thùng container, thùng container, chính là thứ khiến tôi muốn nhớ lại nhất."

"Hôm trước ông còn bảo là vì nước mắt xanh lam."

"Cũng có mâu thuẫn với nhau đâu, đây là tình yêu của tôi. Giống như hai người các cậu tuy khác với mọi người nhưng vẫn thành đôi ấy, tôi cũng có tình yêu kỳ lạ mà tôi muốn nhớ lại nhưng không muốn người biết chứ." Lão Hồ nói.

Kỷ Tuân bị gợi lên hứng thú.

"Đã nói đến đây rồi, không ngại nói về tình yêu kỳ lạ của ông chứ?"

"Đó là một câu chuyện cách đây thật lâu..." Lão Hồ cười rộ lên, vào lúc này, nếp nhăn trên mặt ông giống như bởi vì mỉm cười mà nở ra, ngũ quan đoan chính của ông cũng giống như đã thoát khỏi trói buộc của thời gian, để lại cái bóng anh tuấn trong ánh sáng, "Nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ, tôi sẽ ôm câu chuyện này vào lòng, rực cháy cùng ngọn lửa mãnh liệt, sau đó lại đưa vào bia mộ. Từ đây chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau."


Đó là chuyện khi tôi còn trẻ.

Nói là còn trẻ, chỉ sợ cũng không trẻ như cậu, mà là một người trung niên trẻ trung khoẻ mạnh.

Khi đó tôi đang làm một công việc rất nhàm chán, cũng na ná như công nhân sửa chữa ấy.

Một công việc rất nhàm chán, đa số thời gian là kiểm tra trăm ngàn lần máy móc đã được kiểm tra qua trăm ngàn lần, lúc máy móc không bị hư hỏng gì thì nhàn nhã lắm, nhưng một khi máy móc bị hư hỏng, vậy thì bận đến sứt đầu mẻ trán.

Những người xung quanh ——

Tất cả đều là công nhân không có văn hóa, không thông minh, cả ngày chỉ bán sức lực sống qua ngày; có tí khôn vặt, bởi vì chưa từng được học kỹ thuật một cách có hệ thống, mặc dù có lúc có thể dựa theo kinh nghiệm để sửa máy móc, thế nhưng cũng có nguy cơ sửa máy móc càng hỏng nặng hơn; lúc này cũng không thể để mặc những người kia tùy tiện khoe khoang, gây thêm phiền phức cho chính mình.
Mà cố tình những người khôn vặt kia đều rất thích khoe khoang, sau khi thấy mình ngăn cản sẽ cảm thấy mình đang sợ bị cướp mất bát cơm, sẽ âm thầm ghi hận chính mình.

Cứ ngày ngày ở lại cái chốn nhỏ như lòng bàn tay, uổng phí nhân sinh hết ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác.

Đêm khuya thanh vắng, cũng không tránh khỏi hoài nghi ý nghĩa tồn tại của chính mình giữa một mảnh hư không.

Nhưng đến khi ánh mặt trời của ban ngày chiếu xuống, lại bắt đầu vào vị trí làm việc theo thường lệ, tất cả đều giống như chương trình cứng nhắc đã được thiết kế từ rất sớm.

Nhưng dù thế nào, tôi vẫn chỉ là một người không quá được yêu thích.

Nhưng nhân viên kỹ thuật vẫn có chút địa vị hơn công nhân lao động khác, bọn họ lại không thể không lộ ra gương mặt tươi cười với tôi.
Từng gương mặt tươi cười giả tạo tựa như từng lớp mặt nạ, giả dối mà nổi quanh người tôi, vừa hay bổ sung cho các thùng container giấu trong đêm tối, lưu trữ trong nơi sâu nhất của nhà kho.

Nói tóm lại, đây là một công việc vô cùng nhàm chán, hao mòn ý chí, không dành cho người làm.

Ngày đó tôi bước ra khỏi phòng, nhìn thấy đồng nghiệp của tôi đang vây quanh một con chim trắng tinh, đánh cược xem con chim không cẩn thận lạc vào đây là đực hay cái... Đúng, trong hoàn cảnh nhàm chán tẻ nhạt lại nặng nề như nước này, ngay cả giới tính của một con chim cũng có thể khơi dậy thảo luận nhộn nhịp.

Nếu không phải gần đây quản lý nghiêm ngặt, không cho bọn họ uống rượu, chỉ sợ bọn họ còn muốn đang đánh nhau chỉ vì đánh cược sau khi uống rượu.

Cậu hỏi tôi nếu như đi làm mà không vui đến thế, tại sao không từ chức?
Có rất nhiều lý do để mọi người tìm công việc mới, thế nhưng lý do để không từ chức chỉ có một.

Dù cho công việc "nhân viên sửa chữa" này có một trăm loại khuyết điểm, nhưng ít ra còn có một ưu điểm: Lương khá cao. Cho nên tôi nguyện ở chỗ này hao mòn ý chí, mai một sinh mệnh.

Dù sao muốn vui vẻ suиɠ sướиɠ, ai lại đi làm chứ?

Trong ngày này, trong lúc bọn họ vây xem chim chóc, tôi vẫn tuần tra trong bóng tối theo lệ thường, khi tuần tra đến kho hàng, tôi phát hiện một thùng container khác lạ.

Khóa thùng bị cạy ra, chỉ là còn lại hai cái vòng sắt lẻ loi giống như đang há miệng nhỏ, cười vào mặt tôi.

Đã xảy ra chuyện gì, thế mà lại có người vào kho hàng ăn trộm?

Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy kinh ngạc nhiều hơn là phẫn nộ, không khỏi duỗi tay mở kho hàng ra ——

Tôi nhìn thấy cô ấy.
Cô ấy nằm nghiêng, đầu hướng xuống dưới, đầu gối gập lên, hai tay ôm lấy hai đầu gối, say sưa ngủ trong thùng hàng, tư thế ngủ thuần khiết giống như em bé vậy.

Cô ấy là một thiếu nữ.

Hai má của cô ấy trắng nõn, giống như hoa mơ chớm nở của tháng ba; lông mi của cô ấy rất dài, run lên tần suất của sinh mệnh; môi của cô ấy đỏ thắm, non mềm giống như đào mật mọng nước.

Cậu không thể hiểu được đâu.

Cũng không ai có thể hiểu được.

Khi một người đàn ông đã hoàn toàn tê dại lại nhìn thấy một người con gái tươi tắn như vậy, xinh đẹp như vậy, hơn nữa hoàn toàn khác với những người tầm thường xung quanh trong bóng tối, trong lúc không hề chuẩn bị, hắn sẽ cảm thấy thế nào.

Đầu của hắn giống như đã nổ tung.

Mỗi một tia sáng nổ ra đều là pháo hoa rực rỡ tươi đẹp.
Hắn nhìn người con gái nấp trong thùng hàng, thùng hàng do chính mình tự tay mở ra, bóng tối này cũng không thể che giấu hào quang của viên bảo thạch ấy. Trong chớp mắt đó, hắn dễ dàng mà nhận ra:

Hắn đã yêu cô ấy rồi.

*

"Tình yêu xác tín như vậy, một đời chỉ có một lần.*" lão Hồ lẩm bẩm một câu trong bộ phim "Những cây cầu ở quận Mandison".

"Tuy cháu không thể tưởng tượng được hết, những ắt hẳn là một hình ảnh khiến người ta rất cảm động..." Kỷ Tuân vô cùng hứng thú, "Cô ấy là bảo thạch vô cùng quý giá trong đời ông đúng không ạ? Thế sau đó hai người có ở bên nhau không ông?"

"Không có." Lão Hồ nói.

"Ế?"

"Nữ thần sắc đẹp căn bản không có cách nào tồn tại trên thế giới này, nữ thần chỉ có thể tồn tại trong lòng mình thôi." Lão Hồ nhẹ nhàng nói, "Cô ấy là ngọc thạch của tôi, là nước mắt xanh lam của tôi. Cát sao bỉ ngạn lấp lánh long lanh, rực rỡ chói lọi, vĩnh viễn toả ra hào quang trong bóng tối vô biên..."
"Nhưng thế thì có liên quan gì đến Hoắc Nhiễm Nhân ạ?" Kỷ Tuân lại hỏi.

Anh đã chuẩn bị sẵn là câu hỏi này sẽ không được lão Hồ trả lời.

Nhưng đợi im lặng dài lâu qua đi, khi ánh mắt của đối phương bởi vì nhớ lại mà trở nên vẩn đục, lão Hồ đã trả lời.

"Hai người họ đẹp tương tự nhau. Tôi không phải tặng trâm cài ngực cho cậu ấy, mà là tặng cho cô ấy."

Một ông lão đến tuổi xế chiều, vung tiền như rác ngay trên đường cái, chẳng qua chỉ đang tìm kiếm ảo mộng của quá khứ trên người chàng trai xinh đẹp.

Cô ấy là ai?

Kỷ Tuân nghĩ. Người mà lão Hồ gặp được chẳng lẽ là mẹ của Hoắc Nhiễm Nhân, Hoắc Tê Ngữ? Nhưng nếu đúng là bà ấy, sao ông lão lại dùng "Trong thành phố có ai là không biết" để hình dung bảo thạch quý giá của chính mình?

Nhưng nếu như không phải Hoắc Tê Ngữ, thì ai lại đẹp tương tự như Hoắc Nhiễm Nhân đây?
Chẳng lẽ là họ hàng của Hứa Thành Chương?

Cuộc trò chuyện của hai người đến đây là dừng, mười phút sau, Hoắc Nhiễm Nhân đã trở lại.

Kỷ Tuân cùng lão Hồ đồng thời nhìn cậu.

Nghênh đón ánh mắt của hai người, Hoắc Nhiễm Nhân đưa ra đáp án: "Cháu đã hỏi hai mươi người, gồm năm hòa thượng trong chùa cùng mười lăm khách hành hương, không một ai nói năm ngoái ngọn núi này có khởi công."

"Không thể nào!" Lão Hồ la toáng lên, "Đây không phải chuyện bịa, đây là án mạng có thật mà chính tôi đã nhìn thấy!"

"Ông ơi, ông đừng cuống." Lúc này Kỷ Tuân lại vô cùng trấn định, động viên đối phương, "Ông nói ông không thường leo núi đúng không? Đây là chuyện xảy ra từ năm ngoái, nhớ nhầm núi cũng không phải chuyện quá kỳ lạ."

"Nhưng tôi nhớ là chùa Đại Diệp, chùa Đại Diệp, chùa Đại Diệp, sao có thể nhớ nhầm được..." Lão Hồ vẫn còn chút không tin, liên tục lẩm bẩm, "Chắc tôi cũng đã ghi lại ở chỗ nào đó rồi, đúng... Ở chỗ nào đây..."
Kỷ Tuân thấy ông lão không thể nhớ ra ngay được đã tiến lên một bước, đi đến bên cạnh Hoắc Nhiễm Nhân.

Anh nhìn thấy đối phương hơi thở gấp, cằm dưới còn vương vài giọt mồ hôi, bèn thò tay vào trong túi của Hoắc Nhiễm Nhân, chuẩn xác mà lấy ra một gói giấy ăn, lại xé vỏ gói giấy, rút ra một tờ lau đi mồ hôi.

Lúc anh lau mồ hôi cho cậu không nghĩ nhiều, Hoắc Nhiễm Nhân cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cọ cọ vào tay anh theo bản năng, cọ sạch mồ hôi không thoải mái trên da.

Lúc lau mồ hôi, hai người sát lại với nhau.

Trong mùa đông, khí hậu khô ráo, bình thường Kỷ Tuân luôn lười xử lý mái tóc đã dài một nửa, đuôi tóc rục rịch ngóc đầu dậy, tập kích về phía bờ vai của Hoắc Nhiễm Nhân.

Khi lau mồ hôi xong, tất cả đều đã muộn.

Đuôi tóc của Kỷ Tuân đã cùng với tĩnh điện của mùa đông, tựa như bạch tuộc mà víu chặt lấy vai của Hoắc Nhiễm Nhân không buông tay.
Anh thoáng lùi lại, đuôi tóc víu lấy bả vai của Hoắc Nhiễm Nhân không thể không rời đi cơ thể cậu, ngay lập tức nó có vẻ không vui, cúi đầu ủ rũ; mà khi anh tới gần một chút, tóc kia lại vội vàng giống như đã in sâu vào hồn vía, tinh thần phấn chấn, giương nanh múa vuốt, chỉ sợ có người chú ý không tới nó.

Kỷ Tuân lùi lại, tới gần, lùi lại, tới gần, tóc cũng hợp lại, tách ra, hợp lại, tách ra... Giống như con sứa trôi nổi giữa biển khơi, vô cùng đáng yêu, cũng vô cùng ngốc nghếch.

"Xem ra anh thật sự rất nhớ em." Kỷ Tuân.

"..." Hoắc Nhiễm Nhân.

"Tóc hiểu lòng anh." Kỷ Tuân ôm lấy vai của Hoắc Nhiễm Nhân, thành toàn khao khát cho mái tóc của mình, cảm khái nói.

"..." Hoắc Nhiễm Nhân cảm nhận được tê ngứa cùng độ ấm của sợi tóc víu trên bả vai, lặng lẽ nuốt vào câu nói "Tóc anh khô quá, phải bảo dưỡng khẩn cấp" khiến người ta mất lòng kia.
Hai người dựa vào nhau như thế, bắt đầu nói chính sự.

Hoắc Nhiễm Nhân khẽ nói: "Chỗ này không có, không có nghĩa là chỗ khác không có."

"Ừm, đúng vậy." Kỷ Tuân, "Không sợ là giả, chỉ sợ là thật."

"Thành phố Cầm có tổng cộng 23 ngồi chùa nổi danh vì núi cây bạch quả, có lẽ còn có am nhỏ miếu nhỏ không biết tên nữa." Hoắc Nhiễm Nhân nói, hiển nhiên trong lúc đi hỏi khách hành hương ban nãy, cậu đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, "Em gọi điện cho công an địa phương, nhờ bọn họ kiểm tra danh sách những người đã mất tích năm ngoái, nhưng còn chùa miếu có khởi công hay không, có tu sửa hay không, bọn họ nói cũng không rõ lắm, nếu như chùa miếu thật sự muốn khởi công, vậy thì khởi công nhỏ sẽ tự quyết định, không cần phiền phức, mà dù khởi công lớn cũng không cần báo cục công an xin phê chuẩn. Muốn biết tư liệu chính xác nhất, có lẽ còn phải tự mình đi một chuyến."
Giai đoạn hỏi thăm điều tra khô khan này, nếu không làm phiền chính mình cũng phải làm phiền người khác.

Làm phiền người ta chuyện có đầu có đuôi còn biết giải thích, làm phiền người ta chuyện không đầu không đuôi thì đúng là không mở lời nổi.

"Vậy sẽ không kịp chuyến tàu cao tốc trở về ngày hôm nay. Không sao, để anh trả vé tàu, cũng đặt thêm khách sạn. Sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, sáng nay đã không vội vàng thu dọn hành lý. Đúng rồi, lão Hồ —— "

Anh quay sang vị trí của đối phương, đúng lúc nhìn thấy lão Hồ đang cầm điện thoại gõ chữ như bay, Apple dòng mới nhất.

Quả nhiên không hổ là ông lão thời thượng, ngay cả điện thoại thông minh cũng nhanh nhẹn như thế!

Kỷ Tuân nhìn lên phía trước một chút, là giao diện của một app trò chuyện.

"Ông đang nhắn tin với ai thế?"
"Vợ ông."

"Vậy được, ông có thể tự về nhà đúng không? Cháu với người yêu của cháu muốn đi hỏi thăm tượng phật to nhỏ khác nhau của thành phố Cầm dựa theo câu chuyện mà ông đã kể."

Lão Hồ ngẩng đầu lên, cân nhắc mà nhìn Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân vẫn còn lo lắng ông lão này sẽ đưa ra ý kiến muốn đi cùng hai người, may mà đối phương cũng cảm thấy việc này quá mệt mỏi, cuối cùng chỉ vẫy tay với hai người, nhấn mạnh một lần nữa:

"Tôi không nói dối đâu, khi nào các cậu xác nhận được án mạng, nhớ tới chỗ tôi lấy trâm cài ngực, xin hãy thương xót mà thỏa mãn tâm nguyện của ông lão sắp bước chân vào quan tài này đi!"

Ánh mắt của Kỷ Tuân rơi vào hư không, không đáp lại ông lão.

Trong mắt anh, ông lão này tràn đầy sức sống, đi đứng cũng vô cùng nhanh nhẹn, sống thêm mười năm tám năm nữa cũng yếu ớt.
Nếu như lúc này có người qua đường đi tới, bảo người ta đánh giá xem sức khỏe của ai tốt hơn, rồi người ta nhìn thấy một anh thanh niên sắc mặt trắng bệch vành mắt đen thui, cùng một ông lão tràn đầy sức sống sắc mặt hồng hào, có khi người ta cũng ấp úng nữa ngày, không biết phải đánh giá ra sao...

-------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment