Nhưng trước khi thực sự ra khỏi sở cảnh sát để đến gặp Vương Quế Ngọc, cấp trên truyền xuống chỉ thị, vụ án của Trần Gia Thụ gặp phải khó khăn, đội một cùng đội hai đến phòng hội nghị trên tầng hai để mở cuộc họp.
Cục trưởng đã gọi, vậy thì phải nghe theo sự sắp xếp của cục trưởng thôi.
Huống hồ hiện nay Trịnh Học Vọng đã là cá nằm trên thớt, chạy không thoát được, nhưng cũng không dễ dàng cho vào nồi, cần phải chuẩn bị chu đáo, kỹ càng, gấp gáp cũng không có kết quả gì.
Phòng hội nghị trên tầng hai rất lớn, ở giữa có một chiếc bàn hình bầu dục bằng gỗ lim, cục trưởng Chu ngồi tại vị trí của người chủ trì, Viên Việt cùng Hoắc Nhiễm Nhân ngồi hai bên trái phải phía dưới cục trưởng Chu. Kỷ Tuân... Nói thật, Kỷ Tuân có chút khó khăn.
Mặc dù trước lạ sau quen, thường ngày anh đã coi mình như một phần không thể thiếu của đội hai, mà những cuộc họp tương đối chính thức do cục trưởng chủ trì như thế này, nói thế nào đây, có vẻ anh không nên xuất hiện, càng không nên ngồi xuống.
Nhưng anh lại muốn nghe được manh mối ngay lập tức.
Cho nên sau khi đi theo Hoắc Nhiễm Nhân như cái đuôi nhỏ, Kỷ Tuân vô cùng thức thời mà bước tới góc phòng, đứng cạnh hàng trúc bạch đặt trong góc, làm một đóa tường vi vô cùng xứng chức.
Có vẻ đóa tường vi này vẫn hơi bắt mắt.
Cục trưởng Chu lườm anh một cái, nhưng không lên tiếng, cũng không bảo anh ra ngoài, chỉ vỗ bàn một cái: "Họp."
Viên Việt nói trước: "Để tôi báo cáo ngắn gọn về tiến độ điều tra vụ án của Trần Gia Thụ trước đã: Bộ phận pháp y đã kiểm tra DNA có trong máu và tóc còn sót lại ở hiện trường, tổng cộng có năm loại, hai loại trong đó là nữ, hai loại DNA này đã đối chiếu thành công với DNA được lưu giữ trong cục cảnh sát, xác nhận thuộc về người mất tích."
"Ba loại còn lại thì sao?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.
"Ba loại DNA còn lại xác nhận thuộc về nam giới, nhưng không tìm được dữ liệu trùng khớp trong cục cảnh sát, đối chiếu với DNA của các thuyền viên vừa bắt được tối hôm qua cũng không phù hợp. Trước mắt chúng tôi đang phân tích dấu chân và dấu vân tay ở hiện trường, cũng như những phần bị bỏ quên ở hiện trường, xem có thể tìm được manh mối tương ứng hay không."
"Còn về hai người phụ nữ mất tích đã đối chiếu ra được, đều là người thành phố Ninh, đều mất tích một năm trở lên." Viên Việt tiếp tục bổ sung, "Xét thấy thời gian mất tích đã lâu, loại hành vi phạm tội này lại là thay nội tạng, Trần Gia Thụ đương nhiên sẽ có một nơi để nuôi những người bị mất tích này —— Nhà xưởng bỏ hoang tìm được vào ngày hôm qua càng giống như một phòng phẫu thuật tạm thời —— Mà Trần Gia Thụ còn buôn lậu, e rằng nơi này sẽ khó tìm..."
Đâu chỉ khó tìm.
Bọn họ sợ nhất là nơi này vốn không ở trong nước.
Bởi vì lợi ích của việc làm như vậy quá rõ ràng, nhốt người ở nước ngoài, đầu tiên tránh được sự truy xét của lực lượng cảnh sát trong nước, thứ hai là có thể giảm đáng kể khả năng người bị hại chạy trốn hoặc liên lạc với gia đình, nghĩ thế nào cũng rất có lợi.
Kỷ Tuân chỉ có thể đứng nghiêm trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Chẳng mấy chốc, anh đã ngả ra sau, nghiêng người sang một bên, dựa vào góc giữa hàng trúc bạch cùng bệ cửa sổ, sau một loạt tiếng rì rào vang lên, hàng trúc bạch cũng đứng vững rồi.
Viên Việt tiếp tục báo cáo: "Trước mắt vẫn chưa tìm được thi thể của người mất tích, chúng tôi cũng không thông báo cho người nhà nạn nhân. Nhưng nhìn vào tình huống ngày hôm qua, sợ rằng người mất tích đã lành ít dữ nhiều..."
Đây có lẽ là một trong những vấn đề hóc búa nhất.
Chờ đợi là đau đớn dày vò, thế nhưng không chờ đợi, thì ngay cả cơ hội để chờ đợi chút hy vọng xa vời do đau đớn dày vò mang lại cũng không có.
Vấn đề này đã được đưa ra, nhưng cũng bị bỏ qua một cách nhẹ nhàng.
Ai cũng không thể đưa ra lựa chọn.
Có lúc lựa chọn mà mình đã đưa ra cũng không phải là lựa chọn chính xác.
"Ngoại trừ kết luận của bên pháp y, trước mắt chúng tôi đã phong tỏa công ty của Trần Gia Thụ, mang toàn bộ ổ cứng và tài liệu trong công ty lẫn trong nhà của Trần Gia Thụ về cục, nhờ các đồng nghiệp bên cục cảnh sát kinh tế hỗ trợ điều tra khoản mục ra vào của Trần Gia Thụ." Viên Việt nói tới đây thì tạm dừng lại.
Hắn nhìn ra phía sau, người ngồi phía sau chính là đội phó đội cảnh sát kinh tế.
Sự việc do cảnh sát kinh tế phụ trách đương nhiên phải để cảnh sát kinh tế mở miệng nói rõ.
Đội phó đội cảnh sát kinh tế nói tiếp: "Chúng tôi đã điều tra tài liệu tài vụ của công ty Trần Gia Thụ, phát hiện tài liệu tài vụ có dấu vết bị xử lý."
"Bị xử lý?" Cục trưởng Chu hỏi ngược lại.
"Các hạng mục ra vào không quá trùng khớp, có dấu vết chỉnh sửa, cân đối lại sổ sách rất rõ ràng." Đội phó đội cảnh sát kinh tế giải thích bằng những từ ngữ thông dụng, "Hơn nữa, dựa theo những câu hỏi mà chúng tôi đặt ra cho phòng tài vụ của công ty Trần Gia Thụ, tháng một năm nay, phòng tài vụ đã tiến hành một lần chỉnh sửa quy mô lớn về các khoản mục trong quá khứ, ngoài mặt giải thích là tiến hành thẩm tra đối chiếu lại các khoản mục trước đây."
Tháng một.
Kỷ Tuân nhạy bén nắm bắt mốc thời gian quan trọng này.
"Tháng một chính là thời gian Hoắc đội cùng Kỷ Tuân bắt gặp Trần Gia Hòa chơi ma túy trong KTV." Viên Việt lại tiếp lời, "Sau đó Trần Gia Hòa vội vàng ra nước ngoài, tôi nghĩ Trần Gia Thụ đã ngửi được mùi nguy hiểm vào lúc đó, vì vậy mà nhanh chóng yêu cầu phòng tài vụ chỉnh sửa lại sổ sách trước đây."
"Thời gian rất khéo." Cục trưởng Chu ngẫm nghĩ, "Cha con cùng ra trận, anh em cùng đánh hổ, những chuyện phạm pháp mà Trần Gia Thụ đã làm, e rằng Trần Gia Hòa cũng có tham gia, hơn nữa còn biết rất rõ, chúng ta đã bắt được Trần Gia Hòa, thế có đột phá được chưa?"
"Vẫn luôn đột phá." Viên Việt nghiêm giọng, "Nhưng Trần Gia Hòa mạnh miệng lại giảo hoạt, hắn bị bắt vào lúc âm thầm vượt biên, biết chuyện buôn lậu sẽ chạy không thoát, cho nên đã thú nhận Trần Gia Thụ buôn lậu dược phẩm. Nhưng khi hỏi đến vấn đề bắt cóc cùng buôn bán nội tạng, hắn lập tức trở nên một hỏi ba không biết, bày ra dáng vẻ vô tội, hơn nữa còn một mực kêu oan."
Viên Việt lấy điều khiển từ xa mở máy chiếu.
Trên máy chiếu, hình ảnh Trần Gia Hòa trong phòng thẩm vấn hiện lên.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên máy chiếu, bao gồm cả Kỷ Tuân đang đứng trong góc.
Kỷ Tuân nhìn chằm chằm Trần Gia Hòa xuất hiện trên màn hình.
Đã gặp vài lần, từ đầu đến cuối Trần Gia Hòa vẫn không biểu hiện ra được chất riêng đáng để người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, theo quan điểm cá nhân của Kỷ Tuân, đây chẳng qua chỉ là bệnh chung của các công tử bột mà thôi —— Trước khi xảy ra chuyện, gan to bằng trời, sau khi xảy ra chuyện, làm gì cũng không nên thân.
Loại ấn tượng này cũng rất tương xứng với dáng vẻ mà Trần Gia Hòa bày ra ngay lúc này.
Chỉ thấy Trần Gia Hòa trong màn hình hai mắt đỏ chót, kêu gào thật to, mái tóc vàng chóe, phập phồng lên xuống theo tiếng gào thét của hắn, giống hệt như một khóm cỏ khô. Tương ứng với biểu cảm khoa trương trên mặt hắn là hai tay hai chân của hắn.
Ghế trong phòng thẩm vấn đều có khóa cố định, hai tay hai chân của Trần Gia Hòa bị cố định lại, lúc mới bắt đầu, thanh niên tóc vàng này còn muốn khua tay múa chân để phối hợp với giọng nói, thế nhưng cố gắng vung lên mấy lần, độ cong của động tác càng lúc càng nhỏ, có lẽ là do bị đau rồi.
Thay vì nói đây là biểu hiện của đa mưu túc trí, giảo hoạt như hồ ly, Kỷ Tuân nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu, phô trương thanh thế.
Nếu như Trần Gia Hòa biết được sự thật về tội danh của Trần Gia Thụ... Thật khó tưởng tượng hắn có thể miệng kín như bưng trong quá trình đột phá của người thẩm vấn tại đồn cảnh sát.
Anh thầm nghĩ.
Nhưng dù thế nào, dựa trên các manh mối đã tổng hợp được thì Trần Gia Hòa vẫn là một con cá lớn mà họ đang nắm trong tay.
Trần Gia Hòa không mở miệng, phía cảnh sát cũng chỉ có thể tiếp thu ý kiến quần chúng để nghĩ ra biện pháp buộc Trần Gia Hòa phải mở miệng.
Nội dung tiếp theo của cuộc họp đều triển khai xoay quanh khía cạnh này.
Kỷ Tuân nghe được một lúc thì dần mất tập trung, bắt đầu suy nghĩ miên man.
*
Cuộc họp kết thúc vào hai mươi phút sau, Hoắc Nhiễm Nhân và những người còn lại cùng ra khỏi phòng họp, lại đứng ở cửa nói vài câu với Viên Việt, sau đó gọi "Kỷ Tuân" một tiếng, không nghe thấy tiếng trả lời quen thuộc mới nhận ra Kỷ Tuân vẫn chưa rời khỏi phòng họp.
Cậu xoay người trở lại.
Vừa bước vào cửa đã nghe thấy sột soạt nhè nhẹ vang lên, nhìn về phía phát ra âm thanh, liếc mắt đã thấy Kỷ Tuân kéo cái ghế ngồi ngồi cạnh hàng trúc bạch, túm lá cây trúc bạch, xé từng sợi từng sợi một.
"..."
Hoắc Nhiễm Nhân đi tới, giải cứu cây trúc bạch từ trong tay Kỷ Tuân.
"Anh đang nghĩ gì thế?" Cậu hỏi.
"Vụ án." Kỷ Tuân đáp lại Hoắc Nhiễm Nhân bằng một câu trả lời không ngoài dự liệu.
Suốt từ tối hôm qua cho tới hôm nay, ngoại trừ vài tiếng nghỉ ngơi giữa chừng thì hàng chuỗi sự kiện liên tục nối tiếp nhau, có quá nhiều manh mối trong đầu Kỷ Tuân, giống như một con bạch tuộc khổng lồ cùng lúc siết chặt hàng trăm xúc tu, mỗi xúc tu đều đang giương nanh múa vuốt chạy về phía chân tướng.
Làm tròn lại, có một trăm chân tướng có thể xảy ra đang xoay chuyển trong đầu Kỷ Tuân.
Anh giữ chặt con bạch tuộc khổng lồ, cầm kéo, răng rắc răng rắc mà cắt sửa nhưng xúc tu không nghe lời.
"Điều tra đến bây giờ, thật ra manh mối trong vụ án của Trần Gia Thụ không ít. Bỏ qua Trần Gia Hòa trước mắt vẫn ngậm chặt miệng trong đồn cảnh sát, nếu như Trần Gia Thụ không chết, Tào Chính Tân bên cạnh hắn không bỏ chạy, chỉ cần bắt được hai người này, hiện tại, vụ án thậm chí có thể tạo ra bước đột phá cuối cùng..."
"Thế nhưng Trần Gia Thụ đã chết rồi, Tào Chính Tân cũng đã bỏ chạy." Hoắc Nhiễm Nhân nghiêm túc đáp lại, "Trong tay chúng ta chỉ có Trần Gia Hòa vẫn ngậm chặt miệng."
"Đúng. Chết rồi mới khổ chứ." Kỷ Tuân than thở, đột nhiên hỏi Hoắc Nhiễm Nhân một vấn đề, "Em cảm thấy Trần Gia Hòa sẽ khai hay không?"
"... Em cảm thấy việc Trần Gia Hòa vẫn ngậm chặt miệng cho tới bây giờ mới khiến người ta cảm thấy kinh ngạc." Hoắc Nhiễm Nhân hơi nhíu mày.
Hiển nhiên đối với Trần Gia Hòa, thái độ của cậu với Kỷ Tuân đều giống nhau, vừa không cảm thấy đối phương là loại kiên cường bất khuất, lại không cảm thấy đối phương là người thông minh, chỉ là một con ký sinh trùng sống dựa vào Trần Gia Thụ —— Ký sinh trùng đột nhiên biểu hiện ra tư thái cứng rắn, đương nhiên khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
"Tuy không biết tại sao phương hướng này lại không suôn sẻ, nhưng nếu đã không suôn sẻ, vậy thì đổi phương hướng khác đi." Kỷ Tuân nói.
Anh giơ tay chém xuống, tàn nhẫn mà nhặt lên xúc tu thuộc về Trần Gia Hòa trong đầu mình.
Phân tích vụ án vốn là như vậy, thu thập được càng nhiều manh mối thì loại bỏ được càng nhiều đường vòng, những con đường ẩn giấu sự thật còn lại sẽ dần dần trở nên sáng tỏ...
Kỷ Tuân ngửa đầu ra phía sau, tựa cổ vào lưng ghế, núp mặt dưới phiến lá trúc bạch.
Cửa sổ đang mở.
Một con bươm bướm có đôi cánh màu xanh đen rất lớn đã đáp lên ánh nắng, nhẹ nhàng bay vào trong, đậu trên phiến lá.
Hoắc Nhiễm Nhân nhất thời nín thở.
Bên trên phiến lá là bươm bướm đang nghỉ chân, bên dưới phiến lá là Kỷ Tuân đang nhắm mắt, tia sáng như nước, chiếu sáng cánh bướm đang rung rung, chiếu sáng màu xanh bóng của phiến lá, rồi từng tia từng tia lại chiếu sáng vầng trán đầy đặn, sống mũi kiên nghị của Kỷ Tuân, chiếu vào khuôn mặt mà cậu thường xuyên thân mật miêu tả.
Đồ đạc trang trí bình thường bỗng trở thành tranh trong khung.
Đầu ngón tay của Hoắc Nhiễm Nhân chạm vào di động, trước khi cậu muốn chụp lại hình ảnh này, Kỷ Tuân bỗng nhiên mở mắt.
Một đôi mắt nặng nề, sâu thẳm như đang hút vào tất cả nguồn sáng, nó xuyên qua phiến lá, sượt qua cánh bướm, chiếu lên người Hoắc Nhiễm Nhân, hàm chứa sắc bén nhìn thấu lòng người.
Sau đó, Kỷ Tuân ưỡn người, phiến lá rung động, bươm bướm bay lên, quầng sáng của mặt trời chiếu vào lân quang trên cánh bướm, thế nhưng cũng chẳng thể sáng bằng anh.
Ánh sáng không chiếu tới người anh, khiến một cái bóng được vẽ xuống từ hai sườn má.
"Anh biết bước tiếp theo nên làm thế nào rồi." Kỷ Tuân nhẹ nhàng lại rầu rĩ cất tiếng.
Nhìn thấu phương hướng phá án tiếp theo rõ ràng là một chuyện đáng mừng, nhưng tại sao Kỷ Tuân không vui? Hoắc Nhiễm Nhân lơ đễnh mà nghĩ.
Bức ảnh tĩnh trước mắt cậu đã trở nên linh hoạt.
Tranh trong khung biến thành cảnh trước mắt.
Cảnh này người này, khiến lòng rung động.
- -----------------------------