Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 159

Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Cầm, là bệnh viện tốt nhất thành phố Cầm.

Bất kể là thời gian nào, người đến khám bệnh, người đến thăm bệnh, đều khiến bệnh viện này chật ních không một chỗ hở.

Sau khi Hồ Nguyên đến thăm Kỷ Tuân đã dành nửa buổi chiều trong một tiệm làm móng ở thành phố Cầm, tiếp đó mới đi tới nơi mà mình chân chính muốn tới.

"Tiện đường" mà cô nói lúc trước cũng không phải khách sáo, mà quả thật là còn một cuộc hẹn quan trọng hơn ở chỗ này, nếu không phải như vậy, cô cũng sẽ không xin nghỉ từ thành phố Ninh ngàn dặm xa xôi để đến thành phố Cầm.

Cô đến gặp bố của mình, lão Hồ.

Hai người xác định thời gian gặp mặt là vào 6 giờ chiều, gặp nhau trong nhà lão Hồ.

Nhưng trước đó cô đã đến một nơi.

Một cửa hàng gia công đồ gỗ gần đường Tinh Hà của thành phố Cầm. Đường Tinh Hà giáp bến cảng bỏ hoang của thành phố Cầm, thuộc vùng dốc, thường ngày ít người qua lại, mở cửa hàng gia công đồ gỗ ở nơi như này, đương nhiên không hi vọng kiếm bộn tiền, đây chỉ là một căn cứ nhỏ dành cho người yêu thích nghề mộc ở thành phố Cầm mà thôi.

Sở dĩ Hồ Nguyên biết rõ như thế, chỉ bởi vì căn cứ này, chính là do lão Hồ mở.

Cô thậm chí còn biết được nguyên nhân vì sao lão Hồ chọn địa điểm ở chỗ này —— chính là bởi vì bến cảng bỏ hoang cách đó không xa. Thậm chí lúc trước lão Hồ bị người ta đưa vào trạm cảnh sát cũng là vì một ông lão một thân một mình ở một chỗ trước không giáp thôn làng, sau không thấy hàng quán, hẳn là bị người ta hiểu lầm rồi.

Từ khi cô còn bé, lão Hồ đã vô cùng thích đến bến cảng bỏ hoang, nhưng không bao giờ dẫn người khác đi cùng. Cái nơi đã hoang tàn vắng vẻ từ lâu, ngoại trừ rác thải ra thì không còn gì khác kia dường như đã trở thành vùng đất riêng của lão Hồ.

Lúc còn rất nhỏ, bởi vì thiếu kiên nhẫn ở lại ngôi nhà không có lão Hồ mà cô đã lặng lẽ theo dõi lão Hồ đi tới nơi này, nhìn thấy một vài thứ rất thú vị.

Từ đó về sau, cô bắt đầu thích cái việc "nhìn trộm" này, nhìn mãi cũng không biết chán.

Kể cả hiện tại.

Trước đó cô đã gọi điện về, lão Hồ không ở nhà, lại đoán trúng lão Hồ đang ở đây.

Lão Hồ đúng là đang ở trong này, trong cửa hàng gia công đồ gỗ.

Cô đi giày cao gót màu đỏ, thế nhưng trong lúc đi lại không hề gây ra bất cứ tiếng động nào. Cô lặng lẽ đứng dưới tán cây cảnh đằng sau cửa hàng gỗ, đây là cửa sau của ngôi nhà, tạo thành một góc chéo với cửa sổ. Đứng ở chỗ này, có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình bên trong cửa sổ, mà người trong cửa sổ, tuyệt sẽ không chú ý tới một người đang nấp sau cây cảnh thô chắc ngoài cửa hàng, một cây cảnh cao bằng ngôi nhà ba tầng, bề rộng đủ một người ôm mới hết.

Cây cảnh này, cũng không phải trùng hợp.

Mà là sau khi lão Hồ chọn nơi này làm căn cứ đã bế cô tới xem, khi đó cô khoảng 5 tuổi hay 6 tuổi nhỉ? Cô chọn mãi mới chọn được loại cây cùng vị trí để trồng cây —— Chính là vì mục đích nhìn trộm sau này.

Từ cô bé trở thành cô gái, tầm nhìn cũng từ thấp biến thành cao.

Từ nhất định phải vịn vào thân cây leo lên cành cây, nhìn từ trên cao xuống, biến thành đứng ở phía sau cây cũng có thể nhìn thấy.

Cửa sổ đang mở, lão Hồ đang xem điện thoại.

Lão Hồ càng ngày càng đẹp.

Hồ Nguyên nhớ đến chính mình khi còn bé, lão Hồ là không có đẹp như bây giờ, khi đó lão Hồ chỉ có thể miễn cưỡng xem như là dáng vẻ đoan chính, nhưng càng lớn tuổi, không biết làm sao mà người vốn chỉ xem như đoan chính lại càng ngày càng anh tuấn.

Tóc của ông đã điểm hoa râm, nhưng điểm hoa râm đại biểu rằng khi còn trẻ không phải trải qua chuyện tang thương; lông mày của ông lão đã chuyển sang trắng như tuyết, nhưng lông mày trắng như tuyết lại trông hiền lành giống như lông mày của ông thọ; hình như từ trong xương cũng có thay đổi kỳ diệu, khiến dáng người của ông lão càng lúc càng có vẻ phi phàm.

Nhưng quả thật ông cũng già rồi...

Hồ Nguyên đang suy nghĩ, trong tầm mắt bỗng lướt qua một bóng tím dịu dàng, cô tiếp tục nhìn sang, một người cô gái mặc váy len tím xuất hiện bên cạnh lão Hồ.

La Tuệ đến rồi.

Cô biết cô gái này đã hai, ba năm. Chỉ là hai nơi xa cách, khó khăn lắm mới gặp mặt một lần cũng rất vội vã, hiện tại, rốt cuộc cũng có thời gian cùng không gian để quan sát cô gái thật kỹ.

Cảm giác mạnh mẽ nhất, đầu tiên là tuổi trẻ.

Đương nhiên, một già một trẻ đi chung với nhau, đầu tiền mọi người tất nhiên đều sẽ cảm thấy già lại càng già, trẻ lại càng trẻ.

Cảm giác sau đó, là xinh đẹp.

Một cô gái rất xinh đẹp, hình như cũng rất dịu dàng.

Nhìn qua có vẻ dịu dàng giống như váy len tím mà cô nàng đang mặc trên người, lại xinh đẹp giống như vòng tay xanh biếc trên cổ tay cô.

La Tuệ bưng một cái đĩa nhỏ trong tay, trong đĩa nhỏ có đủ loại hoa quả, trang trí cũng cực kỳ tinh xảo, bên trong có quả anh đào cùng cà chua, bên ngoài lại có táo cùng lê cắt hình cánh hoa, từ xa nhìn lại, giống như một đóa hoa nở rộ trong đĩa nhỏ.

Bởi vì cửa sổ đang mở, cho nên Hồ Nguyên có thể nghe thấy đối thoại giữa hai người họ.

"Lão Hồ, ăn hoa quả." La Tuệ gọi lão Hồ.

Cô cầm lấy cái tăm trong đĩa nhỏ, xiên một lát táo, đút cho lão Hồ, vừa đút vừa nói: "Ăn hoa quả trước, ăn hoa quả xong rồi chúng ta uống thuốc."

"Vẫn phải uống thuốc? Em đừng nghe bác sĩ nói bậy," lão Hồ nhăn lại mặt, "Tôi đã khỏi bệnh từ lâu rồi."

Trên mặt lão Hồ vốn đã có nhiều nếp nhăn, lúc này nhíu vào, trông đáng sợ hệt như vỏ quýt khô.

Cho dù được lão Hồ nuôi lớn từ nhỏ, nhưng có lúc Hồ Nguyên cũng khó có thể có lòng khoan dung với khuôn mặt này... Cũng không phải ghét bỏ, mà là vì quan hệ quá mức thân mật, nên không có cách nào khoan dung hình ảnh người cha rõ ràng đẹp tựa núi cao trong trí nhớ, nay lại bị dáng vẻ tuổi già sức yếu trước mắt mình thay thế.

Nhưng dáng vẻ tuổi già sức yếu này, có vẻ lại là sự sùng bái của một người phụ nữ khác.

Hồ Nguyên nghe thấy giọng nói của La Tuệ, róc rách tựa như nước suối, thốt ra thành lời leng keng vang vọng.

"Em biết ông đã sớm khỏi bệnh, nhưng uống thuốc ấy à, không phải để chữa căn bệnh hiện tại của ông, là để ông một năm sau, hai năm sau, ba năm sau, cũng sẽ không mắc bệnh nữa."

"Nào có nhiều năm như vậy." Lão Hồ bị chọc cười.

"Em nói có là có." La Tuệ lên tiếng trách móc, "Rảnh rỗi quá không có chuyện gì tự dưng nguyền rủa mình chơi à?"

"Rè rè—— rè rè rè—— "

Chuông điện thoại di động cắt ngang quan sát âm thầm của Hồ Nguyên, cô lấy điện thoại di động ra, cúi đầu liếc nhìn, khi nhìn thấy hai chữ "Hồ Tranh" hiện trên màn hình, cô khẽ nhíu mày, khẽ đến mức không thể phát hiện, không quá muốn nhận, nhưng cuối cùng vẫn nhận.

"Alo..." Cô hạ thấp giọng.

Nhưng người của đầu kia điện thoại, hình như hoàn toàn không nhận ra cô đang không tiện nói chuyện, giọng nói vẫn cứ vang dội giống như gióng trống khua chiêng.

"Hồ Nguyên, bây giờ cô về thành phố Cầm rồi có đúng không, gặp được bố rồi đúng không?"

Rõ ràng là một người đàn ông trung niên đã sớm qua tuổi ba mươi, cái tuổi là mốc son quan trọng của đời người, nhưng năm tháng ngày qua ngày có vẻ cũng không có mài mòn được tính cách kích động bảo thủ của thời thiếu niên, trái lại tuổi càng lớn, thành gia lập nghiệp, cha mẹ không quản, càng ngày càng cao ngạo tự đại.

"Ông lão kia, rốt cuộc đang suy nghĩ gì! Cả ngày làm bậy, chỉ biết chơi gái, tuổi đã cao lắm rồi, bước cũng không bước nổi, già khọm ra, thành ông già háo sắc ông lão biến thái rồi mà càng lúc càng lộ liễu, ngày nào cũng chơi bời với gái trẻ, thế này thì để người khác nhìn nhà chúng ta như thế nào đây, lần trước lại còn công khai mang người phụ nữ kia đến nhà tôi, bảo bọn tôi gọi là mẹ nhỏ... Sao ông ấy dám! Mẹ tôi vẫn đang sống rất tốt, còn chưa có chết đâu! Nếu không phải vợ tôi cản lại, suýt chút nữa tôi đã cầm gậy đuổi bọn họ ra ngoài cửa rồi!"

Hồ Tranh chửi ầm lên trong điện thoại.

"Hồ Nguyên, cô thân với ông lão, cô nói xem, rốt cuộc tại sao bố cứ nhất định phải ở bên một người phụ nữ tuổi tác chẳng kém cháu gái mình là bao —— "

"Hồ Tranh." Hồ Nguyên lạnh lùng ngắt lời hắn.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng vang lạch cạch.

Cũng không biết Hồ Tranh làm rơi thứ gì trong tay?

Sau đó là tiếng bước chân nặng nề, cách điện thoại, mà trước mắt cũng tựa như đang xuất hiện dáng vẻ đối phương nôn nóng liên tục xoay tròn giống như con thú bị nhốt.

"... Nhất định phải ở bên một người phụ nữ có thể làm cháu gái của bố? Mẹ tôi không tốt sao? Năm đó cuộc sống của bọn họ cũng trôi qua rất hạnh phúc mà! Mấy cô gái trẻ này có thể ham cái gì của bố, ham tình yêu ông cháu với bố, ham cái tuổi sắp bước vào quan tài của bố, ham cái thứ không cứng nổi của bố? Đương nhiên là ham tiền của bố rồi!"

Tiền, tiền, tất cả cũng là vì tiền.

Chỉ có tiền, chỉ có vật ngang giá công bằng bình đẳng đặt ở trong tay ai đều có thể thoả thích tùy ý tiêu xài này, mới có thể khiến cô gái trẻ không để ý đạo đức, không để ý liêm sỉ mà dây dưa với một ông lão.

Nếu không, một cô gái vô cùng xinh đẹp, sao không đi tìm một người đàn ông cùng tuổi với mình lại tràn ngập sức sống của thanh xuân đây?

Hồ Nguyên nhìn về phía trước.

Hoa quả được đút vào trong miệng lão Hồ, người đã già, hoặc là đôi mắt không tốt, hoặc là răng lợi không tốt, hoặc là đi đứng không tốt, tựa như kiểu gì cũng phải có chỗ không tốt để chứng minh cỗ máy cơ thể này đã đến thời hạn, đang từng bước từng bước tiến vào vùng đất diệt vong.

Răng lợi của lão Hồ không tốt, một miếng hoa quả, ăn một lúc lâu vẫn chưa ăn xong.

Không tránh được tình trạng nước hoa quả chảy xuống từ khóe miệng, La Tuệ cũng không chê, tập mãi thành quen mà móc khăn ra, lau miệng cho lão Hồ. Sau đó La Tuệ bỗng nhiên mở miệng.

Cô nói rất nhỏ, giống như đang nói cho lão Hồ bí mật nào đó, khiến Hồ Nguyên không nghe thấy được.

Lão Hồ lại rất nghiêm túc lắng nghe. Cuối cùng, cũng nói một câu với La Tuệ.

Câu nói này đã khiến cô gái nở nụ cười tươi như hoa hồng, sau đó, cô gái trẻ ngả về phía ông lão, ngả vào lòng ông lão, giống như cô gái ôm lấy người yêu, lại giống như cháu gái dựa vào ông nội.

"Lão Hồ..." La Tuệ lại nói.

Dùng góc độ hiện tại của Hồ Nguyên, thật ra cô không nhìn thấy được biểu cảm nho nhỏ của hai người.

Nhưng không biết tại sao, Hồ Nguyên dường như đã nhìn thấy đôi mắt mịt mờ ngậm đầy sương mù của La Tuệ, lại nhìn thấy nụ cười xán lạn sau cơn mưa của cô.

"Không có ông, em phải làm sao đây?"

"Đứa ngốc." Lão Hồ nói, "Không có tôi, em chỉ có thể kiên cường hơn."

Lão Hồ cũng đang cười.

Nhưng nụ cười của người già không được xán lạn giống như người trẻ, cũng giống như nước mắt của người già không hề tùy tiện giống như người trẻ.

Lão Hồ cười rất hàm súc, chỉ có một chút ở khóe miệng cùng khóe mắt, tựa như mặt trời ngả về Tây, đã mất tinh lực nhiệt huyết, chỉ để lại dịu dàng khiến người quyến luyến.

Cảnh xế chiều đẹp biết bao, chỉ tiếc là sắp hoàng hôn rồi.

Một câu thơ mà mỗi người đều thuộc chợt lóe lên trong đầu Hồ Nguyên.

So với đó, tiếng chửi rủa liên tục đến từ cuộc gọi của Hồ Tranh lại có vẻ vô cùng ầm ĩ.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn cố hết sức tránh phát sinh xung đột với anh trai của mình, nhưng bây giờ, có lẽ đã không cần cố kỵ nữa.

Cô cười khẽ hai tiếng: "Hồ Tranh, anh núp dưới gầm giường của bố, nghe được cuộc sống về đêm của bọn họ hay sao mà biết bố không cứng nổi thế?"

"... Hồ Nguyên!" Hồ Tranh tức đến nổ phổi, "Cô có ý gì?! Tuy cô không phải em gái ruột của tôi, nhưng đừng quên, khi còn bé tí cô đã đến nhà chúng tôi, chính mẹ tôi dọn cứt dọn đái cho cô, chăm sóc cô đến lớn? Bây giờ cô lại định vứt bỏ lương tâm mà đứng về phía La Tuệ sao? Cô thấy ông cụ thích người phụ nữ kia nên định bám vào người phụ nữ kia hòng chia gia sản —— "

Hồ Nguyên trực tiếp tắt máy, thuận tiện kéo số điện thoại của Hồ Tranh vào danh sách đen.

Thật nhạt nhẽo.

Ân tình khiến người châm chọc này, cô đã báo đáp hai mươi năm.

Đáng tiếc người được báo đáp hình như chưa từng có tự giác chính mình đang được nhường nhịn. Đã như vậy, lão Hồ muốn ở bên ai, cô cần gì phải để tâm đây? Càng hà tất phải đứng về phía "Mẹ" cùng "Anh trai"?

Cô bắt đầu gọi điện thoại cho lão Hồ.

Tín hiệu chậm mất mấy giây mới được điện thoại di động phía trước tiếp nhận, từ đằng xa, chuông điện thoại của lão Hồ đã truyền tới.

Điện thoại vừa vang, kết giới tình yêu được hai người phía trước tạo nên nhất thời bị đánh phá, hai người vốn đang dính chặt lấy nhau vội tách ra như bị hoảng sợ, sau đó lão Hồ nhận điện thoại: "Alo..."

"Bố, là con." Hồ Nguyên nói, "Con đến rồi."

Cô xoay người lại, rời khỏi cửa hàng gỗ, chuyển đường khác đón xe.

"Khoảng nửa tiếng nữa là có thể về đến nhà, bố thì sao...?"

*

Ngày thứ ba Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân nằm viện ở thành phố Cầm, trong phòng bệnh ngoại trừ công an thành phố Cầm cùng công an thành phố Ninh thì còn đón một vị khách mới.

Biên tập của Kỷ Tuân, Ai Nhân đến rồi.

Hắn bưng một bó hoa lớn đến mức có thể che được nửa người, xách một giỏ trái cây nặng đến nỗi có thể kéo rụng một cánh tay, vừa vào cửa đã khóc lóc giống như nhà có tang, gần như là bổ nhào tới cạnh giường của Kỷ Tuân mà xưng tội:

"Thầy Kỷ, tất cả đều là lỗi của tôi! —— "

"Sao lại là lỗi của cậu rồi?" Kỷ Tuân mơ hồ khó hiểu.

"Đều tại tôi kết nối với wifi công cộng khiến điện thoại bị hack, làm cho bọn họ phát hiện lịch sử trò chuyện giữa thầy và tôi... Thật sự vô cùng, vô cùng xin lỗi, nếu như tôi cẩn thận hơn một chút, nói không chừng thầy với bạn gái của thầy đã không bị loại tai bay vạ gió này... Trời ạ, bọn họ còn đốt tay thầy!"

Ai Nhân nhìn thấy băng gạc dày đặc quấn quanh tay trái của Kỷ Tuân, không chỉ vẻ mặt đưa đám, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu khóc nức nở.

"Tay của thầy còn phải để viết tiểu thuyết! Rất quý giá đó! Rốt cuộc là cái bọn điên từ đâu ra, lại muốn đánh muốn giết tác giả, rốt cuộc bọn họ có biết hay không, tiểu thuyết của thầy hay cỡ nào, mỗi một ngụm nước bọt từ độc giả của thầy đều có thể dìm cho bọn họ chết đuối!"

"... Độc giả của tôi cũng không cần đối mặt với sát thủ hung tàn như vậy. Ngoài ra tay tôi không bị nặng đâu, chỉ băng bó hơi màu mè thôi, vẫn có thể viết chữ." Kỷ Tuân an ủi.

Anh nghe xong một vòng, hiểu ra rồi. Hẳn là sau khi lực lượng cảnh sát thành phố Cầm đuổi đến hiện trường bắt lấy sát thủ, lại làm một loạt điều tra, điều tra đến Ai Nhân, mới lại gọi Ai Nhân vốn đã nên rời khỏi thành phố Cầm trở về một lần nữa.

Đối với tự trách cùng xưng tội của Ai Nhân, anh không dám gật bừa.

Căn nguyên, căn bản của chuyện này không nằm ở chỗ Ai Nhân không cẩn thận để lộ. Những người kia đương nhiên sẽ tìm được Hoắc Nhiễm Nhân. Cho dù là dùng hình thức nào, đến sớm một chút hay muộn một chút mà thôi, thực sự không cần giận chó đánh mèo, trách móc một tay biên tập cái gì cũng không biết.

Nếu nói điện thoại bị hack, điện thoại của Ai Nhân bị hack, thế trước đây không phải điện thoại của anh cũng bị hack sao?

Lần này dù gì sát thủ cũng làm hẳn một cái mạng giả, chứ lúc trước con chỉ cần một chú gà vàng nho nhỏ là đã hack được điện thoại của anh rồi đấy...

Anh duỗi tay vỗ vai Ai Nhân, mà bởi vì Ai Nhân nằm bò thấp quá, ngón này suýt chút nữa đã vỗ lên đầu Ai Nhân.

Hơn nữa bất luận nói thế nào, lần này ít nhất sát thủ đã làm được một chuyện —— không tiện tay trói luôn Ai Nhân lại.

Nếu quả thật trói cái tên biên tập ngốc nghếc này lại làm con tin uy hiếp bọn họ, Kỷ Tuân luôn cảm thấy mình cùng Hoắc Nhiễm Nhân sẽ thật sự chạy trời không khỏi nắng.

"Được rồi, đừng để ý. Phải tới thì có trốn cũng không thoát, nghĩ tích cực lên, đại nạn không chết, tất có phúc về sau."

"Nhưng..." Ai Nhân vẫn cứ canh cánh trong lòng, hắn vốn đã hổ thẹn, sau khi nhìn thấy tình trạng của Kỷ Tuân, hổ thẹn càng đạt tới đỉnh cao từ lúc sinh ra đến nay, "Thầy Kỷ, tôi vẫn có trách nhiệm, dù như thế nào thì cũng để tôi ở lại chăm sóc thầy đi."

Hắn vừa nói như thế, trong mắt cũng lập tức nhìn thấy sự việc.

Thấy Kỷ Tuân rõ ràng bị thương, tay còn quấn băng gạc, thế mà vẫn không chịu an dưỡng cho tốt, còn ngắt từng quả từng quả nho, đút cho người đàn ông nằm ở giường bệnh cách vách.

Kể ra người đàn ông nằm ở giường bệnh cách vách cũng thảm lắm, mặc dù đối phương mặc quần áo bệnh nhân rất kín, nhưng Ai Nhân vẫn có thể nhìn thấy băng gạc thật dày quấn quanh người cậu từ chỗ cổ áo, nhìn băng gạc mãi không thấy hết kia, chẳng lẽ là quấn hết cả lưng?

Vừa là trách nhiệm vừa là thương xót, Ai Nhân vội vã chuyển phương hướng, đi đến giữa hai giường bệnh.

Hai giường bệnh này được đặt gần nhau hơn các phòng bệnh khác, khoảng cách chật hẹp chỉ nhét vừa một cái tủ nhỏ, cũng vừa đủ một người đi qua, trên cái tủ đầu giường đặt giữa hai giường bệnh này có rất nhiều hoa quả đã được rửa sạch, trong đó có một một chùm nho còn đang nhỏ nước, bị ngắt gần nửa chùm, chỉ còn lại nhánh cây trơ trọi xanh mát.

Hơn nữa Kỷ Tuân vẫn còn đang ngắt số quả còn lại.

Ai Nhân duỗi tay muốn nhận, nhưng Kỷ Tuân lại rụt tay tránh đi.

"Tôi thấy cậu không phải ở lại để chăm sóc tôi, mà là ở lại làm bóng đèn đúng không."

"Dạ?"

"Lần trước không có cơ hội, hiện tại trịnh trọng giới thiệu đồng thời đính chính lại." Kỷ Tuân cong khóe miệng, chỉ chỉ cái người đang dựa nghiêng vào đầu giường bên cạnh, cũng đưa quả nho trong tay sang, "Tôi không có bạn gái, chỉ có bạn trai. Bạn trai của tôi, Hoắc Nhiễm Nhân."

"... Vãi?!"

Trong ánh mắt khiếp sợ không dám tin của biên tập, Hoắc Nhiễm Nhân mặt không biến sắc, trở tay nhét lại quả nho mới vừa nhận được vào trong miệng Kỷ Tuân đang cười híp mắt.

Ai bảo anh nói nhiều!

- ---------------------------------------------
Bình Luận (0)
Comment