Lời Nói Dối Chân Thành (201-291)

Chương 244

Suốt cả đường đi, Hoắc Nhiễm Nhân đã nghĩ đến rất nhiều tình huống sẽ gặp được Kỷ Tuân, nhưng khi cậu thật sự đến cửa phòng khách sạn, nhìn thấy Kỷ Tuân thật sự xuất hiện trước mặt cậu, cậu nhận ra so với tưởng tượng của cậu, Kỷ Tuân hình như càng... Lôi thôi lếch thếch hơn thì phải.

"Em đã đến rồi."

Kỷ Tuân cố gắng để làm cho giọng nói của mình trở nên rõ ràng hơn, nhưng cảm giác mệt mỏi, chán chường vẫn nhân cơ hội chạy ra khỏi kẽ hở của giọng nói. Anh cũng nhanh chóng nhận ra điều này, thế nên dứt khoát không nhọc lòng che giấu nữa, anh hơi dựa vào khung cửa, cả người giống như máy móc bị han gỉ khớp nối, thoạt nhìn như lung lay sắp đổ, "Em có thể ở lại đây bao lâu?"

"Khó nói, phải xem tình hình." Câu trả lời của Hoắc Nhiễm Nhân có vẻ không đủ chân thành, nhưng làm cảnh sát hình sự vốn có ưu thế như vậy, lúc muốn lừa người khác thậm chí còn không cần dốc công tốn sức nghĩ ra một lời nói dối hoàn mỹ, chỉ cần dùng câu" quy định không thể nói" đã có thể qua loa lấy lệ. Cậu nhìn vào đôi mắt đỏ ửng, khô khốc của Kỷ Tuân, "Gần đây anh ngủ không ngon à?"

"Bệnh cũ."

"Lúc trước không phải sắp khỏi rồi hay sao?"

"Muốn hoàn toàn chữa khỏi căn bệnh đã ăn sâu bén rễ, kiểu gì cũng phải lăn lộn, vất vả vài ba lần."

"Bởi vì anh lại bắt đầu điều tra chuyện nhà anh đúng không." Hoắc Nhiễm Nhân nói. Cậu bước vào phòng, hờ hững lại vô cùng nhanh chóng mà nhìn lướt qua mỗi một góc trong phòng.

Sao có thể có camera được? Cậu nghĩ vậy rồi lại thầm bật cười, nếu như căn phòng này thật sự ẩn giấu camera, sớm đã bị Kỷ Tuân phát hiện từ lúc mới vào ở rồi.

Suy nghĩ trong giây phút này, chẳng qua cũng chỉ là một loại lo lắng vô hình vì chuyện mình muốn làm sắp tới mà thôi.

Muốn làm chuyện xấu, luôn lo lắng sẽ để lại một vài chứng cứ.

Hoắc Nhiễm Nhân không tiếp tục nhìn quanh căn phòng nữa, cậu chuyển sang nhìn mặt bàn, trên bàn có đặt máy tính, màn hình máy tính đang tắt, bên cạnh là điện thoại di động, màn hình điện thoại di động cũng đang tắt.

Sau đó, cậu mới nhìn thấy một tấm bảng đen đứng thẳng, bảng đen hiển nhiên không phải vật dụng vốn có trong khách sạn. Trên bảng có một vài manh mối giản lược, còn đính kèm một bức ảnh đen trắng bị xé làm đôi rồi được dán lại lần nữa.

Đó là Hoắc Tê Huỳnh.

Người này không giống mẹ mình. Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ. Trong ký ức của cậu, mẹ là xa cách không thôi, thậm chí lạnh lùng thờ ơ; nhưng trong bức ảnh, mẹ lại có vẻ yếu đuối mong manh, rưng rưng muốn khóc. Cho dù là kiểu nào thì mẹ đều cho người ta một cảm giác cố định.

Là kiểu phụ nữ có thể nhìn thấu.

Dù là đàn ông hay là phụ nữ, rất nhiều người vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu.

Nhưng Hoắc Tê Huỳnh không giống như vậy.

Vết nứt chạy dọc trên khuôn mặt hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, vết nứt kia khiến khuôn mặt cô trở nên không còn rõ ràng như vậy nữa, thậm chí còn khiến cô giống như bị che phủ bởi một lớp khăn che mặt thần bí.

Xinh đẹp, tao nhã, hoạt bát, linh động.

Những tính chất đặc biệt của vẻ đẹp vô hạn tập trung vào một bức ảnh nho nhỏ, ẩn sau lớp khăn che mặt mỏng manh, thỉnh thoảng hé ra một chút, cách những năm tháng cao hơn núi, sâu hơn biển, khiến lớp người ngày nay chấn động.

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn Hoắc Tê Huỳnh một lát rồi quay sang nhìn Kỷ Tuân, nhìn thấy Kỷ Tuân đang đứng trước bàn, chậm chạp pha một ly cà phê hòa tan, cậu hơi nhăn mày: "Thiếu ngủ còn uống hấp thụ caffein, anh không muốn sống nữa à?"

"Vẫn phải làm việc mà. Còn về thói xấu nho nhỏ của anh," Kỷ Tuân quay lưng về phía Hoắc Nhiễm Nhân, giơ tay ra dấu một kích thước nhỏ bằng móng tay, "Không cần quá để ý, còn trẻ, còn có thể tùy ý."

"Người đưa trà cẩu kỷ cho em lúc trước cứ như không phải ấy nhỉ." Hoắc Nhiễm Nhân khẽ cười, hơi có chút móc mỉa.

"Cái này gọi là nghiêm khắc với người, khoan dung với mình."

Kỷ Tuân bỗng xoay người, lưu lại một nụ hôn bên môi Hoắc Nhiễm Nhân.

Như cánh bướm rung rinh, như hạt sương khẽ chạm, thoáng chốc đã tan đi, nhưng hương thơm kỳ lạ đi cùng lại lưu luyến mà nán lại thật lâu giữa răng môi.

Một dòng thơ được viết bởi hương thơm, tuy ngắn ngủi lại xinh đẹp.

Hoắc Nhiễm Nhân tựa như thất thần trong nháy mắt, sau đó cậu phát hiện hương thơm vốn không phải là ảo giác của cậu. Trên túi áo khoác da màu đen của cậu, chẳng biết đã bị nhét vào một bông hoa hồng đỏ rục rịch sắp nở từ lúc nào, thậm chí bên trên vẫn còn đọng sương.

Cậu ngước mắt lên, nhìn thấy Kỷ Tuân đang mỉm cười.

"Anh lấy từ đâu thế?"

"Từ cửa hàng hoa dưới lầu." Kỷ Tuân nói, "Vốn muốn làm chuyện lãng mạn hơn, nhưng em đến vì việc chung, anh cũng đến vì việc chung, tranh thủ gặp nhau lúc rảnh rỗi thì còn nghe được, chứ thật sự muốn nhân cơ hội làm chuyện riêng, có vẻ không xuôi cho lắm."

"Cho nên như thế này," Kỷ Tuân duỗi tay, chạm vào cánh hoa hồng, lại chạm vào môi của Hoắc Nhiễm Nhân môi, "Là tương đối tốt."

"... Đúng vậy."

Trong một khoảnh khắc, Hoắc Nhiễm Nhân đã thực sự bị cuốn vào trong chiếc giường ấm ấp lại đầy hoa do Kỷ Tuân bện thành.

Đáng tiếc tâm tư quỷ quyệt giống như lưỡi dao sắc bén, dễ dàng xé nát cánh hoa mềm mại.

Khi Kỷ Tuân quay người đi lấy cốc cà phê, Hoắc Nhiễm Nhân đã cầm lấy ly cà phê từ trong lòng bàn tay của Kỷ Tuân: "Đừng có tưởng làm chuyện này rồi em sẽ quên đi quầng mắt thâm sì của anh."

"Nó đáng yêu mà."

"Đi ngủ."

"Chờ đã..."

"Tắm trước rồi ngủ." Hoắc Nhiễm Nhân ngửi cổ Kỷ Tuân xong thì cau mày nói.

"Này!"

Kỷ Tuân kháng nghị, đương nhiên kháng nghị không có hiệu lực, anh bị Hoắc Nhiễm Nhân đẩy vào phòng tắm, chẳng bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm đã vang lên.

Hoắc Nhiễm Nhân đổ toàn bộ ly cà phê vào trong bồn rửa, cậu không tiếp tục nhìn bồn rửa mà nhẹ nhàng lướt qua nửa căn phòng, nhìn vào điện thoại di động vẫn đang đặt trên mặt bàn.

*

"Em không thể không biết," Lúc nói câu này, Kỷ Tuân đã bước ra khỏi phòng tắm, anh nhào vào ổ chăn, cả người tỏa ra hơi nóng, "Tắm trước khi ngủ sẽ không có lợi cho giấc ngủ."

Động tác lúc nãy quá khẩn thiết, khiến Kỷ Tuân cảm thấy nghi ngờ rồi sao?

Hoắc Nhiễm Nhân bình tình, tự nhiên mà hỏi ngược lại: "Anh ngủ được à?"

"Ừm..."

"Nước nóng có tác dụng hỗ trợ thư giãn."

"Đúng là vậy."

"Nằm lên giường, nghỉ ngơi một lát đi."

"Hiếm lắm em mới có cơ hội tới đây mà chỉ nhìn anh ngủ thì có phải quá lãng phí rồi không?"

"Hiếm lắm em mới có cơ hội tới đây, giám sát anh cơ thể anh có khỏe mạnh không, có sống lâu được không, ngẫm lại cũng không phải một chuyến công cốc."

Kỷ Tuân giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, không quên căn dặn một câu: "Để điện thoại lên đầu giường cho anh đi. Giúp anh sạc pin từ lúc nào thế?"

"..."

Điện thoại di động đã cài đặt thiết bị nghe trộm sẽ bị tụt pin rất nhanh.

Nếu như Kỷ Tuân nhớ tới phần trăm pin trước đó, lúc mở điện thoại ra lại nhìn thấy phần trăm pin hiện tại, sợ là sẽ bại lộ ngay lập tức.

Trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, Hoắc Nhiễm Nhân đã giúp Kỷ Tuân sạc điện thoại di động.

Câu hỏi này khiến Hoắc Nhiễm Nhân cảm thấy không mấy dễ chịu, nhưng cậu đã có chuẩn bị từ trước, bởi vậy trả lời rất trôi chảy: "Tiện tay, điện thoại của em cũng đang sạc."

"À..."

Kỷ Tuân nhìn sang. Nhìn điện thoại của cậu trước, sau đó mới nhìn vào khuôn mặt cậu.

Ánh mắt này tựa như vừa mọc gai nhọn, lại vừa có lông dài, đâm vào cơ thể Hoắc Nhiễm Nhân, khiến cậu bất giác trở nên căng thẳng: "Làm sao? Có ý kiến?"

"Có thể có ý kiến gì? Thật chu đáo." Kỷ Tuân cười nói, "Cảm ơn."

"..." Hoắc Nhiễm Nhân không yên lòng mà trượt màn hình điện thoại di động.

Có lẽ thứ vừa mọc gai nhọn, lại vừa có lông dài không phải ánh mắt của Kỷ Tuân, mà là nội tâm của chính cậu. Cậu đứng dậy, cầm điện thoại của Kỷ Tuân từ mặt bàn xa xa đến tủ đầu giường, cũng không quên tiếp tục cắm sạc.

Khoảnh khắc rút phích cắm, màn hình điện thoại di động sáng lên, vì không để Kỷ Tuân đang nằm trên giường nhìn thấy, cậu còn cố ý úp ngược màn hình điện thoại.

Trong khoảng thời gian này, cậu hoàn toàn tập trung vào điện thoại di động, cho đến khi đột nhiên cảm nhận được nhúm tóc bên tai hơi lay động mới chợt nhận ra bất thường, lập tức duỗi tay nắm chặt cổ tay Kỷ Tuân.

Cậu vội vàng quay đầu, nhìn về phía Kỷ Tuân.

Khuôn mặt của Kỷ Tuân không có chút ý cười nào.

Khuôn mặt mất đi tươi cười quen thuộc kia đã biến thành dao nhọn, dao nhọn đâm vào lồng ngực cậu.

Tai nghe giấu trong tai đã bị phát hiện?

Bầu không khí nhất thời cứng đờ.

Cho đến khi Kỷ Tuân lắc lắc cổ tay, trêu cậu: "Làm gì thế, cảnh sát Hoắc còn chưa thoát khỏi trạng thái làm việc, coi anh là tên trộm đánh lén em à?"

"... Anh đột nhiên đưa tay vào điểm mù của em, đương nhiên sẽ kích thích phản ứng bản năng của em." Hoắc Nhiễm Nhân buông tay ra, "Không làm anh đau chứ?"

"Nếu như anh là phụ nữ, em quan tâm như vậy sẽ rất hợp lý." Kỷ Tuân bật cười, "Chúng ta đều là đàn ông, giá trị vũ lực không lệch nhau nhiều như vậy. Mới mấy ngày không gặp, sao em lại căng thẳng thế?"

"Mới mấy ngày không gặp, anh càng lúc càng không đứng đắn." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

Giữa những người yêu nhau, tranh luận chuyện như thế này sẽ không có kết quả.

Quả nhiên, Kỷ Tuân không nói thêm nữa, chỉ nói: "Vừa rồi định vuốt tóc cho em, ít khi nào thấy em thả tóc lắm."

"Em vốn thích thả tóc." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Chỉ là công việc quá nhiều."

"Thật nhớ hồi còn cùng em ở quán bar." Kỷ Tuân thở dài thườn thượt.

"Ngủ đi." Hoắc Nhiễm Nhân lại nói.

"Tỉnh ngủ đến quán bar không?" Kỷ Tuân mong đợi hỏi.

"Nếu như buổi tối chúng ta đều không có việc gì." Hoắc Nhiễm Nhân tỏ vẻ thế nào cũng được.

Cuối cùng Kỷ Tuân cũng nhắm mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần.

Hoắc Nhiễm Nhân cũng nhẹ nhàng đặt điện thoại lên mặt bàn.

Cậu bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc mình có thể ở lại bên cạnh Kỷ Tuân được bao lâu.

Cả ngày hôm nay thì được, nhưng ngày mai chỉ có thể ở lại nửa ngày, nếu không Kỷ Tuân chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Tuy không ở bên cạnh Kỷ Tuân cũng không cản trở việc cậu nghe lén Kỷ Tuân liên lạc với người khác, nhưng cho dù Kỷ Tuân có liên hệ với Mạnh Phụ Sơn, vậy thì bên kỹ thuật cũng cần một khoảng thời gian nhất định để có thể tìm được nơi có tín hiệu từ máy nghe lén, lúc hai người gọi điện cho nhau, cậu tốt nhất có thể ở bên cạnh Kỷ Tuân, kéo dài một chút thời gian...

Có hơi khó khăn, nhưng cũng không phải không có cách nào.

Nếu như hai người họ liên lạc với nhau trong lúc cậu không có mặt ở đây, vậy thì đành nghĩ cách, tranh thủ bảo Kỷ Tuân cùng trở về thành phố Ninh với cậu.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Hoắc Nhiễm Nhân thầm giật mình, lập tức nhìn về phía đầu giường.

Nhưng điện thoại di động đặt trên đầu giường lại im lặng, không hề nhúc nhích giống như người đã chết vậy.

Lúc này Hoắc Nhiễm Nhân mới phát hiện, không phải điện thoại của Kỷ Tuân vang lên, là điện thoại của chính mình vang lên.

Cậu cúi đầu xem thử, là cục trưởng Chu gọi tới.

Hoắc Nhiễm Nhân vô ý tự tay mở nắp núi lửa, dứt khoát nhấn nút để chế độ im lặng, coi như không xảy ra chuyện gì.

"Ai thế?" Kỷ Tuân hàm hồ hỏi.

"Số lạ." Hoắc Nhiễm Nhân, "Chắc là cuộc gọi quấy rối thôi."

"Hung hăng ngang ngược." Kỷ Tuân nhắm mắt hừ hừ, "Quay lại câu cá chấp pháp, bắt hết bọn họ."

"Bận tâm vớ vẩn, anh ngủ đi."

Lời này cũng vô ích, Hoắc Nhiễm Nhân để chế độ im lặng chưa được bao lâu thì điện thoại di động lại vang lên, lần này không phải điện thoại của cậu, là điện thoại của Kỷ Tuân. Hoắc Nhiễm Nhân nhìn chiếc điện thoại đang kêu rè rè trên tủ đầu giường, không nhúc nhích.

Kỷ Tuân lề mề suốt một lúc lâu cũng không mở mắt ra, trực tiếp nhận lấy: "Alo?"

Không có câu thứ hai, Kỷ Tuân trực tiếp cúp điện thoại, nói với Hoắc Nhiễm Nhân: "Tiếp thị nhà đất."

Hoắc Nhiễm Nhân nhún nhún vai, tỏ vẻ hiểu rõ.

"Để chế độ im lặng đi."

"Không được, lỡ có cuộc gọi quan trọng thì sao?"

Lời này ngược lại giống như thật sự có tác dụng, trong hai tiếng đồng hồ tiếp theo, điện thoại của hai người đều im lặng, không vang lên bất kỳ lần nào nữa. Cho đến gần buổi trưa, điện thoại của Kỷ Tuân mới nhận được cuộc gọi.

Vẫn là điện thoại tiếp thị.

Một lần lạ, hai lần quen, ba lần thì thật sự giống như sói tới rồi.

Hoắc Nhiễm Nhân nhận ra mình đã quá căng thẳng, đây không phải một hiện tượng tốt.

Cậu cố gắng thả lỏng bản thân, tiếp tục làm việc từ xa.

Thời gian quả thực giống như chạy trốn trong lúc cậu ép mình chuyển dời sự chú ý, trong lúc đó, điện thoại của cậu lẫn điện thoại của Kỷ Tuân đều vang lên mấy lần.

Cuộc gọi thứ bảy trong ngày vang lên vào giờ ăn tối.

Nửa tiếng trước, Kỷ Tuân mới vừa đặt thức ăn nhanh. Anh tiện tay ấn nhận, nói: "Thức ăn nhanh?"

"Kỷ Tuân."

Giọng nói xuất hiện trong điện thoại của Kỷ Tuân cũng cùng lúc xuất hiện trong tai nghe nghe lén mà Hoắc Nhiễm Nhân giấu trong tai.

Bàn tay đang cầm điện thoại di động của Hoắc Nhiễm Nhân bỗng nhiên nắm chặt.

Mạnh Phụ Sơn.

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment