Lời Nói Dối Chân Thành (201-291)

Chương 214

Muốn gặp Hứa Tín Nhiên hoàn toàn không tốn sức.

Người có công việc cố định, chỉ cần đến gặp trong thời gian làm việc của hắn là được. Khi hai người đến bệnh viện số 3, Hứa Tín Nhiên chính đang chẩn đoán vùng mặt cho bệnh nhân. Tay bác sĩ tương đối mảnh khảnh này nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân thì vô cùng bất ngờ, ngây ra một lát, nhưng hoàn toàn không có hoảng hốt lo sợ, nhanh chóng nói: "Chờ tôi khám xong hai bệnh nhân này đã."

Hoắc Nhiễm Nhân cho Hứa Tín Nhiên một khoảng thời gian.

Hứa Tín Nhiên cũng không để hai người đợi lâu, khám cho bệnh nhân, giải thích với y tá ở bàn tư vấn rồi lại tới phòng làm việc xin lãnh đạo cho nghỉ, một loạt công việc được thực hiện một cách có trật tự, đến khi ra khỏi bệnh viện, lên xe của Hoắc Nhiễm Nhân, hắn vẫn luôn tỏ ra thành thạo điêu luyện, thậm chí có thể chuyện trò vui vẻ, miệng nam mô bụng một bồ dao găm: "Phía cảnh sát tới tìm tôi có chuyện gì không? Lẽ nào tôi lại không cẩn thận, dính vào vụ án giết người nào sao?"

"Có dính vào vụ án nào hay không, anh không biết à?" Kỷ Tuân nói chen vào.

"Xin lỗi, tôi thật sự không biết." Hứa Tín Nhiên ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng sắc mặt lại không có chút xin lỗi nào, "Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, không làm chuyện phạm pháp, sao lại biết được. Bây giờ các cậu muốn mang tôi đến cục cảnh sát sao? Là dò hỏi theo thông lệ, hay là mang đi điều tra? Có thông báo tạm giữ không?"

"Yên tâm, giấy tờ anh muốn sẽ lập tức đưa cho anh ngay." Hoắc Nhiễm Nhân đang lái xe lạnh nhạt lên tiếng.

"Sự việc có phức tạp không? Nếu như phức tạp, tôi liên hệ luật sư trước, hai vị cảnh sát xem có được không?" Hứa Tín Nhiên lại nói, hắn từ đầu tới cuối đều cư xử nho nhã lễ độ, trong nho nhã lễ độ còn xen lẫn chế nhạo.

Ít nhiều cũng có chút kiêu căng.

Chắc là lần chạy thoát trót lọt lúc trước đã khiến hắn coi thường lực lượng cảnh sát.

"Sự việc rất đơn giản, tôi cho là không cần luật sư, nếu như anh cảm thấy cần thiết, cũng không ngại liên lạc trước." Kỷ Tuân nói. Anh ngồi trên vị trí phó lái, nhìn Hứa Tín Nhiên thông qua gương chiếu hậu.

Tầm mắt của hai người giao nhau trong gương.

Kỷ Tuân khẽ mỉm cười với Hứa Tín Nhiên, nụ cười cũng xen lẫn vài phần chế nhạo.

"..." Hứa Tín Nhiên chợt cảm thấy có chút không ổn. Nhưng hắn cũng nhanh chóng thầm cười khẩy hành vi phô trương thanh thế của cảnh sát, dùng di động liên lạc với luật sư trước, sau đó đưa mắt ra ngoài cửa sổ, buồn bực ngán ngẩm mà nhìn cảnh đường phố.

Là thời gian tan học.

Ánh sáng mặt trời biến thành màu vỏ quýt, rọi chiếu vào khuôn mặt của lũ trẻ, khiến những khuôn mặt phúng phính kia trở nên hồng hào, xe cảnh sát xe chạy vào đoạn đường của trường học, thế nhưng cũng vẫn phải dịch từng chút về phía trước tựa như ốc sên trong dòng xe cộ đông như mắc cửi.

Vừa đi chậm lại, khuôn mặt của những đứa trẻ kia cũng được phản chiếu rõ nét trong đôi mắt của Hứa Tín Nhiên.

Chúng mặc đồng phục học sinh màu xanh xen trắng giống như vỏ túi bánh mì... Đây là đồng phục học sinh của trường tiểu học thực nghiệm thành phố Ninh... Một trong những trường học tốt nhất của thành phố Ninh. Thật ra trường tiểu học thực nghiệm cách bệnh viện số 3 không xa, nhìn vào tình hình sau khi hắn lên xe là biết, chỉ quẹo mấy khúc đã đi từ bệnh viện tới đoạn đường có trường học.

Nhưng đã lâu lắm rồi hắn không đi trên đoạn đường này...mà kể ra cũng không lâu lắm.

Chỉ là lúc hắn đi trên đoạn đường này, đoạn đường này có vẻ không giống như bây giờ.

Đúng vậy, bác sĩ tan làm vào 6 giờ, 7 giờ tối, thậm chí là 11 giờ hoặc 12 giờ đêm, khi đó học sinh tiểu học đã về hết từ lâu. Đoạn đường bây giờ, người nhiều xe cũng nhiều, chật hẹp, chen chúc, còn tràn ngập một màu đỏ rực, cho dù đóng lại cửa xe, khép chặt cửa kính, cũng không át nổi tiếng trẻ con cười đùa nô nức; những lúc hắn lái xe, mặt đường vừa rộng rãi vừa to lớn, ánh đèn đường chỉ có thể lặng lẽ rọi xuống cái lạnh của nhựa đường.

Mỗi khi không có việc gì làm, tâm tư lại giống như sâu bọ không thể bắt được, bay lượn lui tới trong não bộ trống rỗng, vo ve đáng ghét.

Thật vất vả, xe mới có thể chạy qua đoạn đường có trường học, mặt đường chật ních khôi phục lại dáng vẻ bình thường, Hứa Tín Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vừa thoát khỏi cảm giác bức bối khi nãy, hắn cũng lập tức phát hiện ra điểm bất thường: "... Đây không phải đường đến cục cảnh sát."

"Cũng có ai nói phải đến cục cảnh sát đâu." Kỷ Tuân ung dung trả lời.

"Các cậu muốn dẫn tôi đi đâu?" Hứa Tín Nhiên rõ ràng đã bắt đầu cảnh giác.

"Sắp tới rồi." Kỷ Tuân không trả lời thẳng, chỉ cười nói, "Yên tâm đi, cảnh sát sẽ không mang anh đi bán."

Kỷ Tuân không nói dối, đoạn đường này đúng là không dài. Sau mười lăm phút, xe dừng lại trong công viên Golden Park.

Lúc ba người xuống xe, Hứa Tín Nhiên rõ ràng vô cùng hoài nghi.

Chỉ là, Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân không cho hắn thời gian cùng cơ hội đặt câu hỏi, trực tiếp đứng cạnh hai bên Hứa Tín Nhiên, dẫn hắn đi về phía trước.

Sau khi đi qua con đường rợp bóng cây trong công viên, đến sân chơi trẻ em đằng trước, đúng lúc là thời gian tan học, trong sân chơi trẻ em có không ít cha mẹ con cái đến đây vui chơi, cười nói rộn ràng, người người nhộn nhịp.

"Các cậu dẫn tôi tới đây làm gì?" Hứa Tín Nhiên không hiểu ra sao.

"Nhìn kỹ lại đi." Kỷ Tuân hất cằm về vị trí của lâu đài cùng bể bóng, "Có nhìn thấy người quen không."

Hứa Tín Nhiên một lần nữa đảo qua phương hướng mà Kỷ Tuân đã chỉ. Đôi mắt thiếu kiên nhẫn nhanh chóng ngưng lại, giữa đám trẻ, hắn nhìn thấy một đứa trẻ quen thuộc trong bộ đồng phục học sinh màu xanh xen trắng của trường tiểu học thực nghiệm...

Hắn nhìn chăm chú vào đứa trẻ khoẻ mạnh kháu khỉnh kia một lúc lâu.

Nhìn đứa trẻ chơi trong bể bóng, nhìn đứa trẻ chạy đi chạy lại trong lâu đài bơm hơi, đang mải ngắm nhìn, đột nhiên thấy đứa trẻ chân trái vấp vào chân phải, lảo đảo lăn xuống khỏi cầu trượt bơm hơi.

Hứa Tín Nhiên sợ hãi hô lên một tiếng, cũng muốn xông về phía trước.

Nhưng Kỷ Tuân lại giữ chặt vai hắn, tay của đối phương tựa như còng sắt, khóa chặt hắn tại vị trí cũ, hắn vùng vẫy thật mạnh, thế nhưng trước khi hắn thoát được, đã có hai người khác chạy vào lâu đài bơm hơi.

Một nam một nữ...

Không biết người đàn ông kia là ai...

Mà nữ, là vợ của hắn, là người vợ trước mà hắn đã ly hôn.

Hai người lớn cùng nhau chạy tới trước mặt đứa trẻ, người phụ nữ ôm lấy con, người đàn ông lại giống như một ngọn núi, vây quanh người phụ nữ và đứa trẻ, đứa trẻ lăn xuống từ cầu trượt bơm hơi ôm đầu ngẩng lên, bé không khóc, còn cười rất vui vẻ...

Bọn họ rất giống người một nhà.

Bọn họ chính là người một nhà.

Sức lực vùng vẫy của Hứa Tín Nhiên dần dần yếu đi, càng lúc càng yếu, cuối cùng ngồi sụp xuống đất giống như một quả bóng xì hơi.

