Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 58

Tôn Phúc Cảnh, đương nhiên là hắn, chỉ có thể là hắn.

Trong vụ án Thang Chí Học 22 năm về trước, hai "hung thủ" có đặc điểm nhận dạng rõ rệt kia chỉ xuất hiện trong lời khai của hắn cùng trong miệng của người một người khác mấy ngày sau đó, nhưng đều có hiệu quả như nhau, dẫn dắt phương hướng phá án của cảnh sát tới "hung thủ" có đặc thù.

Bọn lừa gạt buôn bán phụ nữ và trẻ em đều có một nhận thức chung tương đối, không chọn những người có ngoại hình đặc thù để hành động, hai hung thủ gây ra vụ án lớn như vậy tại sao không hề ngụy trang. Bọn họ không gϊếŧ chết Tôn Phúc Cảnh, cũng không ra tay cướp tiền, giống như chỉ là vì muốn để Tôn Phúc Cảnh nhìn thấy ngoại hình khác biệt của chính mình mà cố ý lượn lờ hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lý giải không hợp logic, nhưng đổi một góc độ khác sẽ thông suốt ngay.


Đổi Tôn Phúc Cảnh từ vị trí người bị hại thành hung thủ đồng mưu, tất cả logic đều phù hợp với phát triển.

Đêm đó sau khi hai người Triệu, Tiền gϊếŧ chết Thang Chí Học căn bản chưa từng đến nhà họ Tôn, đương nhiên là không có người chứng kiến dọc đường rồi, bọn họ trở về công trường, nửa đoạn sau luôn có công nhân khác làm chứng, một cách tự nhiên, vào 9 giờ rưỡi, "thời điểm xảy ra vụ án thứ hai" mà Tôn Phúc Cảnh bịa ra đã nắm được chứng cứ không có mặt hoàn toàn hợp lý.

Tôn Phúc Cảnh vào 22 năm về trước sở dĩ có thể lừa được cảnh sát, trở thành một điểm mù điều tra của cảnh sát huyện Di An, những người ngay từ khi bắt đầu đã 'căn bản không hề bị đặc thù bên ngoài dẫn dắt', là vì hắn dựa vào hoàn cảnh lạy ông vái bà vay tiền khắp chốn, sau đó còn đen đủi đến mức phá sản.


Cũng đúng thôi, toàn bộ người trong huyện Di An đều biết hắn đang gào lên thiếu tiền, người như vậy sao có thể là hung thủ được?

Viên Việt đang lái xe cùng Hoắc Nhiễm Nhân đang quay video đều không có bất ngờ đối với đáp án này, trên thực tế khi DNA kiểm trắc ra được Triệu Nguyên Lương cùng Tiền Thụ Mậu là hung thủ, Tôn Phúc Cảnh cũng đã bắt đầu lộ mặt.

9 giờ rưỡi, người của công trường không có nói dối, vậy thì nói dối chỉ có thể là Tôn Phúc Cảnh.

Viên Việt chỉ khổ não một chuyện: "Ngày hôm nay tôi thử đến thăm dò Tôn Phúc Cảnh, hắn rất cẩn thận. Hơn nữa còn có chuẩn bị kỹ càng, trả lời kín kẽ không chút sơ hở."

Hắn kể lại đại khái đoạn đối thoại giữa mình và Tôn Phúc Cảnh, nói tiếp: "Cho nên, mặc dù chúng ta biết hắn có hiềm nghi rất lớn, thế nhưng thời gian qua đi 22 năm, khuyết thiếu chứng cứ đanh thép để bắt hắn, hiện tại Triệu, Tiền đều đã chết, nhân chứng cũng không còn. Về người làm chứng nói mình nhìn thấy một gã để tóc dài bên cạnh bến xe khách năm đó, chúng tôi đã phái người đi vào dò hỏi lấy lời khai mới, nhưng dù cho cuối cùng chứng thực người này nhận tiền nói dối, cũng không có cách nào dùng mắt xích chứng cứ toàn vẹn để tố cáo Tôn Phúc Cảnh gϊếŧ người."


