Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ba người đợi mười phút, phía trên vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Nhằm đề phòng lỡ như, ba người lại đợi thêm năm phút, vẫn không có động tĩnh.
Trước sau tổng cộng 15 phút, nếu như trên con thuyền này thật sự có hồn ma, nếu như hồn ma thật sự không cẩn thận rơi micro xuống đất phát ra tiếng động, vậy thì 15 phút này đã đủ cho hồn ma chạy tới chạy lui khắp con thuyền 5 lần rồi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Kỷ Tuân nói.
Hai người còn lại không có cách nào trả lời anh. Hoắc Nhiễm Nhân đơn độc từ nhà bếp lên tầng hai, đứng trong khu đồ Tây mà nhìn về hành lang đang có các vệ sĩ. Sau đó cậu đi xuống, kể lại những gì mình đã nhìn thấy:
"Tất cả vệ sĩ đều ra ngoài, tập trung trong hành lang, thế nhưng không có dấu hiệu cho thấy bọn họ muốn xuống dưới."
Đây là tình huống gì vậy.
Động tĩnh mà bọn họ gây ra đã có tác dụng, nhưng lại không hoàn toàn có tác dụng?
Ba người rơi vào trầm tư.
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Hoắc Nhiễm Nhân lên tiếng: "Không có ý nghĩa."
"Hả?"
"Nếu đã nghĩ được biện pháp liên lạc với bên ngoài, vậy chỉ cần đợi mưa tạnh rồi liên lạc là được. Một khi liên lạc thành công, chuyện gì cũng có thể dễ dàng giải quyết. Thậm chí có thể trực tiếp gọi cả trăm người vác trăm khẩu tiểu liên càn quét mọi ngóc ngách của con thuyền. Trong tình huống này, mới nghe thấy chút động tĩnh đã vội vàng, cuống quít phái người ra ngoài xem làm gì?" Hoắc Nhiễm Nhân, "Có hành động thì có cơ hội; không hành động thì đợi thái bình."
Đoạn phân tích này rất có lý, cũng hoàn toàn phù hợp tính cách cẩn thận của ông Liễu—— Hắn là một người đàn ông vì để tránh kẻ địch lấy được súng, thậm chí đã ném toàn bộ súng xuống biển.
Thế nhưng thật không may, hành động có lợi cho ông Liễu đương nhiên sẽ không có lợi cho ba người họ.
Một khi ông Liễu kéo dài qua khoảng thời gian này, liên lạc được với bên ngoài, vậy thì tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên vô cùng gay go.
"Phải ép ông Liễu xuống dưới." Kỷ Tuân nói. Anh đang chuẩn bị tiếp tục phân tích, một người khác đã lên tiếng.
"Khách."
Mạnh Phụ Sơn nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, nói:
"Tất cả các vị khách bị đuổi vào phòng cũng sắp suy sụp tinh thần rồi. Nếu như động tĩnh tiếp theo của chúng ta nhằm vào họ —— Chẳng hạn như đập vào cửa sổ, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ gõ cửa kêu cứu. Chúng ta gây áp lực cho khách, khách gây áp lực cho ông Liễu. Bây giờ vấn đề sống sót không còn cấp thiết nữa, những vấn đề khác sẽ lại xuất hiện: Tỷ như vấn đề về danh dự của ông Liễu cùng vấn đề về tai tiếng của con thuyền này."
Đương nhiên Mạnh Phụ Sơn cũng nói rất đúng.
Thế nhưng bình thường không phải Mạnh Phụ Sơn ghét nhất là nói một đoạn thật dài sao? Sao trong chớp mắt ——
Kỷ Tuân bị cướp lời nhìn thoáng qua Mạnh Phụ Sơn cùng Hoắc Nhiễm Nhân đã hiểu:
Mạnh Phụ Sơn khó chịu khi Hoắc Nhiễm Nhân xem thường hắn.
Cho nên tích cực chủ động tham gia trò chuyện, chứng minh bản thân, thậm chí không tiếc phá vỡ thói quen trước giờ rất ít khi phá vỡ.
Nói chung, ham muốn thắng bại của đàn ông thật sự rất đáng sợ...
Kỷ Tuân thầm cảm khái, không thể làm gì khác hơn là tiếp lời Mạnh Phụ Sơn: "Hai người đều nói rất đúng... Cứ như vậy đi!"
Vì vậy nhiệm vụ tiếp theo đã trở thành quấy nhiễu khách tầng hai, không cần suy nghĩ nhiều, hai người còn lại đưa mắt nhìn vào khẩu súng trong tay Kỷ Tuân.
Chỉ cần dùng súng bắn nát cửa kính, hiệu quả quấy nhiễu khách sẽ lập tức kéo lại 100%.
Bọn họ ở bên dưới nghiên cứu bố cục của căn phòng, tránh các phòng của thuyền viên, sau đó Kỷ Tuân híp mắt, bắn:
"Pằng —— Rầm —— "
Tiếng súng trước gần như không gây ra bất kỳ tiếng động nào, khẩu súng này, có lẽ tất cả khẩu súng ở đây đều được lắp ống giảm thanh. Ngay sau đó, tiếng cửa kính vỡ vụn vang lên, cho dù trong đêm đen mưa sa gió giật vẫn cứ vô cùng chói tai.
Cửa sổ sát đất mà Kỷ Tuân đã chọn, không, không chỉ cửa sổ sát đất, ngay cả vài căn phòng sau hai bên trái phái của cửa sổ sát đất đều bị kinh động.
Không phải chờ quá lâu, ba người Kỷ Tuân đã nghe thấy rõ tiếng rối loạn bên trên.
Đầu tiên là có người hô: "Cửa sổ phòng tôi vỡ rồi! —— "
Đó là giọng của ông chủ đuôi ngựa, Hoắc Nhiễm Nhân nghe ra, cậu nói cho hai người còn lại.
"Là súng! Là súng! Tôi nhìn thấy đạn!" Ông chủ đuôi ngựa đang hét lên, hắn cất cao âm thanh giống như là dây đàn kéo đến mức tận cùng, chỉ cần kéo thêm một lực nho nhỏ, cho dù là một sợi lông hồng thôi thì cũng khiến người ta nảy sinh nghi ngờ nó sẽ trực tiếp vỡ tan, "Hồn ma nổ súng vào phòng tôi, hồn ma muốn giết tôi!"
"Ông Liễu, hồn ma ở đây, hồn ma ở đây!"
Giọng nói của hắn vang vọng thật lâu trong đêm mưa.
Nhưng ngoại trừ giọng nói của hắn, xung quanh đều yên tĩnh, các ông chủ, các thuyền viên vừa mới bị tiếng cửa kính vỡ làm cho kinh động, lúc này lại trở nên im lặng, trong vòng vây của mưa to cùng sóng lớn, bọn họ giống như động vật yếu ớt nhất, chỉ dám cuộn mình dưới mái hiên còn có thể che mưa che gió, lặng lẽ run rẩy.
Chỉ cần hồn ma... Chỉ cần hung thủ... Không chú ý đến mình. Vậy thì mình sẽ an toàn.
Ít nhất tạm thời an toàn.
Chỉ sợ bọn họ đang nghĩ như vậy thôi.
Như vậy cũng tốt, làm các ông chủ kinh hãi vốn không phải mục đích chính của ba người Kỷ Tuân, bỏ qua các yếu tố gây nhiễu, bọn họ mới có thể tập trung hơn vào phản ứng của ông Liễu cùng các vệ sĩ của hắn.
"Bụp bụp bụp!"
Ông chủ đuôi ngựa đang gõ cửa.
"Tôi muốn ra ngoài!"
Hắn đang cật lực gào thét, giống hệt như người điên.
"Không được —— "
Lúc này, trong mưa gió cuối cùng cũng có nhiều hơn một giọng nói. Hoắc Nhiễm Nhân nghe thấy, cậu kể lại cho Kỷ Tuân cùng Mạnh Phụ Sơn.
"Các người vào phòng!"
"Không được —— "
"Có người muốn giết tôi, cậu có nghe thấy không, hồn ma muốn giết tôi! Hồn ma đang ẩn nấp trong căn phòng này, bọn họ muốn giết tôi, các người phải bảo vệ tôi!"
"Không được —— "
"Chỉ biết không được, không được cái gì! Cửa của tôi, tôi có thể mở! Không, không phải hồn ma muốn giết tôi, rõ ràng là các người muốn giết tôi —— "
Sau đó, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng nửa kêu khóc nửa gào thét thảm thiết.
Sau đó là tiếng gió, tiếng sấm, tiếng mưa rơi.
Cuối cùng không còn tiếng người nào nữa.
Đây là điều mà ba người không lường trước.
Ông chủ đuôi ngựa vừa khóc vừa gào trên tầng hai như thế nào rồi? Một suy đoán xuất hiện trong đầu của ba người, suy đoán này khiến ba người khó chịu giống như nuốt sống cả một quả cân.
"Tôi lên trên xem thử." Mạnh Phụ Sơn bỗng nhiên nói, nói xong liền lắc mình vào trong bóng tối.
Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đứng nguyên chỗ cũ đợi một lát, không cần quá lâu, khoảng hai, ba phút, Mạnh Phụ Sơn đã quay trở lại. Sắc mặt hắn hơi nghiêm trọng, nhưng không quá cau có.
Hắn nói thẳng: "Ông chủ đuôi ngựa trúng đạn rồi, súng bắn vào đùi hắn, đã băng bó cầm máu, xử lý sơ bộ, trước mắt có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng."
Khả năng xấu nhất bị loại trừ, ít nhất không có thêm người chết.
Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đều thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng chuyện này cũng có nghĩa ——" Mạnh Phụ Sơn nói tiếp, "Chúng ta đã không thể làm gì nữa. Cho dù chúng ta làm gì, ông Liễu cũng sẽ không cử người xuống dưới kiểm tra. Hắn quyết ý canh giữ trên tầng hai cho đến khi đến mưa tạnh."
Chỉ cần ông Liễu án binh bất động, bọn họ sẽ không có bất kỳ biện pháp nào.
Vũ khí trong tay bọn họ không đủ để đấu chính diện với tám vệ sĩ cầm súng trong một không gian rộng mở.
Im lặng nhất thời vây quanh bọn họ.
Lẽ nào chỉ có thể dựa theo ý nghĩ của ông Liễu, tiếp tục kéo dài?
Kỷ Tuân nhìn bầu trời đổ mưa đen kịt, cơn mưa xối xả giống như từ sông Hằng trên bầu trời đổ xuống này còn có thể kéo dài bao lâu?
"Hiện tại chỉ còn một biện pháp thôi." Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên nói.
Biện pháp gì? Khi Kỷ Tuân còn đang suy nghĩ vấn đề này, anh phát hiện ánh mắt của Mạnh Phụ Sơn có thay đổi, anh nhận ra Mạnh Phụ Sơn đã hiểu được biện pháp mà Hoắc Nhiễm Nhân nói đến là biện pháp gì.
Từ lúc Hoắc Nhiễm Nhân lên tiếng cho đến khi Mạnh Phụ Sơn hiểu ra không phải chỉ có 1 giây sao?
Này, hai người có cần ăn ý thế không? Lạ thật đấy!
Kỷ Tuân thầm kháng nghị trong lòng, đương nhiên không có nói ra, loại kháng nghị này trông anh cứ như cố tình gây sự ấy... Thật ra anh cảm thấy mình cũng đã hiểu ý Hoắc Nhiễm Nhân, chỉ là não bộ tạm thời vẫn chưa thể giải thích được...
Kỷ Tuân phát hiện hai người kia đang nhìn mình.
Hai ánh mắt sáng rực, sáng như lửa mà nhìn anh chằm chằm.
"Hai người..." Kỷ Tuân, "Làm sao thế?"
"Còn có một biện pháp." Hoắc Nhiễm Nhân nói.
"Rất đơn giản." Mạnh Phụ Sơn.
"Sở trường của anh." Hoắc Nhiễm Nhân.
"Từ lúc đi học đến giờ cậu đã chơi vô số lần." Mạnh Phụ Sơn.
"Điều tra rõ vụ án." Hai người đồng thời nói, nói xong lại ghét bỏ chính mình nói trùng với đối phương.
"..."
"Hiển nhiên," Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Người đặt thiết bị gây nhiễu tín hiệu trên thuyền cũng chính là hung thủ của các vụ giết người liên hoàn lúc sau. Chúng ta không biết hung thủ rốt cuộc là ai, nhưng chắc chắn giờ phút này, hung thủ đang ở trong một căn phòng của tầng hai. Chỉ cần chúng ta phá được án, cũng tìm được hung thủ, sau đó tìm được thiết bị gây nhiễu tín hiệu, vậy là có thể liên lạc với cảnh sát trước ông Liễu."
"Meo meo meo meo meo."
"Cos mèo cũng vô dụng."
"... Hai người đừng đùa." Kỷ Tuân quả thực không còn hơi sức mà trêu chọc, "Đây là chuyện có thể nói phá là phá chắc? Trên thuyền không có đội ngũ kiểm tra dấu vết, không có bộ phận phân tích kỹ thuật, không có bất kỳ đạo cụ khoa học trong lĩnh vực giám định có thể cho chúng ta sử dụng, thời gian lại eo hẹp, còn có nhiều —— ngoại trừ ông Liễu, mọi người trên tầng hai là kẻ tình nghi!"
"21 kẻ tình nghi là nhiều lắm à?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi ngược lại anh, "Trong đó có vài kẻ tình nghi rất dễ dàng bị bài trừ."
"Tuy em nói như vậy..."
"Lúc trước khi thảo luận về việc giải quyết các vệ sĩ, anh cũng ra sức khước từ." Hoắc Nhiễm Nhân thản nhiên vạch trần.
"Ra sức khước từ có thể dùng như thế sao..."
"Anh không làm được?" Hoắc Nhiễm Nhân trực tiếp hỏi.
"Anh ——" Kỷ Tuân hít vào thật sâu, "Làm được!"
"Rất tốt."
Cuối cùng Hoắc Nhiễm Nhân cũng chịu bày ra khuôn mặt tươi cười với Kỷ Tuân.
Tác giả có lời muốn nói: Màn kịch nhỏ lâu rồi không gặp ——
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự vừa thông minh vừa theo chủ nghĩa công lợi lại vừa biết xem xét thời thế
Lúc phá án:
"Add Kỷ Tuân vào nhóm chat – Làm hòa rồi"
Sau khi phá án:
"Xóa Kỷ Tuân khỏi nhóm chat – Tính sổ thôi"
- ------------------------------