"Đê tiện!" Tiếng quát mắt của Hứa Tín Nhiên càng giống như tiếng rầu rĩ.

"Cái này không gọi là đê tiện." Kỷ Tuân dùng câu cửa miệng của vai chính trong sách anh viết, "Cái này gọi là tích thiện thành đức."

"..." Hoắc Nhiễm Nhân cũng vì thủ đoạn đê tiện của Kỷ Tuân mà liếc sang.

"Rốt cuộc vì sao các người lại đến tìm tôi?" Hứa Tín Nhiên hỏi, hắn không muốn nhìn cảnh tượng phía trước, liền vùi mặt vào trong tay, "Dạo này tôi có phạm tội gì đâu."

"Trên thực tế, chúng tôi muốn tìm hiểu một vài tình huống từ phía anh." Kỷ Tuân.

"Dùng cách thức này?" Hứa Tín Nhiên cười khẩy.

"Một lần chào hỏi nho nhỏ mà thôi." Hoắc Nhiễm Nhân lên tiếng, "Lúc trước anh chào hỏi cảnh sát, hiện tại cảnh sát chào hỏi anh, xem như trả lễ."

Hứa Tín Nhiên lập tức im lặng.

Kỷ Tuân phát hiện, cảm xúc khống chế được của Hứa Tín Nhiên khi nãy đã biến mất rồi, hắn đang suy nghĩ.

Tình cảm khiến hắn thực hiện điều có lương tâm cuối cùng, nhưng không phải lúc nào lương tâm cũng hoạt động trong cơ thể hắn. Hiện giờ, thứ đang không chế não bộ của hắn, là cân nhắc giữa lợi và hại.

Loại cân nhắc này sẽ có lợi cho Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.

Bởi vì lần này, bọn họ không phải tới bắt Hứa Tín Nhiên, bọn họ tới vì muốn moi được tin tức từ trong miệng Hứa Tín Nhiên.

—— Chỉ cần để Hứa Tín Nhiên hiểu rõ lực lượng cảnh sát hoàn toàn không thể bị hắn đùa bỡn, chỉ cần để Hứa Tín Nhiên cảm nhận được nguy hiểm, Hứa Tín Nhiên sẽ lựa chọn bán đứng thứ mà hắn cảm thấy có thể bán đứng.

Bán đứng đương nhiên không phải vì con trai hắn, vì vợ của hắn, vì chút lương tâm nhỏ bé không đáng kể của hắn.

Chỉ là vì hắn cảm thấy sợ hãi.

Hắn bắt đầu cố gắng tự vệ, giống như một con thạch sùng, cắt đuôi để tìm đường sống.

"Rốt cuộc phía cảnh sát muốn biết chuyện gì?" Cuối cùng, Hứa Tín Nhiên ngẩng đầu lên, hỏi một lần nữa.

Lần này, thái độ của hắn rất bình tĩnh, thể hiện ý muốn thương lượng cùng trao đổi.

"Sòng bạc Quyên Sơn." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

*

Ba người đã đổi địa điểm khi thảo luận chi tiết về vụ án, đổi sang xe của Hoắc Nhiễm Nhân. Chỗ này vừa bí mật vừa an toàn, không lo Hứa Tín Nhiên chạy trốn, cũng không sợ có người nghe trộm.

"Tại sao các cậu lại muốn tìm hiểu sòng bạc kia? Đây không phải việc của đại đội trị an sao? Dù thế nào cũng không đến lượt cảnh sát hình sự xử lý đâu nhỉ?" Tuy phòng tuyến tâm lý của Hứa Tín Nhiên đã bị đột phá, nhưng nhìn ra được, hắn vẫn muốn vùng vẫy một chút.

"Hỏi anh thì anh cứ nói đi." Ghế tựa của vị trí phó lái được hạ xuống, Kỷ Tuân gối tay ra sau gáy, nằm dài trên ghế, nhìn trần xe từ dưới lên trên, lười nhác lên tiếng, "Nếu anh thật sự muốn làm gián điệp cho chúng tôi, lấy công chuộc tội, hướng tâm với đảng, phía cảnh sát cũng có thể chia sẻ cho anh về phương hướng phá án..."

Hứa Tín Nhiên lập tức ngậm miệng.

Gián điệp không phải công việc tốt đẹp gì.

Hắn còn không muốn vì một chút tò mò ít ỏi mà đưa mình vào trong nguy hiểm đâu.

"Sòng bạc Quyên Sơn... Tôi nghĩ nơi mà các cậu nói hẳn là sòng bạc Lai Phúc." Hắn sắp xếp lại mạch suy nghĩ, "Bình thường không mở, chỉ mở vào cuối tuần. Nhưng cũng không phải cuối tuần nào cũng mở. Tổng thể mà nói, một tháng sẽ mở cửa khoảng 3-5 lần, vào buổi tối trước ngày mở cửa, có người sẽ gửi ám hiệu đến điện thoại di động để thông báo cho khách."

Trịnh Học Vọng cũng đã từng nhắc đến chuyện gửi ám hiệu.

Chỉ là dù sao Trịnh Học Vọng mới vừa tham gia đánh bạc, không thể hiểu rõ sòng bạc Lai Phúc bằng Hứa Tín Nhiên được.

"Ai đã liên lạc với anh?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

Đã đến nước thẳng thắn với nhau, Hứa Tín Nhiên cũng không che che giấu giấu, hào phóng mà mở ra giao diện WeChat, chỉ vào một người liên lạc trong số đó.

Hoắc Nhiễm Nhân cầm lấy xem, ID của người liên lạc là "Lão ngư Quyên Sơn", nội dung trao đổi với Hứa Tín Nhiên chủ yếu là:

"Chú em, trong hồ lại thả cá bột, tới không?"

"Chú em, buổi sáng có người câu được con cá hổ nặng những 5 cân, vận may này quá tuyệt, toàn trường ồ lên, chú có thời gian thì nhanh chóng tới đây, sờ đuôi cá hưởng ké vận may nào."

"Đã lâu không gặp, chú em bận đi làm à? Bỏ ra chút thời gian tới đây, anh mời chú ăn cơm!"

Nhìn từ bên ngoài, đây đều là tin nhắn mà bạn câu cá gửi cho Hứa Tín Nhiên, nhưng rõ ràng, cái gọi là "bạn câu cá", chẳng qua chỉ là người mối lái của sòng bạc.

Hứa Tín Nhiên giải thích sơ qua về những từ lóng này: "Cá hổ nặng năm cân, là chỉ có người trúng được giải thưởng lớn của máy đánh bạc trong sòng bài, loại vận may này rất hiếm có, thường thì mỗi khi nó xuất hiện, tất cả mọi người đều sẽ gấp gáp cược một ván, muốn ké chút may mắn."

"Tôi có một câu hỏi." Kỷ Tuân đột nhiên nhìn sang, ánh mắt đang nhìn trần xe chuyển sang nhìn Hứa Tín Nhiên.

"Chuyện gì?" Hứa Tín Nhiên lại hơi liếc sang chỗ khác, không muốn đối diện với Kỷ Tuân. Sự "đê tiện" của Kỷ Tuân khi nãy đã để lại bóng ma trong tâm trí hắn.

"Bình thường anh có dùng Baidu không?"

"Có" Hứa Tín Nhiên, "Làm sao vậy?"

"Chưa từng tìm kiếm từ khóa "cạm bẫy máy đánh bạc" sao?" Kỷ Tuân khó hiểu.

Trên thực tế, máy đánh bạc, máy chơi game, tất cả cạm bẫy của các loại máy tương tự đều giống nhau như đúc: Người đứng sau màn có thể trực tiếp thiết lập xác suất trúng thưởng. Sòng bạc muốn có người trúng thưởng lúc nào, người trúng thưởng sẽ xuất hiện lúc đó.

Cũng không riêng gì máy đánh bạc, roulette, blackjack, xúc xắc, v.v. đều như vậy, đều có thể che giấu mánh khóe.

Cược mười thua chín là bởi vì sao? Bởi vì sòng bạc vĩnh viễn gian lận.

Cứ tưởng mình đang ngồi cùng mâm thi đấu với sòng bạc, trên thực tế sòng bạc chỉ xem mình như một chú cừu non chờ bị làm thịt.

Muốn béo muốn gầy, muốn mổ thịt vào lúc nào, đều do hắn quyết định.

"..." Hứa Tín Nhiên lặng im không nói. Hắn không biết những thứ này sao? Hắn đương nhiên biết những thứ này. Chẳng qua đã nghiện rồi, không cai nổi.

"Sòng bạc ở đâu?" Hoắc Nhiễm Nhân không có hứng thú với quá trình biến đổi tâm lý khi đánh bạc của Hứa Tín Nhiên, trực tiếp hỏi chuyện quan trọng.

"Tôi..."

Hứa Tín Nhiên mới nói một chữ, Kỷ Tuân đã thay hắn bổ sung vế còn lại.

"Đừng nói anh không biết. Dựa theo tính cách của anh, chắc hẳn đã từng nhiều lần lặng lẽ đi tới."

"... Đúng vậy. Cậu cảnh sát này thật hiểu tôi." Hứa Tín Nhiên cười cười, "Không sai, tuy toàn bộ toa xe đã bị bịt kín, nhưng vẫn có thể khai thác rất nhiều chi tiết, xuất phát từ một chút hiếu kỳ, tôi đã lén lút đi tới nhiều lần."

- --------------------------------------
Bình Luận (0)
Comment