"Cũng đã dự liệu được rồi mà. Tôn Phúc Cảnh không đơn giản, hắn cẩn thận không kỳ quái, không cẩn thận mới kỳ quái." Kỷ Tuân nói, "Anh đã điều tra khu nhà đang xây dở năm đó chưa?"

"Ý của cậu là..." Viên Việt suy tư.

"Tôi từng tới đó, cái lần hẹn gặp mặt Khổng Thủy Khởi ấy. Trong lúc chờ hắn, tôi đã đập bóng rổ vào tường làm thí nghiệm, khi đó tôi đã phát hiện, tường nhà vô cùng mỏng, hiệu quả cách âm không quá tốt." Kỷ Tuân hất cằm với Hoắc Nhiễm Nhân, "Khi Hoắc đội tới tìm tôi cũng cảm nhận được đúng không."

"Đúng, tôi cách đó rất xa cũng nghe thấy rõ tiếng hai người nói chuyện."

"Ồ —— hóa ra cậu trốn ở đó nghe lén lâu như vậy? Tôi còn tưởng chúng ta tâm linh tương thông, vừa nghĩ tới là cậu đã đến luôn rồi chứ."

"Tôi có thể đoán được anh thuận đường đến khu nhà bỏ hoang đó đã là giỏi lắm rồi, Kỷ Tuân, tôi là cảnh sát, không phải ảo thuật gia."
"Xì —— "

Viên Việt ở bên cạnh rất tự nhiên loại bỏ đoạn trêu chọc xàm xí của hai cái đứa này, hắn đang trầm tư, đáp: "Cũng không phải không có khả năng, xây dựng một khu giảng đường, nếu như trong quá trình thi công xuất hiện tình trạng ăn bớt nguyên vật liệu hoặc là tham ô, Thang Chí Học là kế toán, xác suất phát hiện đầu mối trên sổ sách là rất lớn. Mà ông ấy vẫn luôn có thói quen tài trợ cho những học sinh nghèo khổ, không ưa nhất chính là chuyện làm ảnh hưởng đến việc học của trẻ con như vậy."

Viên Việt nói chuyện tương đối thận trọng, còn Kỷ Tuân lại rất cợt nhả: "Đúng đấy đúng đấy, có khi ông ấy đã chuẩn bị chứng cứ vật liệu, làm báo cáo gì gì đó, những hạng mục chính phủ như thế, lỡ như liên quan đến cấu kết lẫn nhau, chỉ một đợt sóng đã quét sạch Tôn Phúc Cảnh cùng những người kia, vậy thì quá nguy hiểm, động cơ gϊếŧ người của Tôn Phúc Cảnh quá là đầy đủ luôn."
"Kỷ Tuân, không có chứng cứ không được suy đoán linh tinh." Hoắc Nhiễm Nhân cảnh cáo anh.

Kỷ Tuân chắp hai tay trước ngực bái màn hình: "Em sai rồi, nghe lời thầy Hoắc ạ."

Viên Việt lại nói: "Sau này, tòa nhà đó vẫn luôn bỏ hoang, không ai đảm nhận thì cũng không ai biết tòa nhà có vấn đề hay không. Nếu như Tôn Phúc Cảnh từ lúc bắt đầu đã động tay động chân về mặt tài chính, ngược lại cũng vừa vặn có thể mượn chuyện này thoát thân, dù sao có thiếu hụt bao nhiêu tiền đi chăng nữa, chỉ cần đổ hết lên vấn đề tiền lương cũng như đứt gãy dòng vốn sau này là được."

"Không định được tội gϊếŧ người, nhưng tòa nhà bỏ không vẫn còn đó, chỉ cần dốc sức điều tra tội danh tham ô, ít nhất cũng có thể tra ra được căn nguyên." Kỷ Tuân nói.

Nói đến đây, phương hướng điều tra tiếp theo đã rất rõ ràng.
Viên Việt đạp phanh xe, dừng xe lại.

Tới nơi rồi.

Kỷ Tuân mới vừa xách đồ ăn khuya đi xuống xe đã nghe thấy Viên Việt ngồi bên trong nói: "Bây giờ tôi quay lại huyện Di An điều tra tòa nhà bỏ hoang kia, đồng thời bố trí khống chế Tôn Phúc Cảnh, để phòng hắn chạy án, cảm ơn cậu, Kỷ Tuân, chờ vụ án kết thúc lại đến nhà nấu cơm cho cậu."

Nói xong, hắn cũng không chờ Kỷ Tuân đáp lại đã đạp chân ga, xe mang theo gió lạnh, gào thét xông lên.

Kỷ Tuân tay xách đồ ăn khuya, lẻ loi đứng bên cạnh đường một lúc mới nghe thấy Hoắc Nhiễm Nhân lên tiếng.

Giọng nói của đối phương cùng lúc truyền đến từ hai nơi.

Trong hiện thực.

Cùng trong điện thoại di động của anh.

Kỷ Tuân lúc này mới phát hiện, bọn họ còn chưa có tắt cuộc gọi video.

"Viên đội đi rồi?"

"Ừ hứ." Kỷ Tuân nhấc lên xiên nướng trong tay, đồng thời tắt video, "Đây, đồ ăn khuya của cậu đây."
"Thật sự mang cho tôi à?" Hoắc Nhiễm Nhân hiếm thấy nở nụ cười, không quá rõ ràng, tựa như một vệt sao băng lướt qua bầu trời đêm rồi vụt tắt. Cậu nhận lấy đồ ăn khuya trong tay Kỷ Tuân, dẫn Kỷ Tuân đi dọc ven đường.

Tuy không còn Viên Việt, nhưng đề tài nói chuyện giữa hai người cũng không thay đổi, vẫn xoay quanh vụ án như trước.

"Đàm Minh Cửu vừa gửi đến một tin tức mới."

"Liên quan đến giáo dục Phúc Hưng ?" Kỷ Tuân nói.

"Chính xác hơn là liên quan đến Trần Kiến Ảnh." Hoắc Nhiễm Nhân, "Bên điều tra kỹ thuật phát hiện Trần Kiến Ảnh từng có nhiều lần giao dịch bitcoin với số tiền cực lớn."

"Ồ, là mua bán tiền ảo đơn thuần hay là có người sử dụng mánh khóe trái pháp luật phạm tội, dùng phương thức này che giấu vết tích giao dịch tài chính?"

"Hẳn là vế sau." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Bởi vì tần suất rút tiền rất cố định, chúng tôi đã so sánh đường cong biểu thị xu hướng mấy năm gần đây, cho dù giá đồng bitcoin rơi xuống đáy, Trần Kiến Ảnh cũng vẫn rút tiền."
"Vậy nên cậu cho rằng sau lưng Trần Kiến Ảnh còn có một nhóm người. Trường hợp của Luyện Phán Phán cùng bạn học của cô bé có thể không phải là ngoại lệ, từ dụ dỗ cô bé yêu thích cosplay, vay tiền qua mạng rồi đến chụp ảnh kɦıêυ ɖâʍ, một loạt quá trình đều là dây chuyền sản xuất thuần thục, Trần Kiến Ảnh gửi hết số ảnh cùng video cho bên mua cố định, bên mua đúng giờ chuyển tiền cho hắn." Kỷ Tuân nói một mạch cho đến kết luận cuối cùng, "Mà cái bên mua này, là giáo dục Phúc Hưng."

Hoắc Nhiễm Nhân bổ sung: "Hoàn cảnh của Luyện Phán Phán rất điển hình. Lớp học thêm kia, đến cả phụ huynh như Từ Thạc Quả có muốn báo cáo cũng phải dựa vào phương thức theo dõi học sinh, chứng tỏ bình thường quản lý rất nghiêm khắc, sẽ không sơ ý cho một thợ chụp ảnh không biết lai lịch như thế nào vào trong, nói cách khác, Trần Kiến Ảnh cũng có quan hệ với người của đơn vị giáo dục này.
Những đứa trẻ bên trong đơn vị giáo dục, tuổi tác không lớn, đa số đều chưa có suy nghĩ chín chắn, bình thường lại bị phụ huynh chiếm dụng quá nhiều thời gian ngoài giờ học. Người của giáo dục Phúc Hưng chính là lựa chọn những học sinh trong số đó, cho các học sinh nữ đến nói chuyện với các em, tâm sự trò chuyện những chủ đề mà các em thích thú, lại để cho người như Trần Kiến Ảnh tạo dựng quan hệ với các em ấy. Lớp học thêm vốn quản lý nghiêm khắc nay lại lắc mình biến thân, trở thành nơi dễ dàng trốn học, các em ấy có đủ thời gian thỏa mãn yêu thích của bản thân, cuối cùng, từng bước từng bước tiến vào vực sâu. Mà khi các em đã trở thành một phần của dây chuyền sản xuất, đồng nghĩa với việc sẽ vô thức tác động lên bạn học của chính mình, kéo theo càng nhiều người tham gia."
Kỷ Tuân đút hai tay vào trong túi, châm biếm nói: "Dạy học nhanh kiếm được tiền, nhưng không nhanh bằng việc bán ảnh riêng tư của thiếu nữ. Không hổ là Tôn Phúc Cảnh gϊếŧ người cướp của, người như vậy cũng mới có thể làm ra loại chuyện này. Chỉ có điều với tính cách của lão, có lẽ chuyện bẩn thỉu lại để cánh chim đầu đàn như Tiền Thụ Mậu tới làm, còn lão thì núp sau lưng cái gì cũng không biết. Viên Việt không phải đã nói rồi sao, lão không nhúng tay vào đơn vị giáo dục của vợ mình."

"Anh không cảm thấy, có thêm chuyện này thì suy luận anh mới nói vừa nãy sẽ xuất hiện tỳ vết nho nhỏ sao?" Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Ha, không thể." Kỷ Tuân không buồn suy nghĩ đã phản bác.

Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh nói: "Tiền Thụ Mậu là giám đốc của giáo dục Phúc Hưng, từng ấy năm cho tới nay vẫn luôn thông đồng làm bậy với Tôn Phúc Cảnh, làm chuyện dơ bẩn như thế, hắn sẽ có rất nhiều cơ hội nắm được nhược điểm của Tôn Phúc Cảnh. Nếu trong tay hai người đều nắm giữ chứng cứ phạm tội của nhau, quan hệ giữa bọn họ hẳn là một loại nguy hiểm cân bằng. Tôn Phúc Cảnh tại sao có thể nuốt trọn Tiền Thụ Mậu, còn Tiền Thụ Mậu tại sao nhất định muốn gϊếŧ người vào lúc này? Kỷ Tuân, tôi đồng ý Tiền Thụ Mậu định tiến hành quỷ kế giấu lá vào rừng, nhưng sợ là, chúng ta còn chưa biết rõ toàn bộ động cơ của hắn."
"..."

Kỷ Tuân liếc nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, lúc này lại không phản bác nữa, bắt đầu ngẫm nghĩ.

Hoắc Nhiễm Nhân không đợi Kỷ Tuân lên tiếng đã vẫy tay, gọi xe tắc xi.

Xe dừng lại.

Hoắc Nhiễm Nhân mở cửa, sau đó mời Kỷ Tuân lên xe.

"?" Kỷ Tuân đang suy nghĩ thì bị ngắt quãng, "Hoắc đội cậu có ý gì?"

"Vụ án tiến hành đến đây, anh có thể công thành rút lui rồi."

"Cậu rút —— "

Kỷ Tuân bị Hoắc Nhiễm Nhân che miệng.

Hoắc Nhiễm Nhân nói: "Phải lịch sự."

Kỷ Tuân rũ mắt xuống, tầm mắt rơi vào bàn tay che trên mặt, sau đó ánh mắt tựa như nước mà chảy về phía Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân lúc này mới ý thức được hành vi của mình quá thân mật, cậu đang muốn rút về, bàn tay đã bị anh đè xuống.

Kỷ Tuân giơ tay lên, đầu ngón tay điểm lên xương ngón tay của Hoắc Nhiễm Nhân hai lần, thăm dò phần trũng xuống, lồng vào bên trong. Anh không nắm mạnh, cũng không vội vã kéo tay của Hoắc Nhiễm Nhân xuống, chỉ kéo dịch ra một chút, chừa không gian để mình có thể nói được.
"Không thích thành ngữ kia à? Vậy thì đổi cái khác."

Kỷ Tuân thở ra luồng khí.

"Cậu qua cầu rút ván."

Bàn tay bị nắm lấy muốn rút ra lại không được, mà hơi thở ấm áp của đối phương giống như mọc ra đôi cánh, cố chấp cứng đầu, nhất định phải xông thẳng vào lòng bàn tay cậu.

Hoắc Nhiễm Nhân buông tay.

Ngay lập tức, cảm giác đụng phải trong lòng bàn tay biến mất.

Trong nháy mắt cậu đã hối hận, cố gắng chụm lại đầu ngón tay, nhưng đáng tiếc cơ hội đã bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cậu chỉ chạm được cái đuôi của hơi thở ấm áp kia, cái đuôi này lướt qua đầu ngón tay cậu, chạy trốn mất rồi.

"... Không phải anh vẫn luôn không muốn tham gia phá án sao?" Hoắc Nhiễm Nhân tập trung tinh thần, "Hiện tại thả anh về nhà ngủ, để anh nuôi dưỡng tinh thần chuyên tâm sáng tác, tranh thủ sớm ngày giao bản thảo lẽ ra phải đúng ý anh chứ?"
"Không muốn tham gia cùng không thể tham gia là hai khái niệm." Kỷ Tuân sửa lại.

"Nhưng bàn về kết quả, tuy hai mà một." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Này, quá đáng rồi nhá."

Quá đáng không phải là anh sao? Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ.

"Đầu tiên bóc lột sự tài trí thông minh của tôi, rồi đến thời khắc mấu chốt đoạt mất quyền thi đấu của tôi, sau cùng còn cố giục tôi nộp bản thảo?"

Kỷ Tuân nghiêng người, chiều cao của hai người nhìn qua thì xêm xêm nhau, nhưng thật sự để sát vào, anh vẫn cao hơn Hoắc Nhiễm Nhân một chút. Anh đan ngón tay vào tay Hoắc Nhiễm Nhân, kề tai nói nhỏ:

"Hoắc đội là muốn tiến hành tham dự cùng kiểm soát tôi mọi phương diện, từ cuộc sống đến công việc sao? Cảm giác, nguy —— hiếm —— quá —— đi —— "

Taxi vang lên "bíp" một tiếng.

Hai người đứng ven đường này lề mề quá đi mất, tài xế taxi cũng không chờ nổi.
Một nam một nữ dây dưa lưu luyến còn có thể thông cảm được, hai người đàn ông cao lớn thì dùng dằng với nhau làm gì?

Hoắc Nhiễm Nhân rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Kỷ Tuân, không nói thêm gì nữa, cậu nhét Kỷ Tuân vào trong xe, lúc muốn đứng dậy chú ý tới một bên cổ áo của đối phương bị vểnh lên, vì thế duỗi tay vuốt thẳng lại cho anh.

"Ngủ ngon nhé."

Cậu nói xong, đóng cửa xe lại, nhìn theo xe đã đi xa.

Mà xe mới đi được một con phố, rẽ qua một góc ngoặt, lại nhanh như chớp lao tới ven đường đối diện.

Kỷ Tuân nhảy xuống khỏi xe.

Anh băng qua đường, nắm lấy vai Hoắc Nhiễm Nhân còn đang đứng tại chỗ, anh nói thật nhanh, tựa như trong chớp mắt bị đốt lên ngọn lửa nhiệt tình trong sinh mệnh, mỗi một chữ nói ra cũng giống như mang theo ánh lửa:

"Cậu nói không sai, tôi nói cũng không sai. Kết hợp chúng lại với nhau, chính là —— "
"Tiền Thụ Mậu làm trâu làm ngựa cho Tôn Phúc Cảnh bao nhiêu năm qua, trong tay đúng là có chứng cứ phạm tội của Tôn Phúc Cảnh, nhưng hắn chần chừ không dám lấy ra, là vì hắn trước sau kiêng kỵ năng lực của Tôn Phúc Cảnh, hắn sở dĩ lựa chọn hiện tại để động thủ, là vì hắn bị bức ép bất đắc dĩ, hắn biết Tôn Phúc Cảnh phải muốn đẩy hắn ra ngoài gánh tội thay, cho nên hắn mới đưa ra hạ sách gϊếŧ người, muốn tự cứu lấy mình —— Nhưng "năng lực" này, sợ là không chỉ có giáo dục Phúc Hưng mà chúng ta vẫn luôn nghĩ đến."

"Tôi có dự cảm," Kỷ Tuân, "Nếu như tiếp tục khai thác đường dây Tôn Phúc Cảnh này, nhất định sẽ có không ít bất ngờ. Các cậu phải đặc biệt chú ý phương diện giám sát cùng bắt giữ."

Hoắc Nhiễm Nhân chăm chú nhìn lên gương mặt Kỷ Tuân một lúc lâu.
Kỷ Tuân của lúc này tỏa ra một loại ánh sáng không bình thường, là loại ánh sáng mà cậu vẫn luôn kiếm tìm từ lâu.

Suy nghĩ của cậu giống như dính phải mật ong, giãy dụa bên trong cảm giác sền sệt lại ngọt ngào một hồi lâu, mới giãy dụa ra tỉnh táo: "Nói thì đã xuôi, nhưng trước mắt không đủ..."

"Chứng cứ chứng cứ chứng cứ." Kỷ Tuân thiếu kiên nhẫn chế giễu, "Chứng cứ là chuyện của cảnh sát các cậu, tôi nói ra dự cảm thì phạm pháp chắc? Đây là do tôi thấy các cậu lập tức muốn đi bắt người, nhắc nhở trước, để tránh khỏi —— "

"Để tránh khỏi phạm phải sai lầm giống như anh, bị tội phạm đào hầm chôn sống?" Hoắc Nhiễm Nhân cũng chê lại.

"..." Kỷ Tuân cãi làm sao được, "Sao cậu thù dai thế nhờ."

"Yên tâm đi." Hoắc Nhiễm Nhân không hề lo lắng, "Công việc theo dõi cùng bắt giữ không phải một mình tôi phụ trách, cũng không phải một mình tôi đi, kế hoạch tác chiến đều sẽ trải qua nhiều lần cân nhắc..."
Cậu lại liếc mắt nhìn Kỷ Tuân.

"Nhưng tôi cũng ghi lại sắp xếp ý kiến của anh, tiếp tục điều tra, đào sâu Tôn Phúc Cảnh. Hiện tại, có thể trở về ngoan ngoãn đi ngủ không?"

Kỷ Tuân chỉ đáp lại ba chữ.

"Cậu thật phiền."

*

Đêm đã khuya, người nhà đều ngủ.

Trong phòng khách không có bật đèn, Tôn Phúc Cảnh vê ba nén hương đã được đốt lên, đầu hương tỏa ra một điểm lửa đỏ sẫm, trong đêm đen lúc sáng lúc tắt tựa như hơi thở của người.

Hắn dâng hương, lạy tượng thần Ma Tổ ba lần, cắm hương vào trong lư.

Sau đó hắn mở tượng thần, lấy ra một thứ khác từ trong tượng thần.

Tầng mây tản ra, vầng trăng trên bầu trời chiếu xuống tia sáng ảm đạm dày đặc giống như mắt mèo, tia sáng ảm đạm kia xông vào cửa sổ, rọi sáng bàn tay già nua của hắn, đồng thời chiếu lên khối thép lạnh lẽo âm trầm trên tay hắn.
Một khẩu súng.

Hắn nắm lấy khẩu súng này, phát ra một tiếng khò khè giống như than thở, giống như tiếng mãnh thú ăn thịt đang phì mũi.

--------------------------------

Bình Luận (0)
Comment