Châu Thác Hàng vốn tưởng chỉ cần đủ lâu là có thể quên đi người con gái tên Hà Xuyên Châu, có thể thờ ơ khi nhắc tới cái tên này, có thể nhẹ nhàng nói với người khác về cuộc sống bần hàn, gian khổ ấy.
Nhưng thời gian dần trôi, cái tên này như mọc mầm trong lòng anh. Từ một ngọn mầm nhỏ bé, giờ nó đã biến thành cây cao chọc trời. Cành lá xum xuê của nó thắt chặt lấy tim anh, khiến mỗi lần anh ngỡ tưởng bản thân sẽ làm như không có chuyện gì, trái tim lại đau nhói khi nhắc tới cô, khiến anh nhận ra đây là chuyện hoang tưởng tới nhường nào.
Ngày xuân thiếu bóng gió lạnh, xuân tới sững sờ nhớ mưa. Nhưng tối hôm đó, mưa gió ùa tới như vũ bão, rủ nhau gõ cửa cùng một hôm.
Châu Thác Hàng dầm mình trong làn mưa, chân tay lạnh toát, chỉ có hơi thở phả ra vẫn còn mang chút hơi ấm.
Trước khi Hà Xuyên Châu xuất hiện, anh một mực cho rằng cho dù Hà Xuyên Châu có nói lời tàn nhẫn nào với anh, đó cũng sẽ không phải lời thật lòng, anh có thể không đau buồn.
Sau khi Hà Xuyên Châu rời đi, anh đợi trong mưa tới nửa đêm, gặm nhấm từng câu từng chữ cô nói. Anh còn nghĩ liệu Hà Xuyên Châu có thấy anh đáng thương rồi xuống gặp anh, tỏ ra áy náy với anh không.
Nước mưa chảy xuống mặt anh, cảm giác bi ai, lạnh lẽo y như quần áo anh lúc này, tất cả đều hòa làm một vào cơn mưa.
Anh ngẩng đầu lên, từng tán cây phủ bóng xuống đầu anh, phía xa leo lắt mấy ngọn đèn.
Không lâu sau, những ngọn đèn ấy cũng dần tắt.
Bóng cây cỏ trong bồn hoa như hóa thành những bóng đèn kỳ quái dưới ngọn gió đảo điên.
Châu Thác Hàng chớp đôi mắt đỏ ửng, thế giới gần ngay trước mắt dần trở nên mê ly, tựa như những bóng hình hư ảo đang lay động. Trước khi anh thấy mình sắp ngất đi, anh đứng bật dậy, lảo đảo bước trên con đường mình đã đi qua vô số lần.
Anh không biết mình về nhà kiểu gì, cứ thế nằm lên giường cứng ngắc, ngủ một mạch hết đêm, khi tỉnh dậy đã ốm tới nỗi không nói được thành tiếng. Sáng hôm sau Giang Chiếu Lâm tới tìm anh, thấy anh sốt cao, mất ý thức mới vội vàng đưa anh tới bệnh viện truyền hai chai nước biển.
Khi Châu Thác Hàng ổn hơn, mẹ Châu đưa anh tới trường làm thủ tục chuyển trường.
Khi ấy Hà Xuyên Châu cũng đã quay về trường đi học lại.
Lúc đi tìm giáo viên chủ nhiệm, Châu Thác Hàng liếc thấy bóng hình cô từ khung cửa sổ ở hàng ghế cuối trong lớp. Hà Xuyên Châu không hề bận tâm tới sự xuất hiện của anh.
Anh nhờ bạn học chuyển lời cho Hà Xuyên Châu, nói mình phải đi rồi, đây là lần cuối anh tới trường.
Khi anh đi ra khỏi văn phòng giáo viên, quay về lớp học lấy sách vở, Hà Xuyên Châu vẫn im lặng ngồi tại chỗ, tư thế cũng không thay đổi, luôn cúi đầu nghiêm túc đọc đề thi trong tay. Góc mặt cô được ánh mặt trời chiếu vào, trắng tới nỗi da như phát sáng.
Lúc đó Châu Thác Hàng thầm nghĩ, có lẽ cô thật sự không thích bị người khác làm phiền.
Tới khi đi ra khỏi cổng trường, anh chợt cảm thấy đau nhói, cũng hiểu ra thế nào gọi là tim đau như bị dao cứa vào.
Bao nhiêu năm nay, Châu Thác Hàng không thể hiểu nổi, tại sao Hà Xuyên Châu không phải người lớn lên cùng mình lâu nhất, nhưng lại có thể khiến anh khắc cốt ghi tâm.
Trong quán mì nhỏ ngoài đồn cảnh sát, khi Hà Xuyên Châu lại nghiêm túc gọi tên anh, vấn đề nan giải trong anh đột nhiên có được đáp án.
Cô độc còn khiến người ta đau khổ hơn nghèo hèn.
Rời khỏi thành phố A là lúc anh mất đi gia đình.
Trong suốt mấy năm nay, anh thật sự sống không tốt.
Anh thật sự muốn nói cho người mình ôm trong lòng biết cuộc sống phiêu bạt của mình tại thành phố B.
Mẹ anh luôn mắng bố anh vì đã chửi rủa, th ô tục trước mặt anh, bố anh lại chỉ trích mẹ anh qua điện thoại.
Anh không phải người được người ta quý mến, một tháng có khi chỉ nói được chưa tới mười câu.
Em gái có thể thoải mái đi vào phòng anh, lục tung đồ của anh lên.
Khi ăn cơm, bố dượng hỏi anh còn đủ tiền tiêu không, cho dù anh trả lời thế nào, ông vẫn luôn lấy tiền mặt trong ví ra, đếm từng tờ một rồi đưa cho anh, nói anh phải tiết kiệm chút.
Mãi cho tới khi lên đại học, anh mới có được sự tự do. Anh rất ít khi quay về, cũng không nhận tiền của bố dượng cho nữa.
Thi thoảng họ vẫn gọi anh về ăn uống, thể hiện sự quan tâm, hào phóng của mình trước mặt khách khứa. Rất nhiều người quen hoặc không quen đều vỗ vai anh, nói với anh bố dượng nuôi anh cũng chẳng dễ dàng gì, bảo anh phải chăm sóc tốt cho em gái.
Lần nào anh cũng chỉ muốn nhanh chóng quay về thành phố A, quay về nhà của Hà Xuyên Châu, ngồi bên cửa sổ tắm nắng, nghe Hà Húc kể những chuyện ấm áp tình người, sống cuộc đời tĩnh lặng như nước.
Anh cũng đã làm như vậy.
“Tôi từng quay về thăm cô.” Châu Thác Hàng nhắm mắt, thấp giọng nói: “Rất nhiều lần.”
Lần đầu tiên anh quay về là gần cuối năm, thấy Hà Xuyên Châu xách túi, một mình đi tới siêu thị rồi lại một mình về nhà.
Châu Thác Hàng đứng dưới tầng nhìn, khi thấy cô không ra ngoài nữa, anh mới lấy điện thoại tới những nơi họ thường tới, chụp hình lại.
Anh chụp những con mèo lang thang ngoài đường đêm khuya và người đơn độc trên phố. Anh sẽ ngắm nhìn ánh đèn neon giăng kín đường, vầng trăng khuyết trên trời cao, nhớ lại từng cảnh sắc đã lướt qua trên đường đi về lần trước.
Trước khi rời đi, anh tới mộ Hà Húc thắp hương, cảm nhận được chút yên ổn nhỏ nhoi lại quý báu, cuối cùng ngồi tàu hỏa về thành phố B.
Năm nào hành trình này cũng sẽ lặp lại một lần, từ đó anh cũng thân thuộc với thành phố A hơn. Trong tất cả những chuyến đi ấy, anh đều thấy Hà Xuyên Châu lẻ bóng một mình.
Có lúc cô sẽ ăn cơm trong quán ăn nhỏ, có lúc lại tập thể dục trong công viên. Châu Thác Hàng muốn tới gần nhưng không biết nên nói gì.
Tới khi cô tốt nghiệp, đi làm, anh muốn tìm cô là chuyện rất khó.
Châu Thác Hàng thở dài: “Tôi không biết cô có muốn gặp tôi không.”
Cô có còn cảm thấy họ rất bất hạnh, chán ghét sự quấy rầy của anh hay không.
Hà Xuyên Châu càng canh cánh trong lòng trước sự ra đi của Hà Húc, càng cố đối đầu với cuộc sống, Châu Thác Hàng càng không thể bình thản an ủi cô.
Cho dù gặp được Hà Xuyên Châu là chuyện may mắn nhất trong đời anh.
“Cô chưa nói xin lỗi tôi.” Giọng Châu Thác Hàng nhẹ tựa lông hồng, nhưng từng câu từng chữ lại rất mạnh mẽ: “Cô cũng chưa từng chào đón tôi quay về.”
“Tôi thật sự…” Trong giọng nói khàn đặc của anh lộ ra một phần yếu ớt: “Rất khó chịu.”
Hà Xuyên Châu im lặng hồi lâu, không nói ra được những lời sến sẩm. Cô cảm thấy hơi thở của Châu Thác Hàng đang phả vào tai mình, nhiệt độ nóng tới bỏng rát. Cô do dự một lúc, sau đó nghiêng đầu, giơ tay vỗ nhẹ lên lưng anh.
Châu Thác Hàng đột nhiên ôm chặt hơn. Mùi hương nhàn nhạt của nước giặt quần áo trên người cũng trở nên nồng đậm, xua tan mùi hôi thối, ẩm mốc trong hành lang.
Anh nói một cách rất kìm nén, dè dặt, nhưng Hà Xuyên Châu hiểu được.
Anh là người hướng nội, trầm tính, hay nghĩ nhiều, phức tạp, nhưng bất ngờ là cô luôn hiểu được ý anh.
Cô cũng biết mình đã tổn thương anh, quá vô tình với anh, vậy nên cô luôn cảm thấy Châu Thác Hàng nên rời đi. Thấy anh vẫn quay lại bên mình, cô bỗng cảm thấy mọi thứ không chân thật.
Không ai muốn giẫm lên vết xe đổ, tại sao Châu Thác Hàng không từ bỏ, thậm chí còn để lộ sự đáng thương với cô?
“Tôi xin lỗi.” Hà Xuyên Châu ngập ngừng nói: “Thật ra thấy anh quay về tôi rất vui.”
Châu Thác Hàng cao giọng, không tin lắm: “Thật sao?”
Hà Xuyên Châu: “Ừm.”
Sau khi trả lời, cho dù không nhìn thấy mặt đối phương, Hà Xuyên Châu cũng cảm nhận được sự vui vẻ toát ra từ người anh.
Lúc này trong hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề, không biết hàng xóm tầng nào đã về.
Hà Xuyên Châu đẩy anh ra, Châu Thác Hàng sững sờ buông tay, lạnh lùng nhìn hành lang, sau đó nghiêng người vặn chìa khóa đã rỉ sét.
Lần này cửa được mở ra rất nhanh chóng, Châu Thác Hàng cũng đi vào theo.
Cách bài trí trong nhà hơi khác trong trí nhớ của anh. Đa số đồ điện tử đều được thay mới, nhưng những đồ đạc gia đình cũ vẫn được giữ lại, chất thành một đống trong góc phòng khách, trưng bày như gian hàng triển lãm, khiến không gian trở nên chật chội hơn.
Hà Xuyên Châu quá bận nên không có thời gian thu dọn đồ đạc trong nhà, phòng khách cũng không phải khu cô dùng nhiều, do vậy trông càng thêm bừa bộn.
Châu Thác Hàng hỏi: “Cô chưa từng nghĩ tới việc chuyển nhà hay tu sửa nó sao?”
Khu dân cư cách đồn cảnh sát rất xa, xung quanh đây cũng không có tàu điện ngầm, không tiện để đi làm. Các tòa nhà ở nơi này vô cùng cũ kỹ, mạng lưới dây điện, internet đều lỗi thời, sống cũng chẳng thoải mái gì.
“Tôi bận quá, hơn nữa đồ còn nhiều.” Hà Xuyên Châu cởi áo khoác ngoài, quay đầu nhìn căn nhà bừa bộn, bỗng dưng thấy quẫn bách, cô nói thêm: “Tôi định chuyển đi rồi. Năm nay đứa bé dưới tầng thi đại học, chế độ nghỉ ngơi phản xã hội của tôi luôn ảnh hưởng tới việc ôn tập của nó.”
Châu Thác Hàng đang cúi đầu suy tư, Hà Xuyên Châu đã nói: “Muộn lắm rồi.”
Anh bất động, không nói gì, Hà Xuyên Châu lại khéo léo đuổi khách: “Anh lái xe về kiểu gì? Tôi gọi người lái thay cho anh nhé?”
Châu Thác Hàng chỉ đầu mình, lúc này bỗng nhiên nhớ ra: “Cô còn chưa cắt tóc cho tôi.”
“Lần sau đi.” Hà Xuyên Châu không vui lắm: “Nếu cắt là phải quét cả nhà, tóc sẽ rơi đầy sàn.”
Châu Thác Hàng cố chấp: “Để tôi quét cho.”
Hà Xuyên Châu quay đầu nhìn anh, dường như chẳng còn cách nào khác. Cô nghi hoặc một lúc rồi xắn ống tay áo lên: “Vậy anh mang ghế tới đây. À mà này, lâu lắm rồi tôi không cắt tóc cho người khác.”
Hà Xuyên Châu lấy kéo trong phòng làm việc ra. Cây kéo trước kia đã rỉ sắt từ lâu, đây là kéo cô mua mới mua về.
Đây không phải hàng secondhand, cũng không có giá gốc đắt như cây kéo trước, bình thường cô hay dùng nó cắt tóc cho mình.
Châu Thác Hàng ngồi ngoài ban công, mở cửa sổ, để gió lùa vào trong nhà.
Hoàng hôn, bầu trời mang theo vẻ rực rỡ, chói sáng, mây bị nhuộm đỏ hơn nửa, vườn hoa đã được cải tạo của tòa nhà đối diện khoác trên mình lớp áo vàng nhạt, lá cây tung bay trong gió, khung cảnh rất đỗi dịu dàng, tươi sáng.
Châu Thác Hàng tỉ mỉ quan sát mọi cảnh sắc bên ngoài, so sánh với khung cảnh trong ký ức, cũng có mây trôi hững hờ như vậy, điểm khác biệt duy nhất là cảm giác năm tháng dần trôi.
Hà Xuyên Châu xách bình nước tới, vẩy ít nước làm ướt tóc anh, sau đó chải lại qua mái tóc, xác định kiểu tóc. Thấy anh không chịu ngồi yên, cô vòng qua cổ anh, hai tay giữ mặt anh lại, bắt anh cúi đầu, không được động đậy.
Ngón tay cô rất lạnh, khi chạm vào da thịt của Châu Thác Hàng, anh bất giác cứng đờ người.
Hà Xuyên Châu đi tới trước mặt anh, ngón tay luồn vào mái tóc anh, vụng về ước lượng độ dài.
Tóc bên tai được vén sang bên, để lộ ra làn da đỏ bừng lên nhanh chóng. Hà Xuyên Châu nhìn thấy không khỏi nghi hoặc, nhưng cô cũng lặng lẽ bỏ qua.
Sau khi cắt mấy đường, những sợi tóc lủn củn rơi xuống sàn nhà, ánh mắt anh luôn luôn dừng lại trên gương mặt cô. Cô không nhịn được cúi đầu, vừa hay va phải ánh mắt của Châu Thác Hàng.
Đôi mắt vừa bình thản lại sâu như vực không đáy ấy ẩn chứa cảm xúc khó lòng diễn tả, khiến bầu không khí dần đi về phía kỳ quái.
Nhưng hai người không hề lên tiếng.
Châu Thác Hàng làm như không có chuyện gì nhìn sang chỗ khác. Nhìn cánh tay trắng ngần lộ ra dưới lớp áo của Hà Xuyên Châu, anh không khỏi sững sờ, một lúc lâu sau lại nhìn chậu cây đang đua nở ngoài ban công.
Có lẽ vì xung quanh quá yên tĩnh, trong tiếng gió thổi xào xạc, Châu Thác Hàng bắt chuyện: “Lần sau nếu cô mệt quá, tôi có thể đón cô tan làm.”
Đợi cảnh sát hình sự tan làm.
Bản thân Hà Xuyên Châu còn không biết khi có vụ án, mấy giờ cô sẽ tan làm.
Cô chỉ “ừ” một tiếng, không từ chối.
Sắc trời tối dần, Hà Xuyên Châu bật đèn ngoài ban công lên, gương mặt hai người bị ánh hoàng hôn vùi lấp lại hiện ra rõ dưới ánh sáng chói.
Hà Xuyên Châu bảo anh nhắm mắt lại, sau đó cô dùng cọ nhỏ phủi tóc vương trên mặt anh.
Trong tiếng động khẽ khàng, lần đầu tiên Hà Xuyên Châu cảm thấy thì ra cắt tóc cũng là chuyện mờ ám.
Chỉ riêng khoảng cách không gần cũng chẳng xa này đã đủ khiến người ta ngại ngùng, cô cúi người xuống, ngỡ như hơi thở đang giao hòa với Châu Thác Hàng.
Hai tay cô chỉnh lại tóc cho anh, khi chạm vào vành tai hoặc mặt của đối phương, Châu Thác Hàng không khỏi căng cứng người lại, điều này khiến cô cảm thấy mình như đang trêu chọc đàn ông.
Cô không biết Châu Thác Hàng căng thẳng điều gì, cô chỉ biết nó đã khiến tay nghề non nớt của cô càng kém hiệu quả hơn. Mái tóc nam đơn giản mà cô phải cắt mất hơn nửa tiếng mới xong.
Hà Xuyên Châu lùi ra sau: “Xong rồi.”