Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 65

Hoắc Nhiễm Nhân căn bản không chờ đợi câu trả lời của Kỷ Tuân, cậu đi ngang qua Kỷ Tuân, bước chân nhẹ nhàng, hướng về phía sô pha.

Kỷ Tuân cảm giác mình đang bị vượt mặt: "Tôi là muốn tốt cho cậu thôi, nếu như hôn sưng môi cậu rồi sao mà ra ngoài được?"

"Thế à?" Hoắc Nhiễm Nhân hững hờ đáp lại.

"Huống hồ hiện tại cũng không phải cơ hội tốt tiến hành vận động kịch liệt, mắt của cậu xuất hiện vết thâm đen rồi kia kìa." Kỷ Tuân nói tiếp.

"Vậy lúc nào mới tốt?" Hoắc Nhiễm Nhân ít nhiều cũng có chút móc mỉa.

"Ăn tết..." Kỷ Tuân nói ra hai chữ, đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày mấy, lập tức cảm thấy ảo não.

"Ngày mai?" Hoắc Nhiễm Nhân đưa lưng về phía anh, nhưng hình như vẫn cứ nhìn thấu được sai lầm nho nhỏ của anh, cho nên giọng điệu còn mang theo ý cười trào phúng đã được chuẩn bị kỹ càng từ lâu.


Sau đó Hoắc Nhiễm Nhân nằm lên sô pha.

Cậu gối đầu lên tay vịn, hai chân duỗi thẳng, tư thế này khiến dáng người của cậu càng thon dài, hai tay khẽ khép lại, ôm lấy bụng dưới.

Lúc này cậu bỗng nhiên thu lại công kích.

Cậu lặng lẽ dựa vào, trên mặt ẩn hiện mệt mỏi, tựa như một bức tranh giả tưởng thuộc về sáng sớm.

"Cậu đừng có mà quá đắc ý." Kỷ Tuân nhắc nhở, "Tôi thật sự sẽ làm bậy đấy."

Hoắc Nhiễm Nhân nhếch khóe miệng với anh, công khai nhắm mắt lại.

Đối phương đang khiêu khích mình. Kỷ Tuân nghĩ. Cũng có thể nói là câu dẫn mình.

Bất kể là khiêu khích hay là câu dẫn, chờ đến khi Kỷ Tuân phát hiện ra, anh đã ngồi xuống bên cạnh Hoắc Nhiễm Nhân.

Mặt trời bắt đầu lên cao, ánh sáng rực rỡ, ánh mặt trời buổi ban mai chiếu vào gương mặt của Hoắc Nhiễm Nhân, chiếu rõ lông tơ trên hai má cậu, ngón tay cậu để hờ bên cạnh, gạt đi tia nắng, mà vầng sáng mỏng manh lấp lánh kia, cũng đung đưa theo ngón tay cậu.


Hoắc Nhiễm Nhân cảm nhận được rồi, con ngươi dưới mi mắt khẽ nhúc nhích, đôi mắt nhắm chặt lập tức sẽ mở ra.

Ma lực mờ ảo nhuộm đầy nắng chiều của ngày hôm qua đã quay lại rồi, vẫn cứ sinh động mỹ lệ đến thế.

Kỷ Tuân cúi người xuống.

Ngón tay anh lướt qua gương mặt của Hoắc Nhiễm Nhân, còn môi anh sát qua môi Hoắc Nhiễm Nhân.

Lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.

Anh nghĩ, anh đi ngang qua nơi này, in nụ hôn lên cổ Hoắc Nhiễm Nhân.

Lạnh lẽo tiêu tan.

Anh hôn mạch đập đang nhảy lên của Hoắc Nhiễm Nhân, hôn dòng máu đang chảy xuôi của Hoắc Nhiễm Nhân.

Anh tựa như đang cúi đầu hôn lên dung nham đang dâng trào.

Hoắc Nhiễm Nhân khẽ run lên, cậu giơ cánh tay, cho dù động tác là muốn ôm anh hay là muốn chống cự, Kỷ Tuân cũng vẫn nhanh hơn cậu, nhanh chóng bắt lấy cánh tay giơ lên này, đè mạnh xuống ghế sô pha.


Nhưng nháy mắt sau khi cứng rắn khống chế, càng nhiều là mềm mại.

Anh buông lỏng tay, ngón tay khẽ gãi lên cổ tay Hoắc Nhiễm Nhân giống như đang nựng động vật nhỏ, chậm rãi vỗ về.

Cái tay này trở nên mềm nhũn, giống như chủ nhân vô thức khẽ rên một tiếng.

Chờ anh hôn xong dòng dung nham tuôn trào kia, để lại dấu ấn thuộc về chính mình ở trên đó, anh buông tay ra, ngửa người dậy, nở nụ cười với Hoắc Nhiễm Nhân. Làn da trắng nhợt sau tai của đối phương tràn ra một mảnh đỏ thẫm.

"Cưỡng chế trong phút chốc là thuốc kíƈɦ ɖụƈ rất tốt, cậu thích lắm đúng không?"

Lồng ngực của Hoắc Nhiễm Nhân phập phồng mấy lần, cậu hơi nghiêng má, một lúc lâu cũng không nói gì.

Đắc ý nho nhỏ bò lên trái tim của Kỷ Tuân, cuộc đời là một trận giằng co, một trận tranh đấu trái ngược, tình cảm cũng vậy.
Kỷ Tuân ấn ngón tay lên mảnh hồng sau tai Hoắc Nhiễm Nhân: "Thời khắc vẫn luôn khiêu khích tôi, không nghĩ tới tôi sẽ làm thật sao?"

Nhưng lúc này, khi Kỷ Tuân tưởng như đã nắm được Hoắc Nhiễm Nhân, nắm được thắng lợi, Hoắc Nhiễm Nhân lại quay đầu nhìn về phía Kỷ Tuân, giơ tay lên, ngón tay chạm vào dấu hôn trên cần cổ, dáng vẻ uể oải.

"Vậy anh làm tôi thành như vậy, lát nữa làm sao ra ngoài gặp người ta đây?"

"..."

Lời tương tự anh vừa mới nói lúc nãy mà.

Chỉ là bỏ thêm vài chữ, nhưng ý nghĩa gần như đã hoàn toàn khác nhau.

Kỷ Tuân cúi gằm xuống, che khuất nửa bên mặt, thừa nhận về phương diện trêu chọc lòng người, anh không thắng nổi người ta.

Anh hít sâu một hơi, đứng dậy khỏi ghế, tiến vào phòng ngủ lại đi ra, thời điểm quay trở lại, trên tay anh đã cầm một chiếc khăn len màu xanh sẫm.
Anh quấn khăn quanh cổ Hoắc Nhiễm Nhân, che đi dấu hôn này, cuối cùng còn nhếch đuôi mắt lên với Hoắc Nhiễm Nhân, ẩn ý nói:

"Chúng ta cứ như vậy mà ra ngoài."

*

Bảo là muốn ra ngoài, nhưng hai người vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi một lát.

Cho dù bọn họ không nghỉ ngơi, người khác cũng cần nghỉ ngơi, công ty cũng phải đến 9 giờ sáng mới bắt đầu làm việc.

Đợi đến khi gần đúng giờ rồi, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân lên xe, anh ngồi vào ghế lái, đi tới văn phòng luật Trung Tề.

"Đội trưởng Hoắc, cậu có biết số ngẫu nhiên trên máy tính đều là ngụy ngẫu nhiên không? Chỉ có ngẫu nhiên về phương diện vật lý mới là số ngẫu nhiên thật sự."

Hoắc Nhiễm Nhân không hề bất ngờ khi nhìn thấy biển hiệu văn phòng luật Trung Tề, cậu biết tại sao Kỷ Tuân lại cảm khái vào lúc này: "Biết. Phần lớn ngụy ngẫu nhiên đều là ngẫu nhiên theo khái niệm thống kê học, thông qua phương thức tính toán nhất định mà sản sinh."
"Cậu cơ bản đã biết được phương thức tính toán, vậy là có thể ước tính được kết quả đại khái, nó chắc chắn sẽ xuất hiện trong một phạm vi nhất định. Giống như nguyên nhân hình thành tính cách của trẻ nhỏ, trong suốt cuộc đời, mỗi một người để lại dấu ấn trên cơ thể đứa bé đều là một phần của phương thức tính toán tính cách này, khi cậu biết được đứa bé đã gặp những ai, sẽ có thể đoán đứa bé có khả năng trở thành người như thế nào. Nhưng phần lớn người ta đều không nhận ra chính mình đã để lại những dấu ấn gì, cho nên thoạt nhìn, đứa trẻ lớn lên có tính cách như thế nào, đều dựa vào ông trời ban phước."

Kỷ Tuân dí dỏm châm biếm một chút.

Bọn họ xuống xe, đi qua đài phun nước trước mặt tòa nhà, tiến vào văn phòng luật.

Tuy rằng hôm nay đã hai mươi chín tết, nhưng tất cả luật sư của văn phòng luật Trung Tề vẫn đi làm bình thường, xã hội bây giờ, rõ ràng vật tư càng ngày càng dồi dào, hưởng thụ càng ngày càng phong phú, mà mọi người cũng càng ngày càng nỗ lực làm việc, có lẽ là vì thứ muốn có được quá nhiều, cho nên từ đầu đến cuối không có cách nào dừng lại.
Bọn họ gặp được Luyện Đạt Chương bên trong văn phòng.

Hắn là đối tác cao cấp của văn phòng luật, có phòng làm việc riêng, văn phòng trên tầng cao của tòa nhà, từ cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài có thể quan sát gần nửa thành phố Ninh, trong phòng làm việc còn có một bể cá cảnh, bên trong có rất nhiều loài cá xinh đẹp không biết rõ chủng loại đang bơi lội.

Luyện Đạt Chương có vẻ đã thoát khỏi ám ảnh từ trúng độc kẹo sữa, sắc mặt rất tốt, vừa chào hỏi vừa mời hai người uống trà, còn bê khay trái cây trên bàn làm việc đặt lên bàn trà, trên khay trái cây, ngoại trừ hoa quả còn có rất nhiều kẹo.

Kỷ Tuân chọn lấy một viên kẹo trái cây bỏ vào trong miệng: "Ăn cái kẹo, anh Luyện không để bụng chứ? Anh có muốn ăn một cái luôn không?"

Luyện Đạt Chương lịch sự lắc đầu từ chối, chủ động mở miệng hỏi: "Hai vị cảnh sát tới tìm tôi là vì chuyện của con gái tôi có tiến triển gì sao?"
Hoắc Nhiễm Nhân ngồi ở bên cạnh từ trước đến giờ không có hứng thú với kẹo bỏng lần này không có ngăn cản Kỷ Tuân, trái lại cũng cầm một viên trong tay tính toán, cậu mở album ảnh trong điện thoại đặt lên bàn trà, là thông báo bắt giữ trong vụ án Thang Chí Học mà cảnh sát tuyên bố đêm qua, sau đó nói: "Anh Luyện, bản thông báo này hẳn là anh đã nhìn thấy rồi. Vụ án đã phá, cũng đã báo cho Tân Vĩnh Sơ. Anh ta nói với chúng tôi là đã tuyên bố thông báo, án đầu độc sẽ dừng lại, chúng tôi hỏi hắn tại sao, anh cảm thấy hắn sẽ nói gì?"

Luyện Đạt Chương thu lại nụ cười chuyên nghiệp trên gương mặt, hắn mấp máy môi mấy lần, lại chỉ phát ra tiếng lẩm bẩm mơ hồ trong cổ họng.

Trong phòng làm việc rộng rãi im ắng một lúc lâu, mãi đến khi trợ lý luật sư của hắn đi ngang qua tường kính, hắn mới đột nhiên tỉnh táo lại. Hắn đứng lên, kéo xuống cửa chớp, ngăn cách bên ngoài, sau đó ngồi về chỗ cũ.
"Thật ra tôi không thích phong cách trang trí này, cửa chớp giống như lan can dày đặc trong ngục giam." Sau khi nói đùa một câu ngay cả chính mình cũng cảm thấy đắng chát mới lại cứng ngắc hỏi, "Sao các cậu biết được?"

"Làm rõ nạn nhân bị Tôn Phúc Cảnh hãm hại chính là mánh lới của hung thủ, quỷ kể này của anh Luyện cùng Tân Vĩnh Sơ, ngay cả suy luận cũng không cần." Kỷ Tuân tao nhã lại lịch sự mỉa mai, "À, nhưng thật ra tôi nhìn thấu anh rồi mới bị dẫn dắt nghĩ tới Tôn Phúc Cảnh đấy."

"Ngày đó loại bỏ tình nghi của con gái anh, còn lại đương nhiên là... Thôi, vẫn cứ nói từ đầu đi:

"Sau khi chúng tôi lấy được thư trong tay Khổng Thủy Khởi, tất cả những chuyện mà Tân Vĩnh Sơ cùng không cần biết bao nhiêu đồng bọn của hắn đã làm đều bị khoanh vùng. Bọn họ phải quen Khổng Thủy Khởi, phải dùng mực in của Canon, trên mặt còn dính hương nước hoa của bé gái.
"Luyện Phán Phán từng thấy Tân Vĩnh Sơ tiến vào nhà anh, điểm này đại biểu chuyện anh là người trúng độc ngẫu nhiên bị loại bỏ, từ rất lâu trước đó, Tân Vĩnh Sơ cùng đồng bọn đã chọn sẵn anh hoặc người bên cạnh anh là người bị hại.

"Tân Vĩnh Sơ có lẽ có thể sử dụng thủ đoạn nào đó mà chúng tôi không biết được khiến anh trúng độc, nhưng hắn không nên dùng máy in nhà anh. Bởi vì máy in có ở khắp nơi, in ở lề đường thôi cảnh sát cũng rất khó tra được, quá nhiều chỗ, hắn không cần không ngại phiền phức phá giải mật mã khởi động máy tính nhà anh chỉ để làm một chuyện đơn giản như thế.

"Vậy thì, cũng chỉ có thể là đồng bọn của Tân Vĩnh Sơ đi in thư. Mà tên đồng bọn này bởi vì sống ngay trong nhà của anh, cảm thấy thuận tiện mới tiện tay dùng máy in kia.
"Bài trừ con gái anh, anh cùng vợ anh càng phù hợp với điều kiện của hung thủ.

"Dù sao, chỉ có chính mình ăn độc mới có thể tự tin bảo đảm chuyện ngẫu nhiên ăn kẹo trúng độc chắc chắn sẽ phát sinh trong thời gian hạn định."

Cuối cùng, Kỷ Tuân tổng kết:

"Anh Luyện cố ý chọn tầng một đối diện với bệnh viện, là muốn vừa ở trước công chúng, lại vừa kịp thời chữa chạy đúng không? Anh suy xét còn chu toàn lắm."

Luyện Đạt Chương lại cười khổ, hắn hỏi: "Tại sao cậu lại cảm thấy tôi có động cơ gây án, ngày đó tới nhà, các cậu rõ ràng đã tra được tôi và Tân Vĩnh Sơ trước đây có mâu thuẫn với nhau?"

"Điểm này đúng là rất khó hiểu, vô cùng có khả năng đánh lạc hướng cảnh sát là anh và Tân Vĩnh Sơ có mối oán xưa, suy ra Tân Vĩnh Sơ là cố tình đầu độc anh vân vân... Anh nhìn qua hẳn là nghĩ đến phương hướng này, ngày đó khi chúng tôi đến nhà hỏi thăm, diễn xuất của anh cũng không tệ."
"Nhưng sau đó tôi tìm được một câu chuyện cũ của anh trong số lời khai, khi anh học đại học năm thứ ba đã từng đắc tội với người thầy có ơn đề bạt anh. Năm nay anh 42 tuổi, năm ba đại học 20 tuổi, vừa lúc là năm 1994."

"Quan hệ của anh và Tân Vĩnh Sơ thật sự ra sao không quan trọng. Bởi vì động cơ đầu độc không phải vì trả thù, mà là vì báo ân với Thang Chí Học.

"Khi còn bé thành tích của anh rất tốt, trong nhà cũng rất nghèo khó, lúc ấy có người hảo tâm ứng ra học phí nên anh mới có thể tiếp tục đi học. Người hảo tâm kia ở trong miệng hàng xóm nhà mẹ anh là giáo viên của trường học, nhưng trên thực tế —— là Thang Chí Học tốt bụng đã thanh toán học phí cho anh.

"Tôi không biết là Thang Chí Học nghe nói được hoàn cảnh nhà anh chủ động giúp anh hay là anh nghe nói ông ấy có thói quen luôn giúp đỡ học sinh mà tới cửa xin nhờ, đây là bí mật nhỏ thuộc về anh và Thang Chí Học, con cái luôn giống cha mẹ, anh cùng mẹ anh đều có khuyết điểm giống nhau về mặt tính cách: Sĩ diện, sợ mất mặt. Vì vậy anh xưa nay không nói ra chuyện này, Thang Chí Học cũng không có, cho nên ngay cả mẹ của Thang Chí Học cũng không biết.
"Thang Chí Học bị gϊếŧ, sau khi cảnh sát huyện Di An gắng sức điều tra vụ án này một tháng, dần dần gác lại nó, ít nhất ngoài mặt là như vậy. Anh lòng như lửa đốt, muốn làm chút gì đó, thế nhưng một sinh viên năm ba có thể làm được gì? Vì thế trong buổi dạ hội mà thầy của anh đứng ra tổ chức cho những người trong giới tư pháp giao lưu với nhau, anh đã cầu xin cán bộ kiểm sát cùng thẩm phán, hi vọng bọn họ có thể vận dụng các mối quan hệ của bọn họ, đừng từ bỏ vụ án này ——

"Nhưng anh bị thầy của anh khiển trách rất nặng, nghĩ tới cầu xin cũng không có tác dụng gì, anh thất vọng đến cực điểm sẽ nghĩ ra chuyện gì đây? À, có lẽ là mỗi một sinh viên luật đều sẽ có cố chấp đối với pháp luật cùng chính nghĩa, bức tượng chính nghĩa được khắc họa trong lòng anh, ầm ầm sụp đổ, từ đó thế gian mất đi một người theo chủ nghĩa lý tưởng, nhiều hơn một người đặt lợi ích lên hàng đầu, làm một sư kiếm tiền tốt biết bao —— Xin lỗi, thói quen viết tiểu thuyết, phỏng đoán quá mức, đừng để ý."
"... Vậy tiểu thuyết của cậu nhất định sẽ rất hay."

Luyện Đạt Chương cúi đầu, nhìn chằm chằm góc bàn, nhìn chằm chằm hai tay của chính mình.

"Người như tôi sao mà xứng nhắc đến chính nghĩa. Tôi là người vô cùng nhát gan, thật lâu trước đây Tân Vĩnh Sơ vẫn luôn mắng tôi như vậy. Hắn không mắng sai. Có lúc người hiểu rõ mình nhất, không phải bản thân, mà là kẻ thù. Đương nhiên, người lớn rồi mới phát hiện, mâu thuẫn mình cứ tưởng là trời sập khi còn bé thật ra không đáng nhắc tới như vậy... Lúc đó kiểm sát trưởng rất tốt, sau khi tôi cầu xin đúng là có quan tâm đến vụ án này. Đáng tiếc không có kết quả. Thầy tôi cũng chưa nói lời quá đáng gì với tôi, chỉ bảo tôi mơ tưởng xa vời, không ra đâu vào đâu. Là bản thân tôi không có mặt mũi đối diện."

Hắn khẽ than thở, một hơi thật dài.
"Lúc tôi vay chú Thang tiền học đã nói với chú tôi sẽ thi đậu Bắc Đại Thanh Hoa, nhưng tôi không làm được, chỉ thi đỗ đại học chính pháp. Tôi bảo đảm lấy được học bổng sẽ trả lại tiền cho chú, kết quả học bổng chỉ đủ sinh hoạt phí. Tôi nói tôi muốn báo đáp chú... Kết quả chú đã chết.

"Tôi chỉ biết nói những lời nói suông nực cười. Tôi làm hết những gì có thể, dù ngay cả người khác cũng nói tôi bay lên cành cây làm phượng hoàng, nhưng tôi vẫn chỉ là thằng nghèo rớt mùng tơi không hơn. Tôi thật sự không làm được gì cả."

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt, nhìn về phía Kỷ Tuân.

"Sau đó tôi tốt nghiệp, trở thành một luật sư, tôi đi làm những việc... mà tôi có thể làm, tôi giống như đã thành công, có thể diện có công việc, có gia đình tốt đẹp. Mãi đến tận 22 năm sau, Tân Vĩnh Sơ tới tìm tôi. Hắn nói, hắn tìm được một trong những hung thủ năm đó."
"Tôi mới đột ngột nhận ra, tôi của hiện tại thậm chí còn không bằng năm đó. Năm đó tôi còn muốn thi Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng sau lần kia, thành công tôi vẫn luôn có được, cái mà tôi gọi là "những việc có thể làm", chẳng qua chỉ là lặp lại những thứ mà tôi đã học được từ lâu. Lặp lại những gì mình đã có, đương nhiên sẽ không thất bại."

"Tân Vĩnh Sơ không giống tôi."

"Hắn là anh hùng... Cảnh sát, tôi không có nghị lực như hắn, không có chấp nhất như hắn. Thời điểm hắn xuất hiện, tôi mới phát hiện 22 năm của tôi chỉ là một lời nói dối tôi tự kể cho chính mình. Không phải tôi không giúp được gì... Có lẽ tôi... Tôi căn bản vẫn... Cảm thấy phiền phức... Cảm thấy sợ hãi... Sợ hãi thất bại... Theo bản năng trốn tránh báo đáp chú Thang mà thôi."

"Tôi nghĩ, sai phải sửa, tôi nên đứng ra đối diện với sợ hãi thất bại. Tôi đồng tình với Tân Vĩnh Sơ. Tôi cũng nên báo đáp chú Thang."
Kỷ Tuân: "Cho nên anh lựa chọn trở thành đồng bọn của Tân Vĩnh Sơ?"

Bên trong phòng làm việc yên tĩnh một lúc lâu.

Cá vàng vẫy đuôi trong bể kính.

Luyện Đạt Chương lại lộ ra nụ cười vừa mỉa mai vừa khổ sợ, nụ cười nhắm vào chính mình.

"Tân Vĩnh Sơ sợ thương tổn người vô tội, nhưng cảnh sát không mở lại bản án cũ, cuối cùng nghĩ ra cách này, để tôi nuốt kẹo độc. Như vậy vừa có thể hù dọa cảnh sát, lại có thể bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng thành thật mà nói, thời điểm tôi ăn kẹo độc ở đối diện bệnh viện vẫn luôn lo lắng cấp cứu không kịp thời, tôi... Cũng chỉ có thể làm như vậy. Hắn thật sự không muốn làm hại người khác."

Hoắc Nhiễm Nhân duy trì im lặng từ đầu tới cuối, cúi đầu liếc nhìn điện thoại, cũng đã lấy được lời khai thẩm vấn Tân Vĩnh Sơ. Viên Việt đưa Thái Hằng Mộc vào trong phòng thẩm vấn, cuối cùng cũng cay được miệng của Tân Vĩnh Sơ. Lời khai của hai người cơ bản đồng nhất với nhau, Tân Vĩnh Sơ chỉ bổ sung nói rõ hơn một chút, nói chính mình cầu xin dây dưa Luyện Đạt Chương bằng mọi cách, mới khiến Luyện Đạt Chương miễn cưỡng đồng ý ăn kẹo độc.
Cậu tắt màn hình, lạnh lùng nói: "Hắn không muốn làm hại người khác, nhưng hành vi của hắn vẫn cứ gián tiếp trực tiếp khiến người vô tội tử vong, không chỉ là một người."

"Không, hắn là người tốt." Luyện Đạt Chương lẩm bẩm, "Hắn là người tốt, hắn là cùng đường mạt lộ, hắn không nên gánh chịu nhiều như vậy, tôi cũng có sai..."

Luyện Đạt Chương ngẩng đầu lên. Lần này đôi mắt hắn không còn lập lòe, không còn tránh né tầm mắt của Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.

Hắn giống như lần đứng chắn trước mặt con gái ngày ấy, tựa như đứng cạnh Tân Vĩnh Sơ, tựa như muốn cùng gánh vác trách nhiệm, duỗi hai tay ra:

"Tôi biết mình đã gây trở ngại tư pháp, xin hãy tạm giữ hành chính tôi đi."

-------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment