Lời Nói Đùa

Chương 8

Vất vả mãi mới về được Tiên Nhạc Lâu, trời cũng đã khuya, Thanh Nguyệt vẫy tay từ biệt Tống Ngọc rồi xoa bụng đi vào lâu. Kết quả vừa mở cửa, đã thấy Ôn Lương ngồi trong phòng hắn uống trà, thấy hắn vào, đặt chén trà trong tay xuống, giương mắt nhìn hắn hỏi:

“Ngươi đi đâu vậy?”

Thanh Nguyệt thản nhiên nhún vai, đóng cửa phòng lại rồi nói:

“Ta nhớ rõ hôm nay không phải ngày làm việc của ta, ngươi tới phòng ta làm gì?”

Nói xong đi đến chỗ cái bàn, sau đó đặt mông ngồi vào ghế, duỗi chân nằm xoài trên ghế, rồi rót cho mình một ly trà, há to miệng uống một ngụm:

“Mặc kệ ngươi vì sao tới đây, bây giờ ta chỉ muốn ngủ, ngươi ra ngoài nhanh đi.”

Ôn Lương nắm lấy bàn tay Thanh Nguyệt đang cầm chén trà, khiến chén trà rơi xuống bàn lăn lộc cộc lộc cộc hai vòng rồi vỡ trên mặt đất.

Thanh Nguyệt rũ mắt nhìn chén trà vỡ nát sau đó rút mạnh tay mình về.

“Ngươi lại nổi điên gì nữa đây?”

Ôn Lương đứng lên, ánh mắt nặng nề, hai bước đến trước mặt Thanh Nguyệt sau đó chậm rãi cúi xuống, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, nhỏ giọng mà nói:

“Ta đã hỏi tiểu nhị dưới lầu, hắn nói là ngươi đi theo Tống đại phu ra ngoài.”

Thanh Nguyệt không kiên nhẫn hất tay Ôn Lương ra, cau mày nói:

“Ờ, thế thì sao nào.”

Ôn Lương bị hất tay cũng không lấy tay về, mà đặt tay lên đầu Thanh Nguyệt, từ từ lần xuống, chậm rãi quét qua xương quai xanh của hắn, vén cổ áo hắn ra luồng tay vào trong quần áo.

Thanh Nguyệt bắt lấy cánh tay Ôn Lương ngăn y luồng tay xuống phía dưới, nhướng mày nói:

“Chẳng lẽ ngươi đã quên hôm nay không phải ngày làm việc theo quy định à, vậy mà ngươi vẫn muốn làm sao? Nếu đúng là thế, vậy thì ngươi đi tìm người khác đi, giờ ta không có tâm trạng phục vụ ngươi.”

Ôn Lương cũng không nói lời nào, bình tĩnh nhìn Thanh Nguyệt một lúc, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Lúc Thanh Nguyệt nghĩ y sẽ rút tay về, Ôn Lương đột nhiên cởi quần áo hắn ra, cúi đầu há mồm cắn một ngụm lên xương quai xanh của hắn.

Thanh Nguyệt sửng sốt lập tức muốn đẩy y ra, nhưng lại bị Ôn Lương ghì chặt cả người trên ghế nên không thể đẩy ra được. Hắn cảm nhận được nụ hôn của Ôn Lương càng lúc càng mạnh bạo hơn, Thanh Nguyệt bực bội nâng chân lên đạp nhưng không ngờ bị Ôn Lương tụm chặt lấy chân, lại còn bị y một tay nâng chân một tay ôm eo, bế hắn lên từ trên ghế rồi ném lên giường. Thanh Nguyệt vừa ngã vào giường, Ôn Lương đã lập tức ngồi lên người hắn, một tay đè hai tay hắn đặt lên đỉnh đầu, một tay khác cởi hết quần áo hắn ra cúi đầu hôn ngực hắn, gặm cắn từng li từng tí trên da thịt.

Thanh Nguyệt nhìn xuống đầu ngực mình, cắn răng dùng sức, cong chân dùng đầu gối đập mạnh lên lưng Ôn Lương, nhân lúc y đang đau đớn mà thoát khỏi y, đấm y lăn tới mép giường rồi xoay người đứng lên.

Sau khi mặc xong quần áo Thanh Nguyệt gầm nhẹ một tiếng:

“Đồ bệnh hoạn!”

Ôn lương cúi đầu, không nói gì, một lát sau đưa tay xoa mặt mình nói một câu:

“Ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau đó cũng không liếc Thanh Nguyệt lấy một cái mà bước xuống giường rồi ra khỏi phòng.

Thanh Nguyệt thấy y đi ra ngoài rồi mới ngã vào giường, túm chặt chăn đắp lên người, hung tợn mắng một câu:

“Đúng là điên rồi!”

Buổi sáng ngày thứ hai, Thanh Nguyệt chui ra từ trong chăn xoa đầu mình, vì tối hôm qua không ngủ ngon được cho nên tinh thần hắn lúc này không được tốt cho lắm.

Rửa mặt xong, Thanh Nguyệt cảm thấy mình vẫn chưa đói, nhưng lại không biết làm gì, nên một hồi sau lại bò vào giường chuẩn bị ngủ tiếp. Nhưng ông trời lại không cho hắn được toại nguyện, bên ngoài chẳng biết sao mà ồn ào cả lên.

Thanh Nguyệt cau mày chùm chăn qua đỉnh đầu, đang bực bội muốn chửi người nhưng bỗng nhiên nghe được một giọng nói khiến hắn ló đầu ra, là giọng của Dung Nghiêu.

Thanh Nguyệt có chút tò mò, bèn bò dậy ra ngoài nhìn xem.

Vào ban ngày Tiên Nhạc Lâu cũng như bao tửu lâu bình thường khác, hơn nữa vì thức ăn ngon lại có người hát hay, người tới ăn cơm cũng đông không kém so với buổi tối khách đến đây tìm vui.

Thanh Nguyệt đẩy cửa phòng ra, dựa vào lan can tầng trên ngó xuống, đã thấy tiểu nhị dưới lầu đang bị một vị khách la rầy.

Quay đầu lại thấy Ôn Lương đang rất bực bội từ trong phòng Dung Nghiêu bước ra, chuyện này khiến Thanh Nguyệt tràn ngập hứng thú mà nhìn y, thong thả ung dung đi đến đập tay lên vai y, cười nói:

“Ông chủ Ôn, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, loại chuyện này quan trọng phải là ngươi tình ta nguyện, ngươi không thể cưỡng ép người khác được đâu.”

Ôn lương có chút kinh ngạc nhìn hắn:

“Ngươi nói gì thế?”

“Ta chỉ là nói với hắn là muốn hắn đêm nay tiếp đón ông chủ Lý, ai ngờ hắn lại nổi điên như vậy.”

Lúc này Thanh Nguyệt vô cùng kinh ngạc.

“Ngươi nói Dung Nghiêu ư? Nhưng lạ thật đó, chẳng phải Tiêu công tử nói hắn muốn bao Dung Nghiêu một tháng sao, mới đó đã bỏ rồi à? Không thể nào…”

“Có gì mà không thể chứ, đối với người như Tiêu Duệ Quân mà nói, Dung Nghiêu cùng lắm chỉ là món đồ chơi nhất thời mà thôi, hắn cứ không chịu nghe lời tất nhiên sẽ khiến người ta chán ghét.”

Thanh Nguyệt nhướng mày, có chút nghi ngờ:

“Vậy sao? Ta lại cảm thấy không phải như vậy.”

Ôn Lương nhìn xuống dưới lầu, lại quay đầu nói với hắn:

“Ta thấy mắt ngươi thâm lắm, hôm nay đừng xuống dưới.”

Thanh Nguyệt xua tay, ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết. Ôn Lương liền gật đầu rồi quay lưng đi xuống trấn an vị khách kia.

Rốt cuộc vào ban đêm, Thanh Nguyệt vẫn thấy nhàm chán mà ra khỏi phòng, không ngờ lại thấy Tiêu Duệ Quân ngồi dưới lầu uống trà nhưng lại đang cau mày, khuôn mặt cứng đờ.

Thanh Nguyệt nổi ý muốn trêu chọc một chút, bèn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Duệ Quân:

“Ngài đúng là bỏ được mỹ nhân thật, ta vốn tưởng rằng Tiêu công tử sẽ giữ được một thời gian chứ, ai ngờ đâu lại bỏ nhanh như vậy.”

Tiêu Duệ Quân thấy Thanh Nguyệt đến, nhanh chóng giãn lông mày ra, uống một ngụm trà, hơi mỉm cười:

“Chỉ là trò giải trí thôi, tính tình hắn khó ưa, hống hách quá cũng thấy chán. Rốt cuộc ta vẫn thích Thanh Nguyệt nghe lời hơn.”

Thanh Nguyệt nhìn Tiêu Duệ Quân, đột nhiên nhếch miệng cười:

“Ồ, thật không.”

“Sao, không tin à?”

Thanh Nguyệt cầm lấy hạt đậu phộng, đặt trên bàn dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, nói:

“Đương nhiên là không tin rồi.”

Tiêu Duệ Quân nhìn qua, trông thấy Thanh Nguyệt một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn y, lại nói tiếp:

“Ta cũng đã quen Tiêu công tử lâu như vậy, Tiêu công tử là loại người gì ta biết hết.”

Sau đó Thanh Nguyệt nâng cánh tay, chậm rãi chỉ một ngón tay trước ngực Tiêu Duệ Quân:

“Loại người Tiêu công tử khinh thường nhất, chẳng phải là loại người như Thanh Nguyệt này sao? Sở dĩ vừa thấy Dung Nghiêu đã nảy lòng tham khó buông, còn chẳng phải vì hắn có lòng tự tôn và kiêu ngạo còn ta thì không à.”

“Thế mà giờ lại nói ta tốt hơn nhiều, Tiêu công tử, có thể nói lời trái lương tâm như vậy mà ngài cũng không đỏ mặt.”

Tiêu Duệ Quân nghe Thanh Nguyệt nói xong, cau mày không lên tiếng, gã cũng không biết nên nói gì. Bởi vì lời Thanh Nguyệt nói, thật sự đánh trúng tim đen, gã không có cách nào cãi lại, nhưng mà…

“Thanh Nguyệt quả nhiên thông minh, nói cũng rất đúng, nhưng mà có một điều, ngươi nói sai rồi…”

“Thanh Nguyệt công tử.”

Bị người khác cắt ngang lời làm Tiêu Duệ Quân có chút khó chịu, gã cau mày quay đầu lại nhìn, đã thấy Tống Ngọc đứng ở sau lưng gã, trên mặt còn đang cười nhìn về phía Thanh Nguyệt, chuyện này khiến gã càng thêm khó chịu.

“Ồ, Tống đại phu ngươi lại tới nữa à, thế nào, lại đến đưa ta ra ngoài ăn cơm sao?”

Tống Ngọc đã tới đứng trước mặt Thanh Nguyệt, cúi đầu nhìn hắn, dịu dàng nói:

“Huynh lại không ăn cơm sao?”

Thanh Nguyệt dựa vào người Tống Ngọc:

“Không có, từ tối hôm qua ăn món vằn thắn xong, cả ngày nay ta không ăn được hột cơm nào cả, chỉ muốn ăn món vằn thắn đó lần nữa thôi.”

Tống Ngọc trong ánh mắt mỉm cười, giơ tay xoa nhẹ nhàng lên đầu Thanh Nguyệt một chút rồi nói:

“Vậy là không tốt đâu, sao lại có thể không ăn cơm chứ.”

Đầu Thanh Nguyệt cọ nhẹ vào người Tống Ngọc:

“Không muốn ăn.”

“Thế này đi. Nếu huynh muốn ăn vằn thắn, mai ta mang đến cho huynh. Còn đêm nay không được rồi vì hôm nay ông chủ Trương đóng cửa sớm. Nhưng mà, chúng ta có thể đi ăn cái khác.”

Thanh Nguyệt từ người Tống Ngọc ngẩng đầu lên vui mừng mà nhìn y nói:

“Có ngon như món vằn thắn không?”

“Cái này ta không dám đảm bảo, nhưng hương vị thực sự không tồi đâu.”

Thanh Nguyệt lập tức đứng lên, kéo tay Tống Ngọc đi ra ngoài, còn nói:

“Ôi chao, thật hết cách với ngươi, sao có thể khiến ta thèm ăn như vậy chứ.”

Chưa đi được vài bước đã bị Tiêu Duệ Quân ngăn lại, Thanh Nguyệt khó hiểu mà nhìn Tiêu Duệ Quân chắn trước mặt hắn:

“Tiêu công tử muốn gì đây?”

“Ta vừa mới nói, có một điều Thanh Nguyệt nói sai rồi. Đó chính là, ta không cho rằng Dung Nghiêu tốt hơn ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment