Lời Nói Dối Chân Thành (201-291)

Chương 253

Kỷ Tuân lực bất tòng tâm nửa ngày mới bắt đầu nghĩ cách giải quyết.

Xảy ra vấn đề là không thể tránh khỏi, nghĩ trăm phương ngàn kế giải quyết vấn đề mới là việc quan trọng nhất để đẩy nhanh mọi chuyện.

Về phần tại sao vội vã đi lên, đồ ăn đưa vào miệng tối hôm qua có vấn đề, có thể đã cho thêm thứ gì đó giống chất gây ảo giác vào trong đồ ăn, nếu như việc cho thêm chất gây ảo giác là mưu kế của ông Liễu nhằm xào nóng bầu không khí, vậy thì ngày hôm nay, sau khi anh tỉnh dậy, cố tình đi tìm lối vào của trò chơi chạy trốn lại phát hiện lối đi đã bị chặn lại, hoàn toàn không có cách nào ra ngoài, mọi chuyện đã trở nên rất rõ ràng.

Người tổ chức trò chơi không thể vừa đặt ra quy tắc lại vừa phá vỡ quy tắc.

Vậy nên chỉ có một khả năng duy nhất là trên thuyền đã xảy ra chuyện.

Không chỉ anh và Mạnh Phụ Sơn, hiện tại còn có người khác đang ra tay với con thuyền này, hợp sức với hai người họ, thực sự là quá trùng hợp.

Kỷ Tuân xua đi một vài suy nghĩ mà hiện tại không cần đến, tiếp tục tập trung vào những khó khăn trước mắt.

Thân thuyền trên rộng dưới hẹp, xuất hiện trước mặt Kỷ Tuân là một mạn thuyền màu trắng nghiêng ra ngoài, hướng lên trên, theo ước lượng thực tế, khoảng cách hiện tại giữa anh và lan can của boong thuyền chính không quá xa như trong tưởng tượng, tưởng tượng luôn có thể phóng đại khó khăn lên rất nhiều, có lẽ điều này bắt nguồn từ thói hư tật xấu ham ăn biếng làm của con người —— Khoảng bảy, tám mét.

Bảy, tám mét này... Không thể leo lên bằng tay không, bây giờ cũng không phải đang quay phim Người Sói. Chỉ có thể vận dụng một vài kỹ thuật nho nhỏ. Tỷ như quăng dây thừng lên trên, quăng qua lan can của mạn thuyền, sau đó anh kéo dây thừng treo trên lan can, leo lên từng chút một.

Sợi dây thừng này phải đủ dày, ít nhất cũng là sợi dây thừng có thể chịu được trọng lượng của một người.

Tìm một sợi dây thừng rất đơn giản, trong tầm tay đã có, có lẽ trên thuyền sẽ không bao giờ thiếu những thứ nhất định phải dùng đến như dây thừng đâu. Quăng dây thừng lên cũng không khó, quăng bằng tay không đúng là một thử thách về lực cánh tay, nhưng buộc một vật nặng nho nhỏ như quả bóng mềm thì đơn giản, còn có thể dễ dàng kẹp đầu dây vào lan can của mạn thuyền.

Quăng dây lên còn phải để nó thả xuống... Còn phải thả xuống tay mình.

Kỷ Tuân nhìn khoảng cách thẳng đứng tương đối xa giữa mình và lan can của mạn thuyền, anh thầm nghĩ. Giả sử có một cuộn len ở trên mái nhà, nếu không thể nhẹ nhàng, nhanh gọn nhảy lên mái nhà rồi lấy nó xuống giống như một con mèo, vậy còn có cách gì?

Tỷ như... Đứng trong sân, lấy cái sào dài gẩy nó xuống?

Kỷ Tuân đã nghĩ ra được vài cách.

Anh lui ra khỏi cửa sổ, nhìn căn phòng nhỏ mà mình đang ở.

Đây là phòng chứa đồ dưới boong thuyền, trong phòng chất đủ mọi thứ, Kỷ Tuân tìm một cuộn dây thừng thô trước, buộc vào sợi dây thừng nhỏ, lại quấn dây thừng nhỏ vào đuôi của hộp kẹp ghim, sau đó anh đi đến chỗ cửa sổ một lần nữa, ném dây lên trên.

Trong lần quăng đầu tiên, không nhìn chuẩn khoảng cách, sợi dây đập phải mạn thuyền rồi rơi xuống dưới, Kỷ Tuân cầm lấy dây thừng, kéo cái hộp vào trong tay, anh ước lượng một lát, hơi điều chỉnh lại, đến khi quăng lần thứ hai, sợi dây thuận lợi vòng qua lan can, lại bởi vì trọng lực mà rủ xuống dưới.

Thành công rồi.

Kỷ Tuân cúi người xuống, trở về phòng, bắt đầu mày mò thứ khác.

Anh lấy một cái bơm bóng bay, lại tìm một túi bóng bay dài còn chưa mở túi, anh thổi bóng bay trước, dán băng dính hai mặt lên, cuối cùng lấy một sợi dây thật dài dán lên bóng bay.

Sau đó Kỷ Tuân lại chui ra ngoài cửa sổ, anh kéo sợi dây, giữ hộp nhựa ở vị trí chính giữa, lại ném quả bóng bay về hộp nhựa phía trước..."Phù" ——

Kiến thức của học sinh tiểu học mà thôi.

Chỉ cần có một lực đẩy về phía sau, bóng bay sẽ chuyển động ngược về phía trước.

Trong tưởng tượng của Kỷ Tuân, bóng bay là tên lửa, khi tên lửa bay lên cao, diện tích tiếp xúc khá lớn, hình sợi dài có thể ổn định quỹ đạo chuyển động về phía trước, chỉ cần kỹ thuật bắn chuẩn, à không, nhắm chuẩn, băng dính hai mặt sẽ dính vào hộp kẹp ghim, lúc này anh chỉ cần cẩn thận kéo sợi dây là có thể dùng bóng bay đã dán băng dính hai mặt kéo lấy sợi dây trên hộp kẹp ghim, sau đó, tận dụng vòng tuần hoàn này mà từng chút từng chút đổi sợi dây nhỏ có hộp kẹp thành sợi dây lớn.

Bằng cách này, dây thừng lớn treo trên lan can, hai đầu dây đều ở trong tay anh, anh có thể kéo dây thừng lớn mà trèo lên, trèo thẳng lên trên boong thuyền.

Lý thuyết là như vậy, nhưng thực tế lại thất bại không ngừng.

Thất bại một lần, hai lần, ba lần, vô số lần.

Lại một lần sau vô số lần, Kỷ Tuân vừa tung bóng bay vừa nghĩ, nếu như đang chơi game, chắc sau khi ra ngoài mình còn có thêm danh hiệu mới ấy chứ, chi bằng gọi là:

#sát thủ bóng bay#, #kẻ hủy diệt bóng bay#, #người đàn ông bước tới từ biển xác bóng bay#

Lại "phù" một tiếng, Kỷ Tuân chờ bóng bay rơi xuống biển.

Nhưng anh đợi một lúc vẫn không thấy quả bóng rơi xuống, thế là anh kéo sợi dây trong tay, có một chút lực cản đưa trở lại. Kỷ Tuân bỗng cảm thấy phấn chấn, vội vã cẩn thận kéo lên từng chút từng chút một, kéo một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy hộp kẹp ghim rơi vào trong tay.

Cái hộp nhựa bình thường không có gì lạ, lúc này lại được ánh mặt trời trên biển xuyên qua, thoáng chốc trở nên lấp lánh ánh vàng, quý khí không thôi, xuyên qua nó là ánh mặt trời trên biển sao? Không, rõ ràng là ánh sáng hy vọng trong lòng mình.

Kỷ Tuân vừa nghĩ vừa tiếp tục kéo sợi dây, cho đến khi kéo được cả hai đầu của sợi dây thừng lớn vào trong lòng bàn tay.

Sau đó, Kỷ Tuân xóa sạch dấu vết của những thứ mà anh đã dùng trong phòng, lại quấn dây thừng lớn vào bên hông của chính mình, cuối cùng hít một hơi thật sâu, nắm lấy dây thừng, ngồi xổm trên cửa sổ, nhảy về phía trước!

Dây thừng dập dờn trong không trung, Kỷ Tuân cũng dập dờn theo dây thừng.

Gió biển hiu hiu, nước biển ào ào, mặt trời trên biển còn tỏa ra hơi nóng khiến anh chói mắt.

Từ góc độ này nhìn ra xung quanh, mọi thứ đều rất lớn, chỉ có bản thân mình là nhỏ bé, tính mạng của chính mình cũng rất nhỏ bé, hiện tại mọi tiếp điểm của anh với thế giới này chỉ có sợi dây thừng đang treo lơ lửng kia.

Giống như châu chấu bị buộc vào sợi dây, không biết có thể nhảy lên mũi thuyền hay không nữa.

Kỷ Tuân hít sâu một hơi, hai tay bám chắc, bắt đầu leo lên từng chút từng chút, giữa chừng bỗng cảm thấy nước biển bên dưới thật lạnh, gió biển trên đầu cũng thật lạnh, anh leo lên từng chút từng chút, mỗi khi leo lên được một chút, mỗi lần cảm thấy cơ bắp trên hai cánh tay hơi run rẩy là anh lại nhớ tới những đêm anh đã không ngủ, những ly rượu mà anh đã từng uống trong ba năm qua.

Có thể thấy trong cuộc sống này, nợ là phải trả, dù sớm hay muộn đều phải trả.

Khi con người càng căng thẳng, não bộ càng dễ tưởng tượng bay bổng, nhưng điều này cũng có lợi, đến khi Kỷ Tuân đột nhiên hoàn hồn, chặng đường leo lên muôn phần nguy hiểm đã gần tới đích.

Khi lòng bàn tay bị dây thừng mài đến đỏ lên của Kỷ Tuân nắm lấy lan can lạnh như băng trên boong thuyền, anh thở ra nửa hơi, nửa hơi còn lại dùng để chống người nhảy lên boong thuyền.

Sau đó một tiếng "bịch" khe khẽ vang lên, Kỷ Tuân đã thành công nhảy lên boong thuyền cũng hoàn toàn thả lỏng:

Mệnh chưa tuyệt, cuối cùng cũng xem như đã lên được rồi!

- ------------------------------
Bình Luận (0)
Comment