Lời Nói Dối Chân Thành (201-291)

Chương 264

"Mạnh Phụ Sơn ——" Kỷ Tuân bước lên một bước.

"Cậu cũng đứng đó." Mạnh Phụ Sơn lạnh lùng nói, "Tôi sẽ không nổ súng với cậu, nhưng trong tay tôi có dao."

"..."

"Kỷ Tuân, động não đi. Sao thế, vừa gặp được bạn mới là não cậu mênh mông toàn nước thôi à?" Mạnh Phụ Sơn híp mắt, nhìn chằm chằm Hoắc Nhiễm Nhân, "Hiện tại, chúng ta đều ở trên thuyền, không có mạng, không có điện thoại, chúng ta đặt mình trong một hòn đảo biệt lập, không có cách nào kiểm chứng thông tin bên ngoài. Theo như lời giải thích của cậu, Trần Gia Thụ không phạm tội, hung thủ cũng không phải A Tân, lực lượng cảnh sát các cậu nhiều nhất chỉ có thể tạm giữ hắn 48 giờ, làm gì có chuyện không còn hy vọng, phải hợp tác với các cậu? Hợp tác cái gì? Hắn và tôi trước sau mất tích, chắc hẳn đã nhận định tôi là hung thủ, muốn tìm tôi trả thù riêng, nếu như hắn tình nguyện hợp tác với cảnh sát để bắt tôi, hà tất phải rời đi? Ở lại thành phố Ninh là có thể hợp tác với cảnh sát. Từ lúc bắt đầu, logic của câu chuyện này đã không phù hợp!"

"Còn có —— "

"Còn có?" Hoắc Nhiễm Nhân gần như là mỉa mai.

"Đương nhiên còn có." Mạnh Phụ Sơn nói, "Trước khi lên được thuyền phải biết đến con thuyền này đã. Sở dĩ Kỷ Tuân biết được con thuyền này, là bởi vì tôi nói cho cậu ta; vậy thì cậu đã biết được con thuyền này như thế nào? Tình báo của lực lượng cảnh sát? Lần khác còn có thể, lần này không thể. Bởi vì địa điểm lên thuyền lần này không ở trong nước. Sao, lực lượng cảnh sát thành phố Ninh đã duỗi tay ra tận nước ngoài rồi cơ à?"

"Cậu đổi nhân quả. Cậu không phải thông qua A Tân mới tìm được địa điểm lên thuyền. Cậu biết được địa điểm lên thuyền trước rồi mới bất ngờ phát hiện A Tân."

"Chẳng lẽ không thể thông qua các mối quan hệ của Trần Gia Thụ để tìm được ông chủ lên thuyền sao?" Kỷ Tuân xen ngang một câu.

"Kỷ Tuân, cậu cũng từng tham gia điều tra vụ án của Trần Gia Thụ rồi đúng không. Cậu từng nhìn thấy đối tượng có liên quan đến "lên thuyền" mà đáng để hoài nghi trong các mối quan hệ cá nhân của Trần Gia Thụ sao?" Mạnh Phụ Sơn châm chọc, "Đừng nói lên thuyền, các cậu có tìm được đối tượng có liên quan đến "Tàu thuyền thuận sông, gió yên sóng lặng" cùng với "thuyền" không?"

Kỷ Tuân im lặng.

Trong khoảng thời gian anh tham gia điều tra, đúng là không tìm được.

"Con thuyền này vô cùng chú trọng vấn đề ẩn danh. Sở dĩ A Tân có thể tìm được ông chủ giúp hắn lên thuyền, là bởi ông chủ kia từng có một hai lần qua lại với Trần Gia Thụ, mà A Tân thân là thân tín của Trần Gia Thụ, hắn biết mọi chuyện —— cho nên hắn cũng biết ông chủ kia."

"Nhưng cảnh sát Hoắc ——" Mạnh Phụ Sơn chuyển đề tài, quay sang nói về Hoắc Nhiễm Nhân, "Cậu đã biết bằng cách nào? Cậu không giải thích được, vì thế kết luận chính là điều tôi vừa nói lúc nãy: Cậu tìm được địa điểm trước rồi mới tìm được A Tân."

"Một manh mối không thể nói ra một cách thẳng thắn sợ là cũng kéo theo một câu hỏi không thể trả lời một cách thẳng thắn," Mạnh Phụ Sơn cười nhạo, hỏi lại, "Cậu đã lên thuyền bằng cách nào?"

Hắn nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân, nhưng lại nói với Kỷ Tuân.

"Kỷ Tuân, cậu vốn không nên phạm phải sai lầm rõ ràng như thế này. Tôi đã trả lời câu hỏi mà cậu ta đặt ra cho tôi, nhưng cậu ta lại không trả lời câu hỏi mà tôi đặt ra cho cậu ta. Cậu cảm thấy vừa nãy cậu ta đã thành thật nói ra con đường lên thuyền, không hề lảng tránh, không hề che giấu động cơ không thể để người khác biết sao?"

Kỷ Tuân im lặng vài giây rồi nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân: "Em lên thuyền bằng cách nào?"

Loại trào phúng như có như không lần đầu tiên biến mất khỏi khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân. Cậu bình tĩnh đáp: "Không thể trả lời."

Mạnh Phụ Sơn không hề bất ngờ với câu trả lời này. Hắn không chớp mắt, bàn tay cầm súng vững như bàn thạch: "Lúc nãy cậu ta bảo có chuyện tôi vẫn chưa nói cho cậu, thế cậu ta đã nói tất cả mọi chuyện cho cậu chưa? Kỷ Tuân, cậu có biết phòng của Hoắc Nhiễm Nhân không ở tầng hai mà ở tầng ba không? Tầng ba, phòng tổng thống, là phòng mà ông Liễu dùng để chiêu đãi khách quý đấy. Tôi đúng là lên được thuyền, hơn nữa còn trăm phương ngàn kế dẫn cậu lên thuyền. Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân thì sao? Cậu ta đâu chỉ lên được thuyền, cậu ta còn có thể dùng thân phận khách quý để lên thuyền."

Mạnh Phụ Sơn cười khẩy.

"Nếu tiêu chí đánh giá hiềm nghi là có thể lên thuyền hay không, vậy thì hiềm nghi của cậu ta sợ là lớn hơn tôi nhiều."

Kỷ Tuân đảo mắt nhìn qua Mạnh Phụ Sơn cùng Hoắc Nhiễm Nhân.

Mạnh Phụ Sơn nói tiếp.

Giống như Hoắc Nhiễm Nhân có nghi ngờ rất nặng với hắn, hắn cũng có vô số cân nhắc đắn đo với Hoắc Nhiễm Nhân.

"Lúc tôi gặp được hai người ở thành phố Cầm, hai người đang bị đuổi giết. Những người kia hẳn là tội phạm ma túy đúng không? Chỉ có tội phạm ma túy mới có thể bỏ mạng trong nước như thế, cho nên cậu ta từng làm cảnh sát phòng chống ma túy? Nhìn chức vị của cậu ta, tuổi trẻ tài cao, lập được đại công —— Sao, nằm vùng thành công, bắt được cả ổ?"

"Cảnh sát phòng chống ma túy... Một nghề cảnh sát rất nguy hiểm." Mạnh Phụ Sơn chậm rãi nói, "Cảnh sát nằm vùng... Lại là nguy hiểm trong nguy hiểm."

"Làm nghề này, có những người anh dũng hy sinh; có những người may mắn sống sót; còn có những người bị bóng đêm ăn mòn."

"Cảnh sát Hoắc." Trào phúng đã chuyển từ khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân sang khuôn mặt của Mạnh Phụ Sơn, "Cậu là loại người nào đây?"

Sau đó, Mạnh Phụ Sơn liếc Kỷ Tuân một cái.

"Kỷ Tuân, nếu như cậu tin suy luận vừa nãy của cậu ta, vậy thì cậu có tin suy luận của tôi không? Cậu tin bạn mới hay tin bạn cũ của cậu?"

"Có lẽ tôi hẳn phải đáng tin hơn chứ.

"Ít nhất, chúng ta có cùng mục tiêu.

"Mục tiêu của cậu ta thì sao? Cậu có biết không?"

Ánh mắt đảo qua đảo lại của Kỷ Tuân cuối cùng cũng dừng lại trên người Mạnh Phụ Sơn.

"Được rồi." Anh chỉ nói hai chữ này, không nói tin ai, cũng không nói không tin ai, "Bây giờ cậu muốn làm như thế nào?"

"Làm theo kế hoạch ban đầu." Mạnh Phụ Sơn, "Trước khi cậu ta xông vào, chúng ta đã dự tính xong."

