Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 197

Tảo mộ xong, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân cũng không tách riêng đường với Dụ Từ Sinh.

Hai người còn muốn đi một chuyến đến nhà Hoắc Nhiễm Nhân, mà Dụ Từ Sinh cũng phải về nhà, vừa hay tiện đường, liền đi cùng luôn.

Khi tới cùng một khu chung cư, cùng một tầng nhà, Dụ Từ Sinh gõ cánh cửa cách vách, cánh cửa cách vách mở ra, một ông lão có khuôn mặt phúc hậu với chuỗi tràng hạt trên tay xuất hiện, lông mày của ông lão rất bắt mắt, vừa dài vừa dày, giống như ông lão bước ra từ trong tranh vậy.

Đây là bố của Dụ Từ Sinh, Dụ Phàm Hải.

Ông lão năm nay sáu mươi bảy tuổi, vốn là người Hong Kong, sau đó nhập cư đến Singapore. Có lẽ bản tính đã hơi mê tín, cũng có lẽ ông lão cảm thấy thương xót trước tình cảnh của hai vợ chồng Hứa Thành Chương, không lâu sau cái đêm xảy ra chuyện ngoài ý muộn, gia đình họ cũng dọn ra khỏi khu chung cư này, nhưng nhà ở đây không dễ bán, đành phải giữ lại, chuẩn bị sẵn để chủ nhân thỉnh thoảng trở về.

Về sau Hoắc Nhiễm Nhân liên lạc với Dụ Từ Sinh mới biết được những chuyện đó, còn bản thân chưa từng gặp lại người trưởng bối này.

"Cháu chào chú." Hoắc Nhiễm Nhân chào hỏi một tiếng.

Dụ Phàm Hải nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân, trong mắt lóe tia sáng ngạc nhiên, tia sáng kia ngưng tụ vào chân mày của Hoắc Nhiễm Nhân, rồi lại bị chủ nhân xoay tròn một cách chậm rãi giống như chuỗi tràng hạt nắm trong tay, rơi xuống khoảng không không thể đoán: "Cháu thật sự rất giống mẹ, về từ khi nào? Vào nhà ngồi một lát?"

Trưởng bối gặp được vãn bối đã lâu không thấy, chung quy cũng không tránh được những lời hàn huyên khách sáo.

Nhưng sự xuất hiện của Dụ Phàm Hải vừa hay có thể khiến Hoắc Nhiễm Nhân hỏi thẳng về mộ phần vô danh trong nghĩa địa mà cậu đang nghĩ đến.

Dụ Phàm Hải nghe xong câu hỏi của Hoắc Nhiễm Nhân, trầm ngâm một lúc lâu.

"Cô ấy tên là Hoắc Tê Huỳnh, Huỳnh trong đom đóm." Ông mỉm cười, "Cái tên rất độc đáo, đúng không? Người bình thường sẽ lấy tên Oánh, chữ có bộ ngọc ở dưới. Hoặc là tên Doanh trong câu "doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ"*. Nhưng lại dùng chữ Huỳnh này, giống như là ánh sáng bé nhỏ đang nghỉ chân, vừa sống động vừa xinh đẹp. Tôi còn nhớ rõ cô ấy, cũng là bởi vì tên của cô ấy, nhưng đáng tiếc ông nội của cháu chỉ lập cho cô ấy một bia mộ vô danh để chôn quần áo cùng di vật."

* Hoắc Tê Huỳnh, tên gốc là 霍栖萤, bính âm Huòqīyíng, chữ Huỳnh (萤) là huỳnh trong huỳnh hỏa trùng (萤火虫), tức là con đom đóm. Chữ Oánh (莹) có trên là bộ thảo, dưới là bộ ngọc, nghĩa là óng ánh như ngọc thạch, bính âm cũng là yíng. Chữ Doanh (盈) cũng có bính âm là yíng, doanh này nghĩa là đủ đầy sung túc. Ở đây ba từ Huỳnh, Oánh, Doanh đều có cùng bính âm, và hai từ Oánh Doanh có nghĩa hay hơn từ Huỳnh còn lại.

** Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ (盈盈一水间,脉脉不得语), tạm dịch nghĩa: Chỉ cách nhau vẻn vẹn một dòng nước, mà sao nhìn nhau đăm đắm chẳng nói nên lời.

Hoắc Tê Huỳnh, Hoắc Tê Ngữ. Hoắc Nhiễm Nhân đọc lại hai cái tên này trong đầu. Tên của hai người họ được lấy theo câu thơ kia, vậy thì hẳn là Hoắc Tê Huỳnh sẽ lớn hơn Hoắc Tê Ngữ.

Huỳnh trong Hoắc Tê Huỳnh có lẽ không chỉ là huỳnh trong con đom đóm, mà còn là huỳnh trong đom đóm biển (Hải Huỳnh).

Đom đóm biển, chính là nước mắt xanh lam.

"Vậy chú có biết bác ấy bao nhiêu tuổi, tại sao lại mất không?"

Dụ Phàm Hải áy náy lắc đầu, "Tôi chỉ nghe nói cô ấy bị ông nội của cháu gạch tên ra khỏi gia phả, hình như là do mâu thuẫn không tiện nói với người ngoài. Có lẽ, thực tế cô ấy còn chưa mất."

Nói xong chuyện này, hàn huyên cũng kết thúc. Dụ Phàm Hải lại vào phòng, vì vậy, cánh cửa cách vách nhẹ nhàng đóng lại, ngăn trở cuộc trò chuyện chưa tiến sâu hơn.

"Ông ấy có chìa khóa nhà em không?" Kỷ Tuân bất thình lình hỏi.

Hoắc Nhiễm Nhân hơi sửng sốt: "Nếu như muốn lấy được cũng không khó. Nhưng ông ấy có thể có động cơ gì?"

"Bây giờ anh nhìn ai cũng thấy người ta giống kẻ tình nghi." Kỷ Tuân thở dài, "Vào nhà thôi."

Hai người bước vào nhà cũ của Hoắc Nhiễm Nhân.

Kỷ Tuân xắn tay áo, bắt đầu tìm kiếm thùng giấy, chuẩn bị làm việc.

"Anh định làm gì thế?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi, hai người không có trao đổi với nhau trên đường đến đây, Hoắc Nhiễm Nhân vốn dự định về thẳng sở cảnh sát, là Kỷ Tuân đề nghị tới nơi này.

"Đóng gói tất cả những cuốn sổ có chữ viết ở đây gửi về thành phố Ninh. Bao gồm cả album của bố mẹ em."

"Mục đích?"

"Giám định nét chữ."

"Lúc trước em từng làm rồi, không có vấn đề."

"Cũng không ảnh hưởng đến việc làm thêm lần nữa. Làm giả nhật ký là suy luận dễ nghĩ tới nhất." Kỷ Tuân nói, "Khi anh đến đây lúc trước đã gửi đi nhật ký cũng như những giấy tờ cùng kỳ của em đi rồi. Hiện tại bổ sung thêm một vài chứng cứ, tuy trang giấy mực nước từ hai mươi năm trước không thể xác định chính xác thời gian viết, nhưng có thể so sánh thời gian tương đối giữa các mẫu giám định —— Cơ mà anh có một câu hỏi."

"Câu hỏi gì?"

"Anh tìm khắp các thùng đồ của em một lúc lâu cũng chỉ tìm được sách vở của năm lớp hai và năm lớp sáu, còn các lớp khác đâu?"

"Bán giấy vụn mất rồi." Hoắc Nhiễm Nhân suy nghĩ một lát rồi trả lời.

"Bán một phần, thế những phần không bán đâu?" Kỷ Tuân đưa ra điểm đáng ngờ.

"Khi đó là khoảng thời gian chuyển lên cấp hai, sách vở lớp 6 vừa học xong nên không bán, còn sách vở lớp hai..." Hoắc Nhiễm Nhân thoáng dừng lại, "Là tự em cất đi. Hôm đó, dì gọi người mua giấy vụn tới lấy sách, lúc em đang sắp xếp đồ đạc thì nhìn thấy quyển vở kia, thế là vô thức giữ lại tất cả các quyển xung quanh nó."

"Trước đây chưa từng nhìn thấy?"

"Em bắt đầu sống chung với bọn họ từ năm lớp 2, quyển vở này để chung với sách giáo khoa năm lớp 2, do người lớn đóng gói, bởi vì sau đó em cũng chuyển trường, sẽ dùng sách giáo khoa mới, cho nên những quyển sách này vẫn luôn để trong thùng, nhét dưới gầm giường."

"Bọn họ" đương nhiên là chỉ cả một nhà Chu Triệu Nam.

Cũng bắt đầu từ lúc đó, Hoắc Nhiễm Nhân sẽ ở trong căn phòng nho nhỏ kia.

Hoắc Nhiễm Nhân biết Kỷ Tuân muốn phán đoán chuyện gì, cậu nói thẳng: "Bọn họ vẫn có chút khách sáo ngoài mặt với em, rất ít khi bước vào căn phòng em ở, cũng không động vào đồ đạc của em."

Tâm trạng không thể tin được khi phát hiện quyển nhật ký vào thời niên thiếu đã trở nên mơ hồ, càng mơ hồ hơn nữa, chính là những tội ác được ghi chép trong quyển nhật ký kia.

Mặc dù cậu liều mạng nắm giữ những hồi ức đó, thời gian vẫn cứ lạnh lùng xóa đi nó.

Chỉ có chữ viết non nớt lại rõ rành rành trên cuốn sổ liên tục nhắc nhở cậu, đó có thể là chân tướng từng phát sinh.

Kỷ Tuân gật gật đầu, không nói gì nữa.

Mỗi lúc hai người ở cùng nhau, dù có làm chuyện gì đi chăng nữa, thời gian đều có vẻ trôi qua rất nhanh chóng.

Khi cuộc trò chuyện của hai người kết thúc, Kỷ Tuân cũng đã hoàn thành công việc, không lâu sau, anh gọi chuyển phát nhanh tới lấy sách.

Đến khi mọi thứ được đóng gói rồi gửi lên xe của chuyển phát nhanh, Kỷ Tuân nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân nói: "Về sở cảnh sát đi. Kết thúc vụ án này, đừng lãng phí thời gian của bọn họ."

Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, Hoắc Nhiễm Nhân dường như đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng do phần văn kiện kia mang tới, hành động nhanh chóng, dứt khoát giống như ngày thường.

Kỷ Tuân im lặng mấy giây, sau đó đáp lại một tiếng "Được".

Đến sở cảnh sát, cũng thật trùng hợp, Triệu Vụ cùng đội phó đều đang ở đây, còn lấy được báo cáo kiểm nghiệm DNA từ nước bọt trên đầu sợi chủ của búp bê khủng long, xác nhận đúng là ăn khớp với DNA của một sợi tóc rơi trên xe.

Lần này không cần lãng phí thời gian nữa, Hoắc Nhiễm Nhân đề nghị Triệu Vụ chuẩn bị một chỗ yên tĩnh, Triệu Vụ, đội phó, Kỷ Tuân, cùng với cậu, bốn người cùng ngôi với nhau, cậu kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc cho người phụ trách vụ án, cũng chính là Triệu Vụ cùng đội phó.

Từ đầu tới cuối, Kỷ Tuân ngồi bên cạnh, khoanh tay dựa vào tường.

Anh nhìn thấy sắc mặt của Triệu Vụ cùng đội phó từ ngơ ngác biến thành không tin, lại từ không tin biến thành nghiêm nghị.

Cuối cùng, khi Hoắc Nhiễm Nhân đã nói xong tất cả, đầy mặt đội phó đều là dáng vẻ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói thế nào.

"Điều tra vụ án tới đây, sợ là phải niêm phong cất vào kho rồi." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

Vì pháp luật của quốc gia không ủng hộ thi hành trách nhiệm pháp lý đối với hung thủ đã chết.

"Còn về sự kiện nổ bom ở bến cảng, hiện tại có mạnh mối mới nào không?" Hoắc Nhiễm Nhân lại hỏi.

"Chuyện này..." Triệu Vụ hơi ngập ngừng, một lần ngập ngừng hiếm thấy, có lẽ là bởi sự việc Hoắc Nhiễm Nhân vừa nói khi nãy quá khiến người ta khiếp sợ. Đương nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của Hoắc Nhiễm Nhân, hắn đã nhanh chóng tỉnh táo lại, trôi chảy nói, "Tạm thời không có. Nhưng cậu yên tâm, chúng ta theo dõi sát sao, chỉ cần có kết quả, tuyệt đối sẽ không quên thông báo cho hai người. Còn vụ án giấu thi thể trong tượng phật, tình huống có chút phức tạp, tôi phải viết báo cáo nói rõ với cấp trên, sau đó lại làm theo chỉ thị của cấp trên."

"Đương nhiên." Hoắc Nhiễm Nhân gật đầu.

Mọi việc đều dựa theo quy trình phá án, đây là sự tôn trọng lớn nhất mà những người đeo phù hiệu cảnh sát trên mình dành cho nhau.

Hai đội trưởng đội cảnh sát hình sự của hai thành phố khác nhau nhẹ nhàng bắt tay nhau rồi thả ra.

Sau đó, Triệu Vụ đưa hai người ra khỏi sở cảnh sát, quay đầu lại lau mặt, nghiêm giọng nói với đội phó.

"Vừa rồi Tiểu Phong tới nói, vụ án nổ bom ở bến cảng có tra ra được vài thứ."

"Có manh mối?" Đội phó bỗng cảm thấy phấn chấn, nhưng cũng nhanh chóng hỏi, "Thế mà vừa rồi anh còn gạt hai người họ?"

"Tôi cũng không nói sai, có kết quả chắc chắn sẽ nói cho hai người họ biết. Người không phải làm bằng sắt, chúng ta mới là cảnh sát thành phố Cầm. Để bọn họ nghỉ ngơi đã." Triệu Vụ, "Tôi sắp xếp lại, viết báo cáo nộp lên trên, để lãnh đạo liên hệ với những vị khác."

*

Vụ án này kết thúc, lại không có được tiến triển nào khác, trong khoảng thời gian ngắn, hai người lại trở nên rảnh rỗi, bèn dứt khoát quay lại khách sạn.

Mà kể ra cũng khéo, hai người vừa về tới khách sạn không được bao lâu, cục trưởng Chu đã gọi điện cho Hoắc Nhiễm Nhân.

Kỷ Tuân đứng gần, có thể nghe thấy giọng nói không quá hài lòng của cục trưởng Chu truyền đến trong điện thoại: "Hai cái thằng nhóc con! Vết thương hồi phục như thế nào rồi? Cho cậu nghỉ phép là bảo cậu dưỡng thương, chứ không phải đi tiếp viện vũ khí cho anh em ở đơn vị khác! Hiểu không?"

Con người của cục trưởng Chu ấy à, mặt nào cũng tốt, có mỗi cái miệng là không tốt, miệng đã không tốt thì thôi, lại còn có chất giọng oang oang có thể đi hát giọng nam cao nữa, cửa phòng làm việc cũng chỉ bày ra cho có —— đối phó cho xong chuyện.

Điều này cũng dẫn đến mỗi năm cục trưởng Chu đều bị liên lụy vài lần vì có bằng chứng xác đáng trong lúc mắng chửi người khác, bị lãnh đạo cấp trên phê bình, khiển trách.

Nhưng cục trưởng Chu không để tâm, ngày nào cũng xách bình giữ nhiệt rót đầy trà hoa cúc hạ hỏa, rất có phong thái của lão lãnh đạo, dạy bảo đội quân con em của chính mình.

"Đã không sao rồi, chúng cháu lập tức về ngay." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời.

"Lập tức là bao giờ?" Cục trưởng Chu vội vàng hỏi.

"Một chuyến xe nhanh nhất." Kỷ Tuân ở bên cạnh nói chen vào.

"Hừ, Kỷ Tuân." Cục trưởng Chu tuổi không nhỏ, nhưng lỗ tai rất thính, hừ lạnh một tiếng, "Cậu cũng nhanh chóng trở về cho tôi, hai người các cậu, ai cũng đừng hòng chạy trốn, cùng đến văn phòng gặp tôi!"

Lãnh đạo đã lên tiếng, hai người không thể trì hoãn nữa.

Nhìn thời gian tàu hỏa khởi hành, vẫn tới kịp, vì vậy thu dọn hành lý xong, lại tới bệnh viện gần đây thay thuốc, sau đó lập tức xách đồ đạc lên xe, trở về thành phố Ninh trước đêm hôm đó.

Thực ra bây giờ cũng đã là bảy, tám giờ tối rồi.

Dựa theo tình huống bình thường, lãnh đạo hẳn là đã tan làm.

Nhưng khi hai người đến sở cảnh sát, phát hiện trong phòng làm việc của cục trưởng Chu vẫn còn sáng đèn, vừa giơ tay gõ cửa, giọng nói tràn đầy năng lượng của cục trưởng Chu đã truyền tới từ bên trong:

"Vào đi."

Kỷ Tuân quay người muốn chạy.

Hoắc Nhiễm Nhân ôm lấy cánh tay của anh.

Hai người trao đổi bằng ánh mắt:

"Em vào đi."

"Anh vào cùng em."

"Bị ăn mắng con muốn cùng nhau ăn mắng?"

"Không thì sao?"

Cuối cùng Kỷ Tuân cũng chịu thua trận trong ánh mắt "anh em có chết thì cùng chết" của Hoắc Nhiễm Nhân, anh nghiêng người, ra hiệu Hoắc Nhiễm Nhân vào cửa trước, còn mình thì đi theo phía sau Hoắc Nhiễm Nhân, tự giác co rụt lại mấy cm, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nhìn thấy cục trưởng Chu thì cứ giả bộ cục trưởng Chu cũng không nhìn thấy mình.

"Rốt cuộc cũng chịu trở lại rồi? Đi ra ngoài một chuyến, đông nam tây bắc chỗ nào cũng hay, vui đến quên cả trời đất, không tìm được cả phương hướng về nhà nữa rồi đúng không?"

Vừa vào cửa đã bị cục trưởng Chu hừ lạnh.

Cục trưởng Chu ngồi sau bàn làm việc không thèm nhìn hai người Kỷ Tuân, vẫn cứ đặt chữ ký rồng bay phượng múa của mình lên văn kiện —— Chu Quảng Bình.

Say đó, "bụp" một tiếng, bút máy khép lại.

Cục trưởng Chu vừa mới ngẩng đầu, một đôi mắt sáng rực đã nhìn thẳng vào Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân. Người đã trung niên, mặt chữ điền, tuổi tác không biết là hơn bốn mươi hay là hơn năm mươi, mái tóc điểm hoa râm, chải hết ra sau đầu, để lộ vầng trán vừa rộng vừa nhẵn mịn, nghe nói những người có vầng trán như vậy thì thường đầu sẽ to hơn, cũng thông mình hơn người khác, đương nhiên, chỉ sợ cũng tính tình cũng nóng nảy hơn.

Vừa mới móc mỉa châm chọc, không chờ hai người mở miệng, Chu Quảng Bình đã duỗi tay:

"Đưa bệnh án ra đây."

"..." Hoắc Nhiễm Nhân vốn đã chuẩn bị một bụng báo cáo cũng chỉ có thể lật bệnh án của mình ra trước.

Kỷ Tuân tiếp tục liếc nhìn ghế sô pha, vẫn cứ chơi trò "bộ quần áo mới của hoàng đế". Nhưng mà thật không may, bộ quần áo mới của hoàng đế bị đứa trẻ vạch trần, anh cũng bị cục trưởng Chu lật tẩy.

"Còn đang treo tay mà đã mất bệnh án rồi ư?"

"..." Được rồi, Kỷ Tuân cũng chỉ có thể thành thật mà dâng bệnh án lên.

Hai bản bệnh án được đưa tới tay của Chu Quảng Bình, cục trưởng Chu lật xem, gật gật đầu: "Người trẻ tuổi quả là dồi dào năng lượng, vừa mới toi nửa cái mạng, dưỡng bệnh nửa tháng đã quay về, còn có thể nhảy nhót tưng bừng ôm đồm việc khắp chốn, không tồi, không tồi."

"Cục trưởng Chu..."

"Cục mẹ cậu!"

Hoắc Nhiễm Nhân mới nói hai chữ đã bị cục trưởng Chu ngắt lời. Cơn tức xông lên, Chu Quảng Bình còn chửi luôn cả mình, thiết diện vô tư.

"Trời còn chưa có sụp xuống, cậu vội vã tra án cái rắm ấy! Bệnh án của cậu viết thay thuốc năm lần, hai ngày thay một lần, tôi cho cậu biết, tôi phê chuẩn cho cậu nghỉ một tuần, tuần này cậu mà còn không ở nhà dưỡng thương cho tốt thì đừng trở lại nữa!"

Bệnh án bay vào trong lồng ngực của Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân nghẹn họng không trả lời được.

"Được rồi, đi ra ngoài, về nhà, một tuần sau quay lại báo cáo." Chu Quảng Bình quát lớn.

Hoắc Nhiễm Nhân quay người rời đi, Kỷ Tuân đàng hoàng đi theo.

"Kỷ Tuân ở lại."

"Cứu anh!" Kỷ Tuân lập đưa mắt ra hiệu cho Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân im lặng chốc lát, nghĩ đến tiếng mắng đinh tai nhức óc của Chu Quảng Bình, cuối cùng vẫn dùng ánh mắt "anh em có chết thì chết một mình đi" để đáp lại Kỷ Tuân, kiên quyết rời khỏi văn phòng.

Cửa phòng làm việc khép lại ngay trước mắt.

Cuối cùng chỉ còn lại Kỷ Tuân cùng Chu Quảng Bình.

"Đừng quát mà." Kỷ Tuân quay đầu, sắc mặt nặng nề, "Chú đau cổ họng, còn cháu đau tay."

Nhưng mà nhìn Kỷ Tuân, sắc mặt tựa như sắt thép của Chu Quảng Bình cũng dần dịu lại, cục trưởng Chu khẽ ném một bản bệnh án khác vào trong lồng ngực của Kỷ Tuân: "Trở về rồi?"

"Không về được, không thuộc biên chế."

"... Thằng nhóc này thèm chửi đúng không!"

"Nhưng có lẽ sắp rồi." Kỷ Tuân khẽ đáp lại.

Không phải trở về, là có được đáp án thật sự.

Anh nhìn lướt qua Chu Quảng Bình, nhìn về cửa sổ phía sau đối phương.

Từ thành phố Cầm đến thành phố Ninh, địa điểm lẫn thời gian đều đã thay đổi, thời tiết cũng thay đổi theo, ban sáng hãy còn trong xanh, đến lúc này, gió lớn gào thét, mây đen cuồn cuộn, nhìn có vẻ lập tức sẽ đổ mưa to, dội cả đất trời thành một vũng bùn lầy.

Nhưng mà,

Qua đêm đen sẽ tới bình mình, sau cơn mưa trời lại sáng.

Chu Quảng Bình nhìn Kỷ Tuân một lát, gật gật đầu: "Lúc cháu xảy ra chuyện, chú bảo Viên Việt rảnh rỗi thì đến thăm cháu, chăm sóc cháu nhiều hơn, bây giờ Hoắc Nhiễm Nhân cũng không dễ dàng, rảnh rỗi thì cháu cũng đến thăm cậu ấy, chăm sóc cậu ấy đi."

"Yên tâm."

Dưới ánh đèn chói mắt của văn phòng, cuối cùng Kỷ Tuân cũng mỉm cười.

"Chắc chắn sẽ chăm sóc đến tận nhà."

- -------------------------------
Bình Luận (0)
Comment