Lời Nói Dối Cuối Cùng

Chương 8.2

Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy cổ mình trong nháy mắt bị bóp lấy, còn không kịp thở, Tằng Nữu lúc nãy còn trầm lặng bây giờ trở nên độc ác mười phần, giống như dã thú đã nổi điên.

Bị đối phương ghìm lại cổ, Nghiêm Tư Cẩn cho rằng, Tằng Nữu muốn giết chết mình, bởi vì trong mắt nam nhân không ngừng dấy lên ngọn lửa muốn đốt chết người.

Từ đầu tới cuối, Tằng Nữu dùng thái độ vô vị thờ ơ lại lạnh nhạt, Nghiêm Tư Cẩn lựa chọn nhắm đôi mắt lại ── anh nghĩ, chết rồi cũng tốt.

Nhưng cũng vào thời khắc này, Tằng Nữu chậm rãi buông lỏng tay ra.

Đột nhiên Nghiêm Tư Cẩn được thả ra, liên tục ho khan không ngừng, thở dốc hồng hộc ── anh cũng không sợ chết, nhưng khi được thả ra lại nhận được không khí mới mẻ thấm vào trong người.

Nam nhân kia bình tĩnh trở lại, cậu xoay người, lưng hướng về Nghiêm Tư Cẩn, giọng đột nhiên nghiêm khắc, “…… Sao anh lại chuyển đi?”

Không ngừng xoa bóp cổ mình suýt chút nữa đã bị vặn gãy cổ, yết hầu Nghiêm Tư Cẩn ngứa đến đau đớn, khóe mắt khi đối mặt với tử vong có chút sợ hãi, Tằng Nữu xoay lưng lại nên vẫn chưa phát hiện, vẫn nhấn mạnh hỏi, “Vì, sao, lại, muốn chuyển đi?”

Nghiêm Tư Cẩn do dự có nên nói thật hay không ── bởi vì tôi hận cậu? Không muốn nhìn thấy cậu? Hay là, muốn thoát khỏi cậu?

Nhưng mà, Tằng Nữu không nhẫn nại, lặng lẽ đưa ra suy đoán, “Anh, muốn rời xa tôi?”

Ngẩng mặt lên, tầm mắt bình tĩnh, Nghiêm Tư Cẩn ngơ ngẩn nhìn chăm chú bóng lưng nam nhân, nói, “…… Có lẽ vậy.”

Hờ hững vô vị, không chút nào chú ý tiếng nói giả vờ tiêu sái phát ra trong phòng, trong không gian tản mát ra, đồng thời thương tổn trái tim Nghiêm Tư Cẩn cùng Tằng Nữu.

“Anh, thật sự…… Muốn rời xa tôi?” Giả vờ như đặt câu hỏi có vẻ gian nan lắm, Nghiêm Tư Cẩn buồn cười nhìn thấy, phía sau hai tay Tằng Nữu đã nắm chặt thành quyền.

Kỳ thật, đã từ rất lâu, Nghiêm Tư Cẩn đã quen dùng loại thái độ lạnh lùng làm lơ đối xử với Tằng Nữu. Có lẽ là lần đính hôn, hoặc là, bị Tằng Nữu cưỡng hiếp trước mặt hai tên đồng bọn kia…… Đáng lẽ ký ức của anh phải nên mơ hồ mới đúng, hoặc nói là không có.

Nghiêm Tư Cẩn không nhịn được cười nhạo mình, không ngờ rằng, những hồi ức ghê tởm này lại rất rõ ràng hiện ra ngay trước mặt mình.

Mình, đến tột cùng là làm sao vậy.

Lạnh lùng chán ghét cười lên một tiếng, Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, trước đó Tằng Nữu còn chưa xuất hiện, không phải anh từ lâu đã mất cảm giác, cũng lãng quên hết thảy chuyện cũ rồi sao?

Nghe thấy tiếng cười kia, độc đoán lại cho rằng đó là trào phúng mình, Tằng Nữu nổi giận, xoay người lần thứ hai tóm lấy đối phương, tay dùng sức một lần nữa bóp lấy cổ Nghiêm Tư Cẩn, “Tại sao? Tại sao anh muốn rời khỏi tôi?”

Bị đối xử qua một lần, Nghiêm Tư Cẩn đã không còn sợ hãi cái chết nữa, ngược lại càng mong chờ nó mau tới.

Chỉ là…… Trong cái chớp mắt ấy, đôi mắt đã từng cho rằng ngây thơ kia, anh khó có thể tin được ngoài nhìn thấy tức giận ra còn có loại tình cảm từ bên trong phát ra ── khổ sở.

Nghiêm Tư Cẩn không hiểu. Hoặc cũng có thể, là anh nhìn lầm. Nhưng mà, cái màu xanh lam như biển sâu bi thương kia, chỉ tồn tại trong nháy mắt, liền biến mất trong ánh mắt tàn nhẫn âm tình bất định của Tằng Nữu, nhưng cũng khiến Nghiêm Tư Cẩn bàng hoàng.

“…… Tôi chỉ là muốn quên đi, những chuyện cũ đã xảy ra.” Thế là, nhẹ dạ đến nhu nhược, Nghiêm Tư Cẩn mở miệng nói đáp án mà Tằng Nữu mong muốn.

Đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại, trong mắt Tằng Nữu rực cháy, bất cứ lúc nào đều sẽ cháy ra bên ngoài. Đôi môi đẹp đẽ giương lên rất khó coi, Tằng Nữu bất cứ lúc nào cũng sẽ hóa thân thành thú, tiến lên cắn chết người.

Chấp nhận số mệnh an bài anh liền nhắm mắt lại, Nghiêm Tư Cẩn cho rằng chỉ vài giây sau anh sẽ bị nghẹt thở, nhưng phía sau lưng chợt đau nhói, tiếp đó “Rầm” một tiếng, cả người anh bị quăng lên trên giường.

Vốn trên giường rất mềm mại, thế nhưng bởi vì thân thể của mình, bị ép đến nỗi phải xin tha, Nghiêm Tư Cẩn bặm môi, mặt hướng lên trên, mãnh liệt nhìn lên Tằng Nữu.

Không còn điều gì để mất, cũng không quan tâm đến sinh tử, Nghiêm Tư Cẩn yên lặng nhìn Tằng Nữu, ánh mắt vô thần trống rỗng nhìn lên trần nhà.

Nắm lấy cằm anh, Tằng Nữu cưỡng bách Nghiêm Tư Cẩn nhìn mình, “Nhìn tôi.”

Nghe được mệnh lệnh này, nhãn cầu hơi chuyển động, tiếp đó, không còn động tác nào nữa, Nghiêm Tư Cẩn lại thất thần.

Thấy thế, Tằng Nữu càng phẫn nộ ── cậu căm ghét Nghiêm Tư Cẩn làm ra dáng vẻ vô vị như thế này, cho dù là sợ cậu, vẻ mặt lúc trước sẽ tốt hơn so với hiện giờ.

Cậu…… Thật vất vả mới trở về nước, lòng vui sướng mừng rỡ đi tới siêu thị, lại không nghĩ rằng, Nghiêm Tư Cẩn đã dọn đi.

Tằng Nữu rất tức giận, thật sự rất tức giận ── cậu kêu gọi nhân lực, tìm kiếm khắp mọi nơi trong thành phố, cuối cùng bắt được “Ông chủ” chạy trốn.

Nhưng Tằng Nữu không hiểu, vì sao anh lại dọn đi, vì sao lại tỏ thái độ đối xử với cậu như vậy.

Lẽ nào, anh còn giận cậu? Anh, không muốn chờ cậu nữa? Hay là…… Anh đã không còn yêu cậu?

Nhìn chăm chú vào Nghiêm Tư Cẩn vẻ mặt thấy chết không sờn, Tằng Nữu tuy hận nhưng cũng rất muốn ── cẩn thận cùng nam nhân trò chuyện.

Chính là, thái độ nam nhân đang chọc tức cậu, khiến cậu phải phát điên; cậu cảm thấy, rất có khả năng chính cậu sẽ tự tay giết chết nam nhân cho hả giận.

Nhưng mà, thấy Nghiêm Tư Cẩn như vậy, cho dù đã xa cách bốn năm, đối phương vẫn ôn hòa thanh tĩnh, nho nhã nhã nhặn, cùng với tinh thần cao thượng khoan dung…… Cậu, không nhẫn tâm, giết chết đối phương.

Nếu như Nghiêm Tư Cẩn vì muốn quên cậu mới lựa chọn rời đi, như vậy Tằng Nữu chỉ có thể, trừng phạt nam nhân, bắt anh rơi lệ, buộc anh đau phải hét lên, muốn anh mau chóng nhớ tới những lần yêu nhau triền miên. Cho dù nhất định phải dằn vặt đối phương, mới có thể đạt đến mục đích, Tằng Nữu cũng không cách nào dừng lại được ── bởi vì, cậu không thể nào chịu đựng Nghiêm Tư Cẩn đã dám quên đi chuyện bốn năm về trước, thậm chí đã quên cậu.

Cậu cũng không hiểu được, càng sẽ không làm người trả giá, nhưng năm đó, đối mặt với điều kiện ba đưa ra phải chăm chỉ học tập, Tằng Nữu liền yên lặng đưa ra quyết định ── cậu muốn làm chủ nhân chân chính của Tằng gia, sẽ không cần chịu sự ràng buộc của ba. Như vậy, cho dù Nghiêm Tư Cẩn không phải là nam nhân xứng đáng với cậu, coi như cậu đối với nam nhân ôm ấp tình cảm không cách nào tra rõ, cậu cũng có thể hô mưa gọi gió, làm việc bằng chính ý nghĩ của mình.

── Khi đó Tằng Nữu mong muốn, chỉ là trái tim nam nhân này, phải nắm giữ được trên tay cả đời.

Nhưng mà…… Khi thật sự rời đi, tiến vào thế giới không có Nghiêm Tư Cẩn, Tằng Nữu phát hiện, hóa ra cậu lại lưu luyến nam nhân đã từng đối xử với cậu bằng tất cả tấm chân tình.

Hiện tại, cậu chỉ muốn có lại đoạn tình cảm ấy; mà cậu cũng nhận định, cái chuyện đó sẽ rất là dễ dàng nắm được ── bởi vì Nghiêm Tư Cẩn yêu cậu mà.

Tiếp tục nhìn Nghiêm Tư Cẩn, Tằng Nữu trong mắt bi thương cùng tức giận đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó chính là một tầng sương lạnh.

Từ trên người Nghiêm Tư Cẩn đứng dậy, Tằng Nữu đứng bên giường, hai chân khép lại, Nghiêm Tư Cẩn vẫn treo ở mép giường hai chân mở rộng, đâu vào đấy chậm rãi cởi ra áo khoác của chính mình.

Mặt không hề cảm xúc kéo quần nam nhân xuống, Tằng Nữu liền lưu tâm đến, chân Nghiêm Tư Cẩn chỉ hơi giãy dụa một chút, sau đó liền ngưng lại. Thế là, động tác của cậu trở nên càng dã man vô tình, Tằng Nữu cởi quần dài cùng quần lót vứt xuống mặt đất, sau đó, nhấc lên hai chân thon gầy của Nghiêm Tư Cẩn, dùng sức mạnh tách hẳn ra hai bên.

Thân thể vẫn thành thật như lúc ban đầu, hậu phương nhiều năm chưa mở rộng, trong ánh mắt nóng cháy của Tằng Nữu, tiểu huyệt dưới thân Nghiêm Tư Cẩn bại lộ ra có vẻ bất an, bắt đầu khiếp sợ.

Bắp đùi không khỏi co rúm lại, Nghiêm Tư Cẩn nhớ tới cái buổi tối tương tự như thế ── cậu lại muốn trực tiếp đi vào, sau đó tàn nhẫn xé rách anh?

Không còn sợ đau đớn, nhưng Nghiêm Tư Cẩn thật sự không muốn nhớ tới chuyện cũ dơ bẩn không thể miêu tả nổi.

Thở dài một tiếng, Nghiêm Tư Cẩn mở miệng, hờ hững hỏi, “Cậu, muốn đi vào sao? Không bôi trơn một chút ư?”

Gân xanh trên trán nhảy lên co giật, Nghiêm Tư Cẩn phản ứng khiến Tằng Nữu ngạc nhiên, không khỏi phỏng đoán đối phương vẫn cứ khát cầu mong mình đâm thẳng vào trong.

Thấy Tằng Nữu vẫn chưa lên tiếng, Nghiêm Tư Cẩn đơn giản ngồi thẳng người lên, đưa tay tháo thắt lưng quần Tằng Nữu, thành thật thông báo, “Tôi không muốn đau.”

Hơi sững sờ một chút, Nghiêm Tư Cẩn kéo quần lót Tằng Nữu, một vật nóng bỏng bật ngay trước mặt anh, há mồm ngậm lấy dương v*t cực lớn của đối phương.

Hai mắt trợn to, Tằng Nữu không thể tin được, người trước mắt lại làm như thế này.

Tay run rẩy bắt lấy tóc Nghiêm Tư Cẩn, âm thanh Tằng Nữu ác ý ép hỏi, trong giọng nói mang chút mỹ vị tình dục, “Anh biết mình đang làm gì không? Anh…… Đang câu dẫn tôi.”

Nở nụ cười nhợt nhạt, Nghiêm Tư Cẩn đáp, “Tôi sợ cậu trực tiếp đâm vào, cho nên phải bôi trơn xong rồi hẵng vào.”

Nam nhân chỉ cười nhạt một tiếng, đủ để đốt lên lửa dục vọng trên toàn thân Tằng Nữu.

Trong lòng Tằng Nữu, không ai có thể giống Nghiêm Tư Cẩn, cười đến khiêm tốn mê người, cao quý lại đê tiện.

Nghiêm Tư Cẩn trào phúng Tằng Nữu bị những lời nói dâm loạn làm mất kiểm soát, anh càng dùng sức liếm lộng dương v*t nam nhân.

Nam nhân vẫn như cũ không hề có kỹ xảo, nhưng Tằng Nữu lại rất hưởng thụ, xa cách khoang miệng Nghiêm Tư Cẩn đã nhiều năm, cuối cùng cậu cũng dùng dương v*t để hưởng lại tư vị hoài niệm này.

Trong phòng, âm thanh Tằng Nữu thở dốc kịch liệt cùng Nghiêm Tư Cẩn phun ra nuốt vào dương v*t cứ như hòa trộn lẫn nhau, không ngừng lan xa, mùi vị tình dục càng nồng nặc hơn, Tằng Nữu thở ra chất giọng cực kỳ trầm khàn, “…… Được rồi.”

Cực kỳ thuận theo, Nghiêm Tư Cẩn lập tức đem đầu rời khỏi dương v*t nam nhân, Tằng Nữu đem hai chân Nghiêm Tư Cẩn gác qua giường đặt ngay chính giữa, cũng bò đến gần nam nhân, “Phía sau anh tự khuyếch trương đi.”

Bất đắc dĩ bị người khác cường bạo xâm phạm, nhưng vô tâm tự cưỡng hiếp thân thể mình, Nghiêm Tư Cẩn lắc đầu ra hiệu, “Không sao, cậu trực tiếp tiến vào đi.”

Dục hỏa đã sớm đốt cháy cả người, có chút bận tâm đến thân thể Nghiêm Tư Cẩn, Tằng Nữu lúc nãy mới nói ra lời mệnh lệnh. Khi thấy nam nhân không hề có ý nguyện khuyếch trương, Tằng Nữu cũng không nhẫn nại thêm, đặt hai chân Nghiêm Tư Cẩn lên vai mình, nắm chặt dương v*t chính mình, thô lỗ đâm vào trong cơ thể nam nhân.

“Á” tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỗ đó của Nghiêm Tư Cẩn so với bốn năm trước đã khô khốc đi rất nhiều, mười ngón tay trắng nõn bấu vào drap giường ── anh biết, nơi đó khẳng định đã chảy máu rồi, thế nhưng…… Cái tên dã thú đã đánh mất đi nhân tính kia sẽ không để ý tới, càng sẽ không lùi bước.

Thân thể nứt ra đau xót từ từ giảm bớt đi, Nghiêm Tư Cẩn cực khổ mở mí mắt lên, liếc mắt nhìn Tằng Nữu một chút ──

Quả nhiên…… Tên cầm thú khát máu nếm được mùi vị máu tươi, trái lại động tác càng thêm kịch liệt, tùy ý mà làm.

Thân thể bị lay động đến mất đi khí lực, Nghiêm Tư Cẩn đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Thật sự quá mệt mỏi, anh cố gắng nỗ lực nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng Tằng Nữu lại cúi người xuống, thân mật hôn lên bờ môi cùng đôi mắt anh, Nghiêm Tư Cẩn đành bỏ cuộc, lần thứ hai mở mắt ra.

Dần dần, không thể chống đỡ nổi, Nghiêm Tư Cẩn liền hôn mê, nhưng Tằng Nữu vẫn còn mãnh liệt cắm vào thân thể anh. Anh không ngừng bị đánh thức, cơn đau đớn cùng khoái cảm tập kích lẫn nhau, lần thứ hai anh lại hôn mê. Lăn lộn nhiều lần như vậy, Nghiêm Tư Cẩn cũng không thể nhận biết, anh có còn tỉnh táo hay không, càng không biết, thân thể ti tiện thấp hèn của mình đến tột cùng đã bắn ra bao nhiêu lần.

Bên trong ý thức mơ hồ, Nghiêm Tư Cẩn càng bực mình, Tằng Nữu luật động càng ngày càng nhiều, phương pháp gian dâm cùng tư thế mà cậu bày ra càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng biến thái, nhưng mà, đến giờ này rồi mà cậu vẫn chưa mất hứng.

── Bốn năm chưa chạm đến món đồ chơi này, chơi đùa như vậy, vẫn chưa chán sao?

Khóe môi nở nụ cười lạnh lùng xa lạ, khinh thường căm hận lắng nghe anh cùng Tằng Nữu đồng thời phát sinh tiếng thở dốc, Nghiêm Tư Cẩn chỉ muốn, đợi đến trời hửng sáng sau khi mọi việc đã kết thúc, lập tức rời đi cái nơi làm anh chán ghét đến ghê tởm này.
Bình Luận (0)
Comment