Kỷ Tuân nhíu mày, gật gật đầu: "Không sai, đúng là chúng ta đã lên kế hoạch rồi. Nhưng bây giờ tình hình có thay đổi, cậu ở trên này, hai người xác định có thể hợp tác bình thường sao?"

Lần này, hai người cười mỉa thành tiếng.

"Tôi có một đề nghị mới." Kỷ Tuân nói, "Vừa hay bây giờ hai người đều bị đuổi vào phòng, ăn đồ đóng hộp tự lo liệu cho bản thân, tôi nghĩ ông Liễu sắp xếp như vậy không phải là muốn xem một lúc sau mọi người có ngoan ngoãn ở trong phòng không, mà là muốn dành thời gian làm chuyện thực sự quan trọng đối với lão ta —— tỷ như liên lạc với bên ngoài. Mà đây lại không phải chuyện không thể thực hiện được. Nói cách khác, nghĩ theo tình huống xấu nhất, thời gian của chúng ta không còn nhiều... Một khi ông Liễu liên lạc thành công với bên ngoài, ngắn nhất chỉ cần ba tiếng, máy bay trực thăng có thể bay đến vùng trời của con thuyền này. Mạnh Phụ Sơn, chúng ta đổi với nhau đi, cậu xuống chụp ảnh, tôi ở trên này tùy cơ ứng biến."

"Không," Mạnh Phụ Sơn nói thẳng, "Dựa theo kế hoạch ban đầu."

Kỷ Tuân không từ bỏ, anh cố gắng thuyết phục Mạnh Phụ Sơn lần nữa: "Tôi cảm thấy đề nghị của tôi có khả năng ứng phó với nguy cơ hiện tại hơn. Chân tướng 40 năm trước là nguồn gốc của mọi chuyện, chắc chắn nó cũng liên quan đến chân tướng của rất nhiều vụ đẫm máu sau đó... Bao gồm cả chân tướng về chuyện của Kỷ Ngữ."

Mạnh Phụ Sơn mím chặt môi.

Kỷ Ngữ là vết thương vĩnh viễn trong lòng Kỷ Tuân, sao lại không phải đau đớn không thể chạm vào của Mạnh Phụ Sơn cơ chứ?

Nhìn ra được, hắn hơi dao động.

Thế nhưng cuối cùng, hắn chầm chậm lắc đầu: "Kỷ Tuân, tôi không tin cậu ta, hiện tại, tôi cũng không tin cậu như trước, không cần nói nữa, dựa theo kế hoạch ban đầu của chúng ta."

Đã nói đến mức này, quả thực không cần nói nữa.

Kỷ Tuân lại thở dài thườn thượt, anh lùi một bước: "Được rồi, tôi đã hiểu. Tôi đưa súng cho cậu, bây giờ tôi xuống chụp chứng cứ, thuận tiện dẫn em ấy —— "

Kỷ Tuân nhìn Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân lạnh lùng nhìn Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân không đáp lại ánh mắt này, quay sang nói với Mạnh Phụ Sơn: "Dẫn em ấy đi cùng, không có vấn đề gì chứ?"

"Cầu còn không được." Mạnh Phụ Sơn phun ra bốn chữ.

Kỷ Tuân nhún vai, đi về phía trước, trong cái phòng bé như hạt gạo, muốn đi về phía trước chỉ có thể sượt qua người Mạnh Phụ Sơn.

Khi Kỷ Tuân đến trước mặt, Mạnh Phụ Sơn khép cánh tay vào bên trong, hơi nâng họng súng lên, nhường chỗ cho anh đi.

Chính là lúc này!

Kỷ Tuân đột ngột huých khuỷu tay vào Mạnh Phụ Sơn!

Mạnh Phụ Sơn bất ngờ nhưng không hoảng loạn, lập tức duỗi tay lấy dao trong túi —— hắn không nói dối, hắn quả thực có mang dao bên mình, ánh dao chiếu vào mắt Kỷ Tuân, tranh thủ trước khi cơ thể phải chịu ảnh hưởng, Kỷ Tuân lập tức nhắm hai mắt lại, dùng cơ thể đè lên người Mạnh Phụ Sơn!

Anh nghe thấy Mạnh Phụ Sơn khẽ chửi một tiếng, sau đó anh ngã xuống đất, nhưng không quan trọng. Quan trọng là... ——

Ngoại trừ anh, ở hiện trường còn có một người khác!

Hoắc Nhiễm Nhân!

Kỷ Tuân ngã xuống rồi mở mắt ra chỉ trong phút chốc, nhưng trong phút chốc này, cuộc chiến đã xảy ra biến hóa không nhỏ, dao rơi xuống đất, khẩu súng thì đang trườn qua tay của Mạnh Phụ Sơn cùng Hoắc Nhiễm Nhân, sau đó, khẩu súng kia đột nhiên văng ra khỏi bàn tay của bọn họ, bay lên thật cao, tạo thành một đường parabol...

Kỷ Tuân chớp lấy cơ hội, cướp được khẩu súng trước hai người còn lại.

Cùng lúc đó anh cũng đá mũi chân, đá con dao vào trong góc mà mình không thể nhìn thấy.

Sau đó anh giơ súng vào hai người phía trước... Không ai dừng lại... Lúc nãy đã thử rồi, chiêu này rõ ràng không có tác dụng.

Kỷ Tuân cũng không buồn nói chuyện.

Anh ngẫm nghĩ một lát rồi dứt khoát lùi về phía sau hai bước, ngồi xuống giường, đổi nòng súng, nhắm vào chính mình, lời ít mà ý nhiều:

"Đừng đánh nữa, ai còn đánh nữa, tôi sẽ nổ súng."

"..."

Hai người dừng tay. Bọn họ cùng nhìn về phía Kỷ Tuân, không một ai nói chuyện, mà trên mặt bọn họ đều có biểu cảm một lời khó nói hết.

Kỷ Tuân lắc lắc khẩu súng, mỉm cười với hai người:

"Rất tốt, uy hiếp bằng cách này rất có tác dụng. Cho nên tôi nhắc lại tình hình hiện nay một lần nữa, giúp hai người nhớ kỹ: Tôi chắc chắn sẽ không nổ súng vào bất cứ ai trong số hai người, nhưng bây giờ súng đang ở trong tay tôi, nếu như bất cứ ai trong số hai người dám manh động, tôi sẽ tự bắn mình một phát, nếu cả hai người đều manh động, tôi sẽ tự bắn mình hai phát, sau đó hai người có thể khiêng xác tôi ném xuống biển rồi tiếp tục đánh nhau, tùy hai người."

"Được." Mạnh Phụ Sơn đột nhiên nói, "Cậu giữ súng, hai người hợp tác với nhau, để tôi đi."

"Ngậm miệng." Kỷ Tuân lười nhác nói, "Hay cậu bước ra ngoài một bước đi, xem tôi có dám nổ súng không."

Mạnh Phụ Sơn trừng Kỷ Tuân, nếu như ánh mắt có thể giết người, Kỷ Tuân đã bị Mạnh Phụ Sơn phanh thây.

Nhưng cuối cùng Mạnh Phụ Sơn cũng không nhúc nhích, hắn vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

"... Được rồi." Kỷ Tuân nói, "Hai người đều đã nói những gì mình muốn nói, xem ra đến lượt tôi rồi. Mỗi người đều có bí mật, mỗi người đều đang nói dối..."

Dường như anh đang nở nụ cười.

"Vậy tôi dùng sự thông minh tài trí của tôi làm trọng tài, hai người không có ý kiến gì chứ."

Ánh mắt Hoắc Nhiễm Nhân nhìn về phía Kỷ Tuân trở nên khác lạ, giống như ít nhiều cũng có chút ngoài ý muốn.

Mạnh Phụ Sơn lại có vẻ cứng ngắc: "Cậu không cần làm trọng tài gì hết."

"Không." Kỷ Tuân nói thẳng, "Kỷ Ngữ bảo tôi nhất định phải làm."

"Nói về cảnh sát Hoắc trước đi." Anh nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân, "Anh cảm thấy phân tích lúc nãy của Mạnh Phụ Sơn hợp tình lại hợp lý, em có muốn bổ sung thêm gì không? Hoặc là em có muốn nói ra em đã lên thuyền như thế nào không?"

"Không thể trả lời." Hoắc Nhiễm Nhân vẫn nói câu này.

