Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 191

Khi cái tên này xuất hiện trong đầu Kỷ Tuân, dường như có một nốt nhạc nặng nề rơi xuống từ bầu trời, rơi xuống tận đáy, lại bị kéo dài hết sức.

Vì vậy, âm thanh nặng nề, bi ai này, đã đè lên lồng ngực thật lâu.

Sau một chốc trì hoãn, Kỷ Tuân liếc nhìn Hoắc Nhiễm Nhân. Ánh sáng của ban ngày xuyên qua lan can ngoài cửa sổ, để lại vệt bóng ca rô loang lổ, mờ mịt trên khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân, loại bóng đen này giống như một loại tro bụi có sức sống, đang phập phồng lưu chuyển theo hơi thở của Hoắc Nhiễm Nhân.

"Đây chỉ là suy luận không tưởng, thực ra không có cơ sở chứng cứ xác thực nào." Kỷ Tuân lên tiếng, phá vỡ bầu không khí chồng chéo lên nhau đến mức gần như đã biến thành sức nặng, "Không thể bởi vậy mà đưa ra suy đoán..."

"Ừm." Hoắc Nhiễm Nhân khẽ đáp lời.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhìn cuốn album, ấn ngón tay lên dòng chữ bị gạch bỏ, mà ánh mắt lại trở nên xa xăm, có vẻ như cậu đang nhớ lại... Nhớ lại điều gì đây? Nhớ lại thi thể đang được đặt trong phòng giám định pháp y của trụ sở cảnh sát thành phố Cầm sao?

Thi thể đáng sợ đã phồng lên, đã hóa nâu, đã mất đi hơi thở cùng sinh mệnh lại bị nhốt bên trong tượng phật mười mấy, hai mươi năm sao?

Người đó là đầu nguồn của dòng máu trên người cậu, là bố ruột của cậu sao?

"Có một cách." Hoắc Nhiễm Nhân đột ngột nói.

"Thật ra không quá vội..." Kỷ Tuân cố gắng ngăn lại đối phương.

"Có một cách." Mà Hoắc Nhiễm Nhân vẫn nói tiếp, cậu không hề tỏ ra tức giận, nhưng chính loại kiên trì trong bình tĩnh này lại khiến cậu có vẻ vừa lạnh lùng vừa điềm tĩnh, "Có một con đường tắt. Muốn biết ngọn nguồn của vụ án —— muốn biết Văn Thành Hổ rốt cuộc có phải bố em hay không, làm giám định quan hệ cha con là được."

"Nhưng Văn Thành Hổ đã chết." Kỷ Tuân thở dài, "Tế bào hoạt tính trên thi thể không dễ chiết xuất, hơn nữa thi thể đang ở trong đồn cảnh sát, em không thể vì chuyện này mà biết pháp vẫn phạm pháp, trộm đi vật chứng, đúng không?"

Anh cố ý nói như vậy. Anh tin Hoắc Nhiễm Nhân có quy tắc của riêng mình, cho dù muốn biết chân tướng đến đâu, cậu cũng sẽ không dùng thủ đoạn trái pháp luật để chiếm được kết quả.

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn Kỷ Tuân một cái.

Cậu khẽ cười, nụ cười giống như khắc ra từ băng tuyết, lại xen lẫn vài sợi trào phúng:

"Kỷ Tuân, nhiễm sắc thể Y nhận từ bố là yếu tố không thay đổi, nếu như em và Văn Thành Hổ là cha con, vậy thì nhiễm sắc thể Y của em và nhiễm sắc thể Y của anh em trai Văn Thành Hổ sẽ giống nhau —— Điều này chứng minh em là một thành viên của gia đình đó, chắc chắn cũng có thể chứng minh bắc cầu quan hệ huyết thống thực sự giữa em và Văn Thành Hổ."

"Loại vấn đề thuộc phạm trù kiến thức cơ bản này, Kỷ Tuân," Hoắc Nhiễm Nhân hỏi, "Anh thật sự không biết sao?"

"Con người biết ít một chút, mới có thể vui vẻ càng nhiều." Kỷ Tuân nói.

"Nhưng so với vui vẻ, em càng muốn biết được chân tướng." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời.

"Quả nhiên là em." Kỷ Tuân thở dài.

Còn có thể làm sao được? Đây chính là Hoắc Nhiễm Nhân.

Muốn biết chân tướng, luôn có cách có thể biết được. Chuyện nhỏ này, không cần thông qua cục cảnh sát cùng Triệu Vụ, tự Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân cũng có thể quyết định trực tiếp. Đầu tiên là gọi điện cho Văn Mỹ Hoa.

Hôm qua khi tới đồn cảnh sát để cung cấp lời khai, Văn Mỹ Hoa đã nhắc tới một lời khai mang tính then chốt "Em trai tôi ở chung với nó một khoảng thời gian". Người em trai này, không phải là chỉ anh trai của Văn Thành Hổ, Văn Thành Long, mà là em trai nhỏ nhất của nhà họ Văn, Văn Thành Báo.

Muốn biết được càng nhiều tin tức liên quan đến Văn Thành Hổ sau nhiều năm như vậy, tìm Văn Thành Báo có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Liên lạc với Văn Thành Báo đương nhiên cũng phải mượn cớ, đành nói còn có một vài chuyện muốn hỏi liên quan đến vụ án của Văn Thành Hổ.

"Sáng đã tới hỏi rồi, sao bây giờ lại hỏi lần nữa thế?" Khi Văn Thành Báo mở cửa Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, vẻ mặt tỏ ra vô cùng khó hiểu.

Còn Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân thì lại đánh giá người này.

Người này sống cũng không tệ lắm.

Ở khu chung cư không tồi, trang trí trong phòng cũng cùng có thể nhìn ra khá giàu có.

Tương tự, thân hình cũng phát triển theo chiều ngang một cách "không tồi", từ vai đến chân, toàn bộ không có ngực, eo, mông, nhìn qua giống như một hình chữ nhật thẳng tắp vuông vức, lại đặt một quả bóng lên trên hình chữ nhật để làm đầu, mang theo chút thích thú, sinh động.

"Chúng tôi thuộc tổ chuyên án của tỉnh." Kỷ Tuân thuận miệng bịa ra lý do, "Vụ việc đã được báo chí đưa tin, ảnh hưởng không tốt đến xã hội, cấp trên yêu cầu phải phá án trong thời hạn, không chỉ chúng tôi, sau này còn có những người khác cũng đến, mấy ngày nay có thể chú sẽ bị dò hỏi nhiều lần."

Văn Thành Báo nghe vậy thì yên tâm, lại nhìn thẻ cảnh sát của Hoắc Nhiễm Nhân, sau khi xác nhận thì không còn bất kỳ câu hỏi nào khác.

Hắn thở dài: "Anh của tôi cũng đáng thương..."

Nói xong, Văn Thành Báo mời Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân vào trong phòng khách, ngồi xuống uống trà.

Hoắc Nhiễm Nhân lộ ra sắc mặt lạnh nhạt, từ chối uống trà, ánh mắt chỉ chăm chú vào khuôn mặt của Văn Thành Báo.

Đó thực sự là một khuôn mặt bình thường, không có gì khác lạ, dưới hàng lông mày rậm là một đôi mắt to như mắt ếch, dưới nữa là một chiếc mũi tẹt cùng một đôi môi đầy đặn như màu gan lợn, nhưng da lại trắng trẻo, trong lúc hành động còn khẽ rung lên, khiến người nghĩ đến lớp mỡ béo ngậy của thịt ba chỉ.

Hai anh em giống nhau như thế nào.

Có thể lờ mờ nhìn ra ngoại hình của Văn Thành Báo cùng đường nét của thi thể trong pháp y phòng có một vài điểm giống nhau, nhìn lâu rồi lại giống như thi thể kia đã khởi tử hoàn sinh, sống lại trên người Văn Thành Báo.

Màu trắng, màu da.

Màu da là gien trội hay gien lặn?

Có lẽ môn sinh học ở cấp hai đã từng dạy, nhưng lúc này bỗng nhiên không nghĩ ra, quên rồi sao?

E rằng không phải, là cảm xúc sợ hãi đã kích hoạt cảnh báo trong đầu, vì vậy cánh cửa dẫn đến cung điện ký ức kia bị nhẹ nhàng khép lại, trì hoãn thời gian một cách vô ích...

"Ấy, thật ngại quá." Kỷ Tuân đột nhiên nói.

"Không sao, không sao." Văn Thành Báo nói.

Hàng mi của Hoắc Nhiễm Nhân run lên, con ngươi nhìn chằm chằm khuôn mặt của Văn Thành Báo đã chuyển động, chuyển sang người Kỷ Tuân. Vừa nãy Kỷ Tuân đã ăn hai viên kẹo trên bàn, đang vứt giấy gói kẹo vào thùng rác.

Thùng rác ở bên phải bàn trà, mà anh lại ngồi phía bên trái, muốn vứt rác nhất định phải bước lên hai bước, trong quá trình bước đi đã đụng phải Văn Thành Báo đang ngồi trên ghế sô pha từ phía sau...

Cố ý đụng vào.

Ngay khoảnh khắc đó, Kỷ Tuân đã rút lấy hai sợi tóc từ trên đầu Văn Thành Báo.

Hoắc Nhiễm Nhân không nói lời nào.

Kỷ Tuân cầm sợi tóc, lại trở về chỗ ngồi, tuy đã đạt được mục đích của chuyến đi này, nhưng anh không vội vã rời đi, vẫn ngồi đối diện với Văn Thành Báo, trò chuyện sự việc của Văn Thành Hổ.

Khi Kỷ Tuân hỏi Văn Thành Báo về thời gian ở chung với Văn Thành Hổ, có cảm thấy trong cuộc sống, anh trai của chú có biểu hiện khác thường nào không, Văn Thành Báo chỉ ngồi trên ghế sô pha một lúc, móc ra hộp thuốc lá từ trong túi, tự mình ngậm một điếu rồi mới lại mời Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.

Hai người đều không hút.

Văn Thành Báo tự châm thuốc, sau khi hít vào một hơi thật sau, sắc mặt có chút biến ảo không ngừng: "Thật ra... Có một việc, lúc trước tôi không nói với cảnh sát. Bây giờ thấy phía cảnh sát các cậu coi trọng như vậy, tôi cảm thấy có lẽ phải nói thôi."

Hai người ngẩn ra.

"Tôi cảm thấy anh của tôi, có thể từng lén lút làm một vài chuyện bất hợp pháp."

"... Sao lại nói thế?" Kỷ Tuân hỏi.

"Lúc đó tôi ở chung nhà với anh trai tôi, một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, anh tôi ở phòng ngủ chính, tôi ở phòng cho khách, khi đó tôi vẫn còn là một thằng nghèo rớt, chưa có gì trong tay, cứ ở không trong nhà anh tôi như vậy thì ngại quá, thế nên tôi thường xuyên quét tước nhà cửa cho anh tôi, có một ngày tôi nâng ván giường lên để quét gầm giường, kết quả phát hiện..."

"Phát hiện từng cọc từng cọc tiền toàn tờ một trăm tệ! Có đến hai mươi ba cọc!" Văn Thành Báo kích động nói, hai mươi năm trôi qua mà hắn vẫn nhớ rõ chuyện này như thế, có thể thấy được tình cảnh lúc đó đã khiến hắn chấn động cỡ nào, "Vào những năm 90, những gia đình có đến hàng vạn là giàu vô cùng, một ngôi nhà ở Bắc Kinh cũng chỉ khoảng hai mươi bạn mà thôi, tôi nghĩ xem anh trai tôi lấy đâu ra số tiền lớn như thế? Có nhiều tiền như vậy, anh ấy làm gì mà chẳng được, tại sao phải nhét từng cọc xuống dưới gầm giường? Nếu như nói là lời lãi từ quầy ăn vặt của anh ấy, tôi cảm thấy không giống lắm, khi đó đúng là anh ấy đã mở quầy ăn vặt được một khoảng thời gian rồi, nhưng số tiền kiếm được hẳn là tiêu hết vào căn nhà mà anh ấy đã mua mới đúng chứ! Sau đó..."

"Chú đi hỏi anh của chú?" Kỷ Tuân hỏi xen vào.

"Không có, tôi không dám hỏi, nhưng tôi bắt đầu lặng lẽ để ý hành tung của anh tôi, sau đó tôi phát hiện..." Văn Thành Báo khó mà tin được, "Có một buổi tối, anh của tôi lấy hết số tiền dưới gầm giường ra, đưa cho một người. Nhìn người kia còn có vẻ không muốn lắm, từ chối anh tôi một lần, nhưng anh tôi lại vô cùng kiên quyết mà nhét hết tiền vào trong ngực hắn, dáng vẻ kiên quyết kia giống như không phải cả một túi tiền, mà là cả một túi đá!"

"Người kia là ai?" Hoắc Nhiễm Nhân truy hỏi.

Đây câu đầu tiên mà cậu nói ra sau khi bước vào trong, giống như một cán dao mỏng, đột ngột bay tới.

"Tôi không thấy rõ mặt. Trời quá tối, không có đèn đường, người kia đứng trong bóng tối, hoàn toàn không nhìn thấy... Chính vì không thể giải thích rõ ràng nên lúc trước tôi mới không nói cho phía cảnh sát. Bây giờ nói ra rồi, có giúp ích gì cho các cậu không?"

Đương nhiên là có ích.

Có nói dù sao cũng hơn là không nói.

Huống hồ nếu như dựa theo suy đoán của hai người, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân còn nắm trong tay một manh mối vô cùng quan trọng: Mẹ của Hoắc Nhiễm Nhân bị hai người đàn ông cưỡng hiếp. Cho dù Văn Thành Hổ là một kẻ hiếp dâm, cũng chỉ là một trong hai kẻ hiếp dâm... Gã còn lại đang ở đâu? Hứa Thành Chương đã tìm được đối phương chưa? Người được Văn Thành Hổ cho một số tiền rất lớn kia, là ai?

Tới nơi này một chuyến, biết được càng nhiều tình huống, cũng mang đi càng nhiều nghi vấn.

Lúc ra khỏi nhà của Văn Thành Báo, Kỷ Tuân còn thuận tiện lấy đi một đầu thuốc lá của chủ nhà. Trên tàn thuốc có lưu lại nước bọt, phòng trừ lúc xét nghiệm DNA, tóc tai không kiểm tra được thì còn có thứ có thể dự bị.

Sau đó hai người đi đến thẳng cơ quan xét nghiệm chuyên biệt của thành phố Cầm, nộp thứ mình đã lấy được rồi chờ ở chỗ này.

Bây giờ kỹ thuật xét nghiệm DNA càng lúc càng hiện đại, không cần phải đợi khoảng chừng mười ngày, nếu gấp thì trong vài tiếng thôi cũng đã làm xong.

Hoắc Nhiễm Nhân ngồi trên ghế chờ trong hành lang của bệnh viện, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ, người đến người đi, cảnh tượng vội vã, rơi vào trên võng mạc, chỉ là một vệ mịt mờ.

Kỷ Tuân không nói chuyện với cậu, rõ ràng, hiện tại Hoắc Nhiễm Nhân vừa không muốn nói chuyện, vừa không muốn ăn gì cả, chỉ sợ cũng không quá cần người khác an ủi.

Mỗi khi đàn ông được an ủi, sẽ không tránh khỏi giả bộ kiên cường.

Che đậy giả vờ giả vịt như thế, lại thành ra hao tâm tổn sức.

Cho em ấy một không gian vừa yên tĩnh vừa độc lập sẽ tốt hơn.

Trong lúc hai người cùng im lặng, thời gian cũng lặng lẽ trôi đi... Sau đó, bác sĩ trong trung tâm đột nhiên cầm báo cáo đi tới, Kỷ Tuân đứng dậy trước, đi tới nhận lấy báo cáo so sánh nhiễm sắc thể Y của Hoắc Nhiễm Nhân và nhiễm sắc thể Y trong DNA của Văn Thành Báo.

Anh đọc bản báo cáo, sau đó, đối diện với tầm mắt nhìn theo của Hoắc Nhiễm Nhân.

"Nhiễm sắc thể Y của hai người..."

Kỷ Tuân nói ra đáp án:

"Không đồng nhất."

- -----------------------------
Bình Luận (0)
Comment