Lời Nói Dối Chân Thành (201-291)

Chương 288

Mười lăm phút sau, Kỷ Tuân nhận được cuộc gọi video của Đàm Minh Cửu, người mới vừa chuồn từ trong phòng ăn ra ngoài.

Khi quả đầu trọc bóng loáng kia xuất hiện trong màn hình điện thoại, Kỷ Tuân cười gằn hai tiếng với người đối diện.

Đàm Minh Cửu xoa quả đầu trọc của mình: "Cái đó..."

Kỷ Tuân: "Hả?"

"Lão Kỷ này, chỉ là hiểu lầm thôi, ai cũng không muốn..."

"Hừ."

"Hơn nữa, tôi cảm thấy cũng không thể chỉ trách tôi được..."

"À."

"Đều do cậu..."

"Đều là kết quả do sự ngu muội vô tri của anh tạo thành." Kỷ Tuân lạnh lùng tàn nhẫn nói tiếp.

Đối diện với tầm mắt nguy hiểm của Kỷ Tuân, Đàm Minh Cửu còn có thể làm sao? Hắn sáng suốt khôn ngoan, đau đớn nghĩ lại: "Cậu nói không sai, đều tại tôi, đều tại tôi, tại tôi rõ ràng tự mình kéo hành lý giúp hai người ở chung, thế mà lại không kịp thời hiểu ra chân tướng rõ như ban ngày, cho dù là cảnh sát ngớ ngẩn thì cũng thuộc loại không đủ tư cách ngớ ngẩn!"

"Nếu biết..."

Cậu muốn như thế nào? Đàm Minh Cửu đề phòng mà nhìn Kỷ Tuân.

"Ngậm chặt cái miệng của anh lại." Kỷ Tuân nói rõ. Anh rất cần phải nói rõ ra như vậy, bởi vì Đàm Minh Cửu là người thích hóng hớt thích buôn chuyện nhất cái cục cảnh sát này, mà Hoắc Nhiễm Nhân lại là một người ngay cả bàn làm việc của mình cũng dọn sạch sành sanh, không chừa lại bất cứ điểm nào để người khác tọc mạch.

Anh cảm thấy, có lẽ Hoắc Nhiễm Nhân không muốn công khai tình cảm cả nhân của mình cho cả thiên hạ đều biết.

"Thế thôi á? Quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, cậu còn không hiểu tôi sao." Đàm Minh Cửu, "Tuy tôi thích buôn chuyện, nhưng cũng có đạo đức mà, tỷ như chuyện cậu và Hạ Ấu Tình gặp nhau, ảnh hưởng rất lớn, tôi đã để lộ chữ nào đâu."

Kỷ Tuân cũng không nghi ngờ.

Đàm Minh Cửu vẫn là cảnh sát, chắc chắn phải có những tố chất cơ bản. Nhưng anh trải nền lâu như vậy cũng không chỉ đơn giản là muốn Đàm Minh Cửu giữ bí mật.

Kỷ Tuân nhìn Đàm Minh Cửu một cách đầy ẩn ý: "Mặc dù anh muốn làm cảnh sát ngớ ngẩn, nhưng những người khác lại muốn làm cảnh sát thông minh."

"Vậy thì để bọn họ làm?" Đàm Minh Cửu đáp lại theo bản năng, động não vài lần mới hiểu ra, "Mẹ kiếp, những người khác sắp phát hiện ra chuyện của hai người các cậu thì liên quan gì đến tôi?"

"Thật sự không liên quan à?" Kỷ Tuân lại cười khẩy.

"Được rồi, quả thật có liên quan..." Đàm Minh Cửu dùng ngón cái và ngón trỏ, nặn ra một chút liên quan be bé, "Nhưng số trời đã định, hai người muốn yêu nhau, không phạm pháp cũng chẳng làm gì sai, những người khác phát hiện thì phát hiện thôi, liên quan gì đâu?"

"Đương nhiên là có liên quan." Kỷ Tuân chỉ rõ, "Tôi vẫn chưa hoàn toàn theo đuổi được em ấy. Các anh đừng có kêu gào linh tinh."

"???" Trên khuôn mặt của Đàm Minh Cửu, ngang ngang dọc dọc đều viết kẻ ngu chỉ có một người, hoặc là cậu, hoặc là tôi.

Cuối cùng, hắn nghiêm mặt: "Đừng đùa nữa, tôi không ngu thật đâu đấy..."

Với cái kiểu vừa hợp lực phá án, vừa cùng nhau gặp nạn, vừa sống chung một nhà, cuối cùng còn sống chết có nhau, một người rơi xuống biển, một người nhảy xuống cứu của hai cậu mà vẫn đang theo đuổi ư? Theo đuổi cái gì? Theo đuổi trí thông minh đã bỏ nhà ra đi của tôi chắc?

"Tôi nói thật." Kỷ Tuân bình thản nói.

"..." Đàm Minh Cửu lại đột nhiên hoang mang rồi. Giọng điệu của Kỷ Tuân hình như cũng khá nghiêm túc. Nhưng không nên vậy chứ, hai người này cực kỳ giống như đã yêu nhau... Thôi, mặc kệ có nên hay không, trọng điểm là, "Cho dù cậu thật sự chưa hoàn toàn theo đuổi được Hoắc đội... Vậy không phải đúng lúc cậu nên nhờ chúng tôi hỗ trợ bất cứ lúc nào, sớm ngày theo đuổi được Hoắc đội sao?"

"Tôi theo đuổi Hoắc Nhiễm Nhân, còn cần người khác hỗ trợ?" Kỷ Tuân nhướng mày.

"..." Đàm Minh Cửu.

"Đừng quấy rầy cảm giác theo đuổi của tôi." Kỷ Tuân bổ sung.

"..." Đàm Minh Cửu.

Được thôi!

"Nói tóm lại," Kỷ Tuân giải quyết dứt khoát, "Chuyện này giao cho anh."

"Tôi khó mà đảm đương được trọng trách..." Đàm Minh Cửu vô cùng cảm động, chỉ muốn từ chối.

"Anh dám từ chối, tôi sẽ chặn anh trên đường anh tan làm, trùm bao tải vào đầu anh." Kỷ Tuân.

"Không phải chứ, tôi nói này," Đàm Minh Cửu không nhịn được mà trêu chọc, "Ba năm trước cậu muốn đánh tôi, chắc chắn tôi sẽ bỏ chạy ngay; ba năm sau cậu muốn đánh tôi, trong tình huống thông thường, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân; hiện tại cậu muốn đánh tôi..."

Hắn nhìn bả vai băng bó, quần áo bệnh nhân cùng cánh tay bó bột của Kỷ Tuân, chỉ muốn hỏi, người anh em, có bao nhiêu món mà say như vậy.

Nhưng thủ đoạn của Kỷ Tuân chỉ đơn giản thế thôi sao?

Kỷ Tuân nhàn nhã: "Không sai, tôi trùm bao tải vào đầu anh, đáng tiếc bị anh đánh ngược lại."

Cũng không đến nỗi... Đàm Minh Cửu vừa định nói mình sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đã nghe thấy Kỷ Tuân nói tiếp.

"Sau đó tôi mách với Hoắc đội của các anh, tôi bị anh đánh." Kỷ Tuân bình tĩnh kể tiếp.

"?"

"Sau đó, anh cảm thấy liệu Hoắc đội của các anh có tìm anh rèn luyện thể lực không?" Kỷ Tuân mỉm cười lịch sự.

"?"

"Anh cảm thấy bởi vì anh bắt nạt người già yếu, người tàn tật...Hoắc đội của các anh sẽ tìm anh luyện bao nhiêu lần?" Cuối cùng, Kỷ Tuân mỉm cười thân thiện.

"???"

Vẫn là cậu đê tiện!

Sau cùng, Đàm Minh Cửu giơ ngón giữa với Kỷ Tuân, nổi giận đùng đùng mà tắt video.

Một lần gọi video đã tiêu hao toàn bộ năng lượng trong một ngày của Đàm Minh Cửu.

Hắn coi điện thoại di động như tai họa ngập đầu, để chế độ im lặng rồi ném vào trong ngăn kéo, nằm sấp trên bàn giả chết.

Lúc này thành viên trong đội hai đã ăn trưa xong, lục tục trở về phòng làm việc.

Đàm Minh Cửu vẫn cứ giả chết, chỉ lặng lẽ dựng thẳng một lỗ tai, nghe lời đàm tiếu trong phòng làm việc.

Văn Dạng Dạng đang bảo với Hồ Nguyên là các sản phẩm dữơng da trong nước càng ngày càng tốt, dạo này hai người họ cũng thân thiết hơn, đã thân đến mức muốn tách khỏi bạn cùng phòng hiện tại để tìm nhà sống chung...khoan, tìm nhà sống chung? Chẳng lẽ?

Không, không thể dùng mắt hủ mà nhìn người khác

Ở chung với đồng nghiệp thân thiết cùng giới là một chuyện bình thường biết bao!

Cho nên trước đó hắn không phát hiện ra cũng có thể thông cảm được.

Đàm Minh Cửu tự bào chữa cho đôi mắt mù của mình.

Sau đó hắn lại nghe Chung Tiểu Cẩn, gần đây Chung Tiểu Cẩn đang tạo một tài khoản video cho cục, thời đại bây giờ, mọi việc đều cần có sự giám sát công khai của quần chúng, cục cũng cần có cửa sổ đối ngoại riêng.

Việc này khiến Chung Tiểu Cẩn ngày nào cũng bận bịu, vội vàng xem đủ thể loại video, thậm chí còn tự mình làm nhiều video khác nhau, nghe nói làm cũng không tệ, đã có một lượng người follow rồi.

Còn có những người khác, bọn họ đang uống trà sau bữa trưa, bàn nhau tối nay tan làm sẽ đi ăn thịt nướng rồi ăn khuya các kiểu.

Hoàn toàn không có ai nhắc đến chuyện giữa Kỷ Tuân và Hoắc đội!

Hừ, tưởng tất cả mọi người đều sáng mắt sáng lòng như tôi chắc? Đàm Minh Cửu cười khẩy trong lòng. Nhìn này, vốn chẳng có ai để ý đến chuyện cỏn con lúc trưa của cậu, chỉ có mình cậu để ý...

"À đúng rồi, mọi người nói xem, đợi Kỷ Tuân thi biên chế xong liệu có trở về làm đội phó của chúng ta không?" Trong văn phòng đột nhiên có người nhắc đến tên Kỷ Tuân, "Không phải chúng ta đang thiếu đội phó sao?"

Đàm Minh Cửu giật mình thon thót.

Thật ra bọn họ có đội phó. Chỉ là đội phó đã đi đào tạo chuyên sâu trước khi Hoắc Nhiễm Nhân được điều đến rồi.

Đào tạo chuyên sâu rất tốt, được tỉnh thành coi trọng, điều đi công tác, một đi lại không về được, hai ngày nay phía tỉnh tỏ ý muốn điều hẳn đội phó lên tỉnh.

Vì vậy, đội hai mới thiếu đội phó.

Trong tình huống bình thường sẽ đề bạt một người ngay trong đội lên làm đội phó.

Nhưng bây giờ không phải là tình huống không được bình thường sao? Chỉ với thời lượng tham gia cùng trình độ cũng như năng lực làm việc của Kỷ Tuân trong vài tháng vừa rồi, muốn để Kỷ Tuân trở về làm đội phó, mọi người đều thấy hợp lý.

"Tôi cảm thấy chắc không đâu." Văn Dạng Dạng ở bên cạnh lên tiếng, "Có lẽ thầy Kỷ thật sự không muốn trở về. Nếu không trưa nay cục trưởng Chu đã hỏi vậy rồi, kiểu gì anh ấy cũng phải đáp lại một hai câu chứ."

"Nhưng thầy Kỷ đã giúp chúng ta phá án quá nhiều." Chung Tiểu Cẩn cũng tham gia bàn luận, "Với các chuyên gia ngoài biên chế, thường thì trong cục có vấn đề mới đi hỏi ý kiến bọn họ, hiện tại thầy Kỷ trực tiếp trở thành người tìm kiếm và giải quyết vấn đề với nhân viên trong cục. Lần trước tôi đề cử sách của thầy Kỷ với người hâm mộ, có người đọc xong đã thúc giục cuốn tiếp theo, nhưng thầy Kỷ lại bận phá án với Hoắc đội, không có thời gian mà viết luôn."

"Đúng đúng đúng! Chính là cái "phá án với Hoắc đội" này! Tôi cảm thấy thầy Kỷ không muốn quay lại làm cảnh sát, nhưng thầy Kỷ lại rất muốn cùng phá án với Hoắc đội, kiểu như... Holmes và Watson, không thì cũng như Poirot và Hastings!" Văn Dạng Dạng chợt nghĩ ra.

Còi báo động trong lòng Đàm Minh Cửu đã bắt đầu điên cuồng vang lên.

Nhưng hắn lại ôm suy nghĩ ăn may, mong chờ bọn họ nói sang chuyện khác.

Nhưng bọn họ không chỉ không nói sang chuyện khác, thậm chí còn càng nói càng hăng.

"Tôi cảm thấy không đúng đâu." Chung Tiểu Cẩn đưa ra ý kiến phản đối, "Bọn họ chỉ là sự phối hợp giữa thám tử và trợ thủ mà thôi, nhưng dù là thầy Kỷ hay Hoắc đội đều không phải trợ thủ đơn thuần, hơn nữa dù là Watson hay Hastings, bọn họ đều đã kết hôn rồi."

Vì sao phải nhấn mạnh một người đã kết hôn, kết hôn là chuyện gì đó rất kỳ quái sao? Đàm Minh Cửu kinh hồn bạt vía.

"Phải là Castle." Giọng nói lành lạnh của Hồ Nguyên vang lên, "Kỷ Tuân là tiểu thuyết gia, Hoắc đội là cảnh sát, nghề nghiệp đều rất hợp nhau."

"Đúng vậy!" Những người khác vỗ tay tán thưởng.

Đúng cái rắm à! Trước đó nêu ví dụ thám tử cùng trợ thủ thì cũng thôi đi. Đàm Minh Cửu điên cuồng phỉ nhổ. Đây là phim truyền hình có nam nữ chính, các người dám đổi giới tính của Hoắc đội ư!

Nhưng hắn lại nhắc nhở bản thân đừng biểu hiện quá sốt ruột: "Cũng không đúng lắm, chẳng lẽ Hoắc đội lại thành nữ chính?"

"Ừm." Hồ Nguyên khẽ cười, "Quả thực, nếu muốn nói nữ chính, có lẽ Kỷ Tuân giống nữ chính hơn."

"Uầy, đổi giới tính của người quen không tốt lắm đâu." Đàm Minh Cửu thật sự rất muốn xoa cái trán đang toát mồ hôi lạnh của mình, hắn không biết Hồ Nguyên vô tình hay cố ý, nhưng chắc chắn không thể để Hồ Nguyên nói ra chân tướng... Không đúng, phải là không thể để Hồ Nguyên tiếp tục chuyện này, "Đổi đề tài, đổi đề tài."

Đáng tiếc không ai để ý tới Đàm Minh Cửu.

Văn Dạng Dạng vẫn vui vẻ nói: "Mặc kệ giống ai, tình cảm giữa thầy Kỷ với Hoắc đội thật sự tốt lắm luôn. Không chỉ cùng nhau phá án, sống chung với nhau, lần này còn gọi cho cục trưởng Chu xin nghỉ cho Hoắc đội... Tôi còn không dám nói chuyện với cục trưởng Chu nữa."

Đàm Minh Cửu nhanh chóng xen ngang: "Đó là do cô không dám, cục trưởng Chu rất tốt, rất quan tâm chúng ta, là vị lãnh đạo tốt nhất trên đời, tôi chỉ hận không thể uống trà tâm sự, chém gió khoác loác với cục trưởng Chu thôi."

"Tình cảm của hai người họ có thể không tốt được sao, ở thành phố Cầm, thầy Kỷ cứu Hoắc đội, đến khi lên thuyền, Hoắc đội lại cứu thầy Kỷ. Mạng sống đều là của nhau." Chung Tiểu Cẩn cười nói.

Đàm Minh Cửu vẻ mặt như đưa đám: "Mạng sống linh tinh cái gì, toàn nói mấy lời không may. Trong lúc ra ngoài cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, mạng của tôi không phải là của cậu, mạng của cậu không phải là của tôi sao? Là anh em lưng tựa lưng thôi, đừng nghĩ nhiều."

"Tuy nói như thế, nhưng tình cảm giữa hai người họ vẫn rất đặc biệt, chắc hẳn đã nhìn ra được từ lúc bọn họ mới quen nhau rồi đúng không? Còn cùng bị tổ chống mại dâm chụp được... Đúng rồi! Lúc trước thầy Kỷ bị bắt cóc, chúng ta cũng từng đọc tin nhắn trong WeChat của Hoắc đội, có phải thầy Kỷ còn gửi cho Hoắc đội một bức ảnh đang tắm..."

"Này! Thế thì có là gì, ngày nào tôi cũng gửi ảnh đi tắm cho Kỷ Tuân!" Đàm Minh Cửu bất chấp, "Tình bạn giữa đàn ông vốn dĩ phát triển qua những lần so sánh cơ bụng, cơ ngực với nhau mà!"

Người lên tiếng bị Đàm Minh Cửu làm cho khiếp sợ.

Không một ai nói chuyện trong phòng làm việc.

Bọn họ đều nhìn Đàm Minh Cửu, giống như đang nói... Hóa ra anh lại là người như thế?

Nhưng không ai nhắc đến Kỷ Tuân nữa, đây chính là thành công, là thành quả của thắng lợi.

Đang lúc Đàm Minh Cửu thở phào nhẹ nhõm, Viên Việt lại cầm điện thoại bước vào, hắn hỏi người trong đội hai: "Hoắc đội đã về chưa?" Hắn lại nói, "Đội trưởng Triệu của thành phố Cầm vừa gọi điện tới, nói dạo này Hoắc đội rất vất vả, tôi gặng hỏi mới biết là Kỷ Tuân nói với đội trưởng Triệu." Viên Việt cũng tự nghĩ lại, "Đều tại tôi dạo này bận việc trong nhà quá, đẩy hết mọi việc lên đầu Hoắc đội. Rõ ràng Kỷ Tuân cũng có gọi cho tôi, lại không nói với tôi việc này. Khách sáo thật đấy."

Người trong phòng làm việc nghe Viên Việt nói thế, đột nhiên phản ứng lại.

"Ồ," Văn Dạng Dạng nói, "Cho nên vì muốn giảm bớt gánh nặng cho Hoắc đội, thầy Kỷ đã gọi điện nhờ vả mọi người sao?"

Sấm sét giữa trời quang!

Nếu như Kỷ Tuân đang đứng trước mặt, ngón tay của Đàm Minh Cửu sắp chỉ thẳng vào mặt đối phương rồi.

Nhìn xem cậu đã làm những gì, cậu làm nhiều chuyện như vậy, còn muốn người khác tin hai người không phải thật kiểu gì đây?

Hai người là thật chết đi được, thật đến mức không thể thật hơn nữa, biết chưa?!

Đàm Minh Cửu sắp không còn từ nào để nói. Hắn gắng gượng hô hoán một tiếng: "Mọi người đều hiểu lầm rồi!"

Mọi người nhìn hắn.

"Với tình tính của Kỷ Tuân, sao có thể làm nhiều chuyện cho Hoắc đội như vậy được!" Đàm Minh Cửu nói liền một mạch, "Cậu ta chỉ là nhàm chán quá, yên tĩnh quá đâm ra muốn kiếm chuyện để làm, muốn tìm lý do để tám chuyện với mọi người mà thôi!"

Nhưng lý do này sao có thể thuyết phục được.

Bọn họ khó hiểu nhìn Đàm Minh Cửu, đầy mặt viết... Anh đang đùa gì thế, tưởng chúng tôi bị ngớ ngẩn à.

Chỉ có áp lực mới có thể tạo ra động lực.

Dưới áp lực như núi ngay trước mắt mọi người, sau khi vắt óc suy nghĩ, Đàm Minh Cửu đột nhiên nói: "Được rồi, chuyện đến nước này tôi cũng không giấu mọi người nữa... Thật ra Kỷ Tuân làm tất cả những chuyện này đều là vì tôi."

Mọi người thoáng kinh ngạc.

"Đã nhiều ngày như vậy, tôi nhìn Hoắc đội ngày ngày vì phá án mà dậy sớm hơn gà, làm nhiều hơn trâu, thật sự không nhìn nổi." Đàm Minh Cửu đau xót nói, "Hoắc đội tuổi còn trẻ mà leo lên được vị trí này cũng có lý do của nó cả, nhưng chúng ta không thể chỉ thấy cái lợi trước mắt mà không chú ý đến lợi ích lâu dài, dù muốn phá án đến đâu cũng phải quan tâm đến sức khỏe của mình chứ. Nhưng tôi thân làm cấp dưới, không tiện trực tiếp khuyên nhủ Hoắc đội, cho nên tôi trao đổi tin tức với Kỷ Tuân, vừa hay Kỷ Tuân cũng cảm thấy Hoắc đội quá vất vả, mà cậu ta lại trùng hợp đang nằm viện, vô cùng nhàn nhã, thế nên đã giúp tôi gọi điện cho mọi người, hy vọng sẽ san sẻ được gánh nặng cho Hoắc đội, để Hoắc đội có thể nghỉ ngơi một lát."

Đàm Minh Cửu đã dùng hết dung tích sống để nói nguyên một chuỗi dài như vậy trong một hơi.

Sau khi nói xong, hắn lại mỉm cười nhằm che giấu bất an trong lòng, thầm nghĩ:... Thế nào, lý do này đã ổn chưa?

Mọi người thực sự kinh ngạc trước những lời Đàm Minh Cửu vừa nói.

Có phải thật hay không, bọn họ không dám chắc.

Bọn họ chỉ cảm thấy: "Lão Đàm này, chỉ vì mục đích không phải tăng ca với Hoắc đội mà anh liều mạng như vậy sao...? Như vậy không tốt đâu, cảnh sát nhân dân vẫn phải có giác ngộ làm thêm giờ để phục vụ xã hội trong lúc cấp bách chứ."

Đàm Minh Cửu: "..."

Mẹ nó...Mặc dù tôi quả thực không muốn tăng ca... Nhưng thật sự không phải là...

Không muốn sống nữa rồi.

Càng toi hơn là, hắn đột nhiên phát hiện, không biết Hoắc Nhiễm Nhân cũng đã xuất hiện trong phòng làm việc từ lúc nào.

Hơn nữa còn lẳng lặng nhìn hắn.

Cười khẩy.

*

Kế hoạch ngày hôm nay đúng là có chút ngoài ý muốn. Nhưng không sao, nhân sinh vốn bước về phía trước một cách tình cơ mà.

Kỷ Tuân tính toán thời gian, Hoắc Nhiễm Nhân sắp đến bệnh viện rồi, vì thế anh lang thang từ phòng bệnh đến cổng bệnh viện, đứng đợi ngoài cổng.

Vốn muốn đến cổng cục cảnh sát chờ cơ, nhưng vừa ra đến cửa, Kỷ Tuân lại nhìn thấy hình ảnh bản thân bó thạch cao, quấn băng vải, trông vô cùng tàn tật trong gương, trái lo phải nghĩ, cảm thấy thay vì tạo bất ngờ cho Hoắc Nhiễm Nhân...

Có lẽ ngoan ngoãn nghe lời vẫn quan trọng hơn.

Bệnh viện rất đông người.

Toàn là xe ra ra vào vào, xe chở bệnh nhân đến, xe đến thăm bệnh nhân, xe tới đón bệnh nhân về... Từng chiếc xe màu sắc khác nhau, kiểu loại khác nhau chạy ngang qua Kỷ Tuân.

Cuối cùng Kỷ Tuân cũng chờ được chiếc xe thuộc về anh.

Hoắc Nhiễm Nhân dừng xe trước mặt Kỷ Tuân.

Cửa sổ xe hạ xuống; Hoắc Nhiễm Nhân cau mày lo lắng, há miệng muốn nói gì đó, nhưng trước khi những lời bất mãn kịp nói ra khỏi miệng, nếp nhăn nho nhỏ kia đã biến mất trước khuôn mặt tươi cười cùng cánh tay trái đang vẫy vẫy của Kỷ Tuân.

Khiến những lời tiếp theo cũng từ phàn nàn chuyển sang thấp giọng lẩm bẩm:

"Không ở trong phòng bệnh lại đến đây làm gì, còn có mấy phút... Thôi."

Lời còn lại, Hoắc Nhiễm Nhân ngậm chặt trong miệng.

Cho dù mấy phút.

Cũng muốn nhìn thấy em sớm hơn.

Sau khi lái xe vào, hai người không lập tức trở về phòng bệnh ngay mà đi tản bộ trong vườn hoa của bệnh viện trước đã.

Hai người sóng vai bước trên phiến đá xanh, đêm qua gió to, hoa ngô rơi lả tả, mặt đất phủ đầy một màu hồng tím, giống như một con đường hoa thật dài, cuối đường hoa là một cây ngô đồng sum suê.

Hai người núp trong tàng cây, móc ngón tay vào nhau, tách khỏi đám đông, lén lút hôn môi.

Sau khi kết thúc lần tản bộ lâu hơn bình thường rất nhiều, hai người trở về phòng bệnh.

Kỷ Tuân lên tiếng trước: "Anh uống sữa rồi."

"Ừm."

"Cũng ăn trái cây rồi."

"Ừm."

"Bữa trưa cùng bữa tối đều kết hợp cân đối, không hề kén ăn."

"Ừm."

"Luyện tập phục hồi chức năng nghiêm ngặt theo lịch trình của bác sĩ, không có lén lút luyện thêm."

"Rất tốt."

Hoắc Nhiễm Nhân khen ngợi Kỷ Tuân, sau đó đi rót nước.

Kỷ Tuân kéo góc áo khoác của Hoắc Nhiễm Nhân, lẽo đẽo đi theo đến cây nước nóng lạnh.

Hoắc Nhiễm Nhân lại cởi áo khoác bẩn trên người xuống.

Kỷ Tuân chuyển sang túm góc áo thun của Hoắc Nhiễm Nhân, lẽo đẽo bước đến cạnh giường.

Hoắc Nhiễm Nhân cầm quần áo để thay, bước vào phòng tắm.

Kỷ Tuân vẫn túm góc áo thun của Hoắc Nhiễm Nhân, lại lẽo đẽo bước tới phòng tắm.

Trong phòng tắm, Hoắc Nhiễm Nhân xoay người lại nhìn Kỷ Tuân: "Anh muốn nói chuyện gì?"

Kỷ Tuân: "Anh không muốn nói gì cả?"

Hoắc Nhiễm Nhân: "Em đi tới đâu anh theo tới đó?"

Kỷ Tuân: "Không sai, dán dán, cọ cọ, dính dính."

Hoắc Nhiễm Nhân: "..."

Kỷ Tuân bày tỏ: "Nhưng em có thể tắm trước."

Anh chuẩn bị ra ngoài, mà Hoắc Nhiễm Nhân lại đột nhiên giơ tay lên, giơ qua mặt Kỷ Tuân, vây anh giữa chính mình và bức tường, một tư thế kabedon đúng tiêu chuẩn.

Kỷ Tuân cảnh giác: "..."

Hoắc Nhiễm Nhân mỉm cười: "Đúng là nên tắm rửa, có điều, không phải em tắm mà là anh tắm."

Cậu lắc lắc quần áo trong tay với Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân tập trung nhìn lại, đột nhiên phát hiện...Quần áo Hoắc Nhiễm Nhân cầm trong tay thật sự là quần áo của anh!

"Thật ra anh cảm thấy..." Kỷ Tuân nói, "Cũng hòm hòm rồi, anh có thể tự..."

Hoắc Nhiễm Nhân mở vòi hoa sen, dùng hành động nói cho Kỷ Tuân:

Không, anh không thể.

Kỷ Tuân —— chỉ có thể để Hoắc Nhiễm Nhân tắm rửa, chăm sóc.

Vòi hoa sen phun ướt người Kỷ Tuân, cũng không chỉ mình anh, phòng tắm của bệnh viện không lớn, Hoắc Nhiễm Nhân cùng nằm trong phạm vi phun nước cũng khó tránh khỏi bị ướt người, Kỷ Tuân thở dài: "Đã bảo anh tự tắm rồi mà... Mỗi lần em tắm cho anh đều không tắm chung với anh, sau đó anh tắm xong, em lại phải tắm thêm lần nữa, quá phiền phức."

Hoắc Nhiễm Nhân liếc Kỷ Tuân một cái: "Em thích."

"Nhưng anh không thích." Kỷ Tuân dựa về phía Hoắc Nhiễm Nhân, nhỏ giọng trách móc, "Muốn tắm với em cơ... Mỗi lần em tắm cho lại là một lần dằn vặt..."

Hơi nước nóng hổi khiến khuôn mặt trắng nõn của Hoắc Nhiễm Nhân đỏ ửng lên.

Hoắc Nhiễm Nhân vội vàng tắm cho người ta thật nhanh, sau đó đẩy Kỷ Tuân ra ngoài.

Kỷ Tuân không có việc gì làm, chỉ đành giết thời gian.

Anh chờ một lúc, Hoắc Nhiễm Nhân cũng đã thay quần áo sạch bước ra, bước tới trước cây nước nóng lạnh, uống một ngụm nước thật lớn.

Kỷ Tuân ôm lấy Hoắc Nhiễm Nhân từ đằng sau.

Làn da của Hoắc Nhiễm Nhân rất mát mẻ, mát mẻ như một khối ngọc.

Nhưng lại rất dễ trở nên ấm nóng, lúc này giống như có ngọn lửa đang ẩn náu dưới làn da, chuẩn bị bùng lên bất cứ lúc nào.

Kỷ Tuân liên tục hôn lên gáy Hoắc Nhiễm Nhân.

Anh cảm nhận được làn da của đối phương run lên nhè nhẹ, giống như đang đáp lại nhiệt tình trong cơ thể anh.

Kỷ Tuân mỉm cười, mơ hồ lên tiếng:

"Không chỉ muốn tắm cùng em... Còn muốn em đừng đi làm lâu như thế, vừa thoát chết trong gang tấc, không muốn đi làm, chỉ muốn đi du lịch với em."

"Đội trưởng tốt của anh ơi, dành thời gian đi du lịch cùng nhau, được không?"

*

Hai ngày sau, sau khi bác sĩ tái khám, Kỷ Tuân chính thức xuất viện.

Để chúc mừng Kỷ Tuân xuất viện, mọi người quyết định cùng dành ra chút thời gian đến nhà Kỷ Tuân một chuyến.

Trong cục cảnh sát, một vài người của đội hai, một vài người của đội một, kể cả biên tập của Kỷ Tuân, Ai Nhân, cùng Fox, còn có Jinny, đều tới nhà Kỷ Tuân.

Viên Việt lẫn Đàm Minh Cửu đều là đàn ông tốt của thời đại mới, vừa đến nhà Kỷ Tuân đã chui vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối; còn Văn Dạng Dạng và Hồ Nguyên thì mang theo một số đồ trang trí, hỗ trợ sắp xếp bàn ăn của Kỷ Tuân.

Ai Nhân cùng Fox xách đầy hai tay quà cáp, nhìn Kỷ Tuân, thật lòng nói: "Thầy Kỷ vất vả rồi, chúng tôi nghe nói vì thu thập tư liệu, thầy đã lẻn vào hang ổ của phần tử tội phạm, hơn nữa vì đích thân cảm nhận tâm lý của nhân vật chính cũng như xác minh một cách khoa học xem nhân vật chính đã thoát vây như thế nào, thầy còn không tiếc tự mình trải nghiệm gian khổ cùng cực của nhân vật chính, bị phe phản diện treo vào dây xích, ném xuống biển!"

"Thật ra..."

"Nhưng làm tác giả, so với tiểu thuyết, quan trọng nhất vẫn là an toàn của bản thân, cho dù thầy chuyên nghiệp đến đâu, sau này cũng tuyệt đối không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa!"

"Thôi..."

Kỷ Tuân đã từ bỏ việc giải thích, anh cũng không biết rõ ràng vẫn là chuyện này, nhưng không hiểu sao lại có thể đưa ra cách hiểu hoàn toàn trái ngược như vậy.

Anh mặc kệ hai vị biên tập, đi sang gặp Jinny.

Jinny như cá gặp nước hơn anh nhiều, tay pha chế khéo léo này, vừa pha rượu vừa cười đùa dí dỏm mà vẫn có thể tạo ra cảm giác sôi động của các buổi vũ hội trong phòng khách vô cùng bình thường của Kỷ Tuân.

Khi tất cả món ăn đều chuẩn bị xong xuôi, mọi người ngồi xung quanh bàn.

Mọi người nâng ly, cạn một ly.

Chúc mừng Kỷ Tuân cuối cùng cũng xuất viện, chúc Kỷ Tuân sau này khoẻ mạnh bình an!

Sau đó mọi người lại nâng ly, lại cạn một ly.

Lần này, chúc mừng Hoắc Nhiễm Nhân đã phá được vụ án lớn, có lẽ ngày được thăng chức tăng lương đang ở không xa!

Ăn uống linh đình, rượu nồng lời vui, ăn được một nửa, bầu không khí tưng bừng hẳn lên, bắt đầu nói về vé số, về TV, về con cái, thậm chí còn nói về ngày hôm nay, ngày 20 tháng 5.

"520, không phải là anh yêu em sao?" Có người nói, "Bây giờ càng lúc càng lắm trò, lễ tình nhân này, rồi lễ tình nhân trắng này, ai có người yêu thì nhất định phải nhớ kỹ những ngày này, mau chóng tặng lì xì, không được quên, nếu không sẽ làm người yêu chạnh lòng."

Nếu đã nói về người yêu, có người cũng hỏi đùa Hoắc Nhiễm Nhân: "Hoắc đội có bạn gái chưa? Nếu như chưa có, vậy để tôi gần quan được ban lộc, giới thiệu cho cậu một cô gái tốt trong số họ hàng nhà tôi."

Không đợi Kỷ Tuân nhìn sang.

Hoắc Nhiễm Nhân đã đặt đũa xuống, bình thản trả lời: "Tôi có người yêu rồi, tình cảm giữa hai người chúng tôi rất ổn định."

Người kia vội vã chúc mừng: "Là ai vậy? Chúng tôi từng gặp chưa?"

"Gặp rồi. Còn về là ai... Lần sau sẽ giới thiệu."

Hoắc Nhiễm Nhân.

"Anh ấy thẹn thùng."

Kỷ Tuân phát hiện, trong đám đông, Đàm Minh Cửu đang phóng ánh mắt phun lửa về phía anh.

Ánh mắt kia giống như đang dùng huyết lệ lên án ——

Cậu! Còn nói! Chưa theo đuổi được!

Kỷ Tuân cảm thấy mình hẳn là nên thương cảm cho Đàm Minh Cửu, thế nhưng...

Anh chỉ nâng ly, che lại nụ cười bên khóe miệng.

- ------------------------------------------
Bình Luận (0)
Comment