Bọn họ đột nhiên quay đầu lại.
Nhìn thấy một ông chủ đeo mặt nạ, vóc dáng cao lớn, nhìn qua phải hơn 1m85, một ông chủ hoàn toàn xa lạ đang đứng gần nhà bếp phía hành lang.
Đương nhiên không phải ông chủ.
Là hồn ma!
Hồn ma cầm một que diêm trong tay, bên chân là một thùng xăng rỗng, que diêm đang được thắp sáng giống như lời báo trước của hồn ma, ngọn lửa yếu ớt đốt cháy thanh gỗ mỏng, dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, thanh gỗ kia bị chưng khô từng chút từng chút, bị uốn cong từng chút từng chút, lại từng chút từng chút tìm kiếm thảm trải sàn đã bị tẩm xăng.
Mỗi khi nó cong một chút, lòng người cũng lay động một chút.
Nếu như bọn họ nổ súng, bắn về phía hồn ma, hồn ma trúng đạn ngã xuống, thảm trải sàn đã bị tẩm xăng sẽ bùng cháy!
Cho dù bọn họ không động thủ, chỉ cần hồn ma sơ sẩy run tay một cái, ngọn lửa cũng có thể có thể rơi xuống thảm trải sàn theo thanh gỗ bị uốn cong, bị chưng khô, sau đó, ngọn lửa cũng bùng lên!
Cách hành lang dài dằng dặc, vệ sĩ có ưu thế tuyệt đối về mặt vũ lực đã hoàn toàn bị hồn ma cầm que diêm đang bén lửa uy hiếp!
Đột ngột nhìn thấy hồn ma bức bách mình tối nay, ông chủ Ngô suýt chút nữa không thở nổi, chỉ biết run lẩy bẩy núp trong đám vệ sĩ, không dám ho một tiếng.
Bọn họ giằng co khoảng mười mấy giây.
Kỷ Tuân thoả mãn nở nụ cười: "Vậy mới phải chứ, vì mạng sống quý giá của mình, hãy thu súng trong tay lại, bây giờ súng cũng không thể giúp các người sống sót thành công..."
Nhưng anh bị ông Liễu lớn giọng ngắt lời.
"Nổ súng, bắn nó!"
Ông Liễu chảy nước mắt ròng ròng, chỉ có một bên mắt, hiện tại cũng không nhìn thấy. Nhưng trong nước mắt mờ mờ ảo ảo, lão ta vẫn không do dự mà đưa ra mệnh lệnh tàn nhẫn.
Nhiều năm làm vệ sĩ khiến sự phục tùng của A Bang đã nhanh hơn suy nghĩ của hắn.
Hắn giơ súng, bắn về phía Kỷ Tuân!
Thế nhưng Kỷ Tuân đã sớm lắc mình trốn nhà bếp ngay từ giây phút ông Liễu quát lên, que diêm anh vẫn luôn cầm trong tay cũng bị vứt xuống thảm trải sàn, dưới sự dẫn cháy của xăng, lửa nóng hừng hực lập tức bùng lên giống như những chùm hoa lửa đang nở rộ!
Lúc này không cần dùng mắt, chỉ riêng sức nóng từ ngọn lửa đã khiến mọi người cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Nhưng ông Liễu lại ra lệnh:
"Nhấc thảm trải sàn lên, đội thảm xông tới!"
Thảm trải sàn trong hành lang rất dày, lửa mới chỉ cháy trên bề mặt thảm trải sàn, chỉ cần bọn họ vọt tới đủ nhanh ——
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều trung thành thực hiện mệnh lệnh của ông Liễu.
Những vệ sĩ còn lại ngồi xổm xuống nhấc thảm trải sàn lên, A Bang cõng ông Liễu trên lưng, ông chủ Ngô cũng nhanh chóng kéo lấy Tiểu Hàn, bọn họ giơ thảm trải sàn, nhanh chóng xông về phía trước!
"Pằng pằng pằng!"
Lúc này, chỉ nghe thấy ba tiếng súng vang lên, có vệ sĩ hét thảm một tiếng.
A Bang lập tức cảm thấy nặng nề, hắn nhận ra nhấc thảm trải sàn lên sẽ chặn lại tầm mắt của mọi người, mà hồn ma vốn lắc mình vào nhà bếp lại lắc mình bước ra, nổ súng vào bọn họ!
Hắn không chút do dự mà rút súng, bắn xuyên qua thảm trải sàn, những người còn lại cũng giống như hắn.
Nhưng bên ngoài đã không còn tiếng động.
Mà bọn họ cũng đã giơ thảm trải sàn, chạy ra khỏi đám cháy trong khoảng thời gian chưa đến nửa phút.
A Bang quăng thảm trải sàn đang chắn trước mặt, cầm súng nhìn xung quanh!
Bọn họ đang ở trong sảnh chính —— bốn phía trống trải —— không nhìn thấy ai —— hồn ma chạy rồi? Hay là trốn ở đâu rồi, chờ đánh lén bọn họ?
Hắn vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng đưa mắt nhìn sang vệ sĩ đang kêu đau thảm thiết, đến khi thấy rõ tình hình, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghiêm giọng: "Băng bó cầm máu cho hắn."
"Bị thương ở đâu?" Ông Liễu vẫn đang nằm ngoài trên lưng A Bang hỏi, "Bao nhiêu người bị thương?"
"Một người bị thương, bị thương ở chân."
Trả lời xong, A Bang không lại nghe thấy tiếng đáp lại của ông Liễu, chỉ nghe thấy tiếng ông Liễu cười khẩy.
Giống như đã xác định được chuyện gì đó...
"Hồn ma còn ở đây không?" Ông Liễu lại nói.
"Giờ không thấy đâu nữa." A Bang, "Có khả năng biến mất rồi."
"Được, tiếp tục lên boong thuyền." ông Liễu.
"Tiếp tục?" A Bang chưa đáp lại, ông chủ Ngô đã nhảy dựng lên, "Suýt chút nữa chúng ta đã bịt thiêu chết trong đám cháy rồi!"
"Câm mồm." Ông Liễu lạnh lùng nói, "Một ngọn lửa cỏn con như thế, chỉ cần đầu óc ông đủ tỉnh táo thì chạy vài bước đã chạy thoát rồi. Chẳng lẽ lá gan của ông lại ngày càng héo rút theo tuổi tác ngày càng tăng lên sao?"
Đúng vậy, ông chủ Ngô khi còn trẻ —— Tào Mặc, là một người một lời không hợp đã dí tàn thuốc vào mặt người khác, là một người nghĩa khí đến mức vì báo thù cho đồng hương đã chết mà tình nguyện lấy thân mình chặn nòng súng.
Thế nhưng thời gian đã thay đổi rất nhiều rất nhiều...
Chỉ sợ thứ thay đổi rất nhiều rất nhiều không phải thời gian, là màn chém giết mất đi nhân tính mà bọn họ đã từng trải qua trên thuyền.
"Hơn nữa, cứ chờ vậy không đi, chờ cái gì, chờ hồn ma liên lạc với người khác tiêu diệt cả ổ chúng ta?" Ông Liễu lại lạnh lùng nói, "Sợ cái gì, trực tiếp đánh nát cửa kính của sảnh chính, ra ngoài boong thuyền!"
Ông chủ Ngô im lặng.
Hắn không tiếp tục phản đối nữa.
A Bang vẫn cõng ông Liễu, còn những người khác thì đỡ vệ sĩ bị thương, gã vệ sĩ này cũng may, đạn không xuyên thủng chân hắn, chỉ sượt qua, xé toạc một mảng da thịt, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bọn họ nhanh chóng đi tới hành lang khác của boong thuyền.
Nhưng đúng lúc bọn họ bắt đầu hành động, tiếng bắn lén lại vang lên ——
A Bang kéo người thật mạnh, tránh được viên đạn, đồng thời cũng nổ súng về phía bắn lén ——
Một tiếng leng keng.
Đạn găm vào kim loại, không bắn trúng người.
Ngay lập tức, các vệ sĩ đồng loạt bắn về phía này, thế nhưng Kỷ Tuân đã trốn đến vị trí khác.
Anh mở băng đạn ra, liếc nhìn số đạn không còn nhiều, hít sâu một hơi, không còn cơ hội để hành động, anh chỉ có thể rút vào chỗ này, chờ vệ sĩ bên dưới phá cửa sổ, nhảy ra ngoài boong thuyền.
Đến boong thuyền, tầm nhìn rộng rãi không bị cản trở, hồn ma không thể tiếp tục trốn trong góc bắn lén bọn họ, mưa gió vỗ vào người, thứ thường ngày vẫn khiến người ta phiền lòng, giờ đây lại khiến người ta cảm nhận được an toàn cùng vui mừng.
Nước mưa xối vào mặt ông Liễu, khiến đôi mắt vì bị trúng bột phấn mà không thể nhìn được của ông Liễu cuối cũng cũng có thể miễn cưỡng nhìn rõ cảnh trước mắt.
"Thang dây." Hắn mỏi mệt mà thở hổn hển, "Thả thang dây xuống, bảo người bên dưới lên đây."
Mặc dù từ nãy đến giờ đều là A Bang cõng hắn, thế nhưng tinh thần tập trung cao độ vẫn tiêu hao sức người, dù gì hắn cũng không còn trẻ, thường ngày có chăm sóc đến đâu thì vào lúc này cũng rất vất vả.
"Đi mau." A Bang ra lệnh cho những vệ sĩ khác.
Những vệ sĩ khác nhanh chóng hành động.
Nhưng khi bọn họ chạy hết boong thuyền, tin tức khiến người kinh ngạc lại truyền đến: "Ông Liễu, tất cả thang dây đều bị vứt đi rồi!"
Tất cả thang dây đều bị vứt đi rồi!
Những người nhọc nhằn khổ sở chạy lên boong thuyền lập tức cảm thấy nặng nề.
Bọn họ lập tức nhớ đến cánh cửa bị đạp từ bên ngoài, bị khóa lại ngay lúc đầu, đồng bọn của hồn ma ở bên ngoài, hồn ma đã sớm đoán được phương hướng hành động của bọn họ, vì vậy đã vứt sạch thang dây đi rồi.
A Bang lại không có quá nhiều cảm xúc, chỉ nhìn về phía ông Liễu.
Hắn không cảm thấy hiện tại có bao nhiêu vấn đề, bởi vì mỗi lần kinh nghiệm đều nói cho hắn biết, ông Liễu có thể dễ dàng giải quyết mọi vấn đề.
Nước mưa xối vào mặt ông Liễu.
Vẫn mưa lớn như trước.
Quyết đấu sinh tử, người tranh ta đoạt trên thuyền không liên quan gì đến thiên nhiên, nó chỉ thờ ơ nhìn con người đấu đá lẫn nhau không khác gì loài kiến.
A Bang che ô cho Liễu.
Dưới ô, khóe miệng bèo nhèo da thịt của ông Liễu nhếch lên, để lộ một nụ cười dữ tợn.
"Hô xuống dưới, bảo vệ sĩ bên dưới bắt lấy vài người phụ nữ, ném họ vào trong biển."
"Gì...Gì cơ?" Cho dù là A Bang cũng phải kinh ngạc lên tiếng.
"Hồn ma là cảnh sát." Ông Liễu bình tĩnh nói.
Hắn nói bình tĩnh bao nhiêu thì uy lực của quả bom nổ tung trong lòng mọi người lại dữ dội bấy nhiêu.
"Cảnh sát đã tắt thiết bị gây nhiễu, liên lạc với đội ngũ bên ngoài, hiện tại, lực lượng cảnh sát có khả năng đang nhanh chóng chạy đến chỗ chúng ta." Nếu đã nói, vậy phải nói cho rõ ràng, ông Liễu tiếp tục, "Thế nhưng, chính vì là cảnh sát, cho nên chúng ta vẫn còn cơ hội. Bảo người bên dưới bắt phụ nữ làm con tin; lại nói cho hồn ma đang quan sát chúng ta từ trong góc tối nào đó —— cảnh sát, nếu như hắn không nói cho chúng ta vị trí của thiết bị gây nhiễu, nếu như hắn không tắt thiết bị gây nhiễu, vậy thì đám phụ nữ bên dưới sẽ lần lượt bị ném vào đại dương bao la, chết chìm trong đau đớn..."
"Năm phút lại ném một người."
Các vệ sĩ kinh ngạc nhìn ông Liễu, sau khi não bộ hiểu hết tất cả nội dung trong lời kể thật dài của ông Liễu, bọn họ nhào tới mép thuyền, hô xuống bên dưới:
"Người bên dưới, nghe thấy không?"
"Người bên dưới, nghe thấy không?"
...
Sau vài tiếng hô lớn, bên dưới có người đáp lại.
"Ai đang ở trên đó?"
"Là tôi, A Bang." A Bang nói, hắn truyền đạt chỉ thị của ông Liễu cho bọn họ.
Tiếng hét của bọn họ có thể truyền đến khoang thuyền dưới boong, đương nhiên cũng có thể truyền đến tai Kỷ Tuân.
Kỷ Tuân nắm chặt... Loa trong tay.
Mấy giây sau, anh đưa loa đến bên miệng, nói:
"Các ông chủ, các vệ sĩ cùng các thuyền viên trên thuyền, thông báo các người một tin tức thật không may, đúng như những gì lãnh đạo của các người, cũng chính là ông Liễu nói, lực lượng cảnh sát đã thu được bằng chứng xác thực về hành vi phạm pháp trên con thuyền này, trước mắt đang nhanh chóng đến đây, ước tính cẩn thận nhất là trong hai hoặc ba giờ nữa, các người sẽ có thể nhìn thấy bóng dáng kiên định lại đầy tin cậy của các chú cảnh sát—— "
"Cho nên," Kỷ Tuân, "Đặc biệt là các vệ sĩ dưới khoang thuyền, các người nghe cho kỹ, vào thời khắc cuối cùng, các người vẫn nhất quyết muốn vi phạm pháp luật, phạm vào tội nghiêm trọng phải bị xử bắn sao?"
"15 phút trước hắn mới liên lạc với bên ngoài, cảnh sát không đến nhanh như vậy, chỉ cần tắt thiết bị gẫy nhiễu, cứu viện của tôi có thể tới." Ông Liễu nói, "Đến lúc đó, mọi người cùng đi."
"Cứu viện nhanh nhất trên biển chính là máy bay trực thăng," Kỷ Tuân cười khẩy, " những nhân viên cảnh sát tinh nhuệ nhất đã đi cùng máy bay trực thăng đến đây, cứu viện tinh nhuệ của ông Liễu cũng không thể chậm hơn máy bay trực thăng được —— Vậy cũng chỉ có thể là máy bay trực thăng, ông Liễu có đến mấy cái máy bay trực thăng, có thể mang theo tất cả mọi người trên thuyền cùng đi?"
"Ném phụ nữ xuống!" Ông Liễu cũng cười khẩy, "Ai ném phụ nữ xuống, chứng minh lòng trung thành của mình thì lúc chạy tôi sẽ mang theo người đó."
"Được, ông Liễu thật biết nói chuyện," Kỷ Tuân cười nói, "Nhưng mọi người bên dưới phải chú ý, lúc các người ném họ xuống nhớ gọi ông Liễu nhìn thử, nếu không sao ông Liễu biết ai ném ai không ném? Công lao này lại rất dễ bị đánh cắp. Không gian của máy bay trực thăng nhỏ như vậy, có khi các người phải tiến hành một trận chiến sinh tử trong nội bộ trước, ai thắng, người đó sẽ được ông Liễu mang đi."
"Hơn nữa, các vệ sĩ, cho dù trước đây các người đã làm gì thì bây giờ camera giám sát trên thuyền cũng đã hỏng rồi, không người nào biết, không có chứng cứ, sẽ không bị xử, nhưng nếu bây giờ động thủ sẽ không trốn được tội giết người; còn có các ông chủ lên thuyền mua vui lần này, đừng bình chân như vại mà đứng nhìn tất cả, các người đánh bạc, chơi gái, tội đều không nặng, nhiều nhất bị tạm giữ một khoảng thời gian, không ngóc nổi mặt trong nhà, nhưng lại không phải ngồi tù, ít nhất không cần làm đồng phạm giết người, ngồi tù mười lăm, hai mươi năm, đúng không?"
Không thể nghi ngờ, cách nói của Kỷ Tuân rất có sức thuyết phục.
Ông Liễu bị anh ép nói ra câu này:
"Tôi đã lưu giữ tất cả các bằng chứng phạm tội của mọi người trong quá khứ, thế nên đừng suy nghĩ viển vông."
"Độc ác thật đấy!" Kỷ Tuân thán phục, "Mọi người thật sự muốn đi theo một ông chủ độc ác như thế sao? Ngay lúc cảnh sát lập tức tới nơi? Cùng đường mạt lộ rồi vẫn muốn lừa các người chịu tội thay hắn!"
Ông Liễu không muốn tranh cãi với Kỷ Tuân.
Hắn liếc mắt nhìn A Bang.
A Bang trung thành mà thực thi mệnh lệnh của ông Liễu, hô xuống bên dưới: "Được rồi, đừng nghe cảnh sát, trong tay chúng ta có súng, ném phụ nữ xuống!"
Yên lặng ngắn ngủi.
Sau đó, trong mưa gió, tiếng vật nặng rơi xuống nước cùng tiếng kêu thê lương của người phụ nữ cùng vang lên.
Mà giọng nói vừa rồi còn vang khắp thuyền của Kỷ Tuân đã không nghe thấy nữa.
Trong đêm tối, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ bị gió thổi tắt, bị mưa vùi dập, bị nước biển nuốt chửng, nhưng lại giãy dụa theo bản năng muốn sống nguyên thủy nhất của con người mà ngắt quãng hô lên.
"Nếu như cậu không nói ra vị trí của thiết bị gây nhiễu... Năm phút."
Ông Liễu một lần nữa lạnh lùng lên tiếng.
"Một người."
- --------------------------------