"Được, vậy anh cho là phân tích của Mạnh Phụ Sơn rất đúng, không thể loại trừ vấn đề cùng hiềm nghi của cảnh sát Hoắc." Kỷ Tuân nói, "Tương tự, tôi cũng cho là còn có một khả năng khác, cảnh sát có nghĩa vụ bảo vệ và giữ bí mật cho người cung cấp thông tin, trong tình huống không thể tin tưởng đối phương, em ấy không muốn nói ra tên của người kia cũng hợp tình hợp lý."

"..."

Mạnh Phụ Sơn không phản bác, anh thừa nhận cách nói của Kỷ Tuân.

"Hiện tại đến lượt cậu, Mạnh Phụ Sơn..." Kỷ Tuân nói.

Sau đó anh im lặng rất lâu, lâu đến mức hai người còn lại cũng nghi ngờ người ngồi trên giường có lên tiếng nữa hay không thì Kỷ Tuân mở miệng, anh nói rất khẽ, giống như tiếng đàn cello, trầm thẳng xuống mặt đất cùng khe nứt còn thấp hơn mặt đất:

"Mạnh Phụ Sơn, cậu nói Hoắc Nhiễm Nhân lảng tránh vấn đề, nhưng cậu cũng đang lảng tránh vấn đề."

"Từ đầu đến cuối cậu vẫn chưa nói một câu, Trần Gia Thụ không phải do cậu giết.

"Lời này rất khó nói ra khỏi miệng sao?"

Kỷ Tuân nhẹ nhàng hỏi, anh dừng lại một lúc lâu, như thể nói chuyện sẽ làm tiêu hao hết sức lực của anh vậy... Sau đó, anh lại nhẹ nhàng nói tiếp:

"Đúng vậy, thật sự rất khó. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, cậu khó có thể mở miệng, cũng giống như tôi khó có thể mở mắt.

"So với căn phòng của người chết đầu tiên trên con thuyền này thì căn phòng bí mật cứng nhắc lại buồn cười nhất, căn phòng bí mật nan giải nhất, quả nhiên là căn phòng bí mật trong lòng mình.

"Tôi tự đặt cho mình một câu hỏi.

"Đương nhiên không giải được.

"Bởi vì đó là đáp án mà tôi không muốn nghĩ tới.

"Trong suốt vụ án, từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn cố gắng thuyết phục bản thân, cái gọi là "bệnh án thật" của Trịnh Học Vọng chỉ là lời nói một phía của hắn, vốn không tồn tại, không thể cả tin.

"Nói thật, vào thời điểm đó, muốn thuyết phục bản thân không quan tâm đến chuyện này thật sự quá khó khăn. Bởi vì một khi tôi nhìn thẳng vào khả năng tồn tại khác, ngay lập tức sẽ xuất hiện một đáp án hợp lý hơn nhiều so với việc tôi phí hết tâm tư, hối hả ngược xuôi để đào bới hai mươi năm từng trải của Trịnh Học Vọng trong quá khứ.

"Người kia bước vào phòng làm việc của hắn, lấy trộm bệnh án của hắn. Sau khi đánh mất bệnh án thật, vì để tự vệ, Trịnh Học Vọng đương nhiên sẽ nói dối, đánh lừa cảnh sát. Điều này cũng giống như thủ pháp gây án bằng cách uống thuốc ngẫu nhiên, sẽ cho hung phạm thời gian dư dả để chạy trốn.

"Cho dù sau đó cảnh sát có khám nghiệm tử thi, phát hiện là mưu sát, bọn họ cũng sẽ điều tra Trịnh Học Vọng khả nghi nhất —— Không, là tôi chắc chắn sẽ điều tra Trịnh Học Vọng, suy cho cùng cũng là tôi tự lừa mình dối mình.

"Sau đó, tôi sẽ thuận theo manh mối Trịnh Học mà điều tra được sòng bạc cậu đã dày công sắp xếp.

"Trịnh Học Vọng không phải nghiện đánh bạc từ lâu, mới vừa tháng trước thôi đúng không. Địa điểm đánh bạc mà Hứa Tín Nhiên thường xuyên lui tới chắc hẳn cũng phải có liên quan đến con thuyền này. Có lẽ đây chính là thủ đoạn để ông Liễu có thể giữ chân các nhân tài cao cấp. Cậu lấy được linh cảm từ chuyện này, bắt đầu dùng cách thức tương tự với Trịnh Học Vọng...

"Lúc đó cảnh sát Hoắc đã từng nghi ngờ, thành phố Ninh có nhiều sòng bạc như vậy, tại sao hai người nhìn qua có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau như Hứa Tín Nhiên cùng Trịnh Học Vọng lại trùng hợp cùng đánh bạc ở một chỗ.

"Nhưng tôi vẫn luôn lẩn tránh hoài nghi của em ấy.

"Một khi tôi tìm thấy sòng bạc, chắc chắn cũng sẽ tìm thấy con thuyền cùng nhà kho. Đây là những thứ cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho tôi và cảnh sát, cậu cho cảnh sát phương hướng điều tra, cũng cho tôi một lý do miễn cưỡng có thể giải đáp.

"Một thắng lợi mang tính giai đoạn.

"Tôi tự tẩy não bản thân, đồng thời cũng bước lên quỹ đạo...

"Thế nhưng lúc đó, tôi vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi vì lực lượng cảnh sát vốn không có chứng cứ rõ ràng, Trịnh Học Vọng có thể không cần thừa nhận động cơ của mình, nhưng tại sao hắn lại tự khai ra chứ? Ít nhiều cũng không phù hợp với logic, đúng không?"

Kỷ Tuân nhìn Mạnh Phụ Sơn.

Anh đang hỏi Mạnh Phụ Sơn.

Mạnh Phụ Sơn nhìn thẳng vào Kỷ Tuân, hắn nhếch miệng, mỉm cười như có như không: "Bởi vì Trịnh Học Vọng là một kẻ đạo đức giả, hằng năm hắn đều xin nghỉ vào ngày mùng 1 tháng 6, khiến mọi người tưởng rằng hắn đến thăm mộ em mình, thực chất hắn vốn không đi, hắn chỉ nằm ngủ ở nhà thôi. "

Kỷ Tuân gật gù: "Cậu đã điều tra rất đúng hướng. Bắt đầu hợp lý rồi đấy, Trịnh Học Vọng là một kẻ đạo đức giả, giống như thời học sinh vậy, hắn dùng thân phận của em trai để tham gia đánh nhau. Xấu thì đổ cho em trai; còn tốt thì mình hắn hưởng. "

"Thái độ đạo đức giả này được biểu hiện với tất cả mọi người, bao gồm cả cảnh sát. Hắn muốn thể hiện mình là một người thập toàn thập mỹ, có tình có nghĩa. Mà bên cạnh hắn vừa hay lại có một tư liệu sống – em trai chết sớm của hắn. "

"Nói thật, hắn có thể chỉ là không nghĩ đến, bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, hắn dùng em trai làm tư liệu sống... Mà chính hắn cũng trở thành tư liệu sống của cậu. Thành tư liệu sống để cậu đánh lừa cảnh sát, đánh lừa tôi. "

Mạnh Phụ Sơn chỉ lạnh mặt.

Kỷ Tuân nói xong vấn đề của Trịnh Học Vọng lại tiếp tục: "Nói đi cũng phải nói lại, một mình cậu không thể tạo nên con thuyền cùng nhà kho kia, cùng lắm cậu chỉ có thể chỉnh sửa một vài sổ sách, để nó trông có vẻ như thế thôi. "

"Nhưng thiết bị y tế, DNA của người mất tích nếu không phải Trần Gia Thụ làm, cũng chỉ có thể là ông Liễu chuẩn bị giúp cậu.

"Mọi chuyện xoay quanh cái chết của Trần Gia Thụ đều là thành ý mà cậu dâng lên cho ông Liễu.

"Hành động kiểm tra độ tương thích tại các bệnh viện lớn ở thành phố Ninh và thành phố Cầm của cục trưởng Chu cùng Viên đã khiến ông Liễu nhận ra bản thân đang gặp nguy hiểm, hắn cần một người chết thay, vì thế cậu đã tìm một người chết thay cho hắn.

"Giúp ông Liễu chặt đuôi tìm đường sống.

"Cậu hoàn thành quá xuất sắc, xuất sắc đến mức có thể thế chân một con thuyền trung chuyển của ông Liễu, dẫn tôi lên thuyền.

"Thế nhưng cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, chúng tôi tìm được cả sổ sách trong phòng làm việc của Trần Gia Thụ, mà lại không tìm được vật tượng trưng cho "thuyền", sổ sách đặt hết trong phòng rồi, đặt thêm một chiếc thuyền, viết mấy chữ "Tàu thuyền thuận sông, gió yên sóng lặng", khó khăn lắm sao?

"Tôi nghĩ vốn không khó. Bởi vậy suy đoán hợp lý nhất là chuyện này vẫn nằm trong kế hoạch tỉ mỉ của hung thủ. Thành ý cùng quyết tâm mà hung thủ bày tỏ với ông Liễu chẳng qua chỉ là phóng hỏa mù với ông Liễu mà thôi. Hắn đối phó qua loa với ông Liễu, hắn để lại sơ hở cùng manh mối cho cảnh sát, mục đích chân chính cuối cùng của hắn...

"Là đem ông Liễu ra công lý, hoặc là trả thù ông Liễu."

Kỷ Tuân ngước mắt lên, nhìn về phía Mạnh Phụ Sơn.

"Tôi nói có đúng không?"

"Cho nên từ đầu tới cuối cậu mới chưa từng nói một câu, "Trần Gia Thụ không phải do tôi giết".

"Cậu có thể hướng dẫn Trịnh Học Vọng, cũng có thể tự mình động thủ. Cho dù là cách nào, trong lòng cậu đều hiểu...

"Máu của Trần Gia Thụ đã tưới vào lòng bàn tay cậu."

Mạnh Phụ Sơn nhắm mắt lại, sau đó mở ra: "Người là do tôi giết."

Hắn thừa nhận một cách thẳng thắn, dứt khoát, không có bất kỳ do dự nào.

Đã có kết quả. Cổ họng của Kỷ Tuân đột nhiên trở nên rất khô khốc, khô đến mức giống như đang có một cây đuốc đang bừng bừng chiếu sáng ở bên trong.

Anh cố gắng muốn lên tiếng, nhưng lại đột ngột mất giọng. Chỉ có thể ngồi nguyên chỗ cũ, nghe Mạnh Phụ Sơn nói.

"Mà câu đố này thật sự không nên để cậu suy đoán, nên để tôi tự nói ra. Nói ra sau khi tất cả mọi chuyện đã kết thúc. Cho nên tôi không nói "Trần Gia Thụ không phải do tôi giết", là bởi tôi chưa bao giờ muốn giấu cậu." Mạnh Phụ Sơn hờ hững nói, "Nguỵ biện hay phủ nhận đều không có ý nghĩa gì, như thế chỉ chối bỏ tôi, xem nhẹ cậu, càng vấy bẩn tình yêu mà tôi dành cho Kỷ Ngữ."

Lần đầu tiên hắn thừa nhận chuyện này.

Quang minh chính đại lấy ra báu vật cất trong lòng mình.

Đây là lần đầu tiên, có thể cũng sẽ là lần cuối cùng trong sinh mệnh.

"Kỷ Tuân, tôi còn có chuyện không thể không làm, đã đến nước này, tôi không còn đường lui." Mạnh Phụ Sơn nhìn về phía Kỷ Tuân, "Đừng cản tôi... Coi như, chúng ta đã không cùng đường."

Chuyện mà Mạnh Phụ Sơn không thể không làm chính là chuyện mà Kỷ Tuân phải làm.

"Còn có thể hợp tác nữa không?" Một lúc lâu sau, Kỷ Tuân mới tìm về giọng nói của mình, "Ba người."

"Không thể."

"Có thể."

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Người nói không thể là Mạnh Phụ Sơn, người nói có thể là Hoắc Nhiễm Nhân.

Vẻ kinh ngạc thoáng hiện lên trên khuôn mặt của Mạnh Phụ Sơn, hắn nhìn về phía Kỷ Tuân, lại nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân, giống như cảm thấy hai từ "Có thể" khi nãy là Kỷ Tuân đang đục nước béo cò, vì dù thế nào cũng không nên nói ra từ trong miệng của Hoắc Nhiễm Nhân.

So với hắn, biểu cảm của Hoắc Nhiễm Nhân có vẻ nghiền ngẫm hơn nhiều.

"Đừng nhìn nữa, là tôi nói. Hung thủ đã thừa nhận bản thân giết người, ít nhất cũng chân thành, thẳng thắn."

"Dù sao..."

Ánh mắt nhìn không thấu của cậu rơi xuống người Kỷ Tuân.

Trong đôi mắt đen lay láy là ánh sáng của màn đêm đang lập lòe.

"Kỷ Tuân, em cũng có thể hợp tác với anh. Nhưng anh còn chưa thẳng thắn, chân thành với em."

- --------------------------------------
Bình Luận (0)
Comment