Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 18

Hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Hoắc Nhiễm Nhân trầm ngâm hồi lâu: "Gọi anh đi."

Kỷ Tuân: "Hả?"

Hoắc Nhiễm Nhân: "Gọi anh một tiếng, tôi khiêng anh lên xe."

Kỷ Tuân lười nhác nói: "Dựa vào cái gì mà gọi, dựa vào cậu nhỏ tuổi hơn tôi?"

Hoắc Nhiễm Nhân: "Anh lại biết tôi nhỏ tuổi hơn anh đấy? Tôi năm nay 30 rồi."

Kỷ Tuân không khách khí cười nhạo: "30? 26 thì có. Đại đội trưởng của tôi ơi, vấn đề tuổi tác của cậu đã truyền khắp đội rồi, đoán cậu tại sao còn trẻ như vậy đã có thể làm đội trưởng cũng có đến mấy phiên bản. Muốn biết bản được lưu truyền rộng rãi nhất là gì không?"

Hoắc Nhiễm Nhân: "Không muốn."

Kỷ Tuân: "Cục trưởng là bố cậu."

Hoắc Nhiễm Nhân chỉ ra: "Tôi không cùng họ tên với cục trưởng."

"Con riêng mà," Kỷ Tuân nói, "Phim truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ luôn thích diễn tình tiết này, đúng không?"


Hoắc Nhiễm Nhân lành lạnh nói: "Tôi cảm thấy anh còn chưa chết được."

Nói xong, cậu vỗ vỗ đầu gối sạch sẽ, đứng thẳng, tha người trung niên có vết sẹo đã mất đi sức lực phản kháng bên cạnh, đi rồi.

Kỷ Tuân không để ý tới Hoắc Nhiễm Nhân, anh tiếp tục nằm, nhắm mắt nghỉ ngơi, còn chưa nghỉ được hai phút, lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ xa xa tiến lại gần, không chờ anh mở mắt, anh đã bị người từ trên mặt đất khiêng lên. Tóc của Hoắc Nhiễm Nhân cọ vào mặt anh, có chút ngứa.

Anh nghiêng đầu, thổi vào mái tóc dán lên mặt mình.

Nhúm tóc nho nhỏ này tuyệt nhiên khác với chủ nhân của nó, tinh thần thuận theo vô cùng sâu sắc, theo hơi thở của anh mà vung lên hạ xuống.

Hoắc Nhiễm Nhân cảm nhận được, liếc anh một cái: "Ngứa?"

Tiếp theo đó rút tay ra, vuốt tóc ra sau tai.


Ơ ——

Có lẽ không thể nói là hoàn toàn bất đồng, sâu trong nội tâm đối phương cũng một xíu xíu nghe lời như vậy.

Cho dù bị trêu là em giai cảnh sát, nhưng vẫn chạy tới giúp đỡ.

Kỷ Tuân nghĩ, anh bị người nhét vào ghế phụ, người trung niên có vết sẹo nằm trong thùng xe, Hoắc Nhiễm Nhân chính mình đi tới ghế lái, thời điểm khởi động xe, cậu nói: "Vấn đề tâm lý của anh có hơi nghiêm trọng, không đi gặp bác sĩ sao?"

"Một tuần gặp ba lần, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm." Kỷ Tuân mệt mỏi nói, "Đủ chưa?"

Hoắc Nhiễm Nhân không nói chuyện nữa, đạp cần ga, xe ổn định rời đi.

Sau khi dựa vào cửa sổ xe nghỉ ngơi một lát, Kỷ Tuân mở miệng: "Có giấy bút không?"

Hoắc Nhiễm Nhân mắt nhìn phía trước, hất cằm chỉ về hộp đựng đồ.

Kỷ Tuân mở hộp ra, bên trong có các vật phẩm thường dùng, từng loại chỉnh tề, Hoắc Nhiễm Nhân sắp xếp đồ đạc chỉnh tề đến mức giống như mắc chứng cưỡng chế. Anh lấy giấy bút, bắt đầu vẽ phác họa: "Người trong buồng xe không phải người chạy trốn khỏi KTV. Kẻ chạy trốn là một tên tóc vàng, nguyên cây hàng hiệu, tôi đuổi theo tên tóc vàng đến vị trí vừa nãy, người này đột nhiên xông tới, cầm dao uy hiếp tôi, tôi vật lộn với hắn, tóc vàng vừa lúc nhân cơ hội chạy trốn."


"Chỉ có một mình hắn?"

"Ừm."

"Tàn thuốc ở hiện trường giải thích thế nào? Trên người trong buồng xe không mang theo thuốc lá."

Kỷ Tuân dừng lại: "Tàn thuốc gì cơ?"

"Bên trái chỗ hai người ẩu đả, phía đông nam, khoảng cách ba bước, tàn thuốc rơi trên mặt đất." Hoắc Nhiễm Nhân chỉ ra rõ ràng, "Lượng tàn thuốc không nhiều, hẳn mới đốt hai phần ba điếu, có người đứng ở đó hút gần hết một điếu thuốc. Hãng thuốc là Ngân Song Sư."

"Holmes*Hoắc, thất kính thất kính, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." Kỷ Tuân còn mỗi ôm quyền hành lễ là chưa làm thôi.

"Anh cảm thấy tôi đang nói đùa với anh?" Hoắc Nhiễm Nhân khẽ cười, nói "Hay là anh cảm thấy, trên thế giới chỉ có mình anh là thông minh, những người khác không phải người điếc chính là người mù, hoặc là vừa điếc lại vừa mù?"
Cậu không chờ Kỷ Tuân trả lời, lại nói tiếp:

"Ngân Song Sư là hãng thuốc lá phổ biến nhất ở vùng duyên hải, bởi vì vị nồng, lúc châm lửa sẽ có mùi của hạt dẻ, cho nên hãng thuốc lá này vô cùng dễ phân biệt."

"Khi tôi đến hiện trường, bên trong ngõ còn có mùi hạt dẻ rất đậm, ở môi trường bên ngoài lại có không khí đối lưu thông thuận mà vẫn giữ được mùi ở mức độ đó, đủ để chứng minh, đối phương mới vừa rời khỏi hiện trường chưa tới một phút."

Hoắc Nhiễm Nhân lạnh giọng.

"Kỷ Tuân, anh che giấu một người vừa mới rời khỏi hiện trường."

"Hừm, Hoắc đội phân tích như thế cũng rất có lý." Kỷ Tuân nói, "Vậy Hoắc đội có phải là muốn mang tôi về cục cảnh sát đồng thời thẩm vấn một chút, vừa hay một chuyến xe kéo về luôn hai kẻ tình nghi, đỡ tốn xăng."
"Không giải thích sao?" Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Chuyện này có gì mà giải thích, logic trùng khớp, vỗ tay nào." Kỷ Tuân hờ hững vỗ quyển sổ hai lần, làm ra động tác cổ vũ, "Nhưng phải sửa lại một chút, tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lợi hại, Hoắc đội tốt nhất cũng đừng cảm thấy tôi lợi hại, nếu không sớm muộn cũng sẽ thất vọng —— Hừm, xong rồi."

Kỷ Tuân ngừng động tác vẽ trên tay.

Tiếng ngòi bút sột soạt mài trên mặt giấy cuối cùng cũng coi như dừng lại, sổ được đưa trở lại hòm chứa đồ, Hoắc Nhiễm Nhân liếc mắt nhìn quyển sổ trước khi khép lại, là ảnh toàn thân của kẻ tình nghi.

Vẽ rất chi tiết, vóc người, diện mạo, đặc thù quần áo, màu tóc, đều vẽ ra toàn bộ, bên cạnh còn có phân tích ngắn gọn của Kỷ Tuân về kẻ tình nghi, hoàn toàn có thể dựa theo hình vẽ mà truy tìm.
Hoắc Nhiễm Nhân dừng xe ở ven đường, mở cửa xe đi xuống.

Kỷ Tuân ngồi lì ở ghế phụ lười nhúc nhích, cũng không quan tâm Hoắc Nhiễm Nhân đến cùng đi xuống làm gì.

Mãi đến tận mấy phút sau, đối phương cầm hai ly đồ uống trở về, đưa một ly cho anh: "Cho anh."

Kỷ Tuân nhìn một cái, lông mày nhăn lại một lát lại giãn ra: "Cái này xem như là gì đây, đánh một gậy lại cho một quả táo?"

"Xem như là xin lỗi." Hoắc Nhiễm Nhân đặt ly đồ uống nóng hổi vào vị trí để nước bên trong xe, "Hiện trường quả thật có điểm đáng ngờ, tôi duy trì quan điểm của mình, trong chuyện này anh có nói dối một phần. Nhưng tương tự, anh cũng đã cung cấp manh mối rất lớn —— anh không phải kẻ tình nghi."

"Thế phải cảm ơn đội trưởng Hoắc có đôi mắt tinh tường, nhìn việc thấu đáo rồi."

"Không cần khách sáo, thao tác cơ bản mà thôi." Hoắc Nhiễm Nhân lại khởi động xe, "Không oan uổng một người tốt, cũng không buông tha một kẻ xấu."
"Tốt xấu pha lẫn với nhau vậy thì phải làm sao?"

"Vậy phải xem hắn có bao nhiêu xấu." Hoắc Nhiễm Nhân liếc nhìn Kỷ Tuân, "Tội phạm gian xảo đến đâu, dù cho nhất thời có thể che giấu, cũng sẽ theo thời gian lộ ra nguyên hình."

"Thời gian quả thật có thể quyết định rất nhiều thứ." Kỷ Tuân thuận miệng phụ họa.

"Quyết định không phải thời gian, là ở người chăm chỉ không ngừng truy tìm chân tướng trong thời gian đó." Hoắc Nhiễm Nhân lại lạnh nhạt nói.

"Những câu trước đó đều có ngụ ý." Kỷ Tuân rất hứng thú nói, "Hoắc đội, từ lần đầu tiên cậu gặp tôi, cậu đã bắt đầu có thành kiến với tôi rồi, tôi nói không sai chứ?"

"Không sai." Hoắc Nhiễm Nhân thản nhiên thừa nhận.

"Vậy tôi không ngại thẳng thắn hỏi thêm một câu: Từ khi bắt đầu đến giờ chúng ta đã tiếp xúc không ít, cậu có lẽ trước sau luôn không cảm thấy tôi là người tốt —— vậy tại sao thái độ của cậu đối với tôi trái lại càng ngày càng tốt?"
"Bởi vì tôi thông minh."

"...?"

Kỷ Tuân còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, anh đương nhiên không có nghe lầm, Hoắc Nhiễm Nhân vẫn dùng ngữ điệu bình tĩnh như cũ nói:

"Thứ nhất, anh xấu cũng không ảnh hưởng việc anh biết tra án; thứ hai, chính là bởi vì anh xấu, cho nên tôi mới tiếp cận anh, hiểu được anh, nắm được nhược điểm của anh, sau đó..."

Hoắc Nhiễm Nhân cố ý ngừng lại một chút.

Kỷ Tuân tiếp lời: "Sau đó đem tôi ra công lý?"

"Không." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời ngoài dự đoán mọi người.

Phía trước vừa lúc có đèn đỏ, cậu dừng xe, kéo cần phanh, sau khi điều chỉnh xe, mới khoanh hai tay đặt lên trên tay lái, quay đầu khẽ mỉm cười với Kỷ Tuân. Ánh đèn neon bên đường chiếu vào gương mặt cậu, nốt ruồi ở đuôi mắt dưới ánh đèn chớp lóe, tăng thêm mê hoặc cho nụ cười của cậu:
"Trước tiên uy hiếp anh, lợi dụng anh, ép khô giá trị thặng dư của anh, sau đó mới lại đem anh ra công lý."

Kỷ Tuân khẽ cười thành tiếng.

Anh bưng lên đồ uống mà Hoắc Nhiễm Nhân mua về, uống một hớp, là sữa bò nóng, mùi vị ngọt ngào thật đậm kéo dài trên đầu lưỡi anh, giống như cuộc trò chuyện tối hôm nay.

Thẳng đến giờ khắc này, anh rốt cục cũng nổi lên một chút hứng thú với Hoắc Nhiễm Nhân.

Anh dựa vào cửa xe một lát, trong hình ảnh xe cộ xuôi ngược khe khẽ rung động bắt được một tia buồn ngủ, cảm giác buồn ngủ kia giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, mỗi ngày đều chơi trốn tìm với anh: "Nói về chuyện của Đường Cảnh Long đi."

"Chứng minh thư cùng thẻ ngân hàng mà Đường Cảnh Long dùng ở phòng thuê của khu chung cư Lệ Trúc đều thuộc về Đường Trung Đức. Theo tin tức từ bên đăng ký hộ tịch, Đường Trung Đức năm nay sáu mươi ba tuổi, là đồng hương của Đường Cảnh Long, cả đời đều ở nông thôn chưa hề bước chân rời quê nhà. Đường Cảnh Long hẳn là đã dùng một ít tiền mua lại chứng minh thư cùng thẻ ngân hàng của Đường Trung Đức."
Hoắc Nhiễm Nhân bắt đầu thong thả kể lại.

"Bên trong thẻ ngân hàng này, ngoại trừ tiền thuê nhà của khu chung cư Lệ Trúc ra, còn có một khoản phí anh sẽ cảm thấy hứng thú. Trong năm 2014 và năm 2015, hắn đã chuyển tới tài khoản của Lữ Đan Anh hai món tiền, mỗi lần 15 vạn, tổng 30 vạn. Kết hợp với tình huống mà anh đã nói lần trước, Đường Cảnh Long là người phụ trách trực tiếp cho Lữ Đan Anh mang thai hộ kiếm tiền."

"Ồ." Kỷ Tuân hờ hững, nghĩ đến Đường Cảnh Long cùng Lữ Đan Anh đều có chung bình giữ nhiệt xanh trắng, "Chuyện tôi đã đoán được gần hết cũng không cần nói. Còn có gì khác không? Trong nhà Đường Cảnh Long không thể không có phát hiện gì đi."

"Trong nhà Đường Cảnh Long có một két sắt bí mật." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Ừm... tôi đoán bên trong tủ sắt cũng không có chứng cứ phạm tội mang tính quyết định trực tiếp gì đâu, nếu không Hoắc đội cũng sẽ không ngại cực khổ mà đêm hôm chạy đi tìm tôi."
"Danh thiếp."

"Cái gì?"

"Bên trong tủ sắt chính là danh thiếp."

"Một tấm?"

"Vài hộp, từng hộp đều được sắp xếp ngăn nắp."

"Ha..." Kỷ Tuân suy nghĩ một chút, "Có chút ngoài dự đoán, nhưng cũng không tính là quá mức bất ngờ. Đường Cảnh Long là đại biểu tiêu thụ, đối với hắn mà nói, giao thiệp mới là thứ đáng giá, cho nên thu nhận danh thiếp như thế cũng không kỳ quái. Còn nữa không?"

"Còn có một vật đặc biệt." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Nhưng trao đổi của chúng ta kết thúc rồi."

"Đừng nóng vội mà, nói nhiều một chút, nói ra cũng không mất miếng thịt." Kỷ Tuân khuyên nhủ.

"Không nói, trừ khi anh đổi ý."

"Được rồi, tôi đổi ý." Kỷ Tuân sảng khoái trả lời.

"..." Hoắc Nhiễm Nhân kinh ngạc liếc anh một cái, "Thật sự thay đổi, tại sao?"

"Lý do thì có rất nhiều, ví dụ như cảnh sát nhân dân đáng tin cậy nhất; hay lười tốn sức tiến hành lượng lớn công việc điều tra; hoặc giả chúng ta hợp tác thì hai bên cùng có lợi, tách ra thì lại cùng thiệt thòi,.. những thứ này đều có thể trở thành lý do hợp tác. Mà lý do chân thật nhất." Kỷ Tuân nhấp một ngụm sữa bò, "Ở chung với cậu, không căng thẳng."
"Quá khứ tôi là cảnh sát, quả thực nhất định phải tuân thủ kỷ cương pháp luật, làm theo đạo đức, tăng cao rèn luyện hàng ngày, mà tôi hiện tại sớm đã không làm cảnh sát..."

"Luôn bị bạn bè cho là người tốt chính nghĩa ngay thẳng, tôi cũng rất khổ tâm."

Nói đến đây, hai người xem như là đạt thành thống nhất cơ bản, cho nên Hoắc Nhiễm Nhân cũng nói ra "vật đặc biệt": "Một cái thuyền gỗ thủ công được chế tác tinh xảo, trên thuyền có một xâu tiền xu đặt làm riêng xỏ qua một sợi chỉ đỏ, một mặt khắc 'Tàu Thuyền Thuận Sông', mặt khác khắc 'Gió Yên Sóng Lặng'."

Kỷ Tuân suy tư chốc lát, cân nhắc nói: "Tiền treo cổ."

"Có ý gì?" Hoắc Nhiễm Nhân nhíu mày.

"Vừa nhìn đã biết Hoắc đội là người theo chủ nghĩa duy vật, bình thường không hay thắp hương bái Phật." Kỷ Tuân cười nói, "Tiền treo cổ là xâu tiền treo trên cổ Bồ Tát, dùng để phù hộ khỏe mạnh bình an, làm ăn phát đạt, là phong tục của vùng duyên hải phía nam. Vừa tàu lại vừa thuyền, còn cầu bình an phát tài, tính phương hướng vẫn rất rõ ràng."
"Vấn đề liên quan đến tà giáo?"

"Tạm thời không chỉ về hướng này." Kỷ Tuân nhún vai, "Vùng duyên hải phía nam khá thịnh hành tiền treo cổ. Chỉ có thể nói một người làm y dược như Đường Cảnh Long lại khắc tàu thuyền thuận sông, gió yên sóng lặng có chút kỳ quái, cảm giác cúng bái không phù hợp."

Vốn nên tận dụng rèn sắt lúc còn nóng mà bàn luận manh mối của Đường Cảnh Long, nhưng lộ trình còn lại không đủ, đã thấy cục cảnh sát ở phía xa.

Kỷ Tuân không nói nữa, đợi xe lái tới cổng cục cảnh sát mới lại nói: "Tách ra từ chỗ này thôi, tôi gọi xe về nhà."

Hoắc Nhiễm Nhân: "Chờ tôi mấy phút, lát nữa tôi đưa anh về."

Kỷ Tuân trêu đùa: "Hoắc đội, mở to mắt của cậu nhìn coi, đứng trước mặt cậu là một người đàn ông trưởng thành cao bằng cậu, hai mươi chín tuổi, không phải chín tuổi, không sợ tối không sợ quỷ, không cần ôm cánh tay bố mà đi đường đêm ngủ gật."
"Tối nay anh mới đuổi theo tội phạm ma túy, tôi không muốn hiện tại vẫy tay tạm biệt, ngày mai lại phong tỏa hiện trường." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Ai ở trước mặt tôi, tôi đều sẽ đưa anh ta trở về."

Kỷ Tuân suy nghĩ một lát, nhún vai: "Tùy cậu."

Hoắc Nhiễm Nhân mang người đi vào, Kỷ Tuân không đi theo, trực tiếp tìm một chỗ trong đại sảnh của cục cảnh sát ngồi xuống, móc điện thoại di động ra chơi game, chơi chưa được hai phút, cuối hành lang có người quen đi ra, Đàm Minh Cửu.

Kỷ Tuân mới vừa nhìn vào mắt hắn, cái tên này đã giống như hoa hướng dương nhìn thấy mặt trời, lập tức trở nên rực rỡ.

Hắn một mặt xán lạn mà đi đến trước mặt Kỷ Tuân, không cần chào hỏi, chính mình ngồi xuống, thần thần bí bí nói: "Đội trưởng đang nói chuyện với Đằng đội của đội trị an."
Kỷ Tuân: "Ồ."

Đàm Minh Cửu: "Cậu không tò mò bọn họ nói gì sao?"

Kỷ Tuân thuận theo: "Bọn họ nói gì?"

Đàm Minh Cửu lập tức giảm âm lượng xuống tám độ: "Có liên quan đến một cái video chấp pháp ghi lại được."

Trong lòng Kỷ Tuân hơi căng thẳng, anh biết Đàm Minh Cửu muốn nói gì.

Anh liếc nhìn đối phương, không nói gì nữa.

Đàm Minh Cửu cũng không cần Kỷ Tuân nói tiếp, rất suиɠ sướиɠ mà tự mình tiếp lời: "Đêm nay trong đội ngũ đến Lượng Tinh Tinh thi hành nhiệm vụ có anh em của anh em tôi, mọi người đều rất thân nhau, cái video nho nhỏ kia mọi người đều xem một lượt rồi."

Hắn cười hì hì, đầy mặt bội phục, dựng thẳng ngón tay cái, lắc lắc Kỷ Tuân:

"Đỉnh, thật sự đỉnh, đỉnh vô cùng."

"Đỉnh như thế cơ?" Kỷ Tuân nhìn về phía sau Đàm Minh Cửu.

"Có! Trái ôm phải ấp, nam nữ ăn hết, thế cũng không đủ đỉnh, vậy cái gì mới đỉnh?" Đàm Minh Cửu nói.
"Cậu nhìn thấy tôi nam nữ ăn hết ở đâu ra?"

Đàm Minh Cửu vỗ đùi: "Ôi giồi, chúng ta không cần nhắc đến Tình Tình nữa đi, bụng cô ấy đều lộ ra rồi. Mà đến tối, cậu và đội trưởng ôm vai vắt chân giống như lấy hồ nhão dán hai người lại với nhau luôn ấy, cậu nói với tôi cậu không ăn? Tôi vẫn cứ tưởng đội trưởng là tảng băng cơ, kết quả đến lúc mấu chốt, cậu ấy cũng có thể nhiệt tình như lửa!"

"..."

Kỷ Tuân vỗ vai Đàm Minh Cửu, chỉ tay về phía sau.

Đàm Minh Cửu mơ hồ ngơ ngác quay đầu: "Gì?"

Hoắc Nhiễm Nhân ở sau lưng lẳng lặng nhìn hắn.

--------------------

Bình Luận (0)
Comment