"Không muốn! Con không muốn, tối nay con phải ở nhà học bài"
"Aizzz! Chỉ đi có một chút thôi mà? Chẳng phải tám giờ tối gia sư mới đến sao?"
"Con không đi! Mẹ... đừng có nắm tóc của con"
Tại tầng hai của căn biệt thự nhà họ Trần thi sau vang lên những tiếng hét của một nam một nữ. Mà ở dưới phòng khách, người giúp việc với vẻ mặt lo lắng đặt tách trà xuống bàn, hoang mang hỏi.
"Ông chủ, phu nhân và thiếu gia ở trên đó..."
Trần ba ba lại trông có vẻ rất bình thản, khi ông mặc một bộ đồ vest màu đen lại trông càng uy nghiêm hơn. Trần lão gia vừa cười vừa đọc báo đáp.
"Mặc kệ bọn họ đi. Chỉ là những đứa trẻ chưa lớn thôi"
Có lẽ chuyện này đối với Trần ba ba thật sự là điều quá quen thuộc, cho nên ông hoàn toàn không muốn để tâm đến nữa.
Nhưng trái ngược với khung cảnh bình yên dưới phòng khách thì ngay tại phòng ngủ của Trần Duật Đằng, hắn vẫn đang bán sống bán chết muốn nắm chặt lấy bàn học. Nhất quyết không chịu rời khỏi nó, còn Trần phu nhân thì ra sức muốn kéo hắn.
"Con trai à? Đây là buổi yến tiệc rất quan trọng. Tám giờ tối gia sư dạy tiếng Pháp mới đến, năm giờ chiều yến tiệc đã bắt đầu rồi. Con đi một chút, con có thể về sớm mà"
"Không được... con không muốn đi đến chỗ có đám đông. Ba tiếng vô bỏ đó con có thể học thêm nhiều từ mới. Mẹ...đừng nắm tóc của con"
Trần phu nhân bất lực kêu gào, dù sao vài tháng qua con trai bà có biểu hiện rất lạ. Từ lúc cô bắt gặp cảnh hắn khóc cho đến nay Trần Duật Đằng như thành con người khác. Ít đi chơi hơn, còn lao đầu vào học tiếng Pháp. Suốt ngày chỉ cặm cụi vào sách vở, thậm chí nếu không có bà nhắc nhở ăn cơm...hắn có thể trở thành con ma học bài mất.
Cô sợ con trai mình bị tự kỷ, nhà chỉ có thằng con vàng ngọc này là kế thừa gia tài duy nhất cho nên Trần phu nhân phiền muộn không thôi. Cho nên lần này bà nhất quyết phải mang hắn theo.
"Mẹ! Con thật sự không muốn. Đừng có ép con có được không?"
"Học bài thì sẽ quên kiến thức. Con không học nhất định sẽ không quên. Bây giờ nhìn cuốn sách của con đi, chỉ có chữ hiểu con chứ làm sao hiểu được nó? Đọc tiếng Pháp cũng không thể đọc được tâm tư của cậu bé kia đâu. Cho nên ra ngoài một chút thật sự sẽ không chết mà!"
Trần Duật Đằng sống chết không muốn, ước nguyện của hắn hiện tại chính là thành thạo tiếng Pháp. Sau đó sang Pháp du học, vừa đi học vừa đi làm, tìm mọi cách để có thể nhìn nhận sự việc tốt hơn.
Nhưng mà nhìn mẹ của hắn xem? Sống chết muốn hắn đi tham dự yến tiệc gì đó đến nhàm chán. Hắn thật sự không muốn đi.
Trần phu nhân cũng hết cách, sức lực của mình đúng là không bì bằng đám thiếu niên. Bà vội rút điện thoại ra, gõ gõ vào màn hình vài cái rồi đưa đến gần mặt Trần Duật Đằng nói.
"Tư liệu hiếm hoi này nếu con muốn nhận được thì hôm nay phải đi theo mẹ"
Đập vào trước mặt hắn là một tấm ảnh của Sở Khiết đang cười, phía sau cậu là tháp Eiffel, một tay của câu đưa lên làm biểu tượng chữ V. Khuôn mặt có chút gượng gạo.
Dưới ánh nắng, khuôn mặt của Sở Khiết hiện lên vẻ ngây thơ mà lâu nay hắn nhớ nhung. Nhưng dường như tấm ảnh này được chụp lén cho nên hình ảnh không được rõ lắm.
Trần Duật Đằng nhìn không rời mắt khỏi "tư liệu". Mãi đến khi Trần phu nhân tắt điện thoại mới kêu lên.
"Mẹ... gửi cho con tấm ảnh đó đi? Ở đâu mẹ có tấm ảnh đó?"
Trần phu nhân xoa mũi tự hào, còn đáp.
"Mẹ con là ai kia chứ? Nhưng mẹ không phải kẻ theo dõi, thông tin mẹ biết đủ để giúp sức cho con. Nhưng xem ra con không cần nữa, trông con có vẻ không thích đi tiệc với cha mẹ... Ta đành ngậm ngùi xoá tấm ảnh này vậy..."
Trần Duật Đằng như được vặn dây cót, lập tức đẩy mẹ ra khỏi phòng. Còn không quên dặn.
"Mẹ! Cho con mười phút để chuẩn bị. Con nhất định sẽ đi theo hộ tống người. Mẹ... đừng xoá tấm ảnh nhé"
Trần phu nhân nhìn cánh cửa đóng sầm lại, tức tối hét lên.
"Ranh con... uổng công mẹ nuôi con lớn"
————*****———
Bạch Dương Vĩ giúp Sở Hoà chỉnh lại cái nơ trên cổ áo. Nhìn vợ yêu bé nhỏ hôm nay thật điển trai, Bạch Dương Vĩ không khỏi ghen tuông nói.
"Hôm nay là yến tiệc, có rất nhiều người đến. Sở Hoà,em phải đi bên cạnh anh biết chưa? Người khác dụ dỗ cái gì cũng đừng đi theo nghe chưa?"
Sở Hoà ngoan ngoãn gật đầu, còn "ú ớ" rất ngoan khiến Bạch Dương Vĩ yêu chết đi được.
"Cũng may lâu rồi chưa gặp mặt thằng nhãi kia. Cho nên anh cũng đỡ ghen tuông hơn một chút. Thằng nhãi đó suốt ngày cứ tìm cách kết nối với em, thật sự là không thể nhìn được mà. Em thấy anh nói có đúng không? Ở cái tuổi đó làm gì có ai mà mãi thích một người. Vài hôm tìm người không được sẽ chán ngay. Đúng là thằng ranh con đáng